Băng Phôi

Chương 12: Canh bạc giết người

Người chỉ cần có dục vọng, có khát cầu, có sợ hãi, sẽ rất dễ dàng bị khống chế, đây là thứ chân lý Bạch Phong Dao luôn dựa vào.

Lúc trước chuyện với Sở Lăng là như thế, chuyện của Trương Tuyết cũng là như vậy.

Sở Lăng vì quá mức muốn đến được với Dương Phỉ, sợ rằng Dương Phỉ sẽ lựa chọn hoa hậu giảng đường, cho nên bị Bạch Phong Dao khiêu khích đến mức đi giết cô ta, còn định cường bạo Dương Phỉ thì lại bị Dương Phỉ lỡ tay giết chết.

Nhưng vô luận là Sở Lăng giết hoa hậu giảng đường hay là Dương Phỉ giết Sở Lăng cũng không phải kế hoạch ban đầu của Bạch Phong Dao. Lúc nhìn thấy thi thể của Sở Lăng, Bạch Phong Dao không phải không kinh ngạc, chỉ là hắn rất nhanh thích ứng, hỗ trợ Dương Phỉ xử lý thi thể thôi.

Mà Trương Tuyết yêu Dương Phỉ, tình yêu của cô quả thật không cần hoài nghi, nếu Bạch Phong Dao thật sự cam tâm chỉ làm bằng hữu tốt của Dương Phỉ, thì Trương Tuyết kia tuyệt đối là cô gái thích hợp cho Dương Phỉ, đáng tiếc Bạch Phong Dao không cam tâm.

Cho nên khi Bạch Phong Dao tung tin đồn thất thiệt ở đại học, đại đa số những người không quen biết Trương Tuyết đều sẽ tin sái cổ lời nói của Bạch Phong Dao, thậm chí ngay cả kiểm chứng với Trương Tuyết cũng không có mà đã xác định cô ấy có ý đó!

Dù sao Bạch Phong Dao lúc đó trong mắt mọi ngươi luôn luôn là phi thường quang minh tốt đẹp, hơn nữa tướng mạo của anh nhìn sơ qua cũng lấy lòng không ít người — nhân loại nói trắng ra là, bất quá là một loại sinh vật tôn trọng thị giác cùng cảm quan mà thôi.

Tin đồn thổi tới tai Dương Phỉ, mà bởi vì đã tiền lệ Sở Lăng khích vào, nghĩ rằng mình lại một lần nữa bị phản bội, Dương Phỉ phẫn nộ đá Trương Tuyết.

Cuối cùng là Trương Tuyết – người không rõ sự tình, chỉ muốn bạn trai quay về mà tìm tới Bạch Phong Dao, nhờ anh giúp đỡ……

— sau đó lại là Lâm Tĩnh San, nữ nhân ngu ngốc yêu say đắm anh.

Bạch Phong Dao cũng không cho rằng những việc chính tay mình là đúng, nhưng anh lại thật sự thích dùng những cách thức như thế.

Chỉ cần có thể đem kia dã thú kia khoá lại chặt chẽ bên người……

Bạch Phong Dao chậm rãi mở mắt, vừa vặn nhìn thấy lửa giận tràn đầy trong mắt Dương Phỉ.

“ Phỉ.”

Anh không chút nghĩ ngợi, cơ hồ là theo bản năng liền mỉm cười tươi rói– đúng vậy, chỉ cần Dương Phỉ ở bên người hắn, có máu nhuộm trường giang anh cũng sẽ tươi cười tiến đến.

Anh tươi cười làm cho Dương Phỉ lại bực mình.

“Anh thì hay rồi ha, thông đồng lấy lòng ả Lâm Tĩnh San kia nữa ha?”

Hai người này làm sao phải lén lén lút lút còn chưa tính, Dương Phỉ vốn đang chờ sau khi cậu ngủ dậy, Bạch Phong Dao sẽ giải thích vài điều với cậu, không nghĩ rằng khi cậu vừa mở mắt đã thấy Bạch Phong Dao đang ngủ ngon lành bên cạnh.

Về phần Lâm Tĩnh San, ngồi không xa chỗ bọn họ, cứ năm mười phút lại phóng một ánh mắt thâm tình buồn nôn chết người sang đây.

Gian tình a gian tình, ăn vụng a ăn vụng. trong đầu Dương Phỉ chỉ có hai câu này như ngựa phi vòng quanh.

Bạch Phong Dao lẳng lặng đảo mắt một vòng, người ở chung quanh rất nhiều, nhất là còn có Lâm Tĩnh San kia…… Thật vất vả mới lấy được lòng tin của người đàn bà này, cô ta chính là quân cờ trọng yếu nhất.

Bởi vậy Bạch Phong Dao âm thầm nắm lấy bàn tay Dương Phỉ mà ra dấu hiệu.

Chỉ thấy Dương Phỉ trừng mắt nhìn, lập tức nói: “Quên đi, không để ý tới anh, anh muốn sao cũng được.”

Lưu Triệu Duy nếu có mang kính mắt, lúc này chắc chắn sẽ bóp nát kính mắt mất, “quên đi” há? Sếp nhỏ vậy mà chỉ đơn giản nói “quên đi”? Hắn còn tưởng rằng có thể thấy Sếp nhỏ hóa thân thành hoả long, phun lửa đốt cháy sếp thành than luôn ấy chứ!

Lưu Triệu Duy thật ra không hiểu được, Bạch Phong Dao vừa rồi đã lén khều nhẹ lòng bàn tay của Dương Phỉ để ra ám hiệu, ý tứ là anh có chuyện không tiện nói, hai người nên chuyển đề tài.

Tuy rằng Dương Phỉ thực khó chịu, nhưng cậu cũng có thứ gọi là trực giác dã thú, Bạch Phong Dao này từ ngoài vào trong, từ đầu đến chân tất cả đều là của cậu, Lâm Tĩnh San tuyệt đối với không tới. Mà nếu Bạch Phong Dao muốn giải thích với cậu vào lúc khác, cậu chờ cũng được.

Lâm Tĩnh San bên kia đang cảm thấy thất vọng, cô hy vọng Dương Phỉ có thể cùng Bạch Phong Dao cãi nhau một trận to, càng lớn càng tốt, như vậy Bạch Phong Dao có lẽ cảm thấy Dương Phỉ thật phiền, rồi sẽ nhớ đến cô.

Trần Văn Úc khẽ nhíu mày.


Cùng ở bên phía được phân cho phụ nữ, Văn Úc và Tiểu Vĩ tự nhiên ngồi gần Lâm Tĩnh San, bởi vậy biểu tình biến hóa của Lâm Tĩnh San cô cũng được xem rõ.

Trần Văn Úc mặc dù chưa từng biết yêu là gì, nhưng cô vẫn nhìn ra Lâm Tĩnh San thích Bạch Phong Dao, thích một người không phải sai lầm, nhưng cô không thích người ngoài cứ chờ mong tình nhân cãi nhau rồi diễn trò hoành đao đoạt ái.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái nhỏ, cùng lắm là yêu thích hâm mộ vài chàng ca sĩ thần tượng trẻ trung, cho dù cô có chán ghét Dương Phỉ, nhưng cô vẫn thẳng thắn xem kẻ định xen vào tình cảm của người khác là thứ không ra gì.

Cho dù cố lấy dũng khí rời nhà trốn đi, cùng em trai nhỏ tuổi đối mặt với dư chấn tàn khốc, Trần Văn Úc dù sao vẫn chỉ là một cô bé, trong thế giới của cô, trắng đen rõ ràng, cô tán thành đó là tốt, không tiếp thu được thì đó là không tốt, tuyệt đối không có thứ gì lơ lửng lưng chừng mang tên màu xám.

“A, sếp, điểm tâm của anh nè.” Lưu Triệu Duy mang sang một chén cháo rau thập cẩm y như tối qua. “Vốn một người chỉ có thể lĩnh một chén, nhưng lúc tôi nói với thím hai phát cháo là lĩnh dùm anh, thím kia chỉ hận không thể đổi thành tô lớn ngay lập tức ấy!”

Mới có một buổi sáng, Bạch Phong Dao đã nhanh chóng trở thành người nổi tiếng, nếu không phải trong lúc nguy nan này, nói không chừng lại người đứng ra thành lập “Hội fan cuồng của vương tử Bạch Phong Dao” mất!

“ Phỉ, em ăn chưa?”

Dương Phỉ chán ghét nhìn bát cháo kia một cái, “Ăn rồi……”

Ban ngày ban mặt trốn đi ăn vụng mấy thứ đồ ăn trong ba lô của Trần Văn Úc cũng không tiện, còn dễ làm cho người ta để ý, nhưng tối hôm qua thật sự là đói khó chịu, cho nên tuy rằng cậu thực không thích hương vị của cháo, cậu vẫn miễn cưỡng nhắm mắt nuốt đại xuống dạ dày.

(nguyên văn: nuốt táo. Người Trung Quốc cho rằng ăn lê hại thận, ăn táo hại răng, nên có người nêu cách nuốt táo, nhai lê nhổ bã. Từ đó về sau nói ai nuốt táo ~> nói kẻ đó đần, nói ăn cái gì như nuốt táo ~> ăn thứ khó nuốt hơn cám heo.)

Nghe Dương Phỉ nói đã ăn, Bạch Phong Dao mới an tâm gật đầu, quay mặt đi nuốt nhanh chỗ cháo của mình.

Nhìn sắc mặt vững vàng của Bạch Phong Dao khi anh nuốt vội bát cháo, trong lòng Dương Phỉ bỗng nhiên cảm thấy đau, cậu nhớ đêm qua Bạch Phong Dao để dành cho cậu gói bánh đó, từ đầu tới cuối cậu cũng chưa hề chia lại cho Bạch Phong Dao một miếng nhỏ nào, cũng không hỏi xem Bạch Phong Dao có muốn ăn hay không, cứ vậy vô tư ăn hết một mình ……

Bất quá cũng chỉ là một gói snack mười đồng, vậy mà Bạch Phong Dao lo lắng cậu không ăn nổi cháo rau, nỡ đi ăn cắp của một cô gái nhỏ để dành cho cậu.

Mặt mũi, tự tôn cái gì, đối với Bạch Phong Dao mà nói, đều không bằng việc cậu có ăn ngon miệng hay không.

Như là hiểu được lý do Dương Phỉ bỗng dưng trầm mặc, Bạch Phong Dao xoa xoa đầu tóc rối xù của cậu, vừa an ủi vừa cười nói: “Phỉ, chỉ cần em thoải mái, muốn anh thế nào cũng được.”

Bị đối đãi như con nít làm cho Dương Phỉ cảm thấy thực khó chịu, nhưng lúc này Dương Phỉ cũng không có hứng lật bàn (Tác giả: Nói đúng hơn là làm gì có bàn để cậu ta lật cơ chứ.), tiếp tục diễn tuồng Quỳnh Dao, càng nghĩ càng tự ngược, thậm chí cậu còn nghĩ chờ đến lúc thành lão nhân như thế này mới lấy tuồng Quỳnh Dao ra ngược thì lại càng ngược hơn.

(Tuồng/kịch/phim Quỳnh Dao: thể loại yêu đương hy sinh từ bỏ theo đuổi sướt mướt suốt ngày khóc lóc. Đặc điểm là nam chính luôn ưu việt, nữ chính luôn dở hơi. Cho nên lúc này Dương Phỉ tự nhận mình là nhân vật trong Quỳnh Dao, ý là cậu tự nhận cậu rất “bơi ngửa”)

Một phút trước, Lâm Tĩnh San vừa oán vừa hận, lòng tràn đầy hy vọng người được Bạch Phong Dao an ủi dịu dàng kia có thể đổi lại là cô.

Hùng hổ ném một câu “ Ai dám đi theo lão tử sẽ đồng tính luyến ái người đó, bất kể nam nữ”, Dương Phỉ kéo tay Bạch Phong Dao chạy khu trường học đã bị sập — bởi vì trường học cũ lâu năm thiếu tu sửa, lần động đất này làm cho nó đường hoàng trở thành đống hoang tàn, thoạt nhìn thật sự có khả năng ngẫu nhiên sập đổ, bởi vậy không cần cảnh sát cảnh cáo, dân tị nạn cũng tự động rời xa khu vực này.

“Nói đi, anh cùng Lâm Tĩnh San kia đi cùng nhau là có chuyện gì.” Dương Phỉ tựa vào vách tường loang lổ, rút ra một điếu thuốc nhăn nhúm, thoáng chốc đã quẹt lửa rít khói vờn quanh.

“ không phải lêu lổng, là do thám.” nghĩ nghĩ, Bạch Phong Dao ngại ngùng nở nụ cười, “bất quá dùng mỹ nhân kế nên anh thu được không ít tin quan trọng.”

Khó mà nhìn thấy bạch mã hoàng tử ngại ngùng tươi cười như vậy, cậu có là dã thú thì nước dãi cũng rớt đầy đất…… Loại vẻ mặt này, bỗng nhiên làm cho Dương Phỉ có loại cảm giác muốn giết người mà.

“ Phỉ?” Bạch Phong Dao nghi hoặc nghiêng đầu.

Dương Phỉ vội vàng khụ một tiếng, làm ra vẻ không có việc gì nói: “Là hoa tự hút bướm? Việc gì anh phải dùng mỹ nhân kế với Lâm Tĩnh San……”

“ Lâm cảnh quan hình như hoài nghi em giết Trương Tuyết.” anh đi thẳng vào vấn đề.

Dương Phỉ sửng sốt, miễn cưỡng nhếch môi cười: “Nay có phải cá tháng tư đâu? Ả đàn bà kia rõ ràng là do hổ thẹn không thể sống, cho nên chạy đi tìm chết, liên quan gì đến em?”

Bạch Phong Dao xoa tóc Dương Phỉ, “Anh chỉ lo lắng nguyên nhân khiến lão ta nghĩ em giết Trương Tuyết.” anh nhìn thẳng vào mắt Dương Phỉ mà nói:” Phỉ, em hiểu được ý tứ của anh không?”

Sắc mặt Dương Phỉ nháy mắt chuyển xanh, tay kẹp điếu thuốc dần run, “Anh nói …… chuyện của Sở Lăng đã bị phát hiện?”

“Chuyện Sở Lăng đã chết hẳn là chưa ai biết, cho nên Lâm cảnh quan mới hoài nghi, bằng không cảnh sát đã sớm tìm tới chúng ta.”

“ Tôi, em không rõ…… Nếu chưa có sáng tỏ, Lâm chó chết thế nào mà nghi ngờ em? Còn thuận tiện đem chuyện con đàn bà kia đổ lên đầu em?”

Dương Phỉ run run môi, vừa nghĩ rằng chính mình có thể sẽ bị bắt, toàn thân cậu đều lạnh.

Bạch Phong Dao trầm ngâm nói: “Tôi cũng không hiểu được. Không có thi thể của Sở Lăng, không có chứng cứ Sở Lăng bị hại…… Chiếu theo đạo lý mà nói cảnh sát chỉ cho rằng Sở Lăng giết người lẩn trốn mới đúng. Nhưng ngày hôm qua Lâm cảnh quan vừa thấy chúng ta, sắc mặt của hắn khá lạ, rõ ràng còn nhớ rõ chúng ta……

Lâm cảnh quan bất quá gặp mặt chúng ta một lần như vậy, lại qua nhiều năm như vậy, diện mạo của chúng ta có bao nhiêu thay đổi, hắn lại có thể liếc mắt một cái nhận ra chúng ta. Phỉ, em không biết này rất kỳ quái sao?”

Dương Phỉ không có sự cẩn thận của Bạch Phong Dao, làm sao lại đi chú ý việc này? Nhưng theo như lời Bạch Phong Dao nói, cậu chưa bao giờ hoài nghi.

“ Anh là nói Lâm chết tiệt luôn để ý chúng ta?”

Bạch Phong Dao vuốt cằm một cái, “Khả năng này rất lớn. Bằng không hắn cũng sẽ không liếc mắt một cái nhận ra chúng ta, lại càng không phải hỏi Lâm Tĩnh San nhiều như vậy về vấn đề tử vong của Trương Tuyết.”


Ngừng lại một chút, anh nhíu mày nói: “ Lâm cảnh quan chắc đã hoài nghi em giết Trương Tuyết, tuyệt đối phải có nguyên nhân, anh nghĩ rất có thể hắn nghĩ chuyện Sở Lăng mất tích có liên quan với em, tuy rằng anh không hiểu vì sao lại nghĩ thế.”

Có lẽ hẳn là phải cảm tạ trận động đất này.

Nếu không phải do trận động đất này, bọn họ sẽ không gặp được Lâm cảnh quan, lại càng không vì vậy mà phát hiện Lâm cảnh quan hoài nghi Dương Phỉ. Theo như Lâm cảnh quan hoài nghi, điều tra đi xuống, nói không chừng hắn sẽ tra ra được một vài sự việc, mặc kệ là Sở Lăng chết hoặc là Trương Tuyết chết……

Dương Phỉ nản lòng ngồi bệt xuống đất, khói trên tay cậu dần tan hết.

“ làm sao bây giờ…… Phong Dao…… Lâm chó chết nghi cho em…… chuyện Sở Lăng vạn nhất thật sự bị hắn điều tra ra–” hai đồng tử của hắn gắt gao co lại, phát cuồng cào tóc, “Tôi không định ngồi tù! Phong Dao, tôi không muốn ngồi tù! Em không muốn!”

“ không phải sợ, Phỉ, anh sẽ không để việc gì xảy ra với em đâu.” Bạch Phong Dao ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của Dương Phỉ, “Anh sẽ không để em có việc gì đâu, mặc kệ anh phải làm gì …… Điều này, không phải trước đây em đã rõ rồi sao?”

Dương Phỉ níu lấy áo Bạch Phong Dao, vẻ mặt bối rối nói:” Phong Dao, anh phải giúp tôi, anh đã nói rồi đó! Anh sẽ không để tôi xảy ra chuyện gì cả …… Tôi tuyệt đối tuyệt đối không muốn ngồi tù!”

Bạch Phong Dao nhẹ nhàng vỗ về lưng Dương Phỉ, giống như an ủi đứa trẻ lạc đường, còn dịu dàng nói vào tai cậu.

“Ừ, anh sẽ giúp em, cho nên không phải sợ, không phải sợ……”

Ở góc độ Dương Phỉ không nhìn thấy, khóe miệng Bạch Phong Dao hơi nhếch lên, lẳng lặng nở nụ cười–

Cứ vẫn ỷ lại như vậy, không rời bỏ anh, bởi vì ngoài anh, sẽ không còn có người khác vì em trả giá nhiều như vậy……

Lại thêm một đêm nữa.

Lâm Tĩnh San bất an giảo đan tay vào nhau, nhưng rất nhanh, hai tay lạnh như băng của cô được một đôi tay khác ấm áp to lớn che lại.

Nhìn chủ nhân của đôi bàn tay kia, bất an trong lòng Lâm Tĩnh San thần kỳ trở thành hư không, ngược lại dâng lên một cỗ nồng đậm thẹn thùng.

“Tay em lạnh quá …… Thật có lỗi, Tĩnh San, làm em phải gánh trọng trách này, lòng anh …… thật sự rất áy náy với em.”

Ánh mắt thâm tình cùng lời xin lỗi chân thành, làm cho hai má Lâm Tĩnh San đỏ bừng càng ửng lên. Chỉ nghe cô nói lắp bắp: “Có là gì đâu? Bất quá là giúp anh hẹn Lâm cảnh quan…… Phong Dao, anh yên tâm, em đã nói với Lâm cảnh quan, ông ta phải lại đây một mình, bằng không em sẽ không tiết lộ cho ông ta biết!”

Thoáng tạm dừng, giọng nói của cô có điểm chần chờ, “nhưng mà…… Em căn bản không biết là chuyện gì a, Lâm cảnh quan nếu hỏi đến, em phải nói như thế nào mới tốt?”

“Em thật ngốc quá đi, nếu ông ta đến, em cái gì cũng không cần nói, tại vì này là anh hẹn Lâm cảnh quan tới mà.”

Lâm cảnh quan nếu hoài nghi cái chết của Trương Tuyết cùng Phỉ có liên quan, như vậy “ tiết lộ” chuyện gì, Lâm cảnh quan tự nhiên sẽ hình dung được.

Bạch Phong Dao nâng mặt cô lên, dùng đầu ngón tay ôn nhu vuốt ve hai má trắng nõn của Lâm Tĩnh San, “Bắt em phải nói dối…… Cô gái như em, hẳn là áy náy lắm có phải không? Chỉ vì anh sợ nếu tự mình hẹn Lâm cảnh quan, ông ta nhất định cảnh giác, căn bản sẽ không đồng ý đi ra……”

Lâm Tĩnh San tim đập không thể ức chế như bão táp, hai má giống như sắp bốc cháy đến nơi, “Vì, vì cái gì mà Lâm cảnh quan lại cảnh giác với anh? Chuyện Tiểu Tuyết chết căn bản không liên quan đến anh mà.”

Bạch Phong Dao lẳng lặng dừng nhìn cô, môi mấp máy, biểu tình nhanh chóng hiện lên đau đớn, tất cả chỉ trong nháy mắt, lại hiện rõ bi ai sâu khắc vô cùng, làm cho Lâm Tĩnh San cũng thấy ngực mình phát đau.

“Tối nay …… Em đã biết hết rồi…… Anh nghĩ mình không nên làm phiền em nữa, anh là thằng đàn ông xấu xa thế nào …… Anh từng phạm tội, vết nhơ có lẽ đời này cũng không lau đi được nữa? Mặc kệ anh cố gắng thế nào ……” anh nói xong, hốc mắt hơi hơi đỏ lên, yếu ớt cố nén nước mắt.

“ Phong Dao……” Lâm Tĩnh San ôm lấy người đàn ông sắp bật khóc trước mặt cô, “ mặc kệ anh là thế nào, em đều thích anh…… Không, là em yêu anh! Cho dù anh từng làm chuyện gì sai, em vẫn yêu anh! Vĩnh viễn không thay đổi!”

“ Tĩnh San…… Anh không phải người đàn ông xứng đáng với em ……”

Một tiếng thở dài cực thấp vang lên bên tai Lâm Tĩnh San, người kia chần chờ đưa tay, dường như muốn đụng đến bờ vai cô, rồi cuối cùng cũng kiềm không được mà ôm chầm lấy cô.

“Trận động đất lần này làm anh mất hết…… Công ty vất vả lập nên cũng…… Nhưng là nếu…… Nếu tội lỗi của anh được tha thứ, anh sẽ làm lại từ đầu …… Anh đã định cùng Dương Phỉ chia tay, anh đã định cùng em sống …… Chỉ cần em đừng chê anh trắng tay……”

Lâm Tĩnh San rốt cuộc nói không ra lời, chỉ có thể kích động mà gật đầu, một giọt nước mắt rơi theo.

Con gái vướng vào lưới tình có biết bao mộng mơ, vì cái gì mà Bạch Phong Dao phải đột nhiên yêu cô? Vì cái gì Bạch Phong Dao phải đột nhiên muốn cùng Dương Phỉ chia tay? Này đó…… Lâm Tĩnh San đều không có tự hỏi, cô chỉ vui sướng như mây vầng quanh mặt trăng rằm, người cô thầm mến nhiều năm rốt cuộc cũng nhận ra cô tốt thế nào mà tiếp nhận tâm ý của cô.

Gió đêm có hơi lạnh, núp trong lòng người kia làm Lâm Tĩnh San thấy ấm áp vô cùng, chỉ hy vọng giờ này khắc này, mãi mãi đứng yên……

Một tiếng ho khan cố ý đánh vỡ “cảnh ngọt ngào” này, Bạch Phong Dao giương mắt nhìn, là Lâm Thiệu Nguyên. Hắn quả nhiên nghe Lâm Tĩnh San nói xong, một mình bước đến, biểu tình còn mang theo chút hoang mang– tưởng là Lâm Tĩnh San sẽ nói “bí mật”, lại không biết vì sao Bạch Phong Dao cũng xuất hiện ở trong này.

Bị người nhìn thấy tình cảnh này, Lâm Tĩnh San vội vàng đẩy Bạch Phong Dao ra, lại tỏ ra thẹn thùng xấu hổ vô cùng.

Bạch Phong Dao mặt ngoài duy trì phong độ dối trá, trong lòng cũng đang cười lạnh, nữ nhân ra vẻ, nếu đổi thành Phỉ của anh, cậu ấy sẽ chỉ biết tiếp tục ôm anh mà thôi, có lẽ sẽ dùng ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Lâm cảnh quan cho xem……

“Thật có lỗi, dùng phương thức này để hẹn Lâm cảnh quan ra đây …… Nhưng tôi lo rằng Lâm cảnh quan không tin tôi, còn lý do vì sao, tôi nghĩ Lâm cảnh quan rõ rồi.”

Bạch Phong Dao một cái liếc mắt cũng không dám nhìn Lâm Thiệu Nguyên, cười rất gượng ép.

Lâm Thiệu Nguyên cả người rùng mình, từ lúc hắn hỏi Lâm Tĩnh San, liền cố sức nghĩ xem cô ta muốn nói gì, vậy mà không đoán rằng hoá ra Bạch Phong Dao tìm hắn, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Phong Dao…… Có lẽ là nghi án phức tạp nhiều năm của hắn, trong đêm nay có thể giải ra rồi.

“Chỉ có một mình tôi ở đây, cô muốn nói gì cứ việc nói.” Lâm Thiệu Nguyên thành khẩn nói, hắn truy tra án tử nhiều năm như vậy cũng không phải vì chuyện thăng quan tiến chức gì, mà là muốn cởi bỏ vướng mắc trong lòng, dù sao hai án tử đó cho hắn cảm giác rất đáng ngờ, vậy mà không ai tin hắn cả.


Vì không ai tin, ngược lại khơi dậy nội tâm bướng bỉnh của Lâm Thiệu Nguyên, chỉ muốn một ngày nào đó phá giải hai kiện án bế tắc này, chứng minh án trực giác chính mình nhiều năm phá án không có lầm lỗi.

Bạch Phong Dao bi thương nhìn Lâm Tĩnh San, làm cho Lâm Tĩnh San cảm thấy khổ sở chua sót, không rõ người đàn ông cô yêu tại sao lại có vẻ mặt này.

“ Lâm cảnh quan, Trương Tuyết thật là tự sát, cùng Dương Phỉ không có một chút liên quan.”

Lâm Thiệu Nguyên sâu sắc nhận ra Bạch Phong Dao không phải vô cùng thân thiết xưng hô Dương Phỉ là “Phỉ”, mà là gọi thẳng tên họ, theo như giọng điệu có suy đoán…… Xem ra Bạch Phong Dao thực thay lòng đổi dạ yêu thương Lâm Tĩnh San, nhưng có khả năng là Bạch Phong Dao muốn dùng thủ đoạn, bằng không lần trước hắn bắt gặp anh với Phỉ là như thế nào?

Trầm mặc một lát, Lâm Thiệu Nguyên quyết định đi thẳng vào vấn đề, mở miệng hỏi: “Chuyện về Sở Lăng và Dương Phỉ chắc là có liên quan đúng không?”

Bạch Phong Dao giật mình, sắc mặt bỗng dưng trắng bệch, Lâm Thiệu Nguyên thấy thế, liền biết chính mình đoán đúng tám chín phần mười, xem ra Sở Lăng đã chết từ lâu rồi!

“ Phong Dao, anh làm sao vậy? Đừng, đừng dọa em mà!” Lâm Tĩnh San vạn phần khẩn trương cầm lấy đôi tay lạnh như băng của Bạch Phong Dao.

Bạch Phong Dao nhìn cô cười gượng gạo, quay đầu nói với Lâm Thiệu Nguyên: “Lâm cảnh quan, khi tôi nghe Tĩnh San nói ông nghi ngờ Trương Tuyết không phải chết đơn giản, tôi liền đoán ông tuyệt đối không phải vô duyên vô cớ mà nghi ngờ, dù sao án tử của Trương Tuyết không phải là đã qua ông thụ lý hay sao ……”

Lâm Thiệu Nguyên trên mặt bình tĩnh, tim đập vậy mà nhanh hơn nhiều, hắn cảm thấy chân tướng đã muốn lộ ra ngay trước mắt, chỉ còn cách một tầng sương mỏng mà thôi.

“ Sở Lăng đã chết, đúng không?” Lâm Thiệu Nguyên gấp gáp hỏi.

“Đúng vậy, Sở Lăng đã chết……” chỉ thấy Bạch Phong Dao nhắm mắt lại, như đấu tranh với cái gì đó, sau một hồi, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, từng chữ một, nói rõ ràng vô cùng: “Sở Lăng đã sớm bị tôi giết chết.”

Lời cuối cùng này, đối Lâm Tĩnh San cùng Lâm Thiệu Nguyên mà nói, không thể nghi ngờ là tiếng sấm giữa trời quang, đồng thời ở kích khởi ngàn trọng cuộn sóng trong lòng hai người, người trước là vì không thể tin được người cô yêu là tên sát nhân, người sau lại là kinh ngạc hoá ra trước giờ hắn đoán lầm.

Lâm Thiệu Nguyên ngẩn ra,” Sở Lăng là cậu giết? Không phải Dương Phỉ?”

Bạch Phong Dao sắc mặt tái nhợt gật đầu.

“ là tôi…… Chuyện tới nay, tôi cũng không còn phải lừa gạt Lâm cảnh quan, càng không nghĩ rằng tội của tôi có thể che dấu nữa, một ngày nào đó nhất định sẽ bị ông điều tra ra……”

Nếu Lâm Thiệu Nguyên hoài nghi Sở Lăng đã chết, Bạch Phong Dao đã quen đùa bỡn lòng người rõ ràng sẽ đánh lạc hướng Lâm Thiệu Nguyên — làm cho hắn nghĩ rằng hoài nghi của mình đã đến lúc chứng thật, ngược lại hắn sẽ càng dễ dàng bị lừa gạt.

Bạch Phong Dao bắt đầu kể lại mọi chuyện đã xảy ra vào mùa hè cực oi bức đó, trước khi mọi chuyện xảy ra, anh có nhận được điện thoại của Dương Phỉ.

“Dương Phỉ nói trong điện thoại rằng, Sở Lăng hẹn cuối tuần này cậu đến『căn cứ bí mật』gặp mặt riêng, nhưng cậu ta lại cảm thấy Sở Lăng có gì rất lạ, lại là lần đầu tiên hai người hẹn gặp riêng tại『căn cứ bí mật』, hình như là cố ý gạt tôi ra ngoài, cậu ấy không thích như vậy, cảm thấy rất sợ hãi, không muốn đi.”

“ cũng không sợ Lâm cảnh quan chê cười, lúc ấy tôi cùng Sở Lăng đều thầm mến Dương Phỉ, vừa nghe cậu ấy nói như vậy, nghĩ rằng chắc là Sở Lăng muốn gạt tôi ra để tỏ tình mà thôi, tôi cũng đã nói cậu ấy cứ việc đi gặp Sở Lăng, tôi sẽ trốn ở một góc giúp đỡ khi cần, nếu Sở Lăng muốn nói chuyện nghiêm túc tôi sẽ thầm bỏ ra ngoài, nếu Sở Lăng chỉ muốn đùa giỡn gì đó, tôi sẽ cùng cậu ấy đánh Sở Lăng một trận.”

Như là nhớ lại thời niên thiếu bồng bột, khoé miệng Bạch Phong Dao khẽ vẽ thành nét cười, nhưng nét cười đó rất nhanh đã biến mất không dấu vết.

“ nhưng lúc khi tôi đến, tôi nhìn thấy…… Tôi nhìn thấy Sở Lăng thế mà đang cường bạo Dương Phỉ…… Lúc tôi tỉnh trí lại, Sở Lăng đã sắp chết…… Bị tôi dùng gạch đập đến chết……”

Bạch Phong Dao hai tay che lại mặt, thân thể kịch liệt run run. Hắn run run môi nói: “Tôi rất sợ …… Tôi không muốn ngồi tù…… Cho nên khi Phỉ nói muốn chặt nát cơ thể Sở Lăng ra cho heo ăn, huỷ thi diệt tích…… tôi cũng chấp nhận……”

Ở đây mọi người không hề mở miệng, vậy mà người ta vẫn nghe gió thét gào xung quanh.

Đối với chuyện Bạch Phong Dao có thay lòng đổi dạ hay không này, Lâm Thiệu Nguyên vẫn bảo trì thái độ hoài nghi như cũ, nhưng nghe Bạch Phong Dao nói vậy, Lâm Thiệu Nguyên tin tưởng Bạch Phong Dao hẳn là không có lừa hắn.

Án tử đều qua lâu như vậy, cơ hồ có tìm cũng không còn căn cứ chính xác, Bạch Phong Dao nếu muốn bảo hộ Dương Phỉ, không cần chủ động gánh vác tội danh giết người.

Nhưng mà vì sao Bạch Phong Dao lại phải chủ động nói ra?

Lại vì cái gì muốn để hắn nghĩ đến anh thay lòng đổi dạ yêu thương Lâm Tĩnh San? Hay là anh thật sự thay lòng đổi dạ?

Còn chưa qua hết một ngày đó ……

Lâm Tĩnh San tựa hồ có thể nghe thấy thanh âm tim đập của chính mình, từ khi ngạc nhiên ban đầu qua đi, lòng của cô chỉ còn nỗi thương tiếc với Bạch Phong Dao, người đàn ông cô yêu đeo tội danh giết người bao năm qua, trong lòng nhất định rất thống khổ, thực dày vò.

Cô chỉ đành ôm chặt người đàn ông đang run rẩy kia, ôn nhu nói anh đừng lo, kia không phải lỗi của hắn, cho nên không cần lại tự trách?

Nghĩ lại, cô cũng không khỏi phẫn hận Lâm Thiệu Nguyên đa nghi, nếu không phải tên cảnh sát này bức người, thiện lương lại yếu ớt như Bạch Phong Dao sao lại cùng đường đến mức đành phải đem chuyện này nói ra? Cô thà rằng Bạch Phong Dao vẫn giấu diếm đi xuống, cũng hy vọng anh có sống tốt– cùng cô sống hạnh phúc mà!

“Đó không phải lỗi của Phong Dao!”

Lâm Tĩnh San cố gắng ôm lấy nam nhân run rẩy không thôi kia, giống như chim mẹ bảo vệ chim non, hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Thiệu Nguyên.

“Là do cái tên Sở Lăng, hắn chết còn chưa hết tội! Nếu không phải hắn làm ra loại chuyện này, Phong Dao cũng sẽ không, cũng sẽ không…… Kia không phải lỗi của Phong Dao! Cho nên cảnh sát các ngươi không thể bắt anh ấy!”

Đối với giọng điệu gần như mãnh liệt của Lâm Tĩnh San, Lâm Thiệu Nguyên rất kinh ngạc, lập tức cười khổ nói:” Lâm tiểu thư, kia là một mạng người.”

Cho dù Sở Lăng là tên sát nhân, cũng phải giao cho pháp luật xử trí mới được, những lời này Lâm Thiệu Nguyên cũng không ra miệng, để tránh lại trở thành lý do cho Lâm Tĩnh San lung tung biện hộ dùm Bạch Phong Dao.


Huống chi Sở Lăng không chỉ có bị giết, ngay cả thi thể đều bị cắt nát cho heo ăn, nếu để cho song thân Sở Lăng biết, làm sao bọn họ chịu đựng nổi đây?

— tuy rằng vẫn chưa thể làm rõ xem ba người Phong Dao, Dương Phỉ, Lâm Tĩnh San này trong lúc đó có cảm tình khúc mắc gì, bất quá nếu Bạch Phong Dao đã muốn chủ động khai ra án mạng đó, chuyện này tạm thời hắn không còn muốn nghĩ nhiều nữa.

Lâm Thiệu Nguyên tầm mắt vừa chuyển, Bạch Phong Dao nhìn cúi đầu mà nói:” Bạch tiên sinh, phi thường cảm tạ anh đã hợp tác, loại tình huống này trước mắt tôi không thể bắt giữ anh, nhưng chờ khi mọi chuyện yên ổn, hy vọng anh cùng Dương tiên sinh có thể tự giác đến cảnh cục đầu thú, tôi nghĩ quan toà sẽ căn cứ vào tình huống lúc đó cùng với việc đầu thú mà ra phán quyết hợp lý nhất.”

“ Tôi hiểu rồi……”

Anh nhìn sâu vào mắt Lâm Tĩnh San, dứt khoát đẩy cô ra, biểu tình thống khổ nói: “Tĩnh San, thực xin lỗi…… Xem ra anh không có biện pháp bắt đầu một lần nữa …… Cho dù anh có hối hận cũng vậy, tội trạng đó vẫn còn, vĩnh viễn cũng sẽ không buông tha anh……”

“ sẽ không sẽ không sẽ không! Hết thảy đều có thể một lần nữa bắt đầu!”

Lâm Tĩnh San kích động vươn tay, như là định một lần nữa ôm lấy anh, nhưng mà Bạch Phong Dao lảo đảo lui lại mấy bước, vẻ mặt khóc không ra nước mắt mà cười nói: “Đã không còn kịp rồi…… Chỉ cần Lâm cảnh quan còn…… Này cả đời anh đều không có cơ hội…… Cái án tử này khiến cho phong ba cũng đủ gạt bỏ anh ra khỏi xã hội……”

Bạch Phong Dao hít vào một hơi thật sâu, quay người, không muốn nhìn thấy Lâm Tĩnh San nữa.

Nhìn bóng dáng cô đơn hiu quạnh của Bạch Phong Dao, Lâm Tĩnh San nước mắt tràn ra, cô đương nhiên hiểu truyền thông Đài Loan có lực sát thương mạnh cỡ nào, bao nhiêu chuyện trôi qua rồi, chỉ cần việc Bạch Phong Dao giết người bị đưa ra ánh mặt trời, đời này của anh sẽ bị hủy!

Cái chữ giết người đã dán lên mặt, cả đời cũng sẽ không buông tha anh!

Nghĩ đến đây, trong tai Lâm Tĩnh San không ngừng lặp lại lời của Bạch Phong Dao — chỉ cần Lâm cảnh quan còn, này cả đời Phong Dao đều không có cơ hội nữa…… Chỉ cần Lâm cảnh quan còn……

Một câu đó của Bạch Phong Dao, Lâm Thiệu Nguyên đương nhiên cũng nghe thấy.

Hắn cau đôi mày, cho rằng Bạch Phong Dao đã phạm tội, lại muốn trốn tránh, trốn không thoát lại đem lỗi đổ lên đầu của hắn, thật sự là rất vô đạo mà.

Vừa quay đi, Lâm Thiệu Nguyên lại nghĩ tới lần đầu nhìn thấy Bạch Phong Dao, rõ ràng còn là học sinh trung học, nhưng cho dù đối mặt hai gã cảnh sát lão luyện vẫn duy trì nho nhã lễ độ, thần thái bất khuất, thậm chí còn không chút do dự lấy nội quy và luật pháp bảo vệ học sinh ra ngăn trở công tác điều tra ……

Lúc ấy Bạch Phong Dao hăng hái, đối lập hiện tại Bạch Phong Dao suy sút, Lâm Thiệu Nguyên không khỏi dài thở dài một tiếng, cảm khái thế sự hay thay đổi, thương hải tang điền.

“ Bạch tiên sinh, tôi sẽ tận lực nói tốt cho anh trước mặt quan toà…… Con đường sau này tuy gian nan, nhưng cũng không phải rất khó đi, cậu đừng phạm tội nữa là được.”

Bạch Phong Dao lại càng run rẩy hơn, trầm mặc, trừ bỏ trầm mặc vẫn là trầm mặc, lóng lưng của anh, tản ra hương vị tịch mịch bi thương.

Lâm Thiệu Nguyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người cho thấy là sẽ rời đi.

“Tôi không cho phép ông ngăn trở chúng tôi!”

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến một trận gào thét, Lâm Thiệu Nguyên mới quay đầu, liền thấy rất đau nhức, bước chân loạng choạng, đầu váng mắt hoa ngã ngồi trên mặt đất, kinh hãi nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Tĩnh San cùng viên gạch vỡ trên tay cô.

Lâm Tĩnh San nhìn thấy trên trán Lâm Thiệu Nguyên vết máu, có chút sửng sốt sửng sốt, ngay sau đó nàng cắn răng, mắt đỏ rực, biểu tình dữ tợn như quỷ dạ xoa – chỉ vì yêu người đàn ông đó, nếu cô thật sự trở thành quỷ dạ xoa, Lâm Tĩnh San cũng sẽ không hề hối tiếc.

Tay nắm chặt viên gạch, một lần nữa đập mạnh xuống đầu Lâm Thiệu Nguyên, đau đớn bất ngờ làm Lâm Thiệu Nguyên chật vật trốn tránh, lại bởi vì bị choáng nên Lâm Tĩnh San cứ đập thêm, một chút, lại là một chút……

Lâm Tĩnh San toàn khuôn mặt vấy đầy máu tươi, miệng lặp lại đi lặp lại: “Chỉ cần ông chết đi, chỉ cần ông chết đi, Phong Dao sẽ không sao, sẽ có thể bắt đầu một lần nữa…… Tôi và Phong Dao có thể bắt đầu một lần nữa……”

Bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai tiêm gầy của Lâm Tĩnh San, giật mình, ánh mắt vô thần của cô dần có tiêu điểm, kinh ngạc dừng ở khuôn mặt tươi cười của Bạch Phong Dao.

“Phong Dao……”

“Em làm tốt lắm, Tĩnh San.”

Hoàn toàn hành động dựa theo chuyện anh đoán trước, để anh thắng canh bạc này. Bạch Phong Dao trong mắt nháy mắt hiện lên ánh nhìn thật sâu, thật vô tình.

Bạch Phong Dao đối với Lâm Tĩnh San kỳ thật cũng không thể quen được, anh chỉ biết cô là người tự cao tự đại, tính cách dễ xúc động, lại thật sự yêu anh. Nhưng mà, như vậy cũng đủ rồi.

— Bạch Phong Dao vẽ ra ba con đường.

Con đường thứ nhất, Lâm cảnh quan không đến một mình, vậy thì đành tính cách khác. Nhưng, chuyện này không có khả năng, bởi vì người hẹn ông ta đến, là Lâm Tĩnh San.

Lâm Tĩnh San là con gái chân yếu tay mềm, lại không hề có thù oán với Lâm cảnh quan. Huống chi Lâm cảnh quan tâm tâm niệm niệm cái chết của Trương Tuyết có điểm đáng ngờ, vừa nghe đến Lâm Tĩnh San thân là Trương Tuyết bạn tốt nói có một chuyện cần bí mật nói ra, hắn chắc chắn là biết rõ có vấn đề, có thêm một ít manh mối cũng sẽ đúng hẹn mà đến.

Con đường thứ hai, Lâm Tĩnh San không hành động dựa theo những suy tính của anh, như vậy anh phải giết chết hai người, hơn nữa ngụy trang hiện trường thành Lâm Tĩnh San giết người, hơn nữa có khả năng bại lộ nhiều dấu vết.

Nhưng là bởi vì may mắn có trận động đất này, cảnh sát không có đầy đủ thiết bị cùng chuyên gia đến điều tra hiện trường, theo thời gian trôi qua cùng những dư chấn và chuyển biến, hiện trường thực dễ dàng sẽ bị phá huỷ hết.

Con đường thứ ba, đồng thời cũng là con đường tốt nhất, tự Lâm Tĩnh San động thủ giết Lâm cảnh quan, cứ như vậy, hiện trường bố trí đơn giản hơn, cũng lại càng không dễ dàng khiến cho người khác nghi ngờ. Còn lại, chính là động cơ để Lâm Tĩnh San giết chết Lâm cảnh quan.

Động cơ, không cần anh phải nghĩ ra, trong tình trạng này, cảnh sát không có đủ thời gian cùng thiết bị để xâm nhập điều tra, chờ cho đến khi có đủ thì lại trở thành nghi án khó giải.

Bạch Phong Dao từ đáy lòng lại một lần nữa cảm tạ trận động đất này thật sự.

“ Phong Dao, em giết người……”


“Ừ, anh biết, anh biết em đều là vì anh.” Bạch Phong Dao cười, hắn cười tựa như cây đón gió xuân, làm tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Ngón tay duyên dáng ôn nhu vuốt từng sợi tóc dài mảnh của Lâm Tĩnh San, tay kia của anh lại lặng lẽ mò vào quân phục của Lâm cảnh quan……

Lâm Tĩnh San trong đáy lòng đều tràn ngập mê muội luyến cùng tín nhiệm, cô si ngốc ngóng nhìn khuôn mặt tuấn mỹ không hề có chút tỳ vết nào của Bạch Phong Dao, cảm thụ được tay anh lùa vào tóc mình.

“ Ngoan, Tĩnh San, nhắm mắt lại…… Lúc em mở mắt ra sẽ không có việc gì nữa, những người muốn chia cách chúng ta đã không còn, chúng ta lại có thể bắt đầu một lần nữa.”

Cúi đầu nói, hơi thở ấm áp, Lâm Tĩnh San thuận theo mà nhắm mắt lại, trong bóng tối đó, cô mơ hồ thấy được tương lai tươi đẹp của cô và anh.

Bọn họ không cần rất nhiều tiền, chỉ cần có một chỗ ở, anh cùng cô, còn có những đứa trẻ, yên bình hạnh phúc mà sống …… (anh sẽ vì em làm cha thằng bé, anh sẽ chăn trâu kết hợp nuôi bò – Lâu đài tình ới ~~)

Đột nhiên, ngón tay ôn nhu đang chải tóc cô rời đi.

Cô vẫn chưa mở mắt ra, nghi hoặc gọi tên người yêu một tiếng.

— cuối cùng, cô cảm giác có một ống tròn lạnh lẽo kề sát huyệt Thái Dương của mình, một tiếng nổ điếc tai vang lên, cắt qua đêm yên tĩnh, vô tình lấy đi giấc mộng ngọt ngào của cô.