Đi hơn một tháng, vượt qua vạn dặm cát vàng, thảo nguyên bát ngát, cuối cùng Quế Hoa Sinh cũng đến dưới chân núi Hi Mã Lạp Nhã, ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy từng dải núi kéo dài đến vô tận, đỉnh núi tuyết phủ lóng lánh như dát ngọc, cao vượt mây xanh.
Núi Thiên Sơn không to lớn bằng nó, núi Côn Lôn không hùng vĩ bằng nó, núi Nga Mi không tráng lệ bằng nó, Quế Hoa Sinh cũng phải tán thưởng, quả không hổ là đệ nhất danh sơn.
Quế Hoa Sinh định đi vòng dưới chân núi, nhưng nhìn ngọn núi cao nhất thế giới này liền nảy ra suy nghĩ, dù không thể lên đến đỉnh núi, nhưng lại muốn lên cao xem thử, nếu chậm trễ mấy ngày đường thì cũng thỏa một tâm nguyện.
Lúc này đang giữa hè, ở Giang Nam hoa cỏ nở rộ, trên đỉnh Hi Mã Lạp Nhã hoa tuyết vẫn còn rơi.
Từng đỉnh núi trải dài đến hút mắt, đều bao phủ trong tuyết, như một thế giới pha lê.
Quế Hoa Sinh đi qua ba bốn đỉnh, trong núi khí hậu càng lúc càng lạnh, nhưng cảnh đẹp càng lúc càng nhiều, có những trân cầm dị thú chỉ có ở đây.
Gấu chạy trên tuyết như trẻ con chơi đùa, quạ núi mỏ vàng bay tíu tít trên đầu, tê giác to lớn như cái thuyền, linh dương núi chạy nhanh hơn gió.
Những con thú này chưa từng thấy người nên không biết sợ, chẳng hề trốn tránh.
Đến chiều ngày thứ tư, Quế Hoa Sinh thấy hơi mệt, đang định tìm một động đá nghỉ ngơi.
Y vượt qua một sông băng, ánh nắng chiều chiếu xuống mặt băng, phản chiếu lại thành bảy sắc cầu vồng, mỹ lệ vô cùng.
Cảnh đẹp này đúng là khó gặp trong đời, nhưng y không ngờ đi thêm chút nữa, lại gặp một chuyện còn kỳ lạ hơn mỹ cảnh vừa rồi.
Bên cạnh sông băng có một dòng suối phun nước nóng rực, hơi nước bốc lên, tán thành từng vầng màu cam, màu tím nhàn nhạt trong ánh nắng, hòa với màu đỏ tươi rực rỡ của hoa lá bên cạnh, khiến Quế Hoa Sinh nhớ lại đêm Phật đản trong cung Bố Đạt Lạp đã từng nhìn thấy cảnh trí tương tự.
Có thể vì địa khí ấm áp nên đã sản sinh ra loài hoa không biết tên này.
Ở Tây Tạng có nhiều suối nước nóng, trên tuyết sơn có ôn tuyền không phải là điều lạ.
Việc khiến Quế Hoa Sinh ngạc nhiên là có một nữ hài tử đang chơi đùa bên cạnh suối.
Nữ hài này khoảng chừng bốn, năm tuổi, khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu vô cùng, cô bé đang hái hoa dại kết thành vòng hoa, chăm chú đến nỗi không hề chú ý đến Quế Hoa Sinh đang bước tới.
Trên đỉnh Hi Mã Lạp Nhã quanh năm tuyết phủ có người ở vốn đã kỳ lạ, huống hồ đây lại là một cô bé nhỏ xíu.
"Phụ mẫu cô bé này là ai?"
"Làm sao cô bé có thể chịu được khí hậu lạnh lẽo ở đây?"
Trăm ngàn nghi vấn nổi lên trong đầu Quế Hoa Sinh, y chậm rãi bước về phía cô bé, đang định bắt chuyện thì chợt có một việc bất ngờ phát sinh.
Hai quái nhân đột nhiên nhảy ra từ sau băng nham cạnh suối, mũi cao mắt sâu, tóc vàng trán rộng, trên đầu quấn vải trắng.
Quế Hoa Sinh ở trong điện Bố Đạt Lạp hai tháng, sách vở ở đó rất phong phú, vì y muốn đến Nepal nên có xem qua sách vở về phong thổ, con người ở Nepal, Ả Rập cùng các nước châu Âu.
Lúc này chạm mặt hai quái nhân, nhìn tướng mạo và trang phục tựa như người Ả Rập, chỉ thấy họ nhảy ra, bốn bàn tay to như cái quạt chụp lấy nữ hài tử, khiến cô bé sợ hãi hét lên.
Quế Hoa Sinh giận dữ, dùng tiếng Tây Tạng quát lên:
- Không được bắt nạt cô bé!
Hai người kia hình như không hiểu y nói gì, nhưng bọn họ bất chợt gặp người trên núi cao, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên không kém Quế Hoa Sinh.
Nữ hài tử kia kêu lớn:
- Các ngươi bắt nạt ta, ta sẽ gọi cha đánh các ngươi!
Cô bé nói tiếng Hán lưu loát, hai quái nhân tuy không hiểu cũng đoán được là đang mắng bọn chúng.
Một người vẫn cứ muốn bắt tiểu cô nương kia đi, người còn lại chạy về hướng Quế Hoa Sinh, miệng cười cười, nắm đấm vung vẩy, dường như muốn đánh y.
Quế Hoa Sinh nhún mũi chân, thi triển khinh công tuyệt đỉnh lướt qua đỉnh đầu quái nhân nọ nhanh như tên rời cung, cứu cô bé kia trước.
Quái nhân kia vừa chạm tay vào vai nữ hài bỗng nghe tiếng gió trên đầu, đành buông tay đánh ngược lại một quyền.
Quế Hoa Sinh dùng Ngũ Cầm chưởng pháp, lăng không đánh xuống như phi ưng bắt thỏ, lực đạo mạnh vô cùng.
Quyền chưởng tương giao, chỉ nghe chát một tiếng, quái nhân kia đã ngã lộn nhào.
Lúc này, người còn lại đã nhảy đến, Quế Hoa Sinh không chờ cho hắn ra tay, song chưởng ra chiêu Song Long Xuất Hải, quái nhân kia ra sức đỡ nhưng cũng phải lảo đảo lùi lại mấy bước.
Quế Hoa Sinh mắng lớn:
- Xem các ngươi còn dám bắt nạt tiểu cô nương này hay không!
Hai quái nhân lúc này sóng vai mà tới, chưởng phong rít lên, bốn chưởng cùng đánh về phía Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh vừa đánh ngã bọn họ bằng một chiêu nên không hề sợ, thầm nghĩ, "Hai người các ngươi cùng đánh ta, nhiều nhất cũng chỉ được năm chiêu."
Mắt thấy đòn thế hai người kia vừa đến, chợt cảm thấy có kình lực dồn đến như sóng lớn, cả chưởng lực của bản thân y cũng bị bức về.
Quế Hoa Sinh bị ba nguồn sức mạnh ép đến cùng lúc, chân đứng không vững, suýt té xuống đất.
Y vội vàng dùng công phu Thiên Cân Trụy đứng vững, hóa chưởng thành chỉ, dùng một chiêu Hoa Phân Âm Dương, đâm vào cổ tay hai quái nhân kia.
Quế Hoa Sinh luyện tập công phu thiết chỉ trong Đạt Ma bí kíp, tương đương với Đạn Chỉ thần công phái Võ Đang.
Bị chỉ phong của y điểm trúng tất đau như dao cắt, gân mạch sẽ đứt đoạn.
Quế Hoa Sinh thấy bọn họ xông tới như điên, nghĩ rằng chiêu này có thể dùng được.
Hai người kia dường như cũng biết sự lợi hại của chiêu này, thấy Quế Hoa Sinh ngưng thần chờ đợi, bọn họ cũng đứng lại, song chưởng khua thành vòng tròng, chậm rãi chiết chiêu với Quế Hoa Sinh.
Nói ra cũng kỳ quái, Quế Hoa Sinh biến chưởng thành chỉ, lực đạo yếu đi nhiều, chưởng lực đối phương đánh tới cũng yếu như vậy.
Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Đây là công phu gì vậy? Thật là tà môn! Để ta thử lại một lần nữa."
Song chưởng liền đan chéo, một chiêu Ngũ Đinh Khai Sơn trong Đại Lực Kim Cương chưởng pháp đánh ra, hung mãnh cực kỳ, chợt thấy chưởng lực của đối thủ phân ra hai bên trái phải, không chỉ hóa giải chưởng lực của Quế Hoa Sinh, bản thân y như bị vướng vào xoáy nước, xoay mấy vòng theo dẫn dắt của đối thủ.
Hóa ra hai người này là đệ tử của đệ nhất cao thủ Ả Rập Đề Ma Đạt Đa.
Đề Ma Đạt Đa hiểu biết sâu rộng về cơ học, biết rằng nếu dùng bất kỳ sức mạnh nào đả kích đối phương tất sẽ phát sinh phản lực ngược lại, cho nên lão luyện Âm Dương chưởng lực, dùng chưởng lực đánh chưởng lực sẽ sinh ra chưởng lực mạnh hơn, hóa giải chưởng lực của đối thủ thành sức mạnh phản kích lại.
Đề Ma Đạt Đa công lực sâu như biển, một mình lão có thể đánh ra Âm Dương chưởng lực, nhưng hai đệ tử của lão thì không đủ sức, phải kết hợp cùng nhau mới được.
Quế Hoa Sinh thử mấy chiêu, dần hiểu được đạo lý trong đó.
Y thông minh tuyệt đỉnh, vừa tìm cách phá giải loại chưởng lực mới này, vừa dùng Thái Cực quyền, nương theo chưởng lực đối phương mà đánh, thấy chiêu sách chiêu, thấy thức phá thức, thỉnh thoảng còn điểm huyệt khiến đối phương trở tay không kịp.
Cứ như vậy, song phương đấu hơn nửa canh giờ, dây dưa không dứt.
Tiểu cô nương kia liền nói:
- Thúc thúc đừng lo, ta gọi cha đến giúp thúc.
Quế Hoa Sinh đang muốn gặp phụ mẫu cô bé, cười nói:
- Được lắm, ta đánh không lại hai kẻ ác này, bé con mau kêu cha đến giúp ta đi!
Cô bé kia hái lá để lên môi, huýt một hơi dài, tiếng huýt vang vọng.
Một lúc sau, một nam tử cao gầy hơn năm mươi tuổi chạy tới, miệng quát lớn:
- Hai tên xú gia hỏa kia bắt nạt trẻ con, thật không biết xấu hổ!
Người đó thấy Quế Hoa Sinh đang ác đấu cùng bọn chúng, cả hai cùng ngạc nhiên, Quế Hoa Sinh kêu:
- Phương lão tiền bối, là huynh sao?
Người kia cũng à lên:
- Hoa Sinh lão đệ, sao ngươi lại ở đây?
Nguyên lai hán tử đó là Phương Kim Minh, vốn là dũng sĩ có tiếng thời Khang Hi, hiệu xưng Thần Quyền Vô Địch.
Lúc đó mười mấy hoàng tử của Khang Hi tranh vị, hắn được Thập tứ a ca Doãn Đề thu nạp dưới trướng, sau đó ngôi hoàng đế rơi vào tay Tứ a ca Doãn Chân (tức Ung Chính), Doãn Đề bị Ung Chính đoạt binh quyền, giam lỏng, Phương Kim Minh nghe lời khuyên của đại hiệp Đường Hiểu Lan, rời quân ngũ, không tiếp tục ra sức cho triều đình nữa.
Khi đó Quế Hoa Sinh chỉ mới mười mấy tuổi, đã gặp qua hắn một lần, từ đó đến nay đã hơn mười năm, hai người còn ngờ ngợ nhận ra nhau.
Phương Kim Minh chạy đến, còn cách mấy trượng đã đánh ra một quyền, hai quái nhân kia chân đứng không vững, bô lô ba la mắng chửi.
Quế Hoa Sinh nghe trong đó có bốn chữ như hình như là Đề Ma Đạt Đa.
Y từng nghe bạch y thiếu nữ nhắc đến người này, trong lòng hơi động, vội nói nhanh:
- Phương lão tiền bối không cần động thủ, xem tôi trừng trị bọn họ.
Hai người kia đứng cạnh nhau cùng đánh ra Âm Dương chưởng.
Quế Hoa Sinh hét lớn một tiếng, dùng Đại Lực Kim Cương chưởng đánh tới, thế đến thật hung mãnh.
Hai quái nhân kia như đúng ý nguyện, đang định phản chưởng thu lại chưởng lực của Quế Hoa Sinh thì Kim Cương chưởng lực đột nhiên biến mất tăm.
Hai người đánh hụt, người xô về phía trước, Quế Hoa Sinh hét dài, hai chân phát cước, đá hai quái nhân ngã lăn.
Một trong hai người võ công cao hơn, bật người nhảy lên định phản đòn, Quế Hoa Sinh nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy xương tỳ bà của gã ném cả người đối thủ ra ngoài.
Đây là tuyệt học võ lâm Đại Suất Toái Thủ.
Chỉ nghe một tiếng soạt vang lên, áo ngoài của gã đó bị xé rách, xương tỳ bà bị bóp nát, gã không đứng lên nổi, Quế Hoa Sinh đá lăn xuống sườn núi.
Quế Hoa Sinh đấu với bọn chúng đã lâu, hiểu ra nguyên lý chưởng lực của đối thủ, biết nếu mình ra tay mạnh thế nào thì phản lực sẽ mạnh thế ấy, cho nên y cố tình phát chưởng lực cương mãnh trước dụ bọn họ phản kích rồi thu lại, dễ dàng phá giải Âm Dương chưởng lực của bọn họ.
Tuy nói là vậy nhưng nếu Quế Hoa Sinh không có võ công thượng thừa có thể thu phát dễ dàng thì dù có ngộ ra nguyên lý cũng không thể thắng được.
Cô bé kia kia vỗ tay cười:
- Đánh thật hay, đánh thật tuyệt.
Phương Kim Minh cũng khen:
- Công phu của Quế lão đệ gồm đủ cương nhu, ta dù mang danh Thần Quyền cũng không thể không tâm phục khẩu phục.
Không giấu gì ngươi, ta đã cùng bọn họ đánh nhau mấy lần, bọn họ không thắng ta, ta cũng không đánh bại nổi bọn họ.
Quế Hoa Sinh nói mấy câu khiêm tốn rồi hỏi:
- Hai người này là ai?
Phương Kim Minh đáp:
- Năm nay là năm thứ mười ta ẩn cư ở đây.
Mười năm qua chưa từng có người nào tìm tới.
Năm ngày trước, hai quái nhân chẳng biết từ đâu ra, xông vào nhà ta đòi ăn uống.
Nếu như vậy thì cũng thôi đi, không ngờ chúng còn muốn chiếm nhà của ta, đuổi ta ra ngoài, ta thật chưa từng gặp ai ngang ngược như vậy.
Mấy ngày nay, hầu như ngày nào cũng đánh với bọn họ một trận.
Tiểu nha đầu này cũng thật to gan, ta bảo nó ở trong nhà, không cho ra ngoài.
Nó biết ta bận tay ngoài vườn liền lén lút chạy ra đây.
Nữ hài tử chu môi nhỏ, nhõng nhẽo:
- Mấy ngày không cho con ra ngoài, con buồn chết người luôn.
Đến trâu núi con còn không sợ, sợ gì hai quái nhân này?
Quế Hoa Sinh hơi ngạc nhiên:
- Hai quái nhân này đến đây làm gì? Tiếc là tôi không hiểu bọn họ nói gì, không có cách nào hỏi cho rõ.
Nói rồi giở cái áo khoác ngoài bị rách lên xem, bên trong có vài thứ, đều là thứ y chưa từng thấy, có hai cái thước hình tam giác, một dụng cụ kỳ lạ có hai chân bằng sắt, còn có vài tờ giấy có nhiều hình tam giác và hình tròn.
Hai người này là đệ tử Đề Ma Đạt Đa, Đề Ma Đạt Đa lập nguyện sẽ trèo lên đỉnh núi cao nhất thế giới, phái hai đệ tử đến đây xem xét địa hình, những thứ thước và compass đó là dụng cụ trắc lượng.
Không ngờ bọn chúng gặp phải Quế Hoa Sinh, bị ném xuống núi, tên bị bóp nát xương tỳ bà lăn xuống dốc một hồi thì chết, người còn lại tàn phế, phải làm khất cái hơn mười năm mới về được Âu Châu.
Hai mươi năm sau nữa, Đề Ma Đạt Đa tự mình dẫn đệ tử đến đây thám hiểm, đó là chuyện về sau này.
Phương Kim Minh tuy chỉ có duyên gặp mặt một lần với Quế Hoa Sinh, lần này tương phùng trên đỉnh Hi Mã Lạp Nhã, cảm giác thân thiện tăng gấp bội.
Hắn nhất định bắt Quế Hoa Sinh phải về nhà hắn nghỉ ngơi.
Từ suối đi vài dặm về phía tây là nhà của Phương Kim Minh, nhà có ba gian, tường gạch đơn sơ mang kiểu cách Giang Nam.
Từ khi Quế Hoa Sinh đến Tây Tạng tới nay, lần đầu tiên nhìn thấy căn nhà bình dị thế này, trong lòng rất vui.
Y nghĩ đến việc Phương Kim Minh tay không dựng lên ngôi nhà này trên đỉnh núi tuyết, thật không biết đã tốn hết bao nhiêu tâm huyết.
Y lại nhớ đến lúc gặp gỡ bạch y thiếu nữ trên đỉnh Ngọc Nữ Phong, lúc ngắm Thiên Hồ, vào băng động, những hồi ức đó như hoa trong gương, trăng dưới nước.
Quế Hoa Sinh nghĩ, nếu được cùng nàng ẩn cư, thì dù ở trong ngôi nhà như của Phương Kim Minh cũng đã là tiên cảnh rồi.
Y thở dài, trong đầu băn khoăn không biết đến khi nào mới ngộ tiên cơ.
Trước nhà có vườn hoa nhỏ, Phương Kim Minh dẫn Quế Hoa Sinh ra ngắm, đủ các loại hoa lá không tên đang nở rộ.
Phương Kim Minh cười nói:
- Tiếc là không tìm được hoa lá Giang Nam.
Ở đây gần ôn tuyền, khí hậu ấm áp, chỉ có đỉnh núi mới lạnh.
Mấy dặm quanh đây đều ấm như mùa xuân.
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Phương lão tiền bối sao lại đến đây ẩn cư?
Phương Kim Minh mỉm cười:
- Ta là sơn nhân ẩn cư.
Năm xưa ta giúp Thập tứ a ca tranh vị với Ung Chính.
Ta hận Ung Chính, Ung Chính cũng rất hận ta.
Trong tay Ung Chính, võ sĩ nhiều như mây, lại có đại tướng Niên Canh Nghiêu lòng dạ độc ác trợ giúp, ta làm sao có đất đặt chân ở trung nguyên, chỉ còn cách trốn đến đây làm sơn dân thôn dã.
Quế Hoa Sinh đáp:
- Niên Canh Nghiêu và Ung Chính đều chết rồi.
Hiện tại hoàng đế là con trai Ung Chính, niên hiệu đã đổi thành Càn Long.
Phương Kim Minh nghe vậy vừa mừng vừa sợ, vội vàng hỏi:
- Niên Canh Nghiêu và Ung Chính chết như thế nào?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Niên Canh Nghiêu công cao chấn chủ, bị Ung Chính giáng liền mười tám cấp, biếm đến Hàng Châu làm lính canh cửa thành, vũ nhục hắn xong thì ai cũng phải một lần chết.
Ung Chính bị Lữ Tứ Nương nhập cung ám sát!
Phương Kim Minh ngửa mặt cười to, miệng kêu thống khoái mấy tiếng rồi nói tiếp:
- Hai đại cừu nhân của ta đều đã chết, nhưng ta ở đây đã quen, không muốn xuống núi nữa.
Nói chuyện một lúc, Phương Kim Minh dẫn Quế Hoa Sinh vào nhà.
Phương Kim Minh đến Tây Tạng mới kết hôn, thê tử là người Tạng, từng học qua võ công của Hồng giáo, dáng người tròn trịa khỏe mạnh.
Lần đầu bà ta gặp bằng hữu của chồng, rất cao hứng, làm thịt hổ đãi khách, trên bàn còn có một bình sữa lớn.
Phương Kim Minh cười nói:
- Trong núi không có trà, đành mời ngươi uống sữa tê giác.
Quế Hoa Sinh mấy ngày qua chỉ có lương khô, nay có thịt tươi để ăn, có sữa để uống, lại gặp được cố nhân trên núi cao, cảm giác còn ngon miệng hơn cả ăn tiệc Mãn Hán toàn tịch.
Hai người nói chuyện cả đêm, Phương Kim Minh hỏi cố sự võ lâm mười năm qua, xúc động cảm thán, không ngớt vỗ tay, đủ biết hắn tuổi già nhưng chí lớn chưa dứt.
Quế Hoa Sinh nói cho hắn nghe việc gặp gỡ con trai của Niên Canh Nghiêu ở biên giới Tây Tạng, Phương Kim Minh nghe nói con trai Niên Canh Nghiêu thông minh tài trí không thua phụ thân, chỉ thở dài:
- Chỉ mong là nó không giống như cha nó.
Quế Hoa Sinh ngắt lời Phương Kim Minh:
- Châu Mục Lãng Mã là đỉnh núi cao nhất thiên hạ, Phương lão tiền bối ở đây đã gần mười năm, có từng lên đến đó chưa?
Phương Kim Minh cười nói:
- Nếu có thể dễ dàng đến đó thì sao có thể được xưng tụng là đỉnh núi cao nhất thiên hạ chứ? Từ đây đi lên, không chỉ băng tuyết càng lúc càng dày, hô hấp cũng càng ngày càng khó, dù nội công tốt đến đâu cũng không thể chịu nổi.
Nghe nói trước đây đệ tử giỏi nhất phái Thiên Sơn, Lăng Vị Phong đại hiệp đã từng thử cố lên đó cũng phải thất bại quay lại đấy.
Sang ngày thứ hai, Quế Hoa Sinh chưa muốn hạ sơn, Phương Kim Minh giữ y ở thêm một ngày, giúp y đi qua hai ngọn núi băng, xa xa có thể nhìn thấy đỉnh Châu Mục Lãng Mã.
Quế Hoa Sinh ngóng nhìn ngọn núi, trong lòng đầy cảm khái.
Mây lững lờ trôi ngang sườn núi, Quế Hoa Sinh thầm nhủ, "Võ học giống như leo núi, qua núi này còn núi khác.
Đây là đỉnh núi đệ nhất thiên hạ, từ xưa tới nay chưa từng có ai lên được đó, thật không khác võ học là mấy.
Từ cổ chí kim, có biết bao cao nhân, chưa từng có ai luyện đến cảnh giới thiên hạ đệ nhất."
Ngắm nhìn một lúc lâu, mất hứng liền quay về.
Phương Kim Minh tựa hồ hiểu được suy nghĩ của Quế Hoa Sinh, mỉm cười nói:
- Lão đệ hà tất cảm khái, cảnh giới đăng phong tạo cực xưa nay rất khó, có mấy ai đạt được.
Lão đệ lên được tới nơi này cũng đủ để tự hào rồi.
Quế Hoa Sinh không nói gì, nghĩ rằng khi lên được núi cao hơn thì sẽ là một núi cao khác, nghĩ thì nghĩ như thế nhưng đứng trước châu phong liền cảm thấy bản thân thật nhỏ bé, liền cùng Phương Kim Minh quay về.
Vừa về đến cạnh suối bất chợt nghe thấy tiếng thổi lá cây của con gái Phương Kim Minh, hắn giận tím mặt, nói:
- Lẽ nào có lí này, ta ở đây đã mười năm, xưa nay bình yên vô sự, không ngờ gần đây liên tục có người ngang ngược đến gây phiền phức!
Quế Hoa Sinh cũng thấy kỳ quái, thầm nghĩ, "Hai quái nhân kia bị đuổi đi hôm qua, sao hôm nay đã có người đến rồi? Châu phong có nhiều kỳ nhân vậy sao?"
Hai người vội chạy nhanh về, cửa vườn vừa mở, chỉ thấy một thiếu niên mặt đen tóc dài đang hoa chân múa tay nói chuyện với nữ hài tử.
Cô bé thấy cha liền lớn tiếng nói:
- Cha, người này chạy vào muốn hái hoa của chúng ta, còn bắt nạt con!
Phương Kim Minh giận dữ, tung người nhảy qua tường vây, đánh ra một quyền về phía thiếu niên kia.
Thiếu niên kia đang mải nói, không biết Bách Bộ Áp quyền của Phương Kim Minh lợi hại đến mức nào, người còn chưa tới, quyền phong đã phát ra ù ù.
Phương Kim Minh lại đấm thêm một cái, cú đấm này cực mạnh, khoảng cách lại gần.
Quế Hoa Sinh trong lòng hơi động, y đứng bên ngoài thấy rõ ràng, thiếu niên này tuy mặt đen như diện mạo ngay ngắn sáng sủa, dáng vẻ hình như không có ác ý, hoàn toàn khác hai quái nhân hôm nọ, hơn nữa cử chỉ của gã có vẻ quý phái.
Quế Hoa Sinh không kịp cản quyền Phương Kim Minh đánh ra, thảng thốt trong lòng, "Cú đấm đó mà trúng đích, thiếu niên kia tất sẽ gãy xương đứt gân."
Tâm niệm mới động, chỉ nghe bộc một tiếng, cú đấm của Phương Kim Minh đã đánh trúng vai thiếu niên.
Cú đấm đó có thể phá nát đá tảng, dù là người đúc bằng sắt cũng không chịu nổi.
Nhưng thật kỳ quái, thân thể thiếu niên kia dường như có thể biến hình, trúng một quyền mạnh, cơ thịt trên vai đột nhiên xoay một cái, bàn tay trái lật ngược lại bắt lấy nắm đấm của Phương Kim Minh.
Quế Hoa Sinh giật mình, y từng đọc qua sách vở về võ thuật Ấn Độ ở cung Bố Đạt Lạp, lúc này chợt nhớ ra, thầm nói:
- Chẳng lẽ là thuật Du Già? Trong sách có nói, thuật Du Già của Ấn Độ có thể khiến cho cơ bắp biến đổi tùy ý, khi luyện đến cảnh giới cực cao thì không ngại lửa đốt hay kiếm đâm, còn có thể bế khí bảy ngày không chết, sánh ngang với nội công thượng thừa của trung nguyên.
Công phu thiếu niên này nông sâu hay không thì không biết, chỉ thấy gã có thể đỡ được quyền đầu của Phương Kim Minh, chắc là không kém ta mấy.
Y định nói hai người dừng tay nhưng thấy kỳ tích này liền im lặng quan sát.
Công phu Du Già của thiếu niên kia có vẻ không cao lắm, gã chật vật chống đỡ đến khổ sở.
Nhưng quyền đầu của Phương Kim Minh bị gã nắm chặt, càng không thể nhúc nhích một bước.
Cả hai co kéo với nhau, nếu một trong hai người buông tay, người kia lập tức sẽ bị thương, nên không ai dám lơ là, đến mở miệng nói chuyện cũng không dám.
Nữ hài tử dứng bên cạnh kêu lớn:
- Thúc thúc, mau tới giúp cha đi!
Quế Hoa Sinh thấy tình hình như vậy, biết hai người công lực tương đương, nếu không tách họ ra chỉ sợ cả hai đều thọ trọng thương.
Quế Hoa Sinh vận khí hộ thân, quán lực vào tay, xuất ra một chiêu Dã Mã Phân Tu, dẫn lực đạo của hai người ra ngoài.
Hai luồng chưởng lực đó cùng bổ về phía y, may mà Quế Hoa Sinh đã chuẩn bị trước, song chưởng cùng đẩy ra, cả người bay xéo về một bên, chỉ nghe ầm một tiếng, gốc cây cổ thụ bên cạnh đã gãy ngang.
Phương Kim Minh và thiếu niên Ân Độ kia đã tách ra.
Phương Kim Minh chưa hết giận, định xông lên tiếp, chợt nghe thiếu niên kia nói rành rọt bằng tiếng Tạng:
- Tôi không có ác ý, lão trượng đã hiểu lầm rồi.
Nữ hài liền nhanh nhẩu:
- Ngươi làm gãy gốc cây của ta, mau đền cho ta.
Thiếu niên kia vái chào Phương Kim Minh, rồi quay người sang nói với cô bé:
- Đền cho bé con cái này được không?
Nói rồi lấy ra một cái kính viễn vọng, chỉ cho cô bé cách nhìn.
Qua ống kính nhìn rất rõ một đám hươu nai đi lại trên núi băng xa tít, cô bé mỉm cười reo lên:
- Đa tạ thúc thúc!
Phương Kim Minh không muốn nhận đồ vật của ngươi lạ, thấy con gái vui mừng như thế làm bản thân hắn cũng vui lây.
Địch ý đã mất, Quế Hoa Sinh điều hòa hơi thở, cười nói với thiếu niên Ấn Độ:
- Công phu của các hạ thật tốt.
Thiếu niên kia thấy Quế Hoa Sinh không bị thương, càng khâm phục, chắp tay nói:
- Ta nghe cao tăng trong nước nói, Trung Quốc nội gia bắt nguồn từ Thiếu Lâm, mà võ công thượng thừa phái Thiếu Lâm là do Đạt Ma đại sư nước ta truyền bá đến đó.
Bây giờ xem lại, thật sự là thanh xuất vu lam, võ học quý quốc nhất định hơn hẳn tệ quốc.
Quế Hoa Sinh vừa nghe, quả nhiên thiếu niên này là từ Ấn Độ đến, liền đáp lễ:
- Huynh đài quá khiêm tốn, nghe nói Long Diệp đại sư của quý quốc võ công đã luyện đến cảnh giới thông huyền, đáng tiếc ta không có duyên bái kiến.
Thiếu niên tiếp lời:
- Long Diệp thượng nhân chính là gia sư, chỉ là tôi tư chất đần độn, không học được hai phần mười công phu của lão nhân gia người.
Gã nói chuyện một lúc, không thể đoán ra thân phận của Quế Hoa Sinh, thấy người này có vẻ biết Long Diệp đại sư, nên gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Ba người xưng danh tánh, hóa ra thiếu niên này tên là Nhã Đức Tinh, từ thành Vương Xá, Ấn Độ đến đây.
Thành Vương Xá không xa lạ gì với Quế Hoa Sinh, đó là địa danh phật giáo có tiếng, đại sư Huyền Trang (Đường Tam Tạng) từng đến đó giảng pháp.
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Huynh đài lên núi tuyết một mình làm gì?
Nhã Đức Tinh hơi xấu hổ, nói:
- Thực không dám giấu giếm, tôi tới tìm Tuyết Liên.
Quế Hoa Sinh ngạc nhiên:
- Tìm Tuyết Liên sao?
Nhã Đức Tinh đáp:
- Tôi nghe nói trên núi băng ở Trung Quốc, có một loại hoa sen nở trong tuyết, có thể giải bách độc, không biết đúng không?
Quế Hoa Sinh nói:
- Trên núi băng chưa chắc có Tuyết Liên, theo ta biết, trên hai đỉnh nam bắc Thiên Sơn, nếu có duyên sẽ tìm thấy Tuyết Liên, còn núi Hi Mã Lạp Nhã có Tuyết Liên hay không thì phải hỏi Phương lão tiên sinh mới được.
Phương Kim Minh nói:
- Ta ở đây gần mười năm, chưa từng thấy Tuyết Liên.
Thiếu niên kia tỏ ra thất vọng.
Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Gã không màng nguy hiểm tìm kiếm Tuyết Liên, nhất định là rất cần."
Nghĩ rồi mỉm cười, nói:
- Ta vừa khéo có ba đóa Tuyết Liên, xin tặng một đóa cho các hạ.
Nói rồi liền lấy hoa ra, mùi hương ngào ngạt.
Thiếu niên kinh hãi, nói nhanh:
- Vật quý báu như thế mà huynh đài đem tặng, tôi biết lấy gì đổi? Tôi mang có một ít châu báu, nguyện...
Quế Hoa Sinh mỉm cười ngắt lời:
- Huynh tặng kính viễn vọng cho tiểu muội muội, ta tặng huynh một đóa Tuyết Liên, thành ngữ Trung Quốc có câu "có qua có lại", huynh không cần khách khí.
Kỳ thực Tuyết Liên quý giá gấp trăm lần kính viễn vọng.
Nhã Đức Tinh thấy y nói năng khúc chiết như vậy, ngạc nhiên đến nỗi không thối nên lời.
Phương Kim Minh thầm mừng trong lòng, như vậy thì có nhận kính viễn vọng của gã cũng không xem là mắc nợ.
Nhã Đức Tinh cất kỹ Tuyết Liên, nói với Quế Hoa Sinh:
- Thâm tình hôm nay không biết báo đáp thế nào, nếu huynh đài có dịp đến tệ quốc, tiểu đệ xin đáp lễ.
Quế Hoa Sinh thấy gã có vẻ vội vã, nhủ thầm, "Gã nói đến Hi Mã Lạp Nhã kiếm Tuyết Liên, xem ra là nói thật."
Phương Kim Minh nói:
- Vị Quế huynh đài này cũng phải hạ sơn, hai vị sao không nán lại hàn xá mấy ngày, cùng xuống núi cho có bạn.
Nhã Đức Tinh vui vẻ nói:
- Tổi tưởng Quế huynh ẩn cư ở đây, hóa ra cũng sắp xuống núi sao? Xin hỏi Quế huynh định đi đâu?
Quế Hoa Sinh nói:
- Ta đang định đến Nepal.
Nhã Đức Tinh hít một hơi, hỏi dồn:
- Quế huynh đến Nepal để tham gia khảo thí à?
Quế Hoa Sinh ngẩn người:
- Khảo thí gì?
Trong bụng thầm nghĩ, "Chẳng lẽ ở Nepal cũng có khảo thí khoa cử hay sao? Nhưng người ngoại bang làm sao có thể tham gia chứ?"
Sắc mặt Nhã Đức Tinh hơi e ngại, hình như hối hận đã nói lỡ lời, gượng cười:
- Hóa ra Quế huynh không biết việc này, vậy thì không nói cũng không sao.
Quế Hoa Sinh nổi lòng hiếu kỳ, cười nói:
- Nói một chút cũng được mà.
Nhã Đức Tinh vốn không muốn nói, nhưng Quế Hoa Sinh đã tặng bảo vật vô giá là Thiên Sơn tuyết liên cho gã, gã không tiện giấu giếm, liền nói:
- Khảo thí này không giống như thi trạng nguyên ở quý quốc, chỉ là công chúa Nepal muốn tuyển trượng phu.
Quế Hoa Sinh không quan trọng chuyện đó, liền cười nói:
- Thi tuyển trượng phu à?
Nhã Đức Tinh đáp:
- Nghe nói công chúa Nepal mỹ mạo phi thường, lại còn văn võ song toàn.
Công tử quý tộc trong nước ai nấy đều muốn cầu hôn, công chúa nhất định không chịu.
Quốc vương vô cùng lo lắng, nói bản thân lão tuyển chọn sợ không trúng người hợp ý, liền để tự công chúa chọn phò mã.
Công chúa không chịu, đưa ra khảo thí tuyển phu, đầu tiên thi văn, sau đó thi võ.
Nghe nói nhân sĩ ngoại bang cũng nghe danh mà tới.
Quế Hoa Sinh cười nói:
- Đầu tiên là thi văn, nhân sĩ ngoại bang làm sao mà thi được?
Nhã Đức Tinh đáp:
- Vị công chúa này là tài nữ của bổn quốc, thông hiểu Hán văn, Phạn văn, cả tiếng Ả Rập.
Nhân sĩ nước ngoài cũng không ngoài Trung Quốc, Ấn Độ, Ả Rập, nếu họ tham dự thì nàng ta liền ra đề về văn học của chính quốc gia đó, có điều cũng có dính dáng một chút đến văn hóa Nepal.
Quế Hoa Sinh lại hỏi:
- Vậy còn thi võ thì sao?
Nhã Đức Tinh đáp:
- Thi võ thì đầu tiên phải qua được mấy vòng ngoài, sau đó thi với cung nữ của nàng, thắng được các cung nữ sẽ tỉ kiếm với nàng ta.
Quế Hoa Sinh nói:
- Vị công chúa này chọn trượng phu như thế thật có thể coi là nữ trung hào kiệt, nga mi quốc sĩ.
Nhã Đức Tinh đáp:
- Còn không phải sao? Nghe nói từ năm trước bắt đầu thi tuyển, đến nay còn chưa tìm ra người thích hợp.
Quế Hoa Sinh trong lòng hơi động, chợt nghĩ đến bạch y thiếu nữ, cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, "Chắc chắn không phải nàng, nếu như là nàng, làm sao có thể một mình rời thâm cung, hiện thân trong thành ma quỷ, lộ diện ở cung Bố Đạt Lạp? Hơn nữa, nếu nàng là công chúa, vương tử Nepal sẽ là trưởng huynh của nàng, sao lại sợ nàng đến vậy?"
Tuy cho rằng bạch y thiếu nữ không phải là công chúa, nhưng Quế Hoa Sinh vẫn nghĩ, "Không ngờ Nepal lại có bậc cân quắc anh thư như thế, sau này đến đó, nhất định phải nhìn mặt nàng ta một chút, xem thử nàng ta có thể sánh bằng Hoa Ngọc muội muội hay không."
Nhã Đức Tinh nói xong, cười giả lả:
- Dựa vào võ công của huynh đài thì mười phần thắng chắc.
Huynh có ý định dự khảo thí không?
Quế Hoa Sinh cười to:
- Ta thích lãng du, nhàn vân dã hạc, không thể ở yên một chỗ.
Dù có đến cũng tuyệt không nguyện chui đầu vào lưới, gò bó cả đời.
Hơn nữa, ta một chữ Nepal cũng không biết, làm sao dự thi?
Kỳ thực, trong lòng Quế Hoa Sinh chỉ nghĩ tới bạch y thiếu nữ, cho dù thiên tiên hạ phàm cũng không làm y thay đổi ý định.
Y nghe được việc làm khác thường của công chúa Nepal, chỉ thoáng có lòng hiếu kỳ mà thôi.
Nhã Đức Tinh nghe Quế Hoa Sinh nói không có ý dự thi, vẻ mặt tự nhiên trở lại, liền hỏi:
- Huynh đài nhọc nhằn khổ sở lên núi, khoảng bao lâu nữa mới hạ sơn?
Quế Hoa Sinh thông minh, sớm đã hiểu ẩn ý, cười nói:
- Hình như các hạ có chuyện gấp, ta không dám cản bước.
Chúng ta đều đến cùng một nơi, có lẽ sẽ gặp mặt ở Nepal.
Ta còn ở đây một, hai ngày nữa.
Nhã Đức Tinh lập tức cáo từ, cúi đầu tạ ơn Quế Hoa Sinh lần nữa rồi xuống núi một mình.
Phương Kim Minh trầm ngâm:
- Người này thật lạ, vừa nãy nghe ngươi bảo hắn mau mau hạ sơn, vẻ mặt thật là vui vẻ, xem ra rất muốn cùng ngươi kết bạn đồng hành.
Chẳng ngờ trong nháy mắt lại thay đổi chủ ý, dường như ngại đi chung với ngươi.
Quế Hoa Sinh nói:
- Gã sợ ta đoạt mất công chúa.
Ta lại có ý khác.
Nói xong cười ha ha.
Quế Hoa Sinh ở lại trên núi với Phương Kim Minh hai ngày, thê tử của Phương Kim Minh là người Tạng, vốn là thôn nữ chăn nuôi gia súc bên dưới ngọn Hi Mã Lạp Nhã.
Bà ta từng đến Nepal, hai ngày vừa qua nói cho Quế Hoa Sinh nghe rất nhiều phong tục tập quán ở đó, giúp Quế Hoa Sinh hiểu hơn về Nepal.
Trước khi xuống núi, Phương Kim Minh để y mang theo rất nhiều thịt bò khô cùng quả dại khô làm lương thực đi đường.
Tình cảm quyến luyến, Quế Hoa Sinh vô cùng cảm kích.
Phu thê Phương Kim Minh tiễn y qua hai ngọn núi mới lưu luyến từ biệt..