Quế Hoa Sinh mừng rỡ, khiêm tốn nói:
- Thật không dám nhận.
Thiếu nữ đáp:
- Trong Phật môn, mọi người đều như nhau.
Nam là huynh đệ, nữ là tỷ muội, huống hồ huynh và muội còn có duyên hội ngộ, huynh muội tương xứng, có gì không dám?
Quế Hoa Sinh nói:
- Nói vậy, muội là người theo đạo Phật à?
Thiếu nữ đáp:
- Từ xưa tới nay, đất nước muội dùng Phật giáo trị quốc, cả nước tín ngưỡng, muội không phải là ngoại lệ.
Quế Hoa Sinh hơi thất vọng, nhỏ giọng:
- Theo giáo lý của muội, chuyện huynh muội khác họ là bình thường.
Tuy ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng Quế Hoa Sinh thầm vui sướng khi nàng gọi ba chữ "đại ca ca" ngọt ngào.
Hoa Ngọc hỏi:
- Đại ca ca, huynh là người hoàng đế Mãn Thanh phái tới sao?
Quế Hoa Sinh nói:
- Không phải.
Hoa vương nói:
- Vậy vì sao huynh lại mạo hiểm xông vào thành ma quỷ đối nghịch với bọn họ?
Quế Hoa Sinh nói:
- Ta là người Trung Quốc, bọn họ đối nghịch với Trung Quốc, đương nhiên ta phải đối nghịch với bọn họ.
Tiểu muội tử, sao muội lại đối nghịch với bọn họ?
Hoa Ngọc nói:
- Bởi vì muội là người Nepal.
Quế Hoa Sinh ngạc nhiên hỏi:
- Vị vương tử Ngạch Nhĩ Đô kia không phải vương tử Nepal sao?
Hoa Ngọc đáp:
- Không sai, vì vậy nên muội mới đuổi bọn họ về nước.
Trung Quốc Nepal đời đời giao hảo, nếu xảy chuyện can qua, sinh linh Tây Tạng Nepal đồ thán.
Trung Quốc to lớn, thiệt hại không bao nhiêu, chỉ sợ Nepal sẽ bị diệt quốc.
Lời nói này nói ra khiến Quế Hoa Sinh nghiêng mình kính phục, thầm nhủ, "Không chỉ dung mạo tuyệt thế, vị muội tử này còn có kiến thức hơn người".
Tuy khâm phục trong lòng nhưng Quế Hoa Sinh vẫn còn băn khoăn, tại sao vương tử Nepal không dám mặt đối mặt với nàng ta? Vì sao nàng phải rời xa cố hương đến tận đây? Lẽ nào nàng sớm đã biết âm mưu của vương tử? Làm thế nào nàng ta biết được? Nàng tuổi còn trẻ, lại có tuyệt thế võ công, không biết học được từ đâu?
Vừa mới gặp mặt, Quế Hoa Sinh không tiện hỏi nhiều, chỉ thầm nhủ, "Ta phải từ từ tìm hiểu".
Bạch y thiếu nữ nhoẻn cười:
- Đại ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?
Quế Hoa Sinh ấp úng:
- Ta nghĩ, ta nghĩ là...
Hoa Ngọc lại cười:
- Huynh thấy muội rất kỳ quái, đúng không?
Quế Hoa Sinh bị nàng nói trúng tâm tư, đỏ mặt lên:
- Một chút thôi.
Thiếu nữ nói:
- Huynh một mình đến đây, muội cũng thấy kỳ lạ lắm!
Quế Hoa Sinh đáp:
- Ta là nam tử, nam tử nên du học bốn phương, thu nạp kiến thức.
Thiếu nữ cười giòn:
- Nữ tử khác nam tử sao? Nam tử nên du học tứ phương, nữ tử không cần thu nạp kiến thức sao?
Quế Hoa Sinh bị hỏi liên tiếp, trong lòng càng phục hơn.
Thiếu nữ cười khúc khích:
- Huynh nói muốn có thêm nhiều kiến thức, sắp tới có một việc có rất nhiều kiến thức, huynh có muốn đi xem cùng muội không?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Muội đến đâu, ta theo đến đó.
Thiếu nữ khẽ mỉm cười:
- Kinh Phật có viết, đến đi tùy duyên, nhiều ham muốn nhiều phiền não.
Chúng ta tình cờ gặp gỡ, ra khỏi núi này cũng là lúc biệt ly, huynh đừng hỏi chuyện của muội, muội sẽ không hỏi chuyện của huynh, tránh phiền lòng sau này.
Lời nói có ẩn triết lý Phật giáo, chừng vô tình mà hữu tình, tưởng hữu tình lại vô tình, Quế Hoa Sinh cảm giác như sắp từ biệt, bất giác hơi buồn.
Bạch y thiếu nữ lại cười:
- Được rồi, chúng ta mau lên đường, chậm nữa sợ không đuổi theo kịp.
Quế Hoa Sinh hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Thiếu nữ nói:
- Muội dẫn huynh đi tìm một báu vật!
Quế Hoa Sinh giật mình:
- Có phải là bảo bối Tàng Linh thượng nhân cũng đang tìm kiếm không?
Hoa Ngọc đáp:
- Không sai, chúng ta đi xem thử lão có bản lãnh lấy bảo bối trong băng sâu ngàn trượng hay không.
Quế Hoa Sinh sửng sốt, nhưng bạch y thiếu nữ đã triển khai khinh công tuyệt đỉnh phi người thẳng đến đỉnh núi, y không dám thất lễ, hít một hơi bám sát theo sau.
Cả hai đi đến lúc bình minh thì vừa thấy tuyết đã che lấp cả đỉnh núi.
Thiếu nữ nở nụ cười dịu dàng ôn nhu nói:
- Đại ca ca, huynh mệt không?
Quế Hoa Sinh đỏ mặt, tim đập thình thịch, cảm thấy khó thở một chút, lúng túng cười nói:
- Chỉ một chút thôi!
Bước chân thiếu nữ chậm lại, miệng nói:
- Muội cũng mệt rồi! May núi này không tính là cao, khi muội đến đây, có đi ngang Hi Mã Lạp Sơn, núi đó mới là cao đấy.
Muội cũng từng thử leo lên đến đỉnh núi, lên đến nơi mới biết là chỉ mới đến lưng núi Châu Mục Lãng Mã (đỉnh Everest), hít thở khó khăn, chỉ còn cách hạ sơn.
Quế Hoa Sinh nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ, diễm lệ như ánh bình minh, y nhẹ giọng:
- Chúng ta nghỉ một lát được không?
Thiếu nữ nói:
- Chúng ta đi chậm lại một chút, khi nào khỏe lại sẽ tiếp tục truy đuổi.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh sáng chiếu từ đỉnh núi xuống băng hà, bị khúc xạ khiến toàn bộ sông băng nhuốm màu lam nhạt trong suốt, như hoa tuyết chưa tan, ónh ánh bảy sắc cầu vồng, đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Bạch y thiếu nữ thở dài:
- Thật là đẹp! Đáng tiếc thơ từ Trung Quốc tôi chẳng biết bài nào ngâm vịnh sông băng cả.
Quế Hoa Sinh thầm nghĩ, "Thi nhân cổ đại chắc chưa có ai từng tới Tây Tạng, bọn họ chưa thấy kỳ cảnh băng hà, làm sao viết được ra thơ?"
Thấy thiếu nữ tươi cười như hoa mới nở, Quế Hoa Sinh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Thơ vịnh băng hà ta chưa từng đọc qua, nhưng có một bài vịnh núi tuyết cũng tương tự như cảnh đẹp trước mắt.
Nói rồi tay chỉ hoa tuyết, miệng ngâm:
Xuân cung mãn không lai,
Xúc xử tự hoa khai,
Bất tri san lí thụ,
Nhược cá thị chân mai?
(Dịch nghĩa:
Xuân cung khắp muôn nơi,
Hoa nở đầy trời.
Không biết cây trong núi,
Cây nào mới thật là mai?)
Thiếu nữ vỗ tay khen:
- Hay quá! "Nhược cá thị chân mai", quả nhiên không phân biệt ra được!
Thân mẫu Quế Hoa Sinh là Giang Nam đệ nhất tài nữ Mạo Hoàn Liên (cố sự về phụ mẫu Mạo Hoàn Liên xin xem truyện 《Thất Kiếm hạ Thiên Sơn》).
Quế Hoa Sinh kế thừa gia học, thi từ văn chương kinh sử, âm nhạc, tranh vẽ không gì không thông, nói chuyện với bạch y thiếu nữ càng lúc càng cao hứng, chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Đi thêm một lúc, chợt thấy khí trời ấm dần, giữa thung lũng có một hồ nước trắng xóa, cỏ xanh mọc xung quanh như thảm, suối trên đỉnh núi tuôn thác xuống hồ, bắn nước tung tóe như châu rơi, trong hồ có những mảnh băng chưa tan hết, phản chiếu ánh nắng lấp lánh.
Quế Hoa Sinh chậm rãi nói:
- Trong truyền thuyết của người Tạng, trên đỉnh Niệm Thanh Đường Cổ Lạp có hồ tiên, quả là không sai, muội xem, trời và nước liên kết ở đây thành cái hồ lớn này, thật giống như ở trên trời vậy.
(*) chú giải của tác giả: Hồ này sau khi được các nhà địa lý thăm dò, đã cho rằng đây là hồ cao nhất thế giới, hồ Đằng Cách Lý Hải, tên tiếng Tạng là Nạp Mộc Thác, nghĩa là "Thiên Hồ".
Bạch y thiếu nữ nói:
- Cảnh này dường như chỉ có trên thượng giới, chúng ta đến tận đây, có thể coi như là thần tiên rồi.
Tiếc là ở đây không có người ở.
Đào Uyên Minh ở Trung Quốc đã viết "Kết lư tại nhân cảnh, Nhi vô xa mã huyên" (*), ý nói cảnh đẹp, nhưng suy nghĩ của ông ta vẫn chỉ là "nhân cảnh", nếu được xây nhà ở đây, chẳng phải là "tiên cảnh" còn gì?
(*) hai câu đầu trong bài Ẩm Tửu kỳ 5 của Đào Tiềm, thi sĩ thời Tấn.
Dịch nghĩa:
Dựng nhà giữa cõi nhân gian,
Xe ngựa không cuốn bụi vào đây.
Xem thêm tại:
Quế Hoa Sinh cười nói:
- Việc do người làm, vương tử Nepal có thể xây miếu dựng tháp trong thành ma quỷ, chúng ta cũng tự làm ra lầu các đình đài trên núi băng này.
Thiếu nữ đáp:
- Chà, huynh nói thật hay, muội đến đây cũng tưởng mình lạc vào tiên cảnh.
Nói rồi rút sáo ngọc thổi một khúc, Quế Hoa Sinh nghe được đó là Thuỷ điệu ca đầu của Tô Đông Pha,
Ngã dục thừa phong quy khứ,
Hựu khủng quỳnh lâu ngọc vũ,
Cao xứ bất thắng hàn.
Khởi vũ lộng thanh ảnh,
Hà tự tại nhân gian.
(*)
(*) Thuỷ điệu ca đầu - Trung thu của Tô Đông Pha, thi sĩ thời Bắc Tống.
Dịch nghĩa:
Ta muốn cưỡi gió đi,
Lại sợ trên lầu quỳnh điện ngọc,
Nơi cao rét không chịu nổi.
Đứng lên múa, bóng trăng theo người,
Gì vui hơn ở dưới cõi đời.
Xem thêm tại:
[/I]
Tiếng địch đã dứt, thanh âm vẫn văng vẳng đâu đây, bạch y thiếu nữ trầm tư như đang trong mộng, không đoán được nàng đang nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, bạch y thiếu nữ như từ trong mộng tỉnh lại, cười nói:
- Muội muốn đi tìm thiên hạ đệ nhất kỳ trân, nhưng lại bị thiên hạ đệ nhất mỹ cảnh mê hoặc.
Chà, chúng ta mau đi thôi!
Qua băng hồ, đi thêm một canh giờ nữa, càng lên cao thế núi càng hiểm, mây khói mờ mịt lưng chừng núi, những đỉnh núi xuyên mây như những ốc đảo giữa biển mây.
Lúc này đã giữa trưa, nhưng hàn khí càng lúc càng nhiều, bạch y thiếu nữ bỗng nói:
- Huynh nghe thử xem, là bọn họ đang phá núi quật bảo, chúng ta đến đúng lúc lắm.
Quế Hoa Sinh ngẩng đầu nhìn, đỉnh núi phía trước giống như một thiếu nữ yêu kiều.
Y ngưng thần lắng nghe, quả là có tiếng đập đá mơ hồ từ trong lòng băng truyền tới.
Quế Hoa Sinh số ruột vô cùng, không nhịn được liền hỏi:
- Thật ra thì đó là bảo bối gì? Tại sao lại gọi là thiên hạ đệ nhất?
Thiếu nữ mặc đáp:
- Huynh không tin sao? Nếu không phải là kỳ trân đệ nhất thế gian, Tàng Linh thượng nhân làm sao phí đi công lực cả nửa đời như thế? Bảo bối này ẩn trong băng quật ngàn trượng ở Ngọc Nữ Phong.
Quế Hoa Sinh càng lúc càng tò mò, hỏi dồn:
- Hảo muội tử, nói ta biết, sao muội lại biết đến nó?
Bạch y thiếu nữ đáp:
- Ba năm trước muội có duyên gặp Long Diệp đại sư ở Ấn Độ, khi đó muội mới vừa học kiếm thuật, xin thỉnh giáo ông ta.
Ông ta chỉ cho muội cách luyện nội công tâm pháp, lại nói kiếm thuật không phải sở trường của ổng ta, nhưng lại cho muội một bộ bí điển chép bằng Phạn văn, bên trong có ghi lại một bí mật thần kỳ.
Bên dưới Ngọc Nữ Phong của dãy Niệm Thanh Đường Cổ Lạp có một động băng, trong đó là tinh linh băng tuyết vạn năm, dùng hàn băng này luyện thành đao kiếm sẽ cứng như sắt thép.
Vậy còn chưa phải là lạ, Ngọc Nữ Phong là nguồn gốc sản sinh ra ngọc thạch, trong động băng chứa tinh linh băng tuyết và ngọc thạch kia có một khối ngọc thạch lớn nằm ở trung tâm băng động, thành một thể với tinh linh băng phách, nếu đem khối ngọc thành đó chế tác thành bảo kiếm thì luồng hàn khí đó đủ cho thiên quân vạn mã cũng phải lùi bước.
Người nào có được Băng Phách Hàn Quang kiếm làm từ hàn ngọc vạn năm này nhất định sẽ vô địch thiên hạ!
Quế Hoa Sinh cười lớn:
- Nếu thật sự có chuyện đó, vậy thì đó sẽ là bảo kiếm đệ nhất kỳ quái trong thiên hạ.
Có điều, nếu không phải là chí lớn trùm đời, có được thanh kiếm đó cũng vô dụng, trái lại sẽ làm hại bản thân.
Thiếu nữ tiếp lời:
- Khoan nói đến kiếm, chỉ tính đến động băng này, nếu là người bình thường làm sao có thể xuống đó.
Nghe nói Tàng Linh thượng nhân rong ruổi khắp các danh sơn Tây Tạng, vô tình phát hiện ra bí mật của băng động nên lão ta thu thập các loại kỳ dược bào chế thành một viên thuốc, uống vào có thể chống lạnh.
Qua mấy chục năm chuẩn bị, hao tâm tổn trí tìm ra kẽ nứt của băng động, lại chờ đúng lúc hàn triều (*) mới dám đến Ngọc Nữ Phong quật bảo.
(*) Sóng lạnh, là hiện tượng nhiệt độ giảm nhanh chóng trong 24 giờ.
Quế Hoa Sinh nói:
- Không lạ khi Tàng Linh thượng nhân vừa gặp vương tử Nepal liền hỏi Đề Ma Đạt Đa và Long Diệp đại sư có đến hay không.
Lão muốn tìm người trợ giúp.
Thiếu nữ nói:
- Đề Ma Đạt Đa luyện Âm Dương chưởng lực, Long Diệp đại sư là cao đồ Phật môn, bọn họ sẽ không giúp Tàng Linh thượng nhân tranh cướp thanh kiếm này.
Tàng Linh thượng nhân quá tự tin, cao nhân như Long Diệp đại sư há chịu giúp lão ta quật bảo sao?
Quế Hoa Sinh nghe thiếu nữ kể về kỳ nhân dị bảo, càng hoài nghi thân phận nàng ta, thầm nghĩ, "Một thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, Long Diệp đại sư làm sao chịu đưa bí điển Phạn văn cho nàng ta, còn nói cho nàng biết bí mật quá lớn như thế.
Cao nhân dị sĩ trên đời như thế còn phải hạ mình, cô ta là người thế nào?"
Thiếu nữ nói tiếp:
- Thì ra huynh đã thấy mặt Tàng Linh thượng nhân, lão ta đã nói gì, làm gì?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Lão mượn tám võ sĩ của vương tử Nepal đi cùng.
Thiếu nữ biến sắc, nói nhanh:
- Ý của lão là muốn võ sĩ mang theo cương đao! Chà, dù lão có chịu được nhiệt độ lạnh giá này, chưa chắc các võ sĩ kia chịu được hàn triều.
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng chuông vang ra từ trong lòng núi, lúc này cả hai đã đến đỉnh băng động Ngọc Nữ Phong.
Khinh công của bọn họ cao minh vô cùng, võ sĩ bảo vệ xung quanh không nghe được tiếng động nào.
Bốn võ sĩ mang loan đao cong như mảnh trăng non đang khoa chân múa tay trước cửa động, nhìn rất kỳ quái.
Quế Hoa Sinh không hiểu ra sao, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh, vẻ mặt nàng cũng lộ nét ưu tư.
Y chợt nhận ra, bốn võ sĩ kia không chịu nổi không khí lạnh, múa may như điên để tăng nhiệt độ cơ thể.
Tiếng chuông càng lúc càng gấp, bốn võ sĩ kia đột nhiên kêu la gì đó, cùng chạy đến trước cửa động, một lát sau kéo lên bốn cái giỏ, mỗi giỏ có một võ sĩ mặt xanh môi trắng, chỉ còn thở thoi thóp.
Ngay sau khi những giỏ kia được kéo lên, Tàng Linh thượng nhân nhảy lên theo, áo cà sa rung bần bật, giũ ra không biết bao nhiêu mảnh băng nhỏ xíu.
Quế Hoa Sinh đứng cách đó mười mấy trượng còn cảm thấy lạnh run.
Nhìn Tàng Linh thượng nhân, tuy sắc mặt trắng bệch nhưng cử chỉ vẫn ung dung, Quế Hoa Sinh nhủ thầm, "Bốn võ sĩ kia tuy có linh dược chống lạnh, đứng phía ngoài còn phải múa may liên tục chống lạnh, phía bên trong còn lạnh giá đến cỡ nào.
Tàng Linh thượng nhân lại ung dung dùng khinh công Nhất Hạc Trùng Thiên nhảy ra, nội công thật là thâm hậu, không thể xem thường!"
Tàng Linh thượng nhân nhìn những võ sĩ trong giỏ, phất tay nói:
- Các ngươi để họ xuống!
Bốn võ sĩ đứng canh trước cửa động thấy đồng bạn gần như đông cứng, hơi thở lạnh giá như băng, làm sao nghe được lời của Tàng Linh thượng nhân.
Lão ta quát lên:
- Các ngươi dám không nghe lệnh ta sao? Hừ...!ngươi là ai?
Trong nháy mắt, bạch y thiếu nữ đã phi thân lướt ra.
Bốn võ sĩ đang bị Tàng Linh thượng nhân uy hiếp lập tức quỳ xuống trước mặt bạch y thiếu nữ làm lễ.
Tuy Quế Hoa Sinh không hiểu bọn họ nói gì, nhưng từ thần sắc sợ hãi và âm điệu vui mừng cũng đoán bọn họ thỉnh tội với thiếu nữ mặc áo trắng, cầu xin nàng trợ giúp.
Tàng Linh thượng nhân đảo mắt, quát lên:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra ngươi chính là yêu nữ thổi sáo trong thành ma quỷ.
Tu vi của ngươi thế nào mà dám đến đây mơ tưởng về bảo bối trong băng quật?
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Ta không quan tâm đến kỳ trân dị bảo của ngươi, ta ra lệnh cho tám người này mau mau trở về cố quốc.
Tàng Linh thượng nhân sầm mặt giận dữ, đánh giá thiếu nữ một chút, chợt đổi giọng:
- Cũng được, tám võ sĩ này cũng vô tích sự, nếu ngươi muốn ta thả chúng thì thay chúng xuống dưới đi.
Ta cũng không để ngươi giúp suông, trong băng quật có tinh anh băng phách, ngươi chế thành thần đạn băng phách.
Còn khối hàn ngọc vạn năm thì ngươi đừng hòng lấy.
Thiếu nữ lạnh lùng nói:
- Thứ trong băng quật là vật của riêng ngươi hay sao mà ngươi có thể tùy tiện chia phần?
Tàng Linh thượng nhân dựng ngược lông mày quát lên:
- Ta tốn mấy chục năm tâm huyết chuẩn bị, ngươi lại đến hưởng sẵn, trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Đừng nói ngươi đến đây không phải vì tìm bảo bối!
Thiếu nữ nhếch mép, gằn từng tiếng:
- Nói như ngươi cũng được, ta vô tình đến đây, giờ lại có ý muốn lấy hàn ngọc đó ra xem.
Được rồi, chúng ta thử sức xem ai có thể lấy được!
Nàng vừa dứt lời, Tàng Linh thượng nhân liền quát to một tiếng, phi thân lên cao, một chưởng đánh xuống, khinh công bạch y thiếu nữ cao vời, làm sao có thể để lão đánh trúng, nhưng một chưởng đó đánh ra, băng đá bị chấn động, đổ gãy ầm ầm, vỡ thành muốn ngàn mảnh văng tung tóe.
Chỗ Quế Hoa Sinh đang đứng cũng lung lay như muốn sụp xuống.
Y thầm nghĩ, "Một chưởng này của lão thật là uy lực, so ra còn mạnh hơn tuyệt học Đại Lực Kim Cương chưởng của Thiếu Lâm.
Có cơ hội ta cũng muốn thử với lão!"
Bạch y thiếu nữ mặc áo trắng tránh ba chưởng liên tiếp của lão rồi nói:
- Để ta chữa khỏi cho bốn người này rồi sẽ quay lại tiếp chiêu với ngươi.
Tàng Linh thượng nhân nào chịu nghe, chưởng sau tiếp nối chưởng trước, mỗi chưởng đánh ra mơ hồ có tiếng sấm, đến nỗi băng nham chấn động, cát đá bay tán loạn, bao phủ bạch y thiếu nữ trong bóng chưởng.
Thiếu nữ hơi nhíu mày, sáo ngọc chậm rãi vẩy một cái.
Ngay lúc đó, nền băng dưới chân Quế Hoa Sinh sụp xuống do chấn động từ chưởng của Tàng Linh thượng nhân.
Quế Hoa Sinh thừa cơ bay ra, dùng Ngũ Cầm chưởng pháp trong Đạt Ma bí kíp bật người lên cao, song chưởng khua một vòng như đại bàng giương cánh, đánh xuống đầu Tàng Linh thượng nhân.
Thiếu nữ cười nói:
- Hay lắm, đại ca ca, huynh thay muội tạm tiếp mấy chiêu!
Nói xong thì nhẹ nhàng bước ra khỏi phạm vi chưởng ảnh của hai đại cao thủ.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn cũng biết, dù Quế Hoa Sinh không thắng được thì cũng không thể bại trong thời gian ngắn.
Tàng Linh thượng nhân thấy thế đến của Quế Hoa Sinh hung mãnh, không kịp chặn bạch y thiếu nữ lại liền quát to, song chưởng đẩy ngang, chưởng lực quét ra như sấm.
Hai chưởng chạm nhau, Quế Hoa Sinh bật lui về sau, Tàng Linh thượng nhân cũng phải lùi lại mấy bước.
Lần đọ chưởng lực này, cả hai phát hiện công lực đối phương tương đương với mình.
Quế Hoa Sinh thất kinh, thầm nghĩ, "Ta bật người lên không mượn lực đánh xuống cũng không thể thắng lão.
Tây Vực quả có kỳ nhân, xem ra nội lực Tàng Linh thượng nhân còn cao hơn ta."
Không ngờ Tàng Linh thượng nhân càng kinh tâm động phách, lão tự phụ là đệ nhất cao thủ Tây Tạng, thiên hạ rộng lớn, lão chỉ phục ba người, một là Dịch Lan Châu ở Trung Nguyên, hai là Long Diệp đại sư ở Ấn Độ, cuối cùng là Đề Ma Đạt Đa ở Ả Rập.
Ba người này đều là nhất đại tông sư trăm đời hiếm thấy, Tàng Linh thượng nhân cam nguyện phục tài họ, không tưởng được hôm nay, trên đỉnh Niệm Thanh Đường Cổ Lạp lại mọc ra hai người, một bạch y thiếu nữ đến góc áo nàng ta cũng không chạm nổi, và một Quế Hoa Sinh lấy cứng chọi cứng lại không chiếm chút tiện nghi nào.
Mà hai người này chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi!
Tâm khinh địch của lão hoàn toàn tiêu tan, quát to một tiếng, dốc toàn lực đánh song chưởng ra.
Quế Hoa Sinh dùng một chiêu Song Thôi chưởng, muốn mượn lực của đối thủ dẫn ra ngoài, nhưng cảm thấy chưởng lực của Tàng Linh thượng nhân như thủy triều dồn dập, sóng sau xô sóng trước, chưởng lực của y mất hút trong xoáy nước đó, không còn cách nào khác đành ngạnh tiếp lão hơn mười chiêu.
Tàng Linh thượng nhân càng đấu càng mạnh, song chưởng tung bay đầy trời, áo cà sa cũng căng phồng bay phần phật.
Quế Hoa Sinh hét lớn:
- Đấu chưởng xong rồi, chúng ta hãy so binh khí!
Tàng Linh thượng nhân có ý sính cường, cười lớn:
- Ngươi dùng binh khí nào, bần tăng cũng chỉ dùng đôi nhục chưởng này đón tiếp.
Lão chưa dứt lời, chợt thấy một luồng sáng bạc bắn tới.
Chưởng lực của Tàng Linh thượng nhân bị luồng sáng ấy xuyên qua như đâm thủng quả bóng, uy thế của lão giảm xuống đột ngột.
Quế Hoa Sinh nhanh nhẹn xuất liền ba kiếm, soạt một tiếng, áo cà sa của Tàng Linh thượng nhân bị đâm thủng một lỗ, lão cười lạnh:
- Vẫn phải nhờ đến binh khí!
Lão nhận ra kiếm của Quế Hoa Sinh là bảo kiếm, không thể dùng chưởng lực phong bế lại được.
Tàng Linh thượng nhân xấu hổ thành giận, hừ một tiếng:
- Tiểu tử không sợ chết, muốn ta dùng binh khí tức là muốn ta tiễn ngươi đến Tây Thiên!
Một đôi đồng bạt ánh vàng sáng choang xuất hiện trên tay lão.
Song bạt vỗ vào nhau, tiếng vang đinh tai nhức óc, lập tức phóng về phía Quế Hoa Sinh.
Quế Hoa Sinh vung bảo kiếm lên, kiếm bạt chạm nhau như tiếng ngọc vỡ kéo dài không dứt.
Đôi đồng bạt này là dùng cổ đồng và một chút hợp kim tạo nên, bảo kiếm không thể làm nó suy suyển.
Tàng Linh thượng nhân bắt đầu sốt ruột, đồng bạt ngân vang trời, nhưng tiếng địch nhu hòa bất chợt trỗi lên, mặc cho tiếng đồng bạt kia ồn ào thế nào cũng không át được tiếng địch thanh tao.
Quế Hoa Sinh dần tĩnh tâm, bên tai chỉ có tiếng địch mỹ diệu, Đằng Giao bảo kiếm càng lúc càng tự nhiên như nước chảy mây trôi, trong chốc lát đã chiếm thượng phong, chặn được đôi đồng bạt kia.
Tàng Linh thượng nhân dùng chiêu số quái dị thế nào đều bị Quế Hoa Sinh hóa giải rồi phản kích, khiến lão liên tục lùi lại.
Đột nhiên, tiếng địch thay đổi, càng lúc càng ngân cao vang vang.
Quế Hoa Sinh nhún chân bật người lên, vô tình phối hợp hoàn mỹ cùng tiếng địch.
Y xoay người giữa không trung, một chiêu Phi Điểu Đầu Lâm xuất ra, Đằng Giao bảo kiếm lấp lánh như ngàn vạn sao đêm cùng chụp xuống.
Chỉ nghe đinh một tiếng, lại thêm một tiếng rú như sói tru, một bên bạt đã bị bảo kiếm đánh nứt, trên người Tàng Linh thượng nhân có bảy vết kiếm thương.
Khi Quế Hoa Sinh chạm chân xuống đất, Tàng Linh thượng nhân đã trốn xuống núi, Quế Hoa Sinh thấy lão mang thương vẫn chạy như bay, hơi ngẩn người ra.
Bạch y thiếu nữ mặc áo trắng thu sáo ngọc, chậm rãi đứng lên, mỉm cười nói:
- Hảo kiếm pháp!
Quế Hoa Sinh đỏ mặt:
- Không có muội giúp, chỉ sợ ta đã bị song bạt của lão làm bị thương.
Thiếu nữ cười nói:
- Muội có giúp được gì cho huynh đâu, đó hoàn toàn do bản lãnh của huynh.
Như đèn cần thắp sáng, sáo cần tấu nhạc, muội chỉ mượn sao thắp đèn, mượn sáo tấu nhạc, đâu có gì phải khen ngợi.
Quế Hoa Sinh nghe ra trong lời nàng ta có ẩn thiên cơ thì ngẫm nghĩ một lát, chợt ngộ ra liền chắp tay mà nói:
- Đèn tự sáng, tiêu sáo tự tấu nhạc, ma bên ngoài vốn không phải thật, muốn trừ ma đã là không đúng, ta xin khấu đầu trước muội ba lần.
Thiếu nữ cười nói:
- Đại ca ca lý giải thật hay, võ công lại tiến thêm một tầng.
Nói thật với huynh, luận công lực bản thân, muội còn nghĩ mình không phải là đối thủ của Tàng Linh thượng nhân.
Đại ca ca, kiếm pháp của huynh thật là tinh diệu, đó là kiếm pháp Trung Thổ sao?
Quế Hoa Sinh đáp:
- Không, mà là ngược lại, đó là Đạt Ma kiếm pháp từ Tây Thổ truyền đến, có điều qua hơn ngàn năm, các đời danh gia lại thêm bớt ít nhiều, so với kiếm pháp ban đầu của Đạt Ma thì càng hoàn mỹ hơn.
Bạch y thiếu nữ tiếp lời:
- Không sai, muội hỏi là đã chịu xuống nước.
Trung Thổ Tây Thổ vốn không nên tách ra, võ công các phái trên thế giới đều có thể hợp làm một.
Quế Hoa Sinh hơi động, cười nói:
- Tối qua thấy muội dùng sáo thay kiếm cực kỳ tinh diệu, khiến ta mở mang tầm mắt, khâm phục không thôi.
Nếu như hai nhà kiếm thuật chúng ta kết hợp làm một thì dù không thể xưng hùng thiên hạ cũng phát dương quang đại võ học.
Thiếu nữ hơi ngẩn ra:
- Thật sao?
Rồi đưa mắt nhìn núi băng, lặng lẽ không nói tiếp, một lúc lâu sau, nàng mới thở dài:
- Tan hợp tùy duyên.
Câu nói đó của huynh để sau này có duyên hãy nói đi.
Quế Hoa Sinh buồn bã, đưa mắt nhìn, dưới ánh mặt trời rực rỡ, bóng mình và bóng thiếu nữ kia nhập lại thành một như hồ điệp vẫy cánh, đẹp như mộng ảo, trong lòng chỉ mong cảnh đẹp mãi mãi không tàn..