Băng Hỏa Ma Trù

Chương 87: Triệu hoán pháp sư Miêu Miêu (Hạ)

Niệm Băng nhìn Phượng Nữ cảm thấy nàng dường như xinh đẹp hơn, toàn thân Phượng Nữ như tỏa ra một khí chất cao quý:"Phượng Nữ, ngươi, ta...."

Nhất thời, Niệm Băng cũng không biết nói gì cho phải.

"Chào tỷ tỳ, bụng ta đói lắm rồi nè." Thiếu nữ từ sau lưng Niệm Băng ló đầu ra, hai con mắt to tròn lộ vẻ tò mò.

Phượng Nữ nhìn thiếu nữ khả ái bất giác kinh ngạc lườm Niệm Băng hỏi: "Cô ta là ai?"

Niệm Băng cười khổ:"Nàng ta là do ta ngẫu nhiên gặp trên đường. Theo như lời nàng ta nói thì khi rời nhà, nàng ta không mang theo tiền."

Phượng Nữ nghi hoặc nhìn Niệm Băng hồi lâu rồi có vẻ không thoải mái mở cửa:"Các ngươi vào đi."

"Thế là sắp được ăn rồi."

Thiếu nữ reo to một tiếng rồi chạy vụt vào. Khi Niệm Băng đi ngang qua Phượng Nữ thì nghe thấy nàng nói khẽ:"Nếu ta biết ngươi lừa gạt trẻ vị thành niên thì đừng trách ta sao không khách khí."

Niệm Băng ra vẻ vô tội:"Nàng nhìn ta giống loại người đó sao?"

Phượng Nữ hừ lạnh:"Tri nhân tri diện bất tri tâm. Ai mà biết ngươi là loại người nào."

Dứt lời, Phượng Nữ không khỏi bật cười rồi theo Niệm Băng tiến vào trong, ánh mắt của lúc này Phượng Nữ long lanh thật khiến động lòng người.

"Tỷ tỷ, ở đây tỷ có gì ăn ngon không. Ta đói lắm rồi."

Thiếu nữ chạy tới cạnh Phượng Nữ, không hề e dè nắm lấy tay Phượng nữ lắc lắc.

Phượng Nữ nhu mỳ nói:"Tiểu muội muội, ngươi tên gọi là gì! Ra khỏi nhà mà không nói cho ai biết sao? Có lẽ người nhà của ngươi sẽ lo lắng lắm."

Niệm Băng gật gật đầu:"Đúng a, ta cũng thật vô tâm không biết tên ngươi là gì nữa. Mà nè, sao ta lại không thể gọi ngươi là tiểu muội muội được mà nàng ấy thì được vậy?"

Thiếu nữ trừng mắt nhìn Niệm Băng:"Bởi vì tỷ tỳ xinh đẹp! Ta tên là Hy Vân. Thật ra ta rất dễ thương, khả ái như con mèo nhỏ vậy, vì vậy ba ba mụ mụ hay gọi ta là miêu miêu. Các người gọi ta như vậy cũng được."

Phượng Nữ liếc nhìn Niệm Băng: "Miêu miêu, muội đừng để ý tới hắn làm gì. Niệm Băng, ngươi mau làm đồ ăn đi. Trong nhà bếp đã có sẵn đò rồi. Hừ, mấy ngày nay ta đều ăn được rất ít. Tất cả đều do ngươi hại ta. ta cũng muốn xem xem tới khi nào thì ngươi mới trở lại đây."

Niệm Băng ngẩn ngươi nói:"Ta, ta chẳng phải đã nói qua là trong thời gian này ta không thể đến sao?"

Phượng Nữ tức giận nói:"Mau đi làm đồ ăn đi, lát nữa mới tính toán với ngươi. tiểu muội muội, ngươi ngồi nghỉ một chút nhé."

Dứt lời đưa tay kéo cái ghế để Miêu Miêu ngồi xuống.

Niệm Băng bất lực lắc đầu, chỉ còn biết đi xuống bếp. Hiện tại, có thể dùng liểu mệnh lệnh để Niệm Băng cam tâm tình nguyện xuống bếp nấu ăn thì ngoài Tra Cực đã ""sớm chết"" ra thì trước mắt chỉ còn có Phượng Nữ mà thôi.

Đồ ăn trong bếp không có nhiều, hầu như chỉ là mấy loại rau cỏ. Nhưng qua tay Niệm Băng xử lý thì chỉ độ nửa canh giờ sau, bốn món ăn bốc hương nghi ngút đã được mang lên.


"Oa, thật là thơm quá! Ca ca, vì sao cơm này lại có màu xanh vậy?"Miêu miêu trong tay mân mê mấy hạt cơm hỏi.

Niệm Băng khẽ cười:"Đó là do ca ca dùng rau hấp lên trên khiến cho chất dinh dưỡng trong rau được hấp thụ hết vào hạt cơm. Như vậy không những giữ được mùi thơm mà cũng đủ chất dinh dưỡng nữa. tiếc là chỉ có rau thôi. Nếu không, ngươi đem con trâu kia ra đây, ca ca sẽ làm món thịt trâu cho ngươi ăn."

Miêu miêu rõ ràng bị Niệm Băng dọa cho giật mình:"Không được, ngưu ngưu không thể ăn được! Ngưu ngưu còn cấp sữa cho miêu miêu uống nữa"

Phượng Nữ nghi hoặc nhìn Niệm Băng:"Ngưu? Ngưu ở chỗ nào?"

Miêu miêu trừng mắt nhìn Niệm Băng: "Không được nói. Tỷ tỷ, cái này Miêu Miêu không nói cho tỷ biết được. Băng không tỷ phải chết đó."

Nghe thiếu nữ nói như vậy, Phượng Nữ càng thấy tò mò:"Vậy sao chỉ có Niệm Băng biết được?"

Miêu miêu vừa ăn một miếng lớn vừa trả lời:"Đợi lát nữa ta ăn xong sẽ giết chết ca ca! Ai kêu hắn biết bí mật của ta làm chi."

Phượng Nữ thất kinh nhìn Niệm băng:"Nó muốn giết ngươi sao?"

Niệm Băng nhún vai trả lời:"Nó vừa mới biết chuyện, ai kêu ta biết bí mật của nó làm gì? Để cho nó giết cũng tốt, cũng có lẽ sau này không còn cơ hội thấy mặt nó nữa."

Phượng Nữ thoáng biến sắc:"Ngươi phải đi sao?"

Niệm Băng gật đầu:"Ta phải đi rồi. Việc băng hỏa ma trù chắc ngươi cũng biết. Quốc vương của Băng Nguyệt đế quốc đã ra lệnh kêu ta tiến cung. Nếu như không đi chỉ sợ sau này không còn tự do nữa. Phượng Nữ, Chánh Dương đao thế nào rồi?"

Ánh mắt của Phượng Nữ lấp lánh quang mang kỳ dị, hồi lâu mới gật đầu:"Đã hoàn thành từ mấy ngày trước. Ngươi đi cũng tốt. Có lẽ khi ngươi đi, ta cũng sẽ ly khai nơi này."

Niệm Băng kinh ngạc hỏi:"Ngươi cũng muốn đi sao?"

Mục quang của Phượng Nữ kỳ lạ nhìn Niệm Băng:"Thật ra khi ngươi tới thì lúc đó ta đã đang muốn bỏ đi rồi. Nơi này thật ra không có gì để cho ta lưu luyến. Chỉ là vì ngươi mà ta phải lưu lại đây mấy tháng. Sau khi Chánh Dương đao hoàn thành thì cũng là lúc ta nên đi."

Thâm tâm của Niệm Băng bất giác sinh ra cảm giác không nỡ:"Vậy chúng ta sau này có thể gặp lại không? Rời khỏi đây, ngươi tính đi đâu?"

Phượng Nữ núi mặt xuống khiến cho Niệm Băng không nhìn thấy hồng quang đang lóe lên trong mắt nàng. Miêu Miêu thì ngẩng đầu lên nhìn Phượng Nữ, đôi mắt to đen bất giác lộ nét kinh dị. Phượng Nữ nói:"Có lẽ ta sẽ đi Lãng Nguyệt đế quốc vì ta cần phải tìm một thứ tại đó. Nêu như có duyên, có lẽ chúng ta sẽ gặp lại"

Niệm Băng nghĩ Phượng Nữ chính là muốn tìm quáng thạch nên cũng không nghi ngờ, tiếc nuối nói:"Đáng tiếc ta đáp ứng một bằng hữu tới Áo Lan đế quốc, bằng không chúng ta có thể đi chung với nhau rồi"

Bữa ăn nhất thời rơi vào tĩnh lặng. Người ăn nhanh nhất có lẽ là Miêu Miêu. Mặc dù tài liệu trong tay của Niệm Băng chỉ là những thứ đơn giản nhưng điều đó càng tôn thêm sự tinh xảo trong trù nghệ của hắn. Miêu Miêu thể hiện cho mọi người thấy cơ thể không hề tỉ lệ thuận với sức ăn của mình. Đại đa số món ăn đều rơi vào bụng nàng. Một người có sức ăn không kém như Phượng Nữ lúc này cũng ăn rất ít. Thỉnh thoảng, nàng lại đưa mắt nhìn Niệm Băng, trong ánh mắt lộ ra vẻ do dự tựa hồ như có gì đó khiến cho nàng vô pháp hạ quyết tâm.

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Phượng Nữ vừa muốn thu dọn thì bị Niệm Băng cản lại:"Đã lâu rồi ta không tới. Lần này để ta thu dọn cho."

Dứt lời, Niệm Băng nhanh chóng thu dọn, bước nhanh xuống nhà bếp.

Niệm Băng vừa mới đi, Miêu Miêu tức thì nắm lấy tay Phượng Nữ, khẽ hỏi:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ không phải là người của Phượng tộc a?"


Vừa nghe thấy vậy, cả người Phượng Nữ chấn động, toàn thân khí nóng bắt đầu tỏa ra, nắm lấy tay Miêu Miêu trầm giọng hỏi:"Ngươi làm sao biết được? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Miêu Miêu ra vẻ đau đớn: "Tỷ tỷ, người làm đau Miêu Miêu. Trên người tỷ có khí tức của phượng hoàng mà! Vì vậy Miêu Miêu mới biết được. Lúc trước, ba ba đã có lần dẫn ta qua phượng tộc của tỷ."

Trong đầu của Phượng thoáng hiện lên một cái tên:"Ngươi là con gái của long triệu hoán su Hi Lạp Đức?"

Miêu Miêu nói:"Đúng a! Đúng a!Tỷ tỷ, người cũng biết cha ta phải không?"

Quang mang trong mắt Phượng Nữ lóe lên, khuôn mặt đang nghiêm túc dần trở nên hòa hoãn:"Biết, đương nhiên là biết. Thiên tài trong bạch nhân triệu hoán sư Hi Lạp Đức, ta sao lại không biết chứ?Lần trước, các ngươi tới phượng tôc tính ra cũng đã mười năm trước rồi. Phụ thân của ngươi cũng đã từng giúp chúng ta không ít. Ông ta đúng thật là một thiên tài, có thể tu luyện triệu hoán thuật tới trình độ đó, thật khiến cho người ta khó mà tin được. Đáng tiếc, triệu hoán thuật của ông ấy lại nghiêng về hắc ám quá nhiều. Bất quá xem bộ dạng của ngươi thì hình như lại không chịu ảnh hưởng gì mấy. Miêu Miêu, vừa rồi ngươi nói là phải giết Niệm Băng, có phải là vì hắn biết ngươi biết triệu hoán thuật không?"

Miêu Miêu gật đầu nói:"Đúng là vì lý do đó! Ba ba đã từng nói qua, nếu để cho người ngoài biết ta biết triệu hoán thuật thì phải lập tức giết chết người đó. Bằng không, tộc nhân của ta sẽ chịu sự tấn công của đám người xấu. Tỷ tỷ, hắn là một ma pháp sư đó, không phải dễ giết đâu. Ngươi giúp ta giết hắn được không? Ba ba thường nói phượng tộc trời sanh là chiến sĩ, ngươi nhất định sẽ giết được hắn."

Phượng Nữ khẽ cười nói:"Miêu Miêu ngoan, nghe lời tỷ tỷ đừng giết hắn nữa. hắn là một người tốt, sẽ không tiết lô bí mật của ngươi đâu. Nếu sau này ba ba của ngươi của hỏi thì ngươi cứ nói với ông ta là phượng hoàng chi nữ ( ko lẽ dịch cái này là con của phượng hoàng trời????) đứng ra đảm bảo. Như vậy ba ba của ngươi sẽ không trách ngươi nữa, vậy được không?"

Miêu Miêu gật đầu cười hì hì:"Được a! Miêu miêu cũng không muốn giết người đâu. Tỷ tỷ, cảm ơn ngươi nha. Không giết người thật là tốt, Niệm Băng ca ca làm đồ ăn ngon lắm. Ta thật không muốn giết hắn chút nào."

Phượng Nữ ra vẻ tức giận:"Cái con nha đầu ngươi, học được một chút triệu hoán thuật đã bỏ nhà đi. Ngươi mà muốn giết hắn thì ít nhất cũng phải chuyên tâm theo học ba ba ngươi năm năm nữa. Hắn không có đơn giản đâu. Băng hỏa đồng nguyên ma pháp cùng triệu hoán thuật nhà ngươi đều là thần bí như nhau. Miêu Miêu, ngươi phải nhớ kỹ, trước mặt hắn không được tiết lộ thân phận của tỷ tỷ ra."

Miêu Miêu trợn mắt nói:"Tỷ tỷ, người yên tâm. Miêu miêu ngoan lắm, sẽ không nói ra đâu."

"Ngoan?Ngoan mà bỏ nhà ra đây sao? Miêu Miêu, đợi ta giúp Niệm Băng ca ca xong sẽ đưa ngươi về nhé. Ngươi tự mình chạy ra đây, chắc ba ba mụ mụ của ngươi lo lắng lắm."

Miêu Miêu chu miệng nói:"Không cần đâu. Ở nhà chán lắm. ba ba ngày nào cũng kêu ta nhìn cái thủy tinh cầu đến phát chán, nói là cái gì có thể luyện tinh thần lực gì đó, chán muốn chết, một chút cũng không vui tí nào. Không dễ gì mà trốn ra ngoài được, Miêu Miêu phải chơi mấy ngày rồi tính tiếp."

Phượng Nữ nhíu mày nói:"Nhưng mà ba ba của ngươi sẽ lo lắng lắm. Không lẽ ngươi muốn bọn họ lo lắng hay sao? Miêu Miêu nghe lời đi, bằng không tỷ tỷ sẽ ép ngươi phải về đó."

Với giao tình giữa phượng tộc và phụ thân Miêu Miêu, việc này Phượng Nữ nhất định phải làm.

Miêu Miêu cúi đầu lí nhí nói:"Vậy được rồi, ta theo tỷ tỷ về là được mà."

Đúng lúc này, Niệm Băng cũng đã thu dọn xong từ nhà bếp đi lên cười nói:"Hôm nay ta nấu ăn không ít không ngờ vậy mà cũng ăn hết. Miêu Miêu, ta thấy ngươi đừng gọi là Miêu Miêu mà kêu là Trư Trư mới đúng."

Miêu miêu đột nhiên nói: "Đúng a, tỷ tỷ, ở đây người còn có gì ăn không, sủng vật của Miêu Miêu vẫn còn chưa được ăn gì hết, bọn nó nhất định là đói lắm. Chỉ có Đạm Đạm nãi ngưu là ngoàn nhất, còn những con kia không ngoan. Có gì ăn cũng được mà."

Niệm Băng kinh dị nói: "Miêu miêu, ngươi sao lại nói ra....."

Miêu miêu cười nói: "Tại tỷ tỷ là người tốt! Ta đã sơm kể cho tỷ tỷ nghe rồi."

Niệm Băng kỳ lạ nhìn Phượng Nữ. Hắn thật không thể hiểu sao trong thời gian ngăn ngủi mà Phượng Nữ lại có thể mua chuộc được Miêu miêu. Xem ra mị lực cua mình so với Phượng Nữ còn kém xa. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn

"Miêu Miêu, sủng vật của ngươi cũng cần phải ăn sao?"

Miêu Miêu nói:"Đương nhiên là phải ăn chứ. Bình thường chúng nó ở torng không gian của ta, nhưng qua một khoảng thời gian thì phải ăn gì đó. Chỉ là gần đây không có gì ăn, đành phải để cho bọn nó uống sữa của Đạm Đạm thôi. Từ khi rời nhà tới giờ, bọn nó chưa ăn được gì cả."

Phượng Nữ cười nhẹ:"Vậy ngươi gọi bọn nó ra đây. Ở đây tỷ tỷ mặc dù không có thịt nhưng lượng thực thì có đủ."

Miêu Miêu hưng phấn reo lên:"Tốt quá, cuối cùng cũng có thể thả bọn chúng ra rồi, không thì chắc bọn chúng chết đói mất. Ca ca, tỷ tỷ, để cho các người chiêm ngưỡng tứ đại triệu hoán thú của ta. Ta Hi Vân triệu hoán ngươi, ra đi, sủng vật của ta, Điềm Điềm."

Hồng sắc lục mang tinh lại xuất hiện trên mặt đất. Niệm Băng có thể cảm nhận rất rõ tinh thần lực tràn ngập trong không gian so với mình còn mạnh hơn rất nhiều. Hồng quang lóe lên, trên mặt đất tức thì hiện ra một con vật, nhìn kỹ thì ra là một con chuột to đùng.

Đại lão thử này có thân dài khoang 3,73 mét. Nếu như án theo tỉ lệ mà nói thì nó so với con nãi ngưu còn mập hơn. Ngoại trừ hàm răng cùng cái đuôi ra thì cả người con chuột như một quả cầu màu xám. Vừa mới xuất hiện, cái mũi đen bóng của đại lão thử đã hếch lên không ngừng ngửi ngửi. Khi cái mũi hướng tới phía Phượng Nữ thì cả người chợt run bắn lên, nằm yên trên mặt đất.

Nhìn thấy con chuột mập ù như vậy, thân một một trù sư, Niệm Băng trong lòng thầm nhủ:"Nếu như cạo hết lông rồi đem mỡ bôi khắp da nó, thệm một chút lửa nữa thì mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon đây."

Miêu Miêu nói:"Đại lão thử này là một con lười biếng nhất trong đám sủng vật của ta, cả ngày nó chỉ biết ăn với ngủ, ngủ rồi ăn. Để nó làm việc là khó nhất. Ta Hi Vân triệu hoán ngươi, ra đây, sủng vật của ta, Na Na."

Hồng quang lại lóe lên, lần này là một con hỏa hồng hồ ly. Hồ ly xuất hiện bên cạnh lão thử rõ ràng là bé nhỏ hơn rất nhiều. Hai con mắt của nó liếc qua liếc lại, cái miệng khẽ nở nụ cười quái dị rồi nhảy lên lưng của đại lão thử nằm lên đó. Điềm Điềm khẽ kêu lên mấy tiếng bất mãn. Hồ ly đưa mắt chuẩn bị như đang muốn tác quái thì chợt cảm thụ được khí tức từ Phượng Nữ truyền tới, tức thì dụng cái đuôi che cái đầu lại, nằm yên không nhúc nhích.