Băng Hỏa Ma Trù

Chương 51: Thử thách của ma pháp sư công hội ( Hạ )

Tuyết Tĩnh hồi phục tinh thần, thầm mắng chính mình, đây là làm sao vậy, hắn không phải là rất dễ coi sao? Chỉ bất quá giống như gối hoa thôi ( ND: gối hoa thì bên ngoài đẹp đẽ, bên trong lại toàn vải vụn), Tuyết Tĩnh a Tuyết Tĩnh, ngươi nghìn vạn lần không được để bề ngoài của hắn mê hoặc. Nam nhân như vậy, là không đáng để cho mình phát sinh hảo cảm. Thở sâu vài hơi, đi tới trước người Niệm Băng cẩn thận đích nhìn một lúc, nói: " Được rồi, cũng vừa với người ngươi, mặc y phục hảo hạng, trông ngươi cũng có phần sáng sủa, đúng rồi, ngươi cứ bảo trì thần thái như vậy, bộ dáng có chút ngạo khí, đến lúc đó ở yến hội, nếu ta không bảo, ngươi không nên tùy tiện mở miệng, chỉ cần đi theo ta là được ".

Niệm Băng gật đầu, đáp: " Tiểu thư, yến hội đến đêm mới bắt đầu, ta bây giờ phải làm gì? ".

Tuyết Tĩnh trả lời: " Còn rất nhiều việc phải làm, trước tiên ta sẽ dạy ngươi một vài lễ nghi trong yến hội, ha, được rồi, ngươi có khiêu vũ được không? ".

Niệm Băng thầm nghĩ: khiêu ngũ? Khiêu lục ta cũng làm được ( ND: Niệm Băng chơi chữ, khiêu vũ phát âm gần giống khiêu ngũ, khiêu là nhảy, vũ là múa, khiêu vũ là nhảy múa, khiêu ngũ là nhảy năm cái J). Lắc đầu, nói: " Ta không biết ".

Tuyết Tĩnh nói: " Thế cũng được, thứ này học sẽ rất lâu, hy vọng ngươi có thể học nhanh một chút, đêm nay có thể khiêu vũ được. Chúng ta bây giờ bắt đầu, trước tiên ta dạy ngươi lễ nghi ".

Sau nửa canh giờ, thanh âm kinh ngạc của Tuyết Tĩnh từ trong mộc ốc truyền ra, " Niệm Băng, ngươi trước kia có học qua lễ nghi chưa, ngươi sao có thể như vậy được, tựa hồ làm còn tốt hơn cả ta ".

" Chưa, ta chưa học qua! Người vừa rồi làm như thế nào, ta chỉ là bắt chước y hệt mà thôi ". Hắn thật sự chưa học sao? Đương nhiên không phải, từ khi còn bé, hắn đã được phụ thân dạy qua rồi, phụ thân nói, đó đều là những lễ nghi xã giao không thể thiểu, lúc này theo Tuyết Tĩnh học, hắn tự nhiên hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, thực hành phi thường trôi chảy.

Tuyết Tĩnh hơi nghi hoặc nhìn Niệm Băng, nói: " Hảo a! Nhìn không ra ngươi có ngộ tính cao vậy, lễ nghi không cần học nữa, chúng ta bắt đầu học khiêu vũ, nếu khiêu vũ ngươi cũng có thể học nhanh như vậy, giữa trưa ta sẽ mời ngươi ăn cơm ".

Đúng lúc này, một thanh âm trầm trầm từ bên ngoài truyền vào, " Tĩnh nhi, y phục cho ngươi đã làm xong rồi ".

Tuyết Tĩnh hoảng sợ, " Hỏng rồi, ba ba ta tới, Niệm Băng, ngươi trốn đi, nghìn vạn lần đừng làm cho ba ba ta thấy ".

Niệm Băng ngây ra, đáp: " Nhưng là, phòng ngươi lớn như vậy, ta trốn ở đâu mới được? ".

Thanh âm bên ngoài lại vang lên, " Nha đầu nhà ngươi, ngay cả cửa sân cũng không đóng, lớn như vậy rồi, mà vẫn còn tùy tiện như thế, tương lai ai dám lấy ngươi về ". Lúc này đây, thanh âm đã rất gần mộc ốc rồi.

Tuyết Tĩnh lo lắng nhìn khắp nơi, đột nhiên, nhãn tình sáng lên, vội vàng kéo Niệm Băng tới trước giường, đẩy hắn nằm lên giường, ngay cả giày cũng không kịp cởi, kéo vội màn xuống. Xong xuôi đâu đấy, cũng là lúc cửa phòng bên ngoài bị mở ra.


Tuyết Tĩnh có chút bối rối đi ra nghênh đón, " Ba ba, người sao lại tự mình mang tới? ".

Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, hương thơm phảng phất, Niệm Băng trong lòng không khỏi rung động, chỉ nghe thanh âm kia trả lời: " Nha đầu ngươi, mấy ngày gần đây chỉ thấy chơi bời, chẳng thấy mặt mũi đâu, ba ba nhớ ngươi. Mụ mụ ngươi mất sớm, ba ba chỉ còn lại mình ngươi là thân nhân, chẳng lẽ phụ thân đi tìm nữ nhi còn không được sao? ".

Tuyết Tĩnh tâm tình đã bình tĩnh trở lại, làm nũng nói: " Ba ba tốt nhất mà. Từ giờ ta nhất định chăm sóc người chu đáo. Há, được rồi, yến hội đêm nay người có đi không? ".

" Ta? Ta đương nhiên là không đi, đó là yến hội cho thanh niên nhân các ngươi, ngươi nha, phải nhìn Linh nhi mà học tập, ngươi xem Linh nhi ôn nhu nhu thuận, còn ngươi lại điên điên khùng khùng như vậy, ai dám tiếp cận ngươi, nếu tương lai chẳng gả được cho ai, lão ba cũng không chịu trách nhiệm đâu ".

Tuyết Tĩnh sẵng giọng: " Ba ba, ngươi sao có thể nói như vậy về nữ nhi của người chứ? Nữ nhi người xinh đẹp như vậy, kẻ theo đuổi ta rất nhiểu, chỉ là ta chẳng để họ trong mắt thôi ".

Thanh âm trầm kia cười một hồi, rồi nói: " Thật không? Ta sao lại nghe nói rằng, hiện tại trong thành này bọn công tử gặp ngươi liền bỏ chạy, hoặc đều bị ngươi đánh cho phát sợ chứ? ".

Tuyết Tĩnh hừ một tiếng, đáp: " Đó là bọn hắn quá vô dụng, cho dù tương lai ta phải gả thì cũng phải gả cho một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, ngay cả ta cũng đánh không lại, bọn họ chưa có tư cách ".

Thanh âm nọ nói bất đắc dĩ: " Mấy tiểu tử hôm trước ta giới thiệu cho ngươi, cả đám đều có thực lực không kém, ngươi cũng thấy vậy sao? ".

" Đương nhiên không phải vậy, mấy tên đó, cả đám con mắt đều đặt trên đỉnh đầu, hơn nữa lại còn quá xấu, sao có thể xứng với ta? ".

" Ta đây hết biện pháp rồi, để ngươi tự mình tìm đi, chỉ cần ngươi nguyện ý, lão ba ta liền ủng hộ vô điều kiện, cứ như vậy đi ".

Tuyết Tĩnh hì hì cười, nói: " Vậy thì người đừng có can thiệp vào, dù sao ta mới mười tám tuổi, không cần phải vội vàng gì. Hai ngày tới người lại được thanh nhàn rồi ( ND: không hiểu, chẳng thấy câu này liền mạch văn gì cả), người về trước đi, ta muốn thay y phục xem có vừa hay không ".

Nằm trên giường, nghe phụ nữ Tuyết Tĩnh ( ND: phụ là cha, nữ là con gái) nói chuyện với nhau, Niệm Băng trong lòng thầm hâm mộ, ngày ấy, mình cũng có được sự quan tâm của phụ thân y như vậy a! Nhưng là, hiện tại lại …, nghĩ tới đây, hắn đích không kìm được phát ra một tiếng động rất nhỏ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.


" Người nào? Tĩnh nhi, trên giường ngươi sao lại có người? ". Thanh âm nọ nhất thời trở nên lạnh lung.

Tuyết Tĩnh khẩn trương, " Ba ba, không có gì, là một người tên nha đầu mà thôi ".

" Nha đầu phải không? Ta muốn xem nha đầu kia có bộ dáng thế nào ". Chăn bị giật mạnh ra, Niệm Băng ngẩng đầu nhìn lên, thấy một bạch y trung niên nhân chừng ba, bốn mươi tuổi đang đứng bên giường, có thể nhìn thấy vẻ lãnh khốc từ trong cặp mắt hắn, tùy thời đều có đem mình xé thành từng mảnh.

Bình tĩnh ngồi dậy, rồi đứng lên, Niệm Băng rất hiểu tâm tình hiện tại của trung niên nhân, chứng kiến một nam nhân xa lạ đang nằm trên giường của chính nữ nhi mình, tự nhiên tâm tình của ai cũng chẳng thể tốt được.

Trung niên nhân quay đầu nhìn về phía Tuyết Tĩnh, lạnh lùng hỏi: " Đây là nha đầu theo như ngươi nói sao? ". Vốn hắn quả thực rất tức giận, nhưng khi hắn chân chính nhìn thấy Niệm Băng, tức giận trong lòng lại giảm đi một chút. Thanh niên nhân này tướng mạo anh tuấn, hơn nữa đột nhiên bị mình bắt gặp, nhưng không có một tia kinh hoảng, hơn nữa trên người lại khoác hỏa hệ ma pháp bào tượng trưng cho cao cấp ma pháp sư, điều này đã đủ để chứng minh, hắn xứng đáng với nữ nhi của mình. Nữ nhi dù sao cũng đã trưởng thành, có bằng hữu khác giới cũng không phải là có vấn đề gì, hắn mặc dù nằm trên giường, nhưng quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là vì mình đột nhiên đến, mới phải làm như vậy.

Tuyết Tĩnh xấu hổ nhìn phụ thân, quay đầu căm tức liếc nhìn Niệm Băng, nói: " Ba, hắn, hắn chỉ là một bằng hữu của ta mà thôi, vừa rồi người đột nhiên tới, ta là sợ người hiểu lầm, mới … ".

Trung niên nhân ha ha cười, " Hiểu lầm? Tuyết Cực ta lại có thể hiểu lầm nữ nhi của mình sao? Ngươi làm vậy, ta còn cao hứng nữa là. Nha đầu ngốc, ta còn chưa biết ngươi quen một vị hỏa hệ ma pháp sư từ lúc nào. Giới thiệu cho ba ba một chút đi ".

Tuyết Tĩnh vừa muốn nói chuyện, Niệm Băng lại mở miệng, " Người hảo, ta là Niệm Băng, kỳ thật, ta cũng không phải hỏa hệ ma pháp sư, y phục này là tiểu thư mượn về. Ta chỉ là một tên hạ nhân chẻ củi trong Thanh Phong Trai mà thôi ". Nếu Tuyết Tĩnh đã xem thường mình liễu, cần gì phải để cho phụ thân nàng hiểu lầm thêm nữa?

Tuyết Cực nhướng mày, nói: " Chẻ củi? Ta không nghe lầm chứ. Tĩnh nhi, ta cần một lời giải thích ". Mặc dù thanh âm hắn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trên người lại tản ra thứ khí thế khiến Niệm Băng nhận ra được, vị lão bản này của Thanh Phong Trai, vũ kỹ tất nhiên không kém chút nào. Chí ít cũng là một vị đại kiếm sư. Tuyết Tĩnh so với hắn hắn, từ khí thế mà xet thì kém hơn không chỉ một cấp bậc.

Tuyết Tĩnh hung hăng trừng mắt nhìn Niệm Băng, " Nơi này là chỗ ngươi có thể nói sao, cút ra ngoài cho ta ".

Niệm Băng không lên tiếng, nhìn Tuyết Tĩnh thật sâu, rồi bước ra khỏi phòng.

Tuyết Tĩnh chuyển hướng sang phụ thân, thấp giọng ngập ngừng nói: " Ba ba, người cũng biết, ta vẫn chưa có nam bằng hữu, Niệm Băng là công nhân chẻ củi mới tới nhà ta không lâu, yến hội đêm nay, chúng nữ bằng hữu lại đều nam bằng hữu, chỉ ta là không có, Niệm Băng trông cũng có dáng dấp một chút, cho nên ta muốn hắn giả mạo làm nam bằng hữu của ta, nên đã mượn ma pháp bào từ Linh nhi, lúc này, ta là đang dạy hắn về lễ nghi ".

" Hồ đồ, thật sự là hồ đồ, biện pháp loại này ngươi cũng nghĩ ra được, ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới, làm với như vậy có công bình với người ta hay không? Người ta là tới công tác, không phải để ngươi đem ra làm trò đùa ". Tuyết Cực mặc dù đang trách cứ Tuyết Tĩnh, nhưng trên mặt cũng đã xuất hiện vài phần tiếu ý, trong lòng thầm nghĩ, loại chủ ý quái quỷ, cũng chỉ có nữ nhi này mới nghĩ ra được mà thôi.

Tuyết Tĩnh thấy phụ thân tựa hồ cũng không tức giận thực sự, nhất thời kéo cánh tay phụ thân, hì hì cười đáp: " Có gì là không công bình, giúp ta làm việc chung quy vẫn dễ dàng hơn so với việc chẻ củi, không phải sao? ".

Tuyết Cực nhíu mày, nói: " Không thể nói như vậy, mỗi người đều có quyền sống của chính mình, ngươi là một cô nương thì phải chú ý một chút, ta xem tiểu tử nọ cũng không phải tệ lắm, nhìn qua tương đối trầm ổn, hắn thật sự chỉ là một kẻ chẻ củi sao? ".

Tuyết Tĩnh nói: " Đương nhiên là thật, hắn là do ta thuê vào, ngày đó hắn vốn muốn tới Đại Thành Hiên, kết quả gặp phải tên Liệu Tam tiểu nhân kia, nếu không phải ta cứu hắn, chỉ sợ là hắn đã hành hung rồi, mặc dù dáng vẻ cũng không tệ, nhưng ta không hề thích loại gối hoa này, ba ba ngươi yên tâm đi, không có việc gì đâu ".

Tuyết Cực cười khổ nói: " Nha đầu ngươi nói vậy thì ta yên tâm rồi. Được rồi, ta đi đây, ngươi tự xem mà làm. Chú ý một chút, ngươi dù sao cũng là nữ hài tử, cần chú ý chút quy củ, để khỏi bị người chê cười. Cứ ở lại đây thêm nữa, chỉ sợ ta lại mắc bệnh tim mất ".