Băng Hỏa Ma Trù

Chương 457: Đỉnh cao của tình yêu là gì?

- Đúng vậy, chúng ta đều còn sống. Bởi vì đúng thời khắc cuối cùng, chúng ta rốt cuộc đã hiểu được cái gì là ý nghĩa của tình yêu, hiểu được tại sao quá trình dung hợp thành Tâm Tình chi thần chúng ta bị thất bại.

Trong giọng nói của Thiên Hương có chút bất đắc dĩ, nhưng không hề có cảm giác bất mãn.

Niệm Băng tò mò hỏi:

- Rốt cuộc là vì cái gì?

Thiên Hương thở dài nói:

- Bởi vì chúng ta không nên lợi dụng chàng. Đây là sai lầm lớn nhất. Chỉ khi đạt tới đỉnh cao của tình yêu, Tâm Tình chi thần mới có thể hoàn mỹ dung hợp. Mà trạng thái đỉnh cao của tình yêu chính là dâng hiến, đó mới là chân lý của tình yêu! Còn chúng ta lại chỉ muốn đoạt lấy mà thôi, bởi vậy nên chúng ta phải thất bại. Còn tình yêu của chàng với Phượng Nữ và Lam Thần lại chính thức thăng hoa tới cảnh giới dâng hiến. Thẳng thắn mà nói, ta và Tạp Áo phi thường bất ngờ, nhưng trong lòng chúng ta lại thấy có chút may mắn. Sau khi chúng ta hiểu ra, đều đồng thời hạ quyết tâm, nếu tiếp tục như vậy thì toàn bộ sẽ bị hủy diệt, nhưng nếu thay đổi phương pháp một chút thì chỉ có hai chúng ta bị hủy diệt mà thôi. Chàng biết không? Nương theo chàng khi đạt tới đỉnh cao của tình yêu, ta và Tạp Áo rốt cuộc cũng đạt tới cảnh giới cao nhất của tình yêu, chúng ta không chỉ dâng hiến tình yêu của mình mà cả toàn bộ năng lượng của chúng ta. Khi đó, chúng ta nghĩ, cho dù là dâng hiến cả tính mạng mình cũng là đáng giá. Bởi vậy, Tâm Tình chi thần đã chính thức sinh ra.

Niệm Băng trợn mắt, há hốc mồm, nói:

- Ngươi, ngươi đừng nói với ta rằng, ta bây giờ trở thành…

Thiên Hương bật cười nói:

- Nhìn mặt chàng kìa! Đúng vậy, ta có thể khẳng định, ta và Tạp Áo đều đã dâng hiến hết cho ngươi. Bây giờ ngươi đã hấp thu toàn bộ năng lực của chúng ta, cũng đã hoàn toàn dung hợp với năng lượng tình yêu khi thăng hoa, trở thành Tâm Tình chi thần tuyệt đối hòan mỹ.

Niệm Băng mở to mồm tới mức không thể nào to hơn. Hắn không thể ngờ mình lại có thể trở thành Tâm Tình chi thần. Sao có thể như vậy được? Nhưng nghe ý tứ của Thiên Hương thì dường như không hề nói giỡn.

Tạp Áo nói:

- Thiên Hương nói đúng đó. Khi chúng ta hiểu được đỉnh cao của tình yêu là dâng hiến, chúng ta rốt cuộc đã hiểu được ban đầu Cha của Nhân Loại đã sai ở đâu. Người đã sai lầm khi chế tạo chúng ta đều là nữ. Nếu chúng ta là một nam, một nữ, có lẽ từ vài vạn năm trước chúng ta đã lĩnh ngộ thành Tâm Tình chi thần chính thức rồi. Nhưng chúng ta đều là nữ nhân, bất kể sử dụng thủ đoạn nào, cũng không thể thành công tu luyện được tới cảnh giới chí cao kia. Còn chàng, vì là người yêu của cả hai chúng ta, nên được chúng ta dâng hiến tất cả. Chàng đã hấp thu toàn bộ năng lượng của chúng ta, trở thành một vị thần chân chính.

Niệm Băng thì thào:

- Vậy, vậy tình hình của các nàng thì sao? Dâng hiến toàn bộ năng lực cho ta, các nàng chẳng phải…

Tạp Áo mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, chúng ta không chết đâu. Tình yêu chân chính là dâng hiến cho nhau. Mặc dù chúng ta mất đi năng lượng, nhưng qua đó lại biến chàng thành thần. Với năng lực của chàng, lúc nào cũng có thể khiến chúng ta tái sinh. Mặc dù mất đi năng lực nhưng chúng ta còn có thể trở thành những nữ nhân bình thường. Có thể nói, bây giờ chúng ta đã trở thành một bộ phận của thân thể chàng. Mặc dù mất đi năng lực cường đại, nhưng chúng ta lại vĩnh viễn ở bên cạnh chàng. Từ nay về sau chàng sẽ không thể nào từ bỏ chúng ta được, cho dù chàng là Tâm Tình chi thần.

Niệm Băng cười khổ nói:

- Đây có coi là cưỡng ép ta không? Còn Thần Thần và Phượng Nữ không việc gì chứ?

Thiên Hương nói:

- Chúng ta mặc kệ. Dù sao khi chàng tiếp nhận năng lực của chúng ta thì cũng đồng thời tiếp nhận tình yêu của chúng ta rồi. Điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi. Yên tâm đi, hai vị thê tử của chàng không hề gì đâu. Bởi vì chàng chinh phạt cả đêm, khiến các nàng rất hổ thẹn. Các nàng chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ sẽ không ảnh hưởng gì đến thân thể cả. Trời sáng rồi, ta nghĩ giờ cũng là lúc chàng nên đối mặt với thần nhân rồi.

Niệm Băng vội la lên:

- Nhưng tại sao bây giờ ta dường như đã mất tất cả năng lực. Không có khiếu huyệt và ma pháp lực, ta chiến đấu thế nào đây? Còn Áo Tư Tạp đi đâu mất rồi?

Tạp Áo nói:

- Hình thái năng lượng của con rồng trong thân thể chàng quả thật rất quái lạ. Khi chàng hấp thu hai loại năng lượng của chúng ta, hắn rõ ràng cảm nhận được năng lượng khổng lồ ba động, lập tức hấp thu một ít rồi ngủ say luôn. Ta nghĩ, khi hắn tỉnh, có thể lại trở thành kẻ cường đại nhất long tộc. Hắn đi theo chàng quả thật cũng thu được lợi ích không nhỏ. Cho nên việc chàng mất đi ma pháp lực bây giờ không còn quan trọng nữa. Chàng đã là thần chân chính rồi, còn cần ma pháp làm gì? Còn cần các khiếu huyệt làm gì? Nhớ rõ nhé, năng lực của Tâm Tình chi thần chính là tâm tình, khống chế hết thảy tâm tình, kể cả tâm tình của sinh vật. Có thể là nhân loại, có thể là động vật, có thể là thực vật, thậm chí cả tâm tình của sỏi đá, chàng cũng có thể nắm giữ. Đồng thời chàng cũng đã nắm giữ tất cả các loại thiên tượng trên thế giới. Chỉ cần chàng muốn là có thể hủy diệt mọi thứ trong nháy mắt. Cho nên chúng ta mới nói Tâm Tình chi thần là hoàn mỹ. Thứ gì cũng có tâm tình tồn tại, cho dù là một ma pháp nguyên tố nhỏ nhất. Bây giờ chàng đã đạt tới mức tối cao mà tất cả các tu luyện giả có thể đạt tới. Chàng muốn gì là có thể làm được cái đó. Cho nên, sử dụng năng lực của mình như thế nào, phải xem nhận thức của chàng ra sao.

Niệm Băng cúi đầu, nhìn đôi tay mình, nghe Tạp Áo nói xong, hắn đột nhiên có cảm giác hết thảy sự tình trong thiên hạ dường như đều nằm cả trong tay mình. Thực sự là một cảm giác vi diệu. Theo lời Tạp Áo, hết thảy mọi thứ trên thế gian đều có tâm tình, dù là thứ nhỏ nhất cũng có tâm tình và mình đều có thể không chế biến thành các trạng thái bất đồng. Còn vô tình cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Thiên Hương cổ vũ hắn:

- Hãy đi đi, Tâm Tình chi thần vĩ đại của chúng ta, hãy để thế giới này được chàng chiếu rọi.

Niệm Băng nhẹ nhàng gật đầu:

- Cảm ơn các nàng đã dâng hiến cho ta. Ta không thể ngờ nổi một ngày nào đó, chính mình lại đột nhiên biến thành thứ mà ta không tin là tồn tại nhất. Sức mạnh của tình yêu dâng hiến quả thực là vĩ đại. Năng lượng cấp mười tám rốt cuộc mạnh tới mức nào? Có lẽ bây giờ ta thực sự có thể hủy diệt đám thần nhân kia rồi.

Tạp Áo nói:

- Chàng không phải chỉ đối mặt với đám thần nhân đơn giản kia đâu. Ân oán giữa chúng ta và ba tên Trật tự kia cả vạn năm nay cũng đã đặt cả lên người chàng rồi. Nhưng cũng không cần phải lo lắng. Ta đã cảm giác được rằng bọn chúng đã phát hiện được bù nhìn của chúng ta, và đang rời Di Thất đại lục đi tìm chúng ta. Bởi vì chúng ta đã biến mất nên khi bọn chúng tìm tới được đây thì nhất định cũng phải mất thời gian.

Niệm Băng cẩn thận đắp lại chăn cho Phượng Nữ và Lam Thần. Hắn cảm nhận được trong lòng hai vị thê tử của mình cùng có một tâm tình, đó chính là sự vui vẻ ngọt ngào. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của các nàng:


- Ngủ đi, ngủ ngon nhé. Khi các nàng tỉnh lại, hết thảy đều đã kết thúc.

Lần lượt hôn lên trán từng nàng, Niệm Băng rốt cuộc cũng đi ra khỏi trướng bồng. Một đêm, chỉ ngắn ngủi trong một đêm mà đã xảy ra biến hóa lớn đến như vậy. Mặc một trường bào trắng đơn giản, Niệm Băng lại một lần nữa xuất hiện. Không khí vui mừng tiếp đón hắn, phóng mắt nhìn, hết thảy đều như sinh cơ bừng bừng, các loại tâm tình khác nhau khiến cho Niệm Băng thấy được một thế giới tuyệt vời khác. Đó là một thế giới kỳ diệu chỉ mình hắn thấy được, thế giới do tâm tình tạo thành. Tâm tình khác nhau tạo ra quang mang khác nhau, mỗi loại tâm tình đều không ngừng biến hóa. Tâm tình của các chiến sĩ có chúng căng thẳng mà lo lắng, bọn họ đều đang rất bận rộn.

- Không cần lo lắng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Niệm Băng vô thức nói ra một câu. Đột nhiên, hắn thấy một cỗ tử quang nhàn nhạt từ thân hắn lan ra, trong khoảnh khắc bao trùm toàn bộ quân doanh cả liên quân Ngưỡng Quang đại lục. Ánh mắt mọi người đều hướng về chỗ Niệm Băng, tâm tình bọn họ đều lập tức xuất hiện ba động rất nhỏ. Sự lo lắng dần dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác vui sướng. Cảm giác này khoan khoái phi thường. Thấy trên mặt mọi người đều toát lên nét tươi cười, chính Niệm Băng lại hoảng sợ. Hắn khong hề cảm giác được trên người mình phát ra năng lượng ba động nào, nhưng sự thật đang diễn ra trước mắt. Thông qua biến hóa trong tâm tình của những người này, hắn đột nhiên cảm giác được, mỗi người đều nghe được âm thanh dù rất nhỏ của mình.

- Thấy sao? Chỉ một ý thức nhỏ của chàng cũng có thể thay đổi tâm tình của người khác. Đây chính là sức mạnh của thần. Mỗi một loại tâm tình đều là vũ khí có tính sát thương tốt nhất. Khi tâm tình đạt tới cực điểm thì sẽ sinh ra biến dị.

Từng đạo linh quang hiện lên trong đầu Niệm Băng. Đối diện với sự thực trước mặt, hắn rốt cuộc đã hiểu được huyền bí của Tâm Tình chi thần. Đám thân ảnh quen thuộc dần dần xuất hiện trước mặt Niệm Băng. Trên mặt mỗi người đều có vẻ kinh ngạc. Họ đều đã nghe được thanh âm của Niệm Băng, đã cảm nhận được biến hóa trong tâm tình mình. Nhưng bọn họ đều không rõ, thanh âm của Niệm Băng đột nhiên xuất hiện trong sâu thẳm trái tim họ là từ đâu mà tới. Nhìn những gương mặt quen thuộc không ngừng xuất hiện, Niệm Băng mỉm cười. Hắn đột nhiên phát hiện, cảm giác nắm giữ hết thảy mọi thứ trong tay không giờ lại tuyệt vời như vậy.

Băng Linh và Dung Thiên đến trước mặt Niệm Băng nhanh nhất. Bọn họ đều kinh ngạc phát hiện, trên người con mình vốn phát ra khí thế cường đại đột nhiên biến mất hết, thay vào đó là một loại cảm giác vô cùng hài hòa. Nụ cười của hắn trông như làn gió xuân ấm áp.

- Niệm Băng, con không sao chứ?

Băng Linh ân cần hỏi. Không thể chăm sóc con mình từ nhỏ vẫn là nỗi đau đớn trong lòng nàng. Mà bây giờ, thực lực của con nàng lại càng khiến nàng cảm thấy trách nhiệm thêm nặng nề, tùy thời đều có thể bị đè nặng.

Niệm Băng mỉm cười, lắc đầu nói:

- Mẹ, xin người cứ yên tâm. Con không việc gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Hắc Ám long vương Tạp Tiệp Áo Tây Tư cũng tới bên cạnh Niệm Băng, bình tĩnh thấp giọng nói:

- Niệm Băng, ngươi đã có biện pháp đối phó với thần chi trớ chú (lời nguyền rủa của thần linh). Vậy cũng không cần quyết chiến với Hi Giới nữa. Toàn quân chúng ta đột kích, có thể nắm chắc chiến thắng. Cánh tay lúc trước Tà Nguyệt lưu lại cho chúng ta cũng nên sử dụng luôn lúc này. Mặc dù đó là thứ vô cùng tà ác, nhưng theo tà ác thì tà ác, theo chính thì là chính. Khi bắt đầu đại chiến, ta còn do dự không biết có nên dùng hay không, nhưng giờ là lúc nên dùng rồi.

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:

- Tạp Tiệp đại ca, huynh đem cánh tay của Tà Nguyệt lại cho ta.

Tạp Tiệp Áo Tây Tư không hề do dự, trong tay cường giả, những gì tà ác cũng có thể phát huy tác dụng lớn nhất, quang mang trong tay chợt lóe, cánh tay Tà Nguyệt đã bị hắn dùng hắc ám ma pháp phong ấn, đưa tới trước mặt Niệm Băng. Đột nhiên, Tạp Tiệp Áo Tây Tư kinh ngạc nhìn cánh tay Tà Nguyệt đang bị mình nắm giữ nhẹ nhàng bay lên, tựa như đã mất đi trọng lượng, trôi nổi trong không trung, màu xám đen trên cánh tay nhìn qua lại càng tăng thêm vài phần khí âm tà.

Niệm Băng nói:

- Thứ tà ác như thế này vốn không nên tồn tại, nó đại biểu cho tử vong vô tận. Hãy đi đi, khôi phục lại diện mạo vốn có của ngươi.

Khí lưu màu tím nhạt nhẹ nhàng bao phủ cánh tay màu đen xám. Cánh tay bắt đầu xảy ra biến hóa, bị làn quang mang màu tím xâm nhập, cánh tay xám đen kịch liệt run rẩy. Da thịt vốn màu sắc dữ tợn bắt đầu dần dần trở nên trắng nõn. Chỉ trong nháy mắt, cánh tay Tà Nguyệt vốn từng chuẩn bị để đối phó với cường giả lại trở nên không khác gì cánh tay người thường, chỉ là vì không có máu nên có vẻ hơi nhợt nhạt. Quang mang màu tím biến mất, một cơn gió thoảng qua, cánh tay vỡ tan thành bụi, vốn có lực công kích tà ác, giờ này đã không còn tồn tại. Không ai rõ Niệm Băng bây giờ có loại năng lực gì, bởi vì bọn họ đều không hề cảm giác được năng lượng nào ba động. Nhưng Niệm Băng lại chân thực làm được việc hủy diệt thứ tà ác kia một cách hoàn mỹ. Ánh mắt mỗi người càng trở nên nghi hoặc.

Môi khẽ mỉm cười, Niệm Băng nói:

- Ta biết bây giờ mọi người đêu đang nghi ngờ ta có năng lực gì. Nhưng mà bây giờ không còn thời gian để giải thích với mọi người nữa, Hi Giới đang chờ ta rồi. Chờ ta giải quyết xong đám thần nhân phiền tóai này xong sẽ giải thích cẩn thận cho mọi người. Khi đó mọi người tự nhiên sẽ minh bạch hết thảy. Nhu nhi, chỉnh quân đi. Nhiệm vụ hôm nay của các người chỉ là quan sát cuộc chiến thôi.

Giọng Niệm Băng rất bình thản, nhưng trong đó toát ra sự tự tin cường đại. Tất cả cường giả của Ngưỡng Quang đại lục đều ý thức được một điều, đó là Niệm Băng đã tu luyện lên một tầng cao mới. Sự mừng rỡ lan tràn khắp nơi. Thân hình Niệm Băng nhẹ nhàng bay lên, không hề có nguyên tố ba động, hắn tựa như một chiếc lông chim, chậm rãi bay về hướng chiến trường. Nắm giữ tâm tình của không gian, việc bay lượn đối với hắn quả thực là việc quá đơn giản. Khi Niệm Băng bay đến chiến trường, Hi Giới toàn thân quang mang lóng lánh kim sắc đang đợi hắn. Tinh thần Hi Giới trông rất tốt. Nhìn bề ngoài, dường như hôm qua hắn không hề trải qua một trận đại chiến. Thấy Niệm Băng chậm rãi bay tới, trong mắt hắn toát ra khí phách mãnh liệt và niềm tin tất thắng.

- Ta tới muộn. Thực sự sơ ý quá.

Niệm Băng mỉm cười nhìn Hi Giới.

Hi Giới lạnh nhạt nói:

- Không, là ta đến sớm. Chúng ta quyết chiến trận này, chấm dứt càng sớm không phải càng tốt sao?

Hai ngày không có thực vật và nước uống, đối với đại quân thần nhân đã có ảnh hưởng nhất định. Mặc dù bọn họ đều có thực lực vượt xa người thường, nhưng dù sao cũng là thân máu thịt. Đương nhiên, trận chiến này chấm dứt càng sớm càng có lợi đối với đám thần nhân.

Niệm Băng gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Chấm dứt càng sớm càng tốt. Hi Giới, có một tin tức rất tốt đối với ngươi, không biết ta có nên nói với ngươi không?

Hi Giới ngẩn người, nói:

- Tin tức tốt đối với ta? Ngươi đừng nói là ngươi đã không thể khôi phục được thực lực để quyết chiến cùng ta đấy nhé. Nếu ngươi nhận thua, có lẽ chỉ có thể bảo trụ tính mạng của chính mình thôi. Đương nhiên, ta cũng không ngại bổ sung thêm một gã chủ thần vào thần giới. Ngươi đã có đủ tư cách đó.

Niệm Băng lắc đầu cười khổ, nói:

- Vốn ta không bao giờ tin rằng có thần tồn tại. Nhưng lúc này ta không thể không tin. Ngươi tính kế rất chính xác, bởi vì hôm qua thi triển Thất Diệu chi giác tỉnh khiến ma pháp nguyên tố trong không khí trở nên mỏng manh phi thường, cho nên ma pháp lực của ta quả thực chưa khôi phục.


Hi Giới lạnh nhạt cười nói:

- Vậy tính sao bây giờ? Ngươi vẫn còn cơ hội lựa chọn. Cường giả vốn chỉ nên đứng bên phe chiến thắng. Chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập thần nhân, ta có thể đáp ứng cho ngươi trở thành người thống trị tối cao dưới tay ta.

Niệm Băng lắc đầu, nói:

- Áp lực của dục vọng quyền lực vạn năm một khi phóng thích quả nhiên là phi thường đáng sợ. Hi Giới, ngươi đã đi vào một vòng luẩn quẩn. Kế của ngươi mặc dù chính xác, nhưng người tính không bằng trời tính! Thần nhân vốn không nên tồn tại trên thế giới này, các ngươi cuối cùng cũng phải tiêu vong. Mà hôm nay chính là ngày đó.

Hi Giới cười lạnh một tiếng, nói:

- Nói như vậy, ngươi vẫn muốn dù ma pháp lực chưa khôi phục vẫn miễn cưỡng quyết chiến một trận với ta à? Ngươi chỉ tự chuốc lấy diệt vong mà thôi.

Niệm Băng mỉm cười:

- Thực sự là như vậy sao? Ma pháp đối với ta đã không còn quan trọng nữa. Vĩnh viễn không được coi thường đối thủ của ngươi. Hi Giới chủ thần đại nhân, hãy nhìn kỹ vầng thái dương trên bầu trời đi, bởi vì đây là lần cuối cùng ngươi được nhìn thấy ánh sáng của nó.

Hi Giới nổi giận quát lớn, hắn biết không thể nào mời chào Niệm Băng được. Đã như vậy thì có nói thêm cũng là vô nghĩa. Dẫn năng lượng cường đại trong ba khiếu huyệt bộc phát trong nháy mắt, một đoàn quang mang kim sắc chói mắt phóng ra, kim quang tản ra vây lấy Niệm Băng. Hắn không muốn để cho Niệm Băng dùng phương thức chạy trốn kỳ dị kia làm mình mất đi cảm nhận vị trí của đối thủ. Khi lâm chiến, mặc dù đã tính kế trên đối phương nhưng Hi Giới không hề dám coi thường đối thủ của mình. Niệm Băng lơ lửng không hề di chuyển, mắt nhìn quang mang kim sắc bao vây quanh mình, hắn vẫn mỉm cười như trước. Phảng phất như đây không phải là cuộc chiến mà đang gặp mặt bằng hữu vậy. Tâm thần Hi Giới có chút căng thẳng, hắn đột nhiên phát hiện, Niệm Băng đang lơ lửng toàn thân đều là sơ hở nhưng chính vì toàn là sơ hở lại khiến hắn có chút cảm giác bất an. Hắn phảng phất nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy ba vị chân thần kia.

Thời gian không bao lâu, trong tiếng kinh hô của liên quân Ngưỡng Quang đại lục, đám quang mang kim sắc thuận lợi trói buộc thân thể Niệm Băng. Kim quang khổng lồ tràn ngập lực công kích cường hãn, cho dù là kim loại cứng rắn nhất trên thế giới này cũng sẽ bị ép nát thành bột. Nhưng Niệm Băng không phải kim loại, hắn đã nói với Hi Giới rằng hắn tin trên thế giới này thực sự có thần tồn tại, đó là thật.Không xuất hiện quang mang và ma pháp ba động, kim quang tới trước mặt Niệm Băng đột nhiên dừng lại. Bất luận HI Giới cố gắng thế nào, có phát ra đấu khí cường đại đến đâu cũng không thể tiến thêm chút nào. Khi hắn hơi ngẩn người thì kim quang đột nhiên biến mất không chút báo trước. Niệm Băng vẫn lơ lửng ở đó, từ khi bắt đầu đối diện với Hi Giới đến giờ, hắn vẫn chưa hề di động. Nhưng lúc này tim Hi Giới lại trầm xuống, hắn không biết rốt cuộc điều gì đã phát sinh nhưng hắn thực sự cảm giác được rằng Niệm Băng dường như đã không còn là đối thủ đã dùng ma pháp cường đại đối kháng với mình ngày hôm qua nữa.

Niệm Băng than nhẹ một tiếng, nói:

- Quả thật không thể phí thời gian nữa. Hi Giới, ta muốn nói một tin tốt cho ngươi, ba gã chân thần viện trợ cho ngươi sắp đến đây ngay bây giờ. Đáng tiếc là ngươi sẽ vĩnh viễn không cách nào gặp được họ lần cuối. Hay đi đi, đem theo hy vọng xa vời trong giấc mộng của ngươi và tất cả lũ thần nhân đi khỏi thế giới này. Có lẽ, nếu ngươi còn có thể tái sinh, ngươi nên lựa chọn một cách sống khác.

Khí lưu màu tím tràn ngập phát ra, lần đầu tiên Hi Giới thấy Niệm Băng tản mát ra quang mang như vậy. Năng lượng trong Hoàng cực huyệt trong nháy mắt tăng lên tới cực điểm. Nhưng khi quang mang màu tím kia tiến tới, hắn chợt hoảng sợ phát hiện, bất luận là phòng ngự của Hoàng cực huyệt hay Phương giáp huyệt của mình đều không hề có tác dụng ngăn cản nào đối với quang mang màu tím kia. Đó không phải là công kích của tinh thần lực mà là một loại năng lượng kỳ lạ, khiến hắn cảm thấy rất sợ hãi. Quang mang màu tím tiến đến, cũng không hề giống với tưởng tượng của Hi Giới, không gây thương tổn cho thân thể hắn, nhưng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn lại khiến cảm giác sợ hãi trong lòng hắn tăng lên cực điểm.

Cực hạn của sợ hãi là gì? Là sự hủy diệt.

Trong tất cả các cảm xúc, trừ tình yêu ra, tất cả cực hạn của tâm tình đều là hủy diệt. Niệm Băng đã hiểu điều này nên hắn chỉ dùng năng lực nguyên thủy nhất mình mới tìm được của Tâm Tình chi thần, đốt lên nỗi sợ hãi trong lòng Hi Giới.

- Hả!

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, sắc mặt Hi Giới trong nháy mắt biến thành trắng bệch. Hắn nhìn Niệm Băng, sự sợ hãi trong lòng đã phá hủy ý chí và thân thể hắn. Năng lượng tâm tình cường đại cũng không hề gây ra ảnh hưởng gì khác nữa.

Niệm Băng khống chế năng lượng công kích của Hoàng cực huyệt, hóa giải công kích của Hi Giới. Còn bây giờ, hắn lại dễ dàng khống chế tâm tình của Hi Giới. Thấy tim gan của Hi Giới đang kịch liệt nứt vỡ, Niệm Băng thở dài một tiếng, nói:

- Hãy đi đi, đi vĩnh viễn. Tay ngươi đã nhuốm máu quá nhiều, cả lũ thần nhân thủ hạ của ngươi cũng vậy. Mặc dù ta có năng lực thay đổi tính cách của các ngươi, nhưng linh hồn tội ác của các ngươi cũng nên bị trừng phạt. Muốn biết ta dùng cái gì để đối phó với các ngươi không? Đáp án chính là tâm tình, mà ta chính là Tâm Tình chi thần. Thần chân chính!

Thanh âm của Niệm Băng chỉ mình Hi Giới có thể nghe được. Đây cũng là thanh âm cuối cùng trên thế giới này hắn được nghe. Thân thể Hi Giới cũng không tan nát, cũng không bị năng lượng nổ vỡ thành bụi. Trong nỗi sợ hãi hoàn toàn mất đi tính mạng lực của hắn, thân thể giống như một thiên thạch rơi xuống, nằm giữa chiến trường của hai bên. Từ đầu đến cuối, Niệm Băng thậm chí còn không hề nhấc tay, vậy mà Chủ thần chi vương (Vua của chủ thần) dù đã khôi phục được bảy thành thực lực vẫn bị giải quyết một cách đơn giản. Năng lượng của Tâm Tình chi thần quả thực là khủng bố.

Trên bầu trời đột nhiên trở nên âm u hẳn lên, nhưng không phải vì xuất hiện mây đen ngăn cản ánh mặt trời. Ngăn ánh mặt trời cũng là mây, nhưng lúc này là đám mây màu máu dày đặc. Niệm Băng thoáng nhìn huyết quang trên không trung, hắn biết lời nguyền rủa của thần linh (thần chi trớ chú) sắp tới. Dưới lời nguyền này thì kể cả là thần nhân cũng không thể kháng cự. Ở phía dưới, Ngân thần Sắt An và Tam Tác chi thần Lộ Tác cùng lúc hét lớn một tiếng, không tiến lên mà mau chóng lùi lại, bay nhanh về phía xa, muốn thóat ly khỏi phạm vi bao phủ của đám mây máu (huyết vân). Tốc độ của bọn họ đã tăng tới mức cao nhất kể từ trước tới giờ. Huyết vân đem theo lời nguyền rủa, nhưng cũng mang theo oán hận của Huyết chi tế điện, Phách thần Cuồng Quân cũng chết vì lời nguyền rủa này. Quang mang màu máu từ trên trời giáng xuống, mỗi đạo quang mang đều dễ dàng lấy đi sinh mạng của một thần nhân, cho dù là hai vị chủ thần Sắt An là Lộ Tác đã mau chóng chạy trốn cũng không ngoại lệ. Thực lực của bọn họ căn bản không đủ để chống lại lời nguyền rủa cường đại như vậy. Hi Giới đã thất bại, còn đám thần nhân của hắn cũng đang lâm vào quá trình bị hủy diệt.

Liên quân Ngưỡng Quang đại lục giật mình nhìn những gì đang xảy ra, huyết vân dừng lại giữa chiến trường, chính giữa hai phe Ngưỡng Quang đại lục và thần nhân, biến thành Băng Hỏa lưỡng trọng thiên, một bên là ngạc nhiên quan sát, bên kia lại tràn ngập tử vong vô tận. Niệm Băng thấy số lượng thần nhân không ngừng giảm đi, không khỏi thở dài một tiếng, nói:

- Có lẽ chỉ có chết mới đủ để chuộc tội của các ngươi. Linh hồn tội ác của các ngươi sẽ được thanh tẩy trong luân hồi. Tạm biệt thần nhân, tạm biệt Thần chi đại lục.

Hắn cũng không hề có cảm giác hưng phấn, cảm nhận tâm tình hoảng sợ của lũ thần nhân trước khi chết, Niệm Băng không khỏi toát ra vẻ mặt khổ sở. Trong không khí, tinh thần ba động nhàn nhạt sinh ra, ánh mắt Niệm Băng nhất thời có chút khẩn trương hẳn lên, một thanh âm rõ ràng và quen thuộc vang lên từ bốn phương tám hướng:

- Tạp Áo, Thiên Hương, nếu không có lời nguyền máu (huyết chi trớ chú) chỉ dẫn, có lẽ chúng ta vẫn không thể tìm được các ngươi.

Không trung đột nhiên vỡ ra một khe hở, ba đạo thân ảnh xuất hiện giữa không trung. Cảnh tượng kỳ dị này nhất thời khiến cho liên quân Ngưỡng Quang đại lục xao động. Ba người xuất hiện, người cầm đầu tướng mạo anh tuấn, mặt tươi cười, là Trật Tự chi thần. Bên trái hắn cũng là một gã thanh niên. Nếu nói tướng mạo Trật Tự chi thần là anh tuấn thì tướng mạo của hắn thậm chí còn hoàn mỹ hơn, đáng tiếc là trong dung mạo của hắn là thêm nét nhu mị nữ tính. Bên phải của Trật Tự chi thần là một gã tráng hán (thanh niên to khỏe), thân cao hơn ba thước. Thân thể hắn rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, mức độ cường tráng hoàn toàn vượt qua khả năng mà thân thể người thường có thể đạt tới. Chỉ cần liếc mắt cũng có thể cảm giác được trong đó chứa đựng sức mạnh hủy diệt cường đại.

- Trật Tự chi thần, Thời Gian chi thần, Hủy Diệt chi thần. Chào các ngươi.

Niệm Băng lặng lặng nhìn ba vị chân thần trước mặt. Hi Giới không thể so sánh được với bọn họ. Đến Tạp Áo và Thiên Hương cũng

Trật Tự chi thần nhìn Niệm Băng lơ lửng giữa không trung, không khỏi cẩn thận hỏi:

- Là ngươi? Chính ngươi dẫn động lời nguyền máu sao?

Niệm Băng thoáng nhìn vài thần nhân cuối cùng sắp biến mất dưới đám huyết quang, nói:

- Có thể coi như vậy đi. Hi Giới đã đánh cuộc với ta, đánh cuộc trước lời nguyền máu. Đáng tiếc, hắn đã thua, thua toàn bộ đám thần nhân.

Trật Tự chi thần hiển nhiên cũng không vì Hi Giới và đám thần nhân chết mà nổi giận, hắn nhìn Niệm Băng, vẫn mỉm cười như trước:

- Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà đến cả Hi Giới cũng bị hủy diệt trong tay ngươi. Bất quá, ta rất khó tin rằng ngươi có thực lực như vậy. Gọi Tạp Áo và Thiên Hương ra đi. Vừa rồi ta đã cảm giác được khi tức bán Tâm Tình chi thần của các nàng. Chuyện giữa Ngưỡng Quang đại lục của nhân loại các ngươi và đám thần nhân này đã giải quyết xong, cũng nên giải quyết luôn chuyện của chúng ta và các nàng ấy. Đã vạn năm trôi qua, rốt cuộc chúng ta cũng phải tìm tự do cho bản thân.

Niệm Băng giơ tay chỉ vào ngực mình, mỉm cười, nói:

- Tạp Áo và Thiên Hương ở trong tim ta, các ngươi muốn vào đó tìm các nàng sao?

Trật Tự chi thần nhíu mày, nói:

- Tiểu tử, đừng tưởng rằng các ngươi chiến thắng lũ thần nhân là ngươi có thể nói giọng đó với ta. Đừng nói là ngươi, cho dù cả Di Thất đại lục cũng vậy, ta có thể dễ dàng hủy diệt tất cả văn minh của nhân loại các ngươi. Gọi Tạp Áo và Thiên Hương ra đi. Mấy con kiến nhỏ các ngươi có thể rời đi, ta cũng không hứng thú lấy mạng các ngươi.

Thời Gian chi thần bước tới bên cạnh Trật Tự chi thần, nói giọng đắc ý với Niệm Băng:

- Hãy đi đi, gọi các nàng ra. Lão bằng hữu đã đến, các nàng còn cần phải ẩn núp sao?

Niệm Băng lạnh nhạt nói:

- Hủy diệt một nền văn minh đối với các ngươi có lẽ là chuyện dễ dàng. Nhưng các ngươi có biết để sáng tạo ra một nền văn mình phải mất bao nhiêu thời gian không?

Ánh mắt Trật Tự chi thần trở nên lạnh lẽo, vầng thái dương trên không trung phía sau hắn đột nhiên biến thành đỏ như máu. Hắn nhàn nhạt nói:

- Ánh mặt trời có trật tự của chính mình, nhưng ta lại có thể thay đổi điều đó do ta khống chế. Vậy, ngươi hãy đi đi. Có lẽ xuống dưới đấy, Hi Giới còn có thể cùng ngươi chiến một trận.