Mưa rơi xuống, mang theo tiếng "Rào rào". Phượng Nữ rúc vào trong ngực Niệm Băng, nhìn những giọt mưa bên ngoài không ngừng rơi xuống, trong mắt hiện ra vẻ ôn nhu:
- Nếu mỗi lần trời mưa đều có thể cùng với huynh nhìn mưa như vậy, thì đúng là một việc thật tuyệt vời. Niệm Băng, ôm chặt ta nhé, ta hơi lạnh
Niệm Băng ôm sát Phượng Nữ. Vào lúc này, hắn tự nhiên sẽ không nói lời nào làm phá hỏng không khí tuyệt đẹp này. Thân thể Phượng Nữ rất mềm mại, mùi thơm da thịt nhàn nhạt không ngừng kích thích khứu giác của hắn. Nhưng vào lúc này, trong lòng hắn chỉ có tình yêu nồng nàn, mà không có chút dục vọng nào. Hắn cũng thích cùng Phượng Nữ ngắm trời mưa.
Mưa không ngừng rơi xuống. Mưa xuân luôn có danh xưng là liên miên không dứt. Mưa không quá lớn, dòng nước không ngừng rửa sạch đại lục hoang vu này. Niệm Băng nhớ đến mầm cây mà mình đã gieo trồng. Được nước mưa tưới tắm, chúng nó chắc là đã nảy mầm. Sự xuất hiện của thực vật, khiến cho sinh cơ của mảnh Đại lục này càng lúc càng mạnh, đó là điều mà hắn muốn thấy nhất.
Hai người cứ như vậy ôm nhau nhìn mưa rơi. Bọn họ quên thời gian, phảng phất nửa canh giờ chỉ trôi qua trong nháy mắt, nhưng lại dài như một thế kỷ.
- Niệm Băng, huynh có biết ta vì sao ta lại muốn huynh cùng ta hạ xuống không?
Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn người mình yêu.
Niệm Băng vuốt mái tóc dài của nàng, mỉm cười nói:
- Đương nhiên biết. Có lẽ đây là cơ hội duy nhất để chúng ta có thể một mình ở bên nhau trước khi Đại chiến. Chúng ta hãy lưu lại đến khi mưa tạnh
Phượng Nữ khẽ thở dài nói:
- Huynh không sợ chậm trễ thời gian sao?
Niệm Băng lắc lắc đầu nói:
- Trong lòng ta, việc quan trọng hơn nữa cũng kém hơn tình yêu ta dành cho nàng. Huống chi, thời gian một cơn mưa, cũng không đại biểu được cái gì. Cho dù đám Thần Nhân có nhanh hơn nữa, không có thời gian mười ngày, bọn họ cũng không thể giết tới chỗ đám Di dân. Ta đã cẩn thận tính toán, nơi đó cách Băng Nguyệt hồ của Chúng ta ba ngày phi hành. Khoảng cách bên phía Thần Chi đại lục ít nhất bay mất năm ngày. Đấy là tính theo tốc độ của ta. Trong Thần Nhân, hiển nhiên có kẻ mạnh hơn ta. Nhưng hầu hết đều có tốc độ không bằng ta. Vừa mới đi được một lát, cho dù mau nữa, cũng phải mất mười ngày. Thời gian mười ngày, chúng ta cũng đủ để bố trí. Đừng nói gì nữa, Chúng ta hãy ngắm hết cơn mưa này. Ta rất thích cảm giác như bây giờ
Phượng Nữ dán chặt vào ngực Niệm Băng, đột nhiên cười khúc khích, nói:
- Anh hùng. Chúng ta giao phối đi
Niệm Băng ngẩn người, cười khổ nói:
- Nàng còn chưa quên à. Ta thực không biết tại sao cô gái Tinh linh tộc đó lại nhiệt tình đến như vậy. Nàng đừng trêu ta
Mặt Phượng Nữ đỏ lên:
- Ngốc, ta nói thật mà
Cả người Niệm Băng run lên:
- Phượng Nữ, nàng
Trong lòng hắn lúc này tràn ngập tình cảm. Hắn hiểu vì sao Phượng Nữ lại muốn nói như vậy. Nàng không muốn có một chút tiếc nuối trước khi đại chiến diễn ra.
Phượng Nữ ngẩng đầu nhìn hắn, sóng mắt chuyển động, khẽ cười nói:
- Anh hùng, chúng ta giao phối nhé
Nhìn Niệm Băng, mặc dù nàng đôi chút ngượng ngùng, nhưng giọng nói rất khẳng định. Trong lòng nàng, cũng không quá quan tâm đến việc đối kháng với Thần Nhân lần này. Nhưng chiến tranh là điều không thể tránh khỏi. Trước khi chiến tranh tiến đến, nàng muốn giao mình cho người mình yêu nhất. Chuyện của Phượng tộc đã được giải quyết, nàng tự nguyên hoàn toàn dâng hiến cho Niệm Băng. Cho dù chết đi trong trận chiến cuối cùng, nàng cũng sẽ không hề tiếc nuối. Tình yêu cần được thăng hoa. Linh hồn và Dục vọng dung hợp hoàn toàn, mới có thể hoàn toàn cảm nhận được tình yêu thực sự của nhau.
Niệm Băng ngây người nhìn Phượng Nữ. Phượng Nữ cũng đang nhìn hắn, dần dần, Phượng Nữ nhắm mắt mình lại, kéo đôi tay của Niệm Băng, đặt trên khuôn mặt nóng bỏng của mình.
Đẹp, nàng thật sự rất đẹp. Cúi đầu, khi hắn khẽ hôn lên đôi môi ướt mọng, "Oanh" một tiếng, một ngọn lửa nóng rực trong nháy mắt dấy lên, nụ hôn nhẹ biến thành nụ hôn nóng bỏng thật sâu. Cánh tay của Niệm Băng đang ôm Phượng Nữ dùng sức, Phượng Nữ nhiệt tình đáp lại. Nàng biết, giờ phút này, Niệm Băng hoàn toàn thuộc về mình.
Áo Tư Tạp cùng một thể với Niệm Băng đang chuẩn bị xem một buổi biểu diễn, thì hắn lại đột nhiên phát hiện, cảm giác với bên ngoài của mình hoàn toàn biến mất. Hắn thầm mắng, Niệm Băng ngươi được đó, lúc này lại phong ấn ta.
Xuân ý nồng nàn không ngừng dâng lên trong căn phòng đá chỉ còn một nửa, ngưng lại mà không tiêu tan. Tấm trường bào của Niệm Băng đã thay chiếu trải trên mặt đất, hào quang bảy như một lớp kén bao vây quanh người bọn họ. Cả người Phượng Nữ không một chỗ nào không đẹp. Da thịt đỏ ửng trắng nõn, đùi thon dài mượt mà, bộ ngực sữa cao vút, còn có nơi Xử nữ thần bí. Phượng Nữ và Lam Thần mặc dù là tỷ muội, nhưng các nàng mang lại cho Niệm Băng hai cảm giác hoàn toàn khác nhau. Khi ở cùng một chỗ với Lam Thần, Niệm Băng có cảm giác hòa tan Băng sơn. Mà lúc ở cùng một chỗ với Phượng Nữ, Niệm Băng lại phát hiện, mình lại bị nàng hòa tan.
Cảm tình tích tụ bao năm, bùng nổ ở giờ phút này. Hai người hoàn toàn thả lỏng tâm hồn, hoàn toàn mở ra trao cho đối phương. Tình yêu sâu đậm và dục vọng, ngưng kết ở sâu trong Linh hồn. Khi hắn và Phượng Nữ yêu kiều hoàn toàn hòa làm một, cảm giác thỏa mãn mãnh liệt tràn ngập thể xác và tinh thần hai người. Đau đớn dường như đã không quan trọng, ôm chặt lấy nhau, như muốn hung hợp làm một vậy.
Nhiều ngày nay, thần kinh Niệm Băng luôn vây trong trạng thái khẩn trương. Lúc này, hắn đã quên đi tất cả. Một lần lại một lần không ngừng tiến vào rút ra. Lúc bắt đầu, hắn còn sợ làm người con gái mình yêu bị đau. Nhưng người yêu bên dưới nghênh đón mình, thân thể mềm mại co dãn đó gắt gao khóa lấy thân thể mình, điên cuồng đáp trả. Hắn vứt lý trí ra khỏi đầu, trong điên cuồng tiến vào rút ra, bọn họ cùng đón nhận một đỉnh cao, tình cảm thăng hoa trong sự kết hợp của thể xác. Trái tim bọn họ liên hệ mật thiết với nhau. Bọn họ dâng hiến cho nhau tinh hoa của cuộc sống mình.
Khi mưa xuân dần thưa đi khi Mây đen tan biến, tiếng mưa rơi nhỏ đi, nhưng mây mưa trong căn phòng đá tràn ngập Xuân ý vẫn đang diễn ra. Phượng Nữ nằm trong lòng ngực Niệm Băng, không ngừng thở hổn hển. Da thịt mềm mại đỏ ửng lên trông rất mê người. Ban đầu khi mới diễn ra, trong lòng nàng khẽ run lên. Dù sao nàng cũng là con gái, trong lòng ngoại trừ thỏa mãn, thì vẫn còn vài phần thẹn thùng.
Nhìn giọt mưa bên ngoài dần ngừng rơi, trong lòng Niệm Băng rất thỏa mãn. Nhìn quần áo bừa bãi trên mặt đất, hắn đột nhiên nhớ đến trong Không gian giới chỉ lần tới nhất định phải bỏ vào một cái giường, không, một cái không đủ, phải ba cái giường mới được. Kết hợp trong mưa, mang lại cảm giác khác. Mặc dù đây là lần đầu tiên của Phượng Nữ, nhưng nhiệt tình của nàng suýt nữa hòa tan chính mình. Hơn nữa nàng từ nhỏ đã tu luyện Vũ Kĩ, thể lực tốt hơn Băng Vân nhiều. May là thân thể mình đã trải qua cải tạo vài lần, lại có khí tức sinh mệnh khổng lồ duy trì. Nếu không, chỉ sợ người buông áo giáp đầu hàng là mình.
- Chúng ta nên đi thôi
Phượng Nữ nỉ non trong ngực Niệm Băng. Nàng sao muốn rời khỏi cảm giác hiện tại chứ? Nhưng nàng biết, đã đến lúc rời đi.
- Ừm, nàng nên nghỉ thêm lát nữa. Nàng bây giờ còn đi được sao?
Niệm Băng khẽ cười một tiếng, vuốt ve bờ mông đầy đặn của Phượng Nữ, lưu luyến người vợ xinh đẹp.
Phượng Nữ sẵng giọng nói:
- Ta muốn huynh ôm ta đi. Ta rất hoài nghi, huynh rốt cuộc là tu luyện Ma pháp hay là tu luyện Vũ kĩ
Trong đau đớn, nàng tìm được thỏa mãn rất nhiều. Bây giờ nàng rốt cuộc hiểu được rằng tại sao lúc Muội muội ở bên Niệm Băng lại phát ra tiếng rên rỉ mãnh liệt đến như vậy. Nàng thậm chí còn có đôi chút hối hận, hối hận là mình và Niệm Băng đã hơi muộn một chút.
Niệm Băng cười hắc hắc nói:
- Vừa rồi xem ra nàng còn nhiệt tình hơn cả ta. A, mau nhìn xem, là Cầu vồng
Trong giọng nói của hắn tràn ngập kinh ngạc, cũng có vài phần vui sướng.
Phượng Nữ ngẩng đầu lên, nhìn thánh ánh hào quang si mê trong mắt Niệm Băng, nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy một đạo cầu vồng bảy màu Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tím. Bảy màu rõ ràng, rất mê người khi ánh mặt trời xuất hiện trở lại:
- Ôm ta lên, chúng ta ra ngoài xem nhé
Trải qua cơn mưa gió bão bùng, nàng lúc này đã không có khí lực để đi.
Niệm Băng ôm sát thân thể mềm mại của Phượng Nữ đứng lên. Mặc một bộ quần áo rồi lấy một chiếc áo dài, cẩn thận mặc lên người nàng, sợ nàng bị gió lạnh sau cơn mưa vào người. Phượng Nữ ôm lấy cổ hắn, ép mặt vào ngực hắn, lắng nghe tiếng trái tim đập. Niệm Băng đỡ lấy đùi Phượng Nữ, ôm nàng lên, khẽ hôn lên đôi môi nàng, rồi mới đi ra khỏi căn phòng đá.
Không khí sau cơn mưa có mùi bùn đất, hít vào rất tươi mát. Cầu vồng càng trở nên đẹp hơn. Vừa bước ra khỏi căn phòng đá, Niệm Băng đột nhiên cảm giác xung quanh dường như có chút biến hóa khác thường. Ngoại trừ cầu vồng, cách đó không xa dường như còn có một màn Hồng quang nhàn nhạt không ngừng phiêu đãng. Trong lòng vừa động, dưới tác dụng của Phong nguyên tố, hắn nâng Phượng Nữ nhẹ nhàng bay lên.
Từ không trung nhìn xuống dưới, đạo Hồng quang đó càng thêm rõ ràng. Quan sát cẩn thận, có thể phát hiện Hồng quang phát ra từ một tòa tháp ở giữa khu đổ nát này. Kiến trúc vì hư hại nên đã bị nghiêng, lúc nào cũng có thể đổ sập. Người Phượng Nữ đột nhiên trở nên nóng bỏng, nhỏ giọng hô:
- Niệm Băng, mau, chúng ta đến đó thôi. Như là có gì đang gọi ta vậy
Thần quang lóe lên trong mắt Niệm Băng, tay phải ấn vào không trung. Tiên Thiên Khí nống đậm dâng lên xung quanh tòa kiến trúc đó, một tiếng nổ vang lên, đỉnh tháp bị đẩy ngã. Màn hào quang lập tức sáng rực lên, hào quang phóng lên cao, hợp với cầu vòng ở phía chân trời. Hào quang lóe lên trong mắt Phượng Nữ, đột nhiên thoát khỏi ngực Niệm Băng. Vương tộc Chi vũ hiện ra trên lưng, cánh chim màu đỏ mang nàng nhanh chóng bay về phía phát ra màn Hồng quang. Niệm Băng sợ nàng gặp chuyện, lập tức đuổi theo. Khi bọn họ đi đến phía trên màn Hồng quang, rõ ràng nhìn thấy, trên mặt đất lúc trước là tòa tháp xuất hiện một đồ án màu đỏ, chính là đồ án của một con Phượng Hoàng. Hào quang đỏ rực bay lên, Phượng Hoàng sống động như thật, tản mát ra nhiệt lượng nhè nhẹ.
Tòa tháp này lần đầu tiên khi bọn Niệm Băng đi đến đã từng xem qua, vì tòa tháp lúc nào cũng có thể đổ, nên Niệm Băng dùng Tinh thần lực làm mắt xem xét qua bên trong. Khi đó, hắn thực không phát hiện trong tòa tháp có cái gì, mặt đất cũng không có gì biến hóa. Nhưng, đồ án Phượng Hoàng này sao lại đột nhiên xuất hiện chứ?
Hai người nhẹ nhàng hạ xuống, khi bọn họ tiến vào màn hào quang màu đỏ thì cảm nhận khác thưởng của Niệm Băng càng trở nên rõ ràng hơn. Đó rõ ràng là một cỗ năng lượng, mặc dù không quá mạnh, nhưng tồn tại rất chân thật. Hồng quang phát trên người Phượng Nữ, khi thân thể nàng vừa dung nhập với ánh sáng mà Phượng Hoàng phát ra, thì một âm thanh trầm thấp từ từ vang lên:
- Phượng Hoàng vĩ đại. Hoan nghênh người đã trở về
Trong tiếng vang khẽ, mặt đất mở ra một khe hở, một cái cầu thang kéo dài xuống bên dưới. Một làn sương mù từ dưới thông đạo bay lên, Niệm Băng vội vàng kéo Phượng Nữ tránh sang một bên, thúc dục Tiên Thiên Khí thuộc tính Quang tiến vào bên trong thông đạo, loại trừ không khí ẩm mốc bên trong. Đem ánh sáng và nhiệt độ đưa vào bên trong thông đạo thâm sâu, có Quang nguyên tố tẩy rửa, không khí ẩm mốc bên trong rất nhanh đã bay hơi, không khí trở lại tươi mát.
- Âm thanh vừa rồi là gì?
Niệm Băng nghi hoặc hỏi. Di Thất Đại Lục đã không còn ai tồn tại, nhưng âm thanh vừa rồi lại rất rõ ràng, trong âm thanh đó còn có vài phần uy nghiêm.
Phượng Nữ lắc lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết được. Dường như âm thanh đó là do dùng Ma pháp lưu lại. Niệm Băng, huynh còn nhớ kí ức của tổ tiên Phượng Hoàng mà chúng ta tìm thấy trên Phượng Hoàng sơn không? Tổ tiên đã nói, người chính là THần được cả Ngưỡng Quang Đại lục thờ phụng. Hình tượng của người chính là vật tổ của Di Thất Đại Lục. Có lẽ, huyết mạch Phượng Hoàng trên người ta đã khởi động cơ quan ở đây. Mà cầu vồng xuất hiện chính là nguyên nhân khiến luồng năng lượng này phát ra. Xem ra, chúng ta đã chính thức tìm được di tích của Di Thất Đại Lục rồi
Nói đến đây, ánh mắt nàng có vài phần kích động, cũng có vài phần tò mò. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenfull.vn
Trong mắt hai người đều toát ra vẻ vui mừng, vừa hạ xuống không đợi khí ẩm mốc lại truyền lại, Phượng Nữ dùng Vũ dực bay lên, cùng với Niệm Băng bay thẳng xuống bên dưới.
Thềm đá rất dài, ước chừng khoảng trăm thước, bọn họ mới đi đến cuối. Sự tăm tối của thông đạo không hề ảnh hưởng đến bọn họ. Quang hệ Ma pháp của Niệm Băng thể hiện ra uy lực vốn có, một cái Chiếu Minh thuật đơn giản đã chiếu sáng khắp xung quanh. Bức tường hai bên thông đạo rất bóng loáng, hiển nhiên đã trải qua bàn tay con người. Mặc dù không khí ẩm mốc lúc trước phun ra chút ít, nhưng tổng thể mà nói, thông đạo rất khô. Khi hai người đi vào nơi sâu nhất cảu thông đạo, một cánh cửa rất lớn xuất hiện trước mặt bọn họ. Trên cửa có một cái đồ án hình tròn. Chỗ phồng ra của cái vòng tròn đó có một con Phượng Hoàng rất sống động. Khiến hai người kinh ngạc là đồ án Phượng Hoàng là do Hồng bảo thạch làm thành. Hơn nữa trên Hồng bảo thạch lại không có khe hở gì, dường như chỉ dùng một khối bảo thạch điêu khắc mà thành. Ánh hồng quang mờ nhạt lóe lên, đó là năng lượng của lửa. Nhưng trong lửa lại có vài phần tươi mát. Đồ án Phượng Hoàng chứng minh cho suy nghĩ trong lòng Niệm Băng và Phượng Nữ. Hai người dừng lại trước cửa. Niệm Băng thử dùng tay đẩy thử, nhưng cửa đá không hề chuyển động. Hắn định dùng một cỗ Tinh thần lực đưa vào trong tìm kiếm, nhưng lại bị một cỗ năng lượng ôn hòa ngăn cản, không thể nào xâm nhập vào trong được.
Niệm Băng nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Cánh cửa này rất kỳ quái, Phượng Nữ, nàng có phát hiện được gì không?
Vừa nói, hắn vừa nhìn Phượng Nữ đứng ở bên cạnh. Khi hắn nhìn thấy Phượng Nữ thì phát hiện ánh mắt của Phượng Nữ đang tập trung vào Phượng Hoàng được khảm trên cánh cửa đá kia.
Trong mắt nàng toát ra vẻ trầm tư, dường như không nghe thấy câu hỏi của Niệm Băng.
Chiếc trường bào trên người Phượng Nữ rơi xuống, lộ ra thân thể mềm mại hoàn mỹ. Hồng quang nhàn nhạt vòng quanh da thịt của nàng. Đôi mắt của nàng trở nên sáng rực, Vương tộc Chi vũ ở sau lưng mở ra hai bên, thân thể nhẹ nhàng bay lên, đi đến phía trước cửa đá. Nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve pho tượng Phượng Hoàng bằng Hồng bảo thạch. Trong mắt nàng toát ra tia tình cảm sâu sắc. Làn hào quang màu đỏ dần dần biến thành màu vàng. Theo cái vuốt ve của nàng, dần dung nhập vào bên trong viên Hồng bảo thạch. Hào quang của Bảo thạch càng lúc càng sáng, đột nhiên, hai mắt Phượng Hoàng trong đồ án Phượng Hoàng đó đột nhiên lóe lên, tiếp xúc với ánh mắt của Phượng Nữ.
Thân thể mềm mại của Phượng Nữ thoáng dừng lại trong giây lát. Sau đó một tiếng Phượng minh to rõ vang lên từ miệng Phượng Nữ. Màn hào quang màu đỏ quanh người nàng càng lúc càng mạnh, khí lưu nóng rực khiến Niệm Băng không thể không lui về phía sau. Hắn mở ra Thiên nhãn lĩnh vực mới có thể không bị ngọn lửa Phượng Hoàng ảnh hưởng. Thân thể của Phượng Nữ biến hóa rất nhanh. Niệm Băng mơ hồ có thể cảm nhận được, trên người Phượng Nữ tản mát ra một khí tức uy nghiêm. Khi tiếng Phượng Minh biến mất, hồng quang thu lại, Phượng Nữ trở nên rõ ràng, đó là một con Phượng Hoàng toàn thân rực đỏ. Mỗi một cây Phượng vũ trên người đều trong suốt như Hồng bảo thạch. Nàng có một đôi mắt màu đỏ đầy uy nghiêm. Vũ mao trên người giống như làm từ Hồng bảo thạch, lóe lên hào quang ánh sáng ngọc.
Niệm Băng khẽ hô lên một tiếng:
- Phượng Hoàng bát biến, Phượng Hoàng giác tỉnh Thân Hóa Phượng
Đúng thế, Phượng Nữ lúc này đã lại một lần nữa dùng đến Bát biến. Niệm Băng đột nhiên phát hiện, Phượng Nữ hoàn thành bát biến rất giống với đồ án Phượng Hoàng trên cánh cửa đá. Khi hắn đang tự hỏi biến hóa trong đó, thì Phượng Hoàng màu đỏ đã bay lên. Gia tốc trong một cự ly cực ngắn, trực tiếp nhằm phía cửa đá. Không đợi Niệm Băng hoảng sợ kêu lên, Hỏa Phượng Hoàng mà Phượng Nữ hóa thành, lại dung nhập vào bên trong cửa đá. Hồng quang trong nháy mắt càng theo chói lọi, cả thông đạo như đang run lên. Ngay sau đó, cửa đá rất lớn trước mặt dần dần bay lên trên, "Oanh oanh" tiếng vang chấn động, một cảm giác nóng rực từ bên trong cửa đá phát ra.
Niệm Băng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt, vội vàng tiến lên vài bước, đi vào bên trong cánh cửa. Khi hắn nhìn thấy toàn bộ cánh cửa đá, thì mới hiểu được vì sao mình không thể đẩy ra. Trọng lượng của cánh cửa đá này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của hắn, kéo dài vào bên trong gần mười trượng. Hơn nữa từ khí tức Ma pháp mà cửa đá phá ra, thì thấy trong cánh cửa này tuyệt đối có chứa Ma pháp phong ấn. Đi qua thông đạo do cánh cửa tạo thành, Niệm Băng đi vào bên trong. Điều đầu tiên hắn nhìn thấy chính là vật tổ màu vàng trên mặt đất.
Đây là một gian thạch thất trồng trải hình vuông. Chiều dài khoảng ba trượng, ở giữa gian là một pho tượng Phượng Hoàng rất lớn hoàn toàn do Hồng bảo thạch tạo thành, chiếu ra ánh sáng rực rỡ, chói mắt.
Đúng vậy, đó là một pho tượng hoàn toàn là một khối Hồng bảo thạch trong suốt tạo thành tư thế tung cánh của Phượng Hoàng. Mắt Phượng là do hai khối bảo thạch màu vàng khảm thành. Dòng khí lưu nóng rực đó chính là được phát ra từ pho tượng này. Phượng Nữ không xuất hiện ở trong căn thạch thất này khiến cho Niệm Băng cảm thấy bất an, hắn không khỏi cao giọng gọi:
- Phượng Nữ, nàng ở đâu? Đây rốt cuộc là chỗ nào?
Đột nhiên, một cỗ nhiệt lượng mênh mông từ dưới chân Niệm Băng truyền lên. Thiên nhãn lĩnh vực của Niệm Băng thế nhưng không thể làm nó yếu đi, khiến hắn không thể không rời khỏi phạm vi của vật tổ. Một bóng người hư ảo sáng lên trong đồ án màu vàng. Một cỗ nhiệt năng thánh khiết tràn ngập cả Thạch thất. Bóng người này chính là Phượng Hoàng mà Phượng Nữ hóa thành. Bắt đầu từ hư ảo dần dần ngưng kết thành thật thể, mất thời gian uống một tách trà. Đến khi nàng hoàn toàn hiện thân, Niệm Băng mới khẽ thở ra.
Đúng lúc này, âm thanh trầm thấp vang lên ở bên ngoại lại xuất hiện.
- Phượng Hoàng vĩ đại. Người rốt cuộc đã quay về. Ngày này, chúng ta đã đợi rất khổ, rất khổ. Đáng tiếc, Thần dân của Di Thất Đại Lục chúng ta rốt cuộc đã không thể chạy thoát khỏi số mệnh an bài. Có lẽ Người đã đến chậm
Phượng Nữ đã biến lại thành hình người. Nhìn pho tượng Phượng Hoàng rất lớn trước mặt, hai hàng nước mắt chảy xuống trên mặt nàng, theo âm thanh trầm thấp kia, nàng cảm nhận được cảm giác rất bi thương.
Âm thanh trầm thấp tiếp tục nói:
- Người hiện đang nghe được, là trí nhớ Chúng ta lưu lại trước khi bị hủy diệt. Mặc dù ta cũng phải chết, nhưng ta đã lưu lại những cảm nhận trong lòng mình. Chỉ đến khi năng lượng của Người xuất hiện, mới có thể nghe được âm thanh của ta. Là Quân vương cuối cùng của Di Thất Đại Lục, ta đã thất bại. Nhưng ta không muốn thừa nhận mình đã thất bại. Ta không làm sai bất cứ việc gì, đầu tranh đến cùng cho Di Thất Đại Lục. Nhưng cuối cùng ta vẫn thất bại, bại bởi vận mệnh. Ta biết, người đã hết sức. Nhưng khi chúng ta sắp thắng lợi, thì sự tồn tại khủng bố xuất hiện. Bọn họ khiến Chúng ta phải rời khỏi Thế giới vốn có. Ta đã lưu lại nguyền rủa ở Ngưỡng Quang Đại lục. Mặc dù chúng ta bị thua bởi sự tham dự của đám khủng bố đó, nhưng ta lại có cảm giác, một ngày nào đó, Chúng ta sẽ trở về. Bởi vì chúng ta thuộc về Thế giới đó. Mà đám khủng bố đó lại không thuộc về nơi đó. Hơn nữa, chúng ta đã tìm được một ít tư liệu về bọn họ, thậm chí còn tìm được một ít Siêu cấp Vũ khí mà tiền nhân lưu lại. Có lẽ, chỉ có Vũ khí này mới có thể hủy diệt được bọn họ. Di Thất Đại Lục mặc dù bị truyền tới Dị không gian này, nhưng ta không hề hối hận. Vì tự do, ta nguyện ý trả giá mọi thứ, Thần dân của ta cũng nguyện ý. Bọn họ nghĩ đem Chúng ta ngăn cách ở thế giới này có thể làm Chúng ta mất đi Tín ngưỡng của mình sao? Đó là điều không có khả năng. Ta luôn tin rằng, Phượng Hoàng Đại nhân chưa chết. Một ngày nào đó trong tương lai, Người nhất định sẽ trở về dẫn dắt Chúng ta trở lại thế giới của mình. Chẳng những tìm lại được tự do, còn hủy diệt những kẻ khủng bố đó. Ta trước mặt Thần dân của ta, lấy danh nghĩa Lô Sắt đời thứ 17 thề, một ngày nào đó Chúng ta sẽ trở về, trở lại thế giới của Chúng ta, tìm lại tất cả những gì chúng ta nên tìm thấy
Lô Sắt đời thứ mười bảy. Nghe thấy năm chữ đó, tâm thần Niệm Băng rung lên. Hắn rốt cuộc biết người lưu lại di ngôn là gì. Chính là vị Đế Vương cuối cùng của Di Thất Đại Lục đã lãnh đạo Di Thất Đại Lục quyết chiến với Thần Chi đại lục, giành được thắng lợi cuối cùng. Đáng tiếc, trong cuộc chiến không cân sức với Chân Thần, Di Thất Đại Lục đã bị mạnh mẽ đẩy khỏi thế giới này, đưa vào bên trong Dị không gian. Sự tồn tại khủng bố như lời hắn nói hiển nhiên là ba vị Chân Thần. Âm thanh của Lô Sắt đệ thập thất sinh động như vậy, mặc dù chỉ là âm thanh hắn lưu lại, nhưng Niệm Băng vẫn có thể cảm nhận được ý chí mãnh liệt trong lòng hắn.
Khi âm thanh biến mất, trong thạch thất rơi vào yên lặng trong chốc lát. Sau nửa ngày, âm thanh trầm thấp tràn ngập uy nghiêm phát ra một tiếng thở dài thật dài. Trong tiếng thở dài này bao hàm rất nhiều thứ. Chất chứa đầy phẫn nộ, có bi thương, cũng có không cam lòng:
- Phượng Hoàng Đại nhân, nếu tất cả cứ phát triển như theo ta đoán trước, thì ta dù có chết, con cháu ta cũng sẽ nhất định dẫn dắt Đại quân Di Thất Đại Lục san bằng Thần Chi đại lục. Tiêu diệt kẻ thù hạn chế tự do của Chúng ta, để ánh mặt trời chiếu sáng khắp mặt đất. Trong lời nguyền rủa mà ta lưu lại, có khát vọng dục vọng của Nhân loại. Nguyền rủa cần phải có vị Hắc Ám thánh nữ dẫn đạo có thể nói là âm mưu của ta. Chỉ cần Chúng ta thực sự trở lại, thì trở thành Chúa tể Di Thất Đại Lục chỉ là một trò đùa mà thôi. Người thực sự có được lợi thế từ lời Nguyền rủa chỉ có Hắc Ám Thánh Nữ mà thôi. Nhưng nàng cũng không thể trở thành chúa tể của Di Thất Đại Lục. Chỉ có người kế thừa của Gia tộc Lô Sắt ta mới có thể là Quân vương của Đại lục này. Nhưng khi ta đang tràn ngập tin tưởng, ta lại phát hiện một việc mình đã nghĩ quá sai lầm. Thì đó là phán đoán về sự tồn tại khủng bố kia. Đúng, bọn họ tại sao lại cho phép xuất hiện sự uy hiếp với bọn họ chứ? Khi Chúng ta bị lưu đày vào Dị không gian, khi ta đầy tự tin chuẩn bị dẫn dắt Thần dân của Di Thất Đại Lục phát triển trở lại, thì bọn họ lại gây tai nạn cho Chúng ta. Bọn họ dùng sức mạnh hủy diệt hạn chế tất cả, thay đổi hoàn cảnh của Chúng ta, hủy diệt tất cả mọi thứ có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ, gồm tất cả quân đội của Chúng ta và Thần dân của ta. Bây giờ, bọn họ đang không ngừng hủy diệt ở bên ngoài, bọn họ không muốn hủy diệt cũng không phải là tính mạng của các Thần dân trên Di Thất Đại Lục mà là Văn minh của Di Thất Đại Lục. Bọn họ dùng năng lực của mình, không ngừng hủy diệt, thay đổi trật tự của Di Thất Đại Lục. Vừa rồi, ta được đám thuộc hạ bảo vệ nên mới có thể chạy trốn vào trong này. Nhưng ta biết, bọn họ sẽ không để ta sống sót, văn minh của Di Thất Đại Lục đã bị hủy diệt. Hiện tại, điều ta có thể làm được, chính là lưu lại một hy vọng cuối cùng cho Thần dân của ta. Ta thay đổi lời Nguyền rủa lưu lại trên Ngưỡng Quang Đại lục. Nếu Di Thất Đại Lục thực sự có thể trở về thế giới của Chúng ta, thì sẽ khiến cho vị Hắc Ám Thánh nữ trở thành Chúa tể của nhóm Thần dân còn lại của ta. Sự tồn tại khủng bố sẽ không lưu lại một chút văn minh cho nhóm người mà ta lưu lại. Ta thấy rằng mình rất thông minh, ta có dã tâm, có thủ đoạn. Nhưng đối mặt với lực phá hoại kinh khủng của bọn họ, ta lại phát hiện mình quá nhỏ bé. Phượng Hoàng Đại nhân, ta không biết người có thể nghe được âm thanh ta lưu lại không. Nhưng nếu Người nghe được, ta – Lô sắt 17 chỉ có một thỉnh cầu, xin Người đối xử tử tế với Thần dân của ta, bất kể là họ có vì văn minh bị hủy diệt mà quên đi sự tồn tại của Di thất Đế quốc cũng xin ngài đối xử tốt với bọn họ. Sự tồn tại khủng bố này chúng ta không thể đối kháng được. Ta chỉ hy vọng, huyết mạch của Di thất đế quốc có thể tiếp tục lưu truyền đi xuống. Phượng Hoàng Đại nhân, không cần phải hy sinh vô nghĩa, việc đó là vô dụng. Ta phải đi, cho dù phải chết ta cũng muốn dũng cảm đi ra ngoài. Phượng Hoàng Đại nhân, Người là vật tổ của Di thất Đế quốc. Cho dù Di thất đế quốc có bị hủy diệt, điều này cũng vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh biệt văn minh của Chúng ta
Bi thương, bi thương sâu đậm tràn ngập cả căn phòng. Tất cả mọi thứ xung quanh trở nên không chân thật. Ở giờ khắc này, Niệm Băng đã hiểu được tất cả. Nguyên nhân chính thức mà văn minh của Di Thất đế quốc bị hủy diệt cũng không phải là hoàn cảnh của Dị không gian, mà là đến từ nhóm Chân Thần là Hủy Diệt Chi Thần, Trật Tự Chi Thần và Thời Gian Chi Thần. Bọn họ bề ngoài nói là trục xuất Di Thất Đại Lục, nhưng khi bọn hắn đưa Di Thất Đại Lục vào Dị không gian, liền tự xưng là tiến vào trạng thái tu luyện. Sau đó đi đến Di Thất Đại Lục, hủy diệt hoàn toàn tất cả những gì có thể uy hiếp bọn họ. Chẳng những hủy diệt tất cả mọi thứ, còn hủy diệt cả văn minh của Di Thất Đại Lục. Cách làm rất Ngoan, một Âm mưu. Chỉ sợ ngay cả Tạp Áo và Thiên Hương cũng không biết bọn họ đã âm thầm làm nhiều chuyện đến vậy. Chân Thần không hổ là Chân Thần, bảo sao phong ấn Mặc Áo Đặc Tư được mở ra bọn họ cũng không quan tâm. Thì ra, tất cả đã sớm nằm trong bàn tay bọn họ rồi. Còn cần gì phải quan tâm chứ? Sự trở về của Di Thất Đại Lục đối với thế giới này mà nói, chỉ là có nhiều thêm một vùng Lục địa mà thôi. Văn minh có thể uy hiếp đến bọn họ đã không còn tồn tại. Di Thất đế quốc đã không còn tồn tại.
"Đinh" một tiếng vang lên. Khi Niệm Băng từ cảm xúc bi phẫn tỉnh lại, hắn giật mình nhìn thấy, ở ngực pho tượng Phượng Hoàng do Hồng Bảo thạch điêu khắc mà thành xuất hiện một vết rạn nứt. Theo tiếng sa sa vang lên, vết nứt dần mở rộng, hào quang trong đôi mắt màu vàng của pho tượng Phượng Hoàng dần trở nên ảm đạm. Phượng Nữ không biết từ lúc nào đã quỳ gối xuống mặt đất. Sững sờ nhìn pho tượng trước mặt. Khi vết nứt phủ kín pho tượng Phượng Hoàng, một tiếng "Phanh" vang lên. Pho tượng hoàn toàn vỡ tan, Hồng bảo thạch không còn ánh sáng rực rỡ nữa. Âm thanh của Lô Sắt đời thứ 17 hiển nhiên là được chứa trong pho tượng này. Hắn chẳng những là một vị Quân vương vĩ đại, đồng thời cũng là một Ma Pháp sư vĩ đại. Thiết kế xảo diệu như vậy, ngay cả Niệm Băng cũng tự nhận không bằng. Đáng tiếc, thời đại của Di Thất đế quốc đã hoàn toàn kết thúc. Lô Sắt đời thứ 17 đã không thể hoàn thành tâm nguyện của hắn, bị diệt vong.
Một viên bảo thạch hình trái tim khiến Niệm Băng chú ý. Sau khi pho tượng hoàn toàn bị tổn hại, chỉ có viên bảo thạch ở vị trí trung ương của pho tượng là còn tồn tại. Hào quang của bảo thạch rất kỳ lạ, nó lóe ra hai loại màu sắc. Trong chốc lát lóe ra màu đỏ, chốc lát lóe ra màu Lam. Mặc dù không khiến hoàn cảnh xung quanh biến hóa, nhưng Niệm Băng thông qua Thiên Nhãn Huyệt lại rõ ràng cảm nhận được, trong viên Bảo thạch này lại ẩn chứa năng lượng rất khổng lồ. Đây là cái gì? Trong lòng hắn dấy lên sự nghi ngờ. Vào lúc này, viên bảo thạch hình trái tim đột nhiên nhảy lên, nhẹ nhàng đi đến trước người Phượng Nữ, dừng ở trên tay nàng.