Băng Hỏa Ma Trù

Chương 166: Lam Tầm - Như Ý đích ái nhân (Thượng)

Hai nữ tử xuất hiện trong thư phòng Lam Vũ công tước là ai mà có thể làm cho Niệm Băng kinh ngạc như vậy? Các nàng chính là người Niệm Băng từng gặp tại kỹ viện Băng Lan thành, hai tỷ muội Như ý, Như Mộng. Chỉ suy nghĩ một chút, Niệm Băng nhanh chóng đoán được thân phận của cặp tỷ muội này. Lúc đấu hắn đã biết tỷ muội này là gián điệp của Áo Lan đế quốc phái tới Băng Nguyệt đế quốc, lúc này các nàng lại xuất hiện ở phủ công tước của Lam Vũ tại Áo Lan đế quốc, hiển nhiên chủ nhân của các nàng chính là Lam Vũ công tước mà nữ nhi của ân nhân hẳn chính là Lan Thần cô nương hiện không ở trong phủ, bây giờ chỉ thiếu tên phụ tâm bạc hạnh kia thôi. Thật sự là oan gia ngõ hẹp a.

Lam Vũ công tước kinh ngạc nhìn thay đổi của Niệm Băng: "Các ngươi biết nhau sao?"

Như Ý hừ lạnh một tiếng: "Công tước đại nhân, ta vừa rồi nói với ngài về một người trẻ tuổi quái dị chính là hắn, cái tên Ma Sát Sứ kia cũng là bởi hắn mà làm ra chuyện bất lợi đối với chúng ta. Đừng thả hắn đi, bảo hắn gọi tên Ma Sát Sứ sau lưng ra đi." Nói xong nàng rút thanh kiếm của mình ra.

"Tỷ, hắn không phải người xấu." Như Mộng cản tay của tỷ tỷ lại. Vừa rồi hồi báo với công tước hoàn toàn là Như Ý tự mìnhnói, Như Mộng vài lần muốn đính chính nhưng không có cơ hội. Như Ý cả giận nói: "Cái loại nam nhân đến kỹ viện này có thể là người tốt á, ngươi mau tránh ra, ngày đó nếu ngươi không buông tha cho hắn, có lẽ ta đã không chịu nhục dưới tay Ma Sát Sứ."

Lam Vũ trầm giọng nói: "Như Ý, dừng tay, không được làm càn."

Người khác nói có lẽ Như Ý sẽ không nghe, nhưng nàng đối với Lam Vũ có sự tôn kính đến từ nội tâm, nhanh chóng thu kiếm đứng sang một bên. "Xin lỗi, công tước đại nhân."

Lam Vũ ánh mắt chuyển hướng sang Niệm Băng, nhíu mày nói: "Tiểu tử, làm một nam nhân, có thể phong lưu nhưng không nên hạ lưu, sau này đi ra ngoài làm chuyện phong nguyệt ít đi. Ta muốn biết Ma Sát Sứ mà Như Ý nói cùng ngươi có quan hệ gì."

Niệm Băng lạnh nhạt nói: "Ngài muốn biết có lẽ không chỉ quan hệ của ta với hắn mà còn muốn biết lai lịch của Băng Hỏa Đồng Nguyên ma pháp nữa đúng không? Nếu là người khác hỏi, ta nhất định sẽ không trả lời, nhưng ngài là trượng phu của Ngọc a di, ta cũng không muốn giấu diếm. Kỳ thật, ta chính là Ma Sát Sứ. Lúc ấy bởi vì Như Ý tiểu thư chẳng phân biệt tốt xấu đã xuống tay hạ sát thủ cho nên ta mới hóa trnag trừng phạt nàng. Thẳng thắn mà nói, nếu không phải Như Mộng tiểu thư ngỏ lời cầu xin, nàng đã sớm chết trong tay ta rồi."

Lam Vũ công tước trong mắt quang mang đại thịnh. "Ngươi chính là Ma Sát Sứ? Ta hy vọng ngươi có thể giải thích một chút."

Như Ý và Như Mộng cũng đồng thời toát lên ánh mắt giật mình. Niệm Băng thản nhiên ưỡn ngực, lãnh đạm nói: "Chuyện này ta không có gì để giải thích, cũng không muốn giải thích gì. Như Ý cô nương là kẻ dưới tay của ngài, ngài nên tin tưởng lời của nàng."

Lúc này trái tim của hắn tựa như bị kim đâm, đau đớn không thể chịu được, bởi vì, hắn thấy vị Ngọc a di mà mình tôn kính nhất ở bàn đọc sách trong mắt toát lên vẻ lạnh như băng và một tia sát khí. Đúng vậy, mặc dù Ngọc a di trong lòng mình có địa vị rất cao, nhưng dù sao nhiều năm như vậy, cho tới nay cũng chỉ gặp qua có hai lần thôi, bản thân dựa vào cái gì mà khiến người ta tin tưởng được đây?

Niệm Băng cười, vẻ bi thương nồng đậm trong mắt khiến Ngọc Như Yên trong lòng chấn động.Niệm Băng trong tim cảm thấy lạnh, rất lạnh, từ sau khi rời khỏi Đào Hoa Lâm, hắn lúc nào cũng duy trì cảnh giác, đối đãi với bất cứ ai cũng có chút bảo lưu, cho dù là Phượng Nữ cũng không ngoại lệ. Mà hôm nay nhìn thấy Ngọc Như Yên xong, hắn rốt cuộc buông lỏng tâm hồn, mất đi cha mẹ chính là nỗi đau lớn nhất trong lòng hắn, mà trong tim hắn, Ngọc Như Yên ôn nhu hiền lành tựa như mẫu thân, mặc dù hắn cũng biết rằng Ngọc Như Yên và Lam Vũ công tước hoài nghi mình là chuyện rất bình thường, nhưng trong lòng vẫn đau xót vô cùng mãnh liệt.

Hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình phục tâm tính bản thân, hắn ngay cả nhìn lại cũng không muốn, buồn bã nói: "A di, bất kể người nghĩ thế nào về ta, trong lòng ta, người thủy chung là người ta tôn kính nhất. Ta sẽ đi, sau này cũng không trở lai nữa. Nhưng ta hy vọng người có thể cho ta một cơ hội, làm cho ngài một bữa ăn xong, ta sẽ lập tức rời khỏi."


Vừa nói hắn vừa lấy Thiên Hoa Bài chưa từng rời khỏi mình bảy năm nay từ trên cổ xuống, đi tới bên người Ngọc Như Yên, nhìn thoáng qua khỏa hồng sắc bảo thạch trên ngọc bài, thở dài một tiếng, đem Thiên Hoa bài đặt ở trên bàn. Ngọc Như Yên hờ hững nói: "Ngươi thật sự không có gì để giải thích sao?"

Niệm Băng lắc đầu nói: "Đối với người và công tước đại nhan mà nói, ta chỉ là một ngoiại nhân, năm đó gặp người có thể nói là duyên phận, có lẽ bây giờ duyên phận của chúng ta đã tận."

Ngọc Như Yên trong mắt lãnh quang đại phóng. "Niệm Băng, cả đời này ta thống hận nhất chính là nam nhân bạc bẽo, nhất là loại nam nhân vì dục vọng của mình mà khiến nữ nhân thống khổ. Như Ý là ta nuôi lớn, nàng tính cách cương liệt, tuyệt sẽ không nói dối. Không sai, ta lựa chọn tin tưởng nàng. Ngươi có vẻ bề ngoài rất đẹp rtai, nhưng nếu ngươi dùng vẻ bề ngoài để khi dễ nữ nhân, vậy ngươi còn không bằng một tên chu nho khiếm khuyết. Ngươi đi đi, ta bây giờ không có tâm tình ăn gì, lại càng không muốn ăn cái gì ngươi làm."

"A di, người thất sự không thể cho ta một cơ hội báo đáp cho người sao?"

Niệm Băng đột nhiên cảm giác được hô hấp của mình có chút khó khăn, con mắt có phần mơ hồ. Ngọc Như Yên vừa muốn nói gì đó, lại bị Lam Vũ công tước mở miệng ngăn lại. "Như Yên, để cho hắn làm đi. Ta thấy đứa nhỏ này không phải loại nam nhân như vậy. Có lẽ chỉ là nhất thời sai lầm thôi."

Ngọc Như Yên nhìn trượng phu của mình, lại nhìn Niệm Băng, lãnh ý trong mắt nhạt đi vài phần, hừ nhẹ một tiếng rồi không nói gì nữa. Niệm Băng vẻ mặt bình tĩnh khom người hành lễ với Lam Vũ công tước, nói: "Đa tạ công tước đã cho ta cơ hội này. Phiền ngài xắp xếp một cái bàn làm bếp ở diễn võ trường được không? Nếu ở trong phòng bếp thì không tiện thi triển, chỉ cần một cái bàn lớn là được rồi, những tài liệu khác ta đã chuẩn bị đầy đủ."

Lam Vũ vuốt cằm nói: "Được, Như Ý, ngươi đi đim chuẩn bị theo lời Niệm Băng, chúng ta cùng tới diễn võ trường."

Như Ý đáp ứng một tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Niệm Băng, rời khỏi thư phòng, Niệm Băng đi theo phía sau nàng, hắn cũng không nói với Như Ý điều gì. Lúc này, tâm tro ý lạnh, hắn cũng không muốn nhiều lời, huống chi, Như ý cũng là một người đáng thương.

Thấy Niệm Băng đi khỏi, Như Mộng vội vàng nói: "Công tước đại nhân, phu nhân, các ngươi đều hiểu lầm rồi, kỳ thật Niệm Băng không phải loại người đó." Lam Vũ và Ngọc Như Yên cùng ngây người. Ngọc Như Yên cau mày nói: "Ý ngươi là vừa rồi Như Ý dối gạt chúng ta?"

Như Mộng toàn thân cứng đờ. "Không, kỳ thật, tỷ tỷ, tỷ tỷ chỉ có chút kích động mà thôi."

Lập tức, nàng đem chuyện xảy ra hôm đó dựa theo cái nhìn của mình kể hết một lượt từ đầu tới cuối. Nghe Như Mộng nói xong, Lam Vũ chau mày nói: "Sẽ không như vậy chứ! Theo nhận thức của ta, Như Ý mặc dù tính tình cương liệt, nhưng thủy chung là người biết đặt đại cục lên đầu, nếu không ta cũng sẽ không để cho nàng làm tổng quản hệ thống tình báo phương bắc. Ta thật không tin được tính cách của nàng lại có chuyển biến lớn như vậy. Như Mộng các ngươi có phải có chuyện gì gạt ta, trên người Như Ý rốt cuộc có xảy ra chuyện gì hay không?"

Cơ trí của hắn đã nhìn ra chút sơ hở, một người tính cách thay đổi, không thể nào lại không có nguyên nhân. Như Mộng phác một tiếng, quỳ xuống mặt đất. "Công tước đại nhân, phu nhân, ta không thể nói, chuyện này quan hệ tới danh tiết của tỷ tỷ. Tỷ tỷ, tỷ tỷ chị ấy đã rất đáng thương rồi, xin các người đừng truy cứu nữa được không?"


Ngọc Như Yên toàn thân chấn động, trong mắt quang mang liên thiểm. "Ta biết rồi, nguyên lại là hắn, ta đã thấy Như Ý hai năm nay thay đổi rất nhiều, còn thỉnh cầu được điều ra ngoài nữa. Nguyên lai là như vậy. Hừ, ta không tha cho tên tiểu tử ấy đâu."

Như Mộng kinh hãi, chặn lại nói: "Phu nhân, ký thật chuyện này cũng không hoàn toàn vì Lam Tầm đại ca, hắn cũng có nỗi khổ của mình trong phương diện tình cảm."

Mới nói xong câu này, nàng đột nhiên phát hiện ánh mắt Ngọc Như Yên biến đổi, lúc này mới hay mình lỡ lời. "Phu nhân, ta…"

Ngọc Như Yên toàn thân lóe lên một tầng ngân sắc quang mang. "Lam Tầm, ra là tên tiểu tử này. Được lắm, các ngươi dấu diếm ta đến khổ. Như Mộng, ngươi đem tất cả mọi việc nói cho ta. Ngươi có biết, chuyện tỷ tỷ ngươi với Niệm Băng liên quan tới mạng người, nếu ngươi không nói, ta sẽ phân xử nàng."

Ngọc Như Yên làm thê tử của Lam Vũ công tước, một tiểu cô nương như Như Mộng sao có thể so sánh được. Chỉ một câu dò xét thử đã phát hiện hết thảy, nàng bây giờ cũng đã minh bạch ánh mắt vừa rồi của Niệm Băng, trong lòng tràn ngập hối nhận, nhưng bây giờ việc cấp bách là biết chuyện gì xảy ra với Như Ý.

Đi tới diễn võ trường, Niệm Băng một mình đi tới bóng râm, đứng đó. Hôm nay ở nơi này không có ai luyện võ, diễn võ trường trống rỗng, chỉ ngẫu nhiên thấy được người hầu của công tước phủ đi qua. Hắn đột nhiên nhớ tới những lời lúc đầu Tra Cực truyền thụ trù nghệ từng nói với mình, khi đó Tra Cực nói, một trù sư bình thường, trong quá trình trế biến có một điều rất quan trọng phải chú ý, đó là khống chế tam tình của bản thân, trong quá trình chế biến phải tận tực đừng để tâm tình ảnh hưởng tới trù nghệ bản thân, đem kỹ nghệ của mình hoàn toàn phát huy. Nhưng khi trở thành trù sư kỹ nghệ hàng đầu thì trên phương diện tâm tình lại hoàn toàn trái ngược, không cần phải khống chế mà là phải đem tâm tình hoàn toàn phát huy ra. Dùng tâm tình ảnh hưởng tới mỹ thực của bản thân. Đối với trù sư cao cấp nhất, với tâm tình bất đồng cho dù là cùng một món ăn cũng sẽ làm ra món ăn mùi vị bất đồng, tâm tình là thứ trù sư đỉnh cao phải học tập. Bây giờ, bản thân trong lòng tràn ngập bi thương, có thể làm ra món ăn thế nào đây?

Hắn không biết, nghĩ thế nào cũng không ra. Hít một hơi dài, lại thở dài một tiếng, dù sao làm xong bữa ăn này, bản thân mình cùng Ngọc Như Yên a di cũng không còn quan hệ gì, sau này không còn qua lại gì nữa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

"Vị huynh đệ, trước kia ta tựa hồ chưa từng gặp ngươi."

Một thanh âm ôn hòa từ sau lưng vang lên. Niệm Băng toàn thân chấn động, bị người khác tới gần bên mình mà bản thân không hề phát giác, thật sự là quá sơ xuất. Xoay người nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặc y phục võ sĩ màu lam, lưng đeo trường kiếm đứng sau lưng mình. Người này tướng mạo cực kỳ anh tuấn, nhất là trên người tản mát ra anh khí bừng bừng, khiến người ta dễ dàng sinh ra hảo cảm, từ khí tức cường đại như ẩn như hiện trên cơ thể hắn có thể thấy hắn ít nhất cũng có cảnh giới đại kiếm sư, thậm chí có thể là vũ đấu gia.

"Xin chào, ta vừa mới tới phủ công tước."

Niệm Băng khách khí bình thản trả lời. Võ sĩ áo lam chứng kiến dung mạo Niệm Băng, trong mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn luôn luôn tự hào về dung mạo hơn người của mình, nhưng đứng trước mặt thanh niên tóc vòng này quả thật lại kém hơn rất nhiều. "Huynh dài thật sự là phong thái chiếu nhân, ta gọi là Lam Tầm, là thị vệ của công tước đại nhân, không biết ngươi tên là gì? Tới phủ công tước có việc gì?"

Niệm Băng lạnh nhạt cười nói: "Ta là Niệm Băng, là trù sư tới để nấu ăn cho công tước phu nhân."

"Trù sư?" Lam Tầm trong mắt toát lên vẻ khinh ngạc, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Niệm Băng vài lần, ánh mắt quái dị nói: "Ngươi là trù sư sao?" Niệm Băng mỉm cười nói: "Sao, không giống sao? Sự thật sẽ chứng minh thôi."

Mới nói xong câu này, Như Ý dã dẫn người đi tới diễn võ trường, chỉ huy người hầu trong phủ công tước chuẩn bị tốt bàn làm bếp, khi vô tình ngẩng đầu nhìn thấy Niệm Băng và Lam Tầm đứng cùng một chỗ, khuôn mặt lập tức như phủ một tầng sương lạnh, thấp giọng mắng: "Thật là vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần nhân."

Niệm Băng dứng cách trung tâm diễn võ trường không xa, hơn nữa hắn sau khi ăn rất nhiều mật rắn, thính lực và thị lực đều gia tăng rất nhiều, nghe vậy không khỏi động tâm, ánh mắt nhìn về phía Lam Tầm, lúc này trên măt Lam Tầm cũng xảy ra biến hóa, trong đôi mắt đen toát ra tình cảm phức tạp. "Ngươi là nam nhân đã phụ như ý cô nương."

Thanh âm của Niệm Băng càng lạnh, bản thân và Ngọc Như Yên a di quan hệ trở nên khẩn trương như vậy chính là bởi vì Như Ý nói với công tước. Mà biến hóa cua Như Ý chính là bởi bị nam nhân kia ruồng bỏ. Lam Tầm biến sắc nói: "Ngươi nói vậy là ý gì, ta từ trước tới giờ chưa từng phụ nàng, là nàng không nên rời khỏi ta. Xem ra ngươi biết cũng không ít a!"

Niệm Băng kinh ngạc nói: "Ngươi không phụ như ý? Sao ta lại nghe nói ngươi vì một nữ hài tử hấp dẫn mà phụ bạc nàng?"