Băng Hỏa Ma Trù

Chương 136: Thiên Đãng sơn mạch (Thượng)

Niệm Băng ôm Phượng Nữ cảm thụ biến hoá của ma pháp trận, hết thảy đều giống với phán đoán của chính mình. Ma pháp trận cường đại như vậy ngoài trừ bố trí có chút khó khăn thì ngoài ra không có chút tỳ vết nào, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của chính mình.

Đấu khí khôi phục so với khi mất đi còn nhanh hơn vài phần. Khi Phượng Nữ khôi phục trạng thái tốt nhất, nàng tựa hồ đã quên mất thực lực vũ thánh của bản thân, vẫn như trước tùy ý để Niệm Băng ôm vào trong lồng ngực, giống như một con mèo nhỏ nhu thuận không nhúc nhích.

Niệm Băng ôm Phượng Nữ ra khỏi ma pháp trận: "Ngực ra có phải rất ấm áp không?"

Thân ảnh màu đỏ chợt lóe, Phượng Nữ từ trong ngực Niệm Băng thoát ra, sẵng giọng nói: "Ngươi lại chiếm tiện nghi của ta."

Niệm Băng cười hắc hắc nói: "Hiện giờ ta đã thắng, ngươi có phải nên cho ta thân một cái không?"

Phượng Nữ ánh mắt quái dị nhìn Niệm Băng nói: "Vậy ngươi vừa rồi sao lại không hôn. Có cơ hội ngươi không làm, coi như ngươi tự mình từ bỏ. Niệm Băng, thứ này của ngươi là ma pháp trận gì, tại sao ta ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có."

Niệm Băng nhìn con đường phức tạp kia, thấp giọng nói: "Đây là một cái ma pháp trận rất đặc thù, là từ thượng cổ lưu truyền xuống, khi ta ở đồ thư quán của ma pháp sư công hội gặp qua. Thấy rằng ma pháp trận này căn bản không có khả năng cấu tạo thành công bởi nó thực sự rất phức tạp. Hơn nữa một chút sơ suất cũng không được phép có, có vài chỗ còn mâu thuẫn với nhau, ma pháp ký hiệu trong lúc đó lần lượt thay đổi cũng có vấn đề không nhỏ. Nhưng mà sau này ta đột nhiên nghĩ thông suốt, nếu chỉ dùng một tay vẽ, ma pháp trận này quả thực không có khả năng hoàn thành. Nhưng nếu đồng thời dùng hai tay sẽ có thể hoàn thành. Vì vậy ta cũng nghĩ tới lấy băng hỏa đồng nguyên làm trụ cột hoàn thành ma pháp trận này. Trước kia ta trên lý luận thử qua vô số lần, mà hôm nay lại là lần đầu tiên ta thực tế, không nghĩ tới dễ dàng thành công như vậy." Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, ánh mắt có chút si mê dùng trên ma pháp trận kia. "Phượng Nữ, ngươi có biết ma pháp trận lưu truyền lại từ thượng cổ tên gọi là gì không? Hắn họi là Không Gian Ma Huyễn, tại không gian này sau khi cấu thành, ta đúng là chúa tể của không gian, có thể tiến hành hai loại chuyển đổi nó, một là phóng thích, hai là hấp thu."

Phượng Nữ có chút không rõ nói: "Ngươi không thể nói rõ ràng một chút ư, cái gì là phóng thích, cái gì là hấp thu?"

Niệm Băng trong mắt lóe lên vẻ cơ trí: "Nói đơn giản, đây là ma pháp trận tại thời kỳ thượng cổ, chuyên dùng để phong ấn. Bởi khắc họa nó cực kỳ khó khăn cho nên có rất ít người có thể chính thức sử dụng. Ma pháp trận hoàn thành sẽ tự động hấp thu ma pháp nguyên tố ở bên ngoài bổ sung cho bản thân. Mà năng lượng thu phát hoàn toàn do ta khống chế, nói đơn giản hơn là trong ma pháp trận này ta sử dụng ma pháp, vậy uy lực ma pháp ít nhất cũng tăng thêm ba thành, nếu là người khác tiến vào ma pháp trận này, tình huống ngươi cũng đã cảm thụ qua, nó thôn phệ toàn bộ nănglượng của ngươi. Bất quá, làm vậy cũng rất khó, bởi ai cũng có thể cảm nhận được khí tức của ma pháp trận này, nếu chúng ta không đánh cuộc ngươi sẽ dễ dàng bước vào nó sao? Cho nên tác dụng lớn nhất cua ma pháp trận này là tăng phúc."

Phượng Nữ nghi hoặc nói: "Ta còn không hiểu, ta tu luyện chính là đấu khí, cũng không phải ma pháp, vì sao nó có thể hút đấu khí của ta, mà sau đó lại có năng lực trả về?"

Niệm Băng mỉm cười nói: "Vạn vật trong thế gian các chủng loại năng lượng vốn cùng nguồn gốc, ma pháp và đấu khí mặc dù là hai loại năng lượng hình thái bất đồng song chúng dù sang cũng là năng lượng. Tỷ như hỏa hệ ma pháp của ta và Cửu Ly đấu khí của ngươi đều có khả năng điểm hỏa, mà ma pháp trận này lại lấy băng hỏa làm trụ cột cho nên mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất trênngười ngươi. Sau khi hấp thụ đấu khí của ngươi, cũng không phải ngươi mất chúng mà chỉ là chịu ảnh hưởng suy yếu bởi Ma Huyễn Không gian mà thôi, cho nên ngươi cảm thấy bản thân tựa hồ mất đi đấu khí, thực ra chỉ là hiệu quả suy của Ma Huyễn Không Gian mà thôi, khiến ngươi nghĩ rằng mình tựa hồ đã mất đấu khí. Kỳ thật, Ma Huyễn Không Gian chỉ đem khí tức đấu khí trên thân thể ngươi hoàn toàn cách ly với ngoại giới khiến cho ngươi sinh ra ảo giác mà thôi. Một khi vào ma pháp trận, cho dù ta không giúp ngươi, trong nửa canh giờ đấu khí của ngươi cũng có thể tự khôi phục."


Phượng Nữ suy nghĩ nói: "Nói như vậy, có ma pháp trận này, thực lực của không phải ngươi sẽ tăng lên một bước lớn hay sao? Hừ, đã bị lừa một lần, từ nay về sau ngươi không còn cơ hội đâu."

Niệm Băng lạnh nhạt cười, nói: "Cơ hội chỉ có một lần đã là đủ rồi. Ngươi là bằng hữu của ta, nếu đổi lại là địch nhân, chỉ sợ cũng không thể dễ dàng đào thoát. Tuy nhiên, ma pháp trận này cũng có khuyết điểm không nhỏ, chẳng những phải vẽ ra trong thời gian rất lâu, hơn nữa xác suất thất bại rất cao. Thêm vào đó còn phải tiêu hao mất hơn chín thành ma pháp lực của ta. Cho nên bình thường không có biện pháp dùng."

Phượng Nữ cười nói: " Thế này còn đơn giản, mang đi mặt đất trong phòng này, dùng vật phẩm ma pháp có trữ tồn không gian là được."

Niệm Băng bật cười nói: "Nào có dễ dàng như vậy. Ma pháp trận một khi hình thành thì tuyệt đối không thể di động. Nếu không chẳng những sẽ mất đi hiệu quả vốn có, lại còn có thể có bạo tạc ma pháp. Ta khi học ma pháp trận này cũng đã nghĩ qua dùng biện pháp thủ thành là tốt nhất. Cho nên các cách khác tác dụng cũng không phải quá lớn, trừ phi ma pháp lực của ta có thể cường đại đến mức dễ dàng vẽ ra ma pháp trận này."

Phượng Nữ trừng mắt nhìn Niệm Băng một cái, rồi nói: "Mượn cái ma pháp trận như vậy ngươi thu đấu khí của ta, ta thua không phục. Tuy nhiên ta sẽ không chơi xấu." Thân ảnh chợt lóe, Niệm Băng chỉ cảm thấy mùi hương táp vào mặt, làn môi bị mùi hương ôn thuận bao trùm. Lúc vừa định bắt lấy cảm giác tuyệt vời vô cùng này thì sự ôn thuận cũng đã biến mất. Cửa mở ra Phượng Nữ đã rời đi, cả gian phòng chỉ còn lại mỗi mình Niệm Băng.

Nhìn cửa phòng mở ra, Niệm Băng cười khổ lắc lắc đầu: "Phượng Nữ ơi Phượng Nữ, ngươi biết không? Thời gian cùng ngươi tiếp xúc càng dài, ta lại càng khó có thể khống chế được sự xúc động của chính mình."

Sáng sớm mùa đông, thời điểm lạnh nhất trong ngày, từ trong trạng thái minh tưởng tỉnh táo lại, ma pháp lực tiêu hao để khắc họa tối qua đã hoàn toàn khôi phục. Mở cửa sổ ra, khí lạnh phả vào mặt, hơi thở của hắn hóa thành từng làn khói tan trong gió lạnh. Trời thật lạnh a, mặc dù bản thân sở hữu hai loại ma pháp, nhưng trong thời tiết lạnh như băng, thân thể ma pháp sư của hắn cũng có phần không thích ứng được. Đáng tiếc, hắn cả một chút quần áo dày cũng không có, không khí trong phòng trở nên thoáng đãng hơn một chút. Hắn đóng cửa sổ, mặc chiếc áo vải thô bên trong, bên ngoài khoác kiện ma pháp bào băng hệ đại ma đạo sư của công hội, cảm thụ băng nguyên tố lưu chuyển trên ma pháp bào, lại tự gia trì trên bản thân một cái Băng Thể thuật, lúc này mới cảm thấy hết lạnh.

Từ sáng sớm toàn bộ dong binh của Băng Nguyệt dong binh đoàn đã dậy, dưới sự chỉ huy của Tạp Lạc và hai gã phó doàn trưỡng tự chuẩn bị. Mỗi người sau lưng đều có một cái bao không lớn cùng một thanh kiếm võ sĩ tiêu chuẩn. Hơn ba mươi người nhưng không có ai phát ra tiếng động, kỳ lạ hơn nữa chính là trong sân của phạn điếm bày bốn vật phẩm giống nhau, ở giữa là một cái ghế dựa, hai bên lại có hai cây gậy trúc vừa dài vừa thô, nhìn qua khá quái dị.

"Niệm Băng, ngươi cũng đã dậy. Ta vốn cũng định chuẩn bị tốt rồi mới sẽ gọi các ngươi đi ăn chút điểm tâm, chút nữa chúng ta phải xuất phát."

Nhìn thấy vẻ cười tự tin của Tạp Lạc, Niệm Băng chỉ chỉ vào thứ quái dị gì đó trong viện, nói: "Hội trưởng, những thứ này dùng để làm gì?"

Tạp Lạc cười nói: "Vốn chỉ có ba, ngươi tới nữa ta mới cho người làm thêm một cái. Cái này là chuẩn bị cho ma pháp sư các ngươi. Thiên Đãng Sơn đường không đuợc khai phát, gập ghềnh khó đi, đối với ma pháp sư các ngươi mà nói rất khó khăn, nếu dùng ma pháp đi tới sẽ tiêu hao ma pháp lực rất lớn, cho nên ta mới cố ý chuẩn bị mấy thứ này, chuyên dùng để chở các ngươi. Đây là phát minh của Lãng Mộc đế quốc, gọi là ghế tre các ngươi ngồi trên đó rất thoải mái, nhờ võ sĩ chúng ta nâng lên, chẳng những có thể đi nhanh hơn, còn có thể tiết kiệm cho các ngươi không ít thể lực."


Niệm Băng trong lòng thầm khen Tạp Lạc suy nghĩ chu đáo, ngoài miệng lại nói: "Hội trưởng, như vậy không tốt lắm, tại sao lại làm phiền các vị võ sĩ chứ?"

Tạp Lạc mỉm cười nói: "Không phiền, tới thời điểm mấu chốt, còn phải dựa vào các ma pháp sư các ngươi cứu mệnh. Đối với chúng ta mà nói, bốn bị ma pháp sư các ngươi chính là pháp bảo trọng yếu cứu mạng a!"

Một lúc sau, đoàn người Niệm Băng cuối cùng cũng xuất phát. Lần này, Băng Nguyệt dong binh đoàn tổng cộng xuất động ba mươi ba người. Trong đó võ đấu ba người, võ sĩ thực lực đại kiếm sư ba mươi người, thêm vào huynh muội Tử Thanh Mộng, Phượng Nữ cùng Niệm Băng bốn vị ma pháp sư, đội ngũ đạt tới hơn bốn mươi người.

Ngày đó đi tới không có chú ý tới thành thị nơi này, sau khi rời khỏi khách sạn, Niệm Băng thông qua quan sát phát hiện ra tòa thành nơi này cùng thành thị lớn khi xuất ra quả thực nhỏ đến đáng thương. Thậm chí từ tường thành phía đông có thể trực tiếp nhìn thấy tường thành phía tây. Trong cả tòa thành đều chưa từng thấy cửa hàng lớn nào. Từ mặt ngoài nhìn lại, các cư dân trong tòa thành phần lớn đều săn bắn mà sống.

Ra khỏi thành, từ xa đã trông thấy một khối sơn mạch lớn màu xám, nhìn không thấy đầu. Một phần ngọn núi đã bị đám mấy dầy bao trùm. Ngồid trên kiệu cảm giác phi thường thoải mái, hai gẫ đại kiếm sư nâng lên, kiệu cực kỳ vững vàng, chỉ hơi rung động một chút, ngoại trừ cơn rét ra, lần chấp hành nhiệm vụ này đúng là hưởng thụ. Cả dong binh đoàn đội ngũ chỉnh tề, Tạp Lạc đi trước, ba mươi don binh vây lấy bốn ma pháp sư ở trung ương, hai gã phó đoàn trưởng cùng ba người Phượng Nữ đi sau cùng, có thể nói đây là một chiến trận nhỏ. Nguồn truyện: Truyện FULL

Long Linh ngồi trên kiệu khuôn mặt không hề thay đổi, trên người mặc áo da cừu màu trắng, Lý Đắc và Phong vân đều mặc áo da dầy, trong bốn ma pháp sư, Niệm Băng có vẻ nghèo nhất. Võ sĩ đi với tốc độ rất nhanh, măc dù nhìn qua chỉ bước đi bình thường, nhưng khoảng cách mỗi bước lên tới hơn ba thước, cho dù kém hơn đi ngựa nhưng cũng không chậm hơn nhiều lắm, cảnh vật hai bên đường không ngừng trôi qua, gió lạnh trận trận thổi tới, Băng Thể thuật của Niệm Băng cũng có phần chống đỡ không được. Hỏa hệ ma pháp mặc dù có thể sinh ra nhiệt nhưng không thể kéo dài. Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành gia trì tiếp hai cái Băng Thể thuật lại lấy ra Chánh Dương đao cho vào trong ngực cho ấm, lúc này mới đỡ hơn một chút, trong lòng âm thầm kêu khổ, biết trước mua ít quần áo dày thì giờ đã tốt hơn rồi.

Dưới sự bảo vệ của các võ sĩ đi trước, một lúc sau bọn họ cũng đã tiến vào phạm vi núi Thiên Đãng. Ngọn núi trụi lủi mùa đông ngẫu nhiên có thể nghe thấy được một ít tiếng chim kêu, cả tòa núi mang đến cho người ta cảm giác tử khí trầm trầm. Tiến vào dãy núi không lâu, Tạp Lạc dừng lại trên đèo: "Mọi người nghỉ ngơi, lát nữa sẽ tiếp tục tới trước, thay người nâng ghế tre, bảo trì cảnh giới."

Ghế tre đặt trên mặt đất, Niệm Băng bốn người đi xuống, các võ sĩ phân biệt bảo vệ xung quanh mỗi một góc trọng yếu. Tạp Lạc đi vào bên cạnh, từ trong lòng lấy hé ra một thứ giống như bản đồ, thấp giọng cùng Lý Đắc thương nghị gì đó. Niệm Băng cũng mừng rỡ thoải mái, từ không gian giới chỉ lấy ra cái nồi lớn, nhờ Tử Thanh Kiếm dùng đấu khí phá ra một cái hố trên mặt đất, nhưng tụ băng nguyên tố tập trung đầy một nồi băng. Sau đó lại dùng hỏa diễm thuật trực tiếp gia tăng nhiệt độ trong nồi sắt, công phu trong chốc lát, băng bị đun dưới lửa hồng nhất thời biến hóa, sau đó trở nên ấm áp. Niệm Băng một mặt duy trì ma pháp, một mặt nói: "Trời rất lạnh, tất cả mọi người đến uống ngụm nước ấm đi, để còn tiếp tục chạy." Cho dù người thân thể có cường tráng, có thể uống chút nước ấm giữa mùa đông cũng là việc cực kỳ tuyệt vời.

Băng sôi lên, Phong Vân đi tới bên cạnh Niệm Băng, từ trong vật phẩm ma pháp không gian hệ của chính mình lấy ra một cái bát. "Niệm Băng, ta đến giúp ngươi đây. Ma pháp của ngươi thực sự là thần kỳ a!"

Phong Vân là ma pháp sư thổ hệ, am hiểu nhất phòng ngự. Niệm Băng hướng tới hắn gật gật đầu, từ không gian giới chỉ lấy ra thìa, đặt vào trong chén mỗi người, kêu chúng nhân uống.

Tiếng cười Tạp Lạc vang lên: "Niệm Băng, ngươi thực sự là một nhân viên hậu cần tiếp tế rất tốt đó! Trời lạnh này có thể có nước ấm cũng không tệ. Đi đi đi, ta ở đây có lá trà thượng hảo, để vào bên trong nấu, cho moi người chút ý vị."

"Không, không thể cho lá trà vào." Niệm Băng cản Tạp Lạc nói: "Nước trắng tốt cho cơ thể con người hơn, nước trà tuy cũng tốt, nhưng lại làm tăng nhanh sự trao đổi chất trong cơ thể con người, khiến ta mau đói hơn và kích thích quá độ. Nước trắng vẫn tốt hơn, lá trà của ngươi cứ để làm gia vị, lúc ta làm đồ ăn có thể cần dùng đến."

Mọi người uống nước ấm, các võ sĩ dong binh đoàn đã coi Niệm Băng như người một nhà, mỗi người đều vui vẻ tiếp nhận ma pháp sư như hắn. Dù sao, Niệm Băng trước mắt đã mua được cái bụng của bọn họ.

Uống chút nước ấm, Niệm Băng chính mình đã thư thái hơn rất nhiều. Đột nhiên, toàn thân hắn đột nhiên phát lạnh, hạ ý thức nhìn về hướng bên trái. Cùng hắn đồng thời thực hiện động tác này còn có hai người, một người là Phượng Nữ, còn lại chính là "thùng nước" Hoa Nhị.