Bàn Về Phương Pháp Ăn Kim Đan Chuẩn Khỏi Chỉnh

Chương 63: Sinh hoạt sau động đất không hề an tĩnh

Dư chấn kéo dài hơn nửa tiếng rốt cuộc chấm dứt, mọi người trong đoàn phim và những du khách khác trong khu vực tụ tập với nhau, hiện đang mùa du lịch cao điểm, còn rất nhiều người phân tán khắp nơi. Sau đó, nhân viên công tác và cơ quan địa phương tổ chức nhân lực, triển khai công tác cứu hộ quy mô lớn trên toàn khu du lịch. May mà đại bộ phận khu tham quan đều nằm ngoài trời, số lượng nhà dân xung quanh không nhiều, kiến trúc tương đối chắc chắn, nên vài ngày sau, con số thương vong công bố cũng không lớn.

Nhóm Lục Tường về tới khách sạn, khách sạn chuẩn năm sao lần nữa phô bày sự rắn rỏi của mình, đối mặt với động đất gần cấp sáu mà vẫn chẳng hư hao gì, ngay cả đèn chùm xa hoa trong đại sảnh cũng không bị rụng hạt châu nào.

*động đất cấp sáu: khoảng 5 độ richter, đa số người cảm thấy động đất, nhà cửa bị rung nhẹ, lớp vữa bị rạn

Đầu Trọc kiểm kê số máy móc thiết bị hư hỏng, lại tốn một khoản chi phí không nhỏ. Não Mạc Vũ Sinh bị chấn động, sau còn ngạt thở trong nước hồi lâu, tuy hiện tại ý thức đã tỉnh táo, nhưng máu tụ trong đầu chưa tan hết, bác sĩ đề nghị nằm viện theo dõi. Ngoài Mạc Vũ Sinh, Hoa Dung cũng vô tình bị trầy da mặt khi trèo xuống từ giàn giáo, nguyên sườn mặt trái dán băng gạc, Đào Di thì bị trật mắt cá chân trong lúc được Kim Trăn kéo chạy.

Bốn nhân vật chính chỉ còn mỗi Tạ Thanh Thần lành lặn, sắc mặt Lục Tường âm u như mây đen, ở phim trường xảy ra án mạng, ở đây thì gặp động đất, bộ phim này bị nguyền rủa thật sao, thiên tai nhân họa đủ cả.

Nhưng Mạc Vũ Sinh không có gì đáng ngại, đúng là vạn hạnh trong bất hạnh. Lục Tường cho đoàn phim nghỉ một tuần, rất nhiều diễn viên và nhân viên quyết định đi làm tình nguyện tạm thời, chạy ra ngoài hỗ trợ các thôn dân địa phương. Đầu Trọc thì gấp rút sửa chữa máy móc bị hư và đặt mua máy mới.

Một tuần này, thứ Kim Trăn xem nhiều nhất chính là giấy tờ, hóa đơn, đủ loại biên lai chi tiêu. Cơ quan địa phương và dân chúng vẫn chưa hết bàng hoàng, họ kêu gọi mọi người đừng ở lại đây nữa, nên trừ Kim Trăn và Kiều Mạt, trong khách sạn chẳng còn bao người. Phạm vi của sóng động đất lần này rất rộng, mười mấy tỉnh thành đều cảm nhận được dư chấn với cường độ khác nhau. Mà điều khiến mọi người khó hiểu là kết quả phân tích của các chuyên gia lại cho thấy tâm địa chấn nằm ở phụ cận Bắc Kinh, nhưng Bắc Kinh không hề nảy sinh dao động bề mặt Trái Đất. Hơn nữa, trong trận động đất này, Bắc Kinh cũng không nhận thấy dư chấn, chuyên gia lại được hung hăng thêm gạch rồi.

*chuyên và gạch cùng có phiên âm là /zhuān/, những người ăn nói vô căn cứ, đội lốt người có kiến thức gọi chung là gạch gia

Tuy tạm dừng quay phim, nhưng trừ Kiều Mạt, cả đoàn phim ai cũng bận lu bù, mà Kiều Mạt thì nằm ì trên giường không dậy nổi kể từ ngày ấy. Hôm đó, việc khôi phục hình rồng rồi phát ra tiếng gầm dưới đáy hồ gần như đã tiêu hao sạch bách số chân khí ít ỏi trong cơ thể cậu. Thành ra sau khi biến về hình người, tinh lực của cậu hoàn toàn cạn kiệt, loại cạn kiệt này khác hẳn sự mệt mỏi sau một đêm vận động hài hòa cùng Kim Trăn. Ở nhân gian, hình rồng vốn dĩ đã tiêu hao thể năng và tinh khí hơn hình người nhiều, huống chi hoàng tử nhỏ còn phát ra tiếng gầm, giống như trái dưa hấu bị vét hơn nửa liền biến thành dưa bở, tương tự thức ăn trong bao tử ít đi thì chỗ trống còn thừa cũng rút lại.

Hàng ngày, ngoài xử lý chuyện công ty, Kim Trăn còn phải chăm lo sinh hoạt thường ngày của Kiều Mạt. Ngày thứ ba sau động đất, Kim Trăn nhận được cuộc gọi từ nhà.

Người gọi cho Kim Trăn là Hoắc Lan, giọng Hoắc Lan có chút sầu lo, bà nói với Kim Trăn là Kim Bác Á đã về núi Thanh Viên từ mấy bữa trước.

“Tiểu Trăn, chú hai con đi vội lắm, mấy ngày trước phong ấn trên núi Thanh Viên đã xảy ra chuyện.”

Nghe Hoắc Lan nói thế, Kim Trăn không khỏi cau mày, nhớ tới trận động đất lần trước. Hôm ấy lúc ở ven hồ, Kim Trăn đã cảm thấy kỳ kỳ, động đất kéo dài rất lâu, mà cường độ dư chấn trong nửa tiếng sau đó không yếu dần, ngược lại có xu thế hơi tăng lên, tình huống hết sức bất thường. Mà trong một tuần nay, dẫu tất cả mọi người đều chuẩn bị phòng ngừa, nhưng không phát sinh lần dư chấn nào nữa, tựa hồ động đất cũng kết thúc sau nửa tiếng ngày đó.

Kim Trăn hỏi thời gian chính xác phong ấn gặp sự cố, quả nhiên khớp với trận động đất, lời kế tiếp của Hoắc Lan xác nhận suy đoán của hắn.

“Ba con nói động đất hôm bữa có liên quan đến phong ấn, tin tức trên TV bảo tâm địa chấn nằm ở phụ cận Bắc Kinh là đúng đó. Nhưng vì không muốn dư luận này gây hoang mang cho toàn Bắc Kinh, ba con yêu cầu truyền thông đè tin tức xuống.” Hoắc Lan nói.

“Nhưng nếu tâm địa chấn thực sự nằm trên núi Thanh Viên, sao Bắc Kinh lại không cảm nhận được dư chấn?” Kim Trăn khó hiểu.

“Ông chú cố của con xuất quan rồi. Lúc phong ấn ngũ hành bị hủy diệt một góc, ông xuất quan ổn định phong ấn, đồng thời khẩn cấp mở pháp ấn Kim gia, bảo vệ vài thành phố xung quanh núi Thanh Viên, bằng không động đất tại Bắc Kinh sẽ vượt qua cấp tám, tổn thất thương vong khó mà lường nổi.” Hoắc Lan khẽ thở dài.

*động đất cấp tám: tương đương 6-6.8 độ richter, phá hoại nhà cửa, tường nhà bị nứt lớn, mái hiên và ống khói bị rơi

Kim Trăn hơi kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, lần cuối cùng nhìn thấy ông chú cố hình như là năm bảy tám tuổi. Sau lần đó, ông chú cố giao hết mọi việc trên núi Thanh Viên cho Kim Bác Á, bế quan tu luyện. Chuyện lần này kinh động ông xuất quan, chứng tỏ tình thế tương đối nghiêm trọng.

“Tiểu Trăn, mấy ngày nữa con về một chuyến đi, xử lý xong chuyện phong ấn thì nhất định phải chọn ra ứng cử viên của Kim gia. Lần này đúng dịp ông chú cố xuất quan, ba con dặn con chuẩn bị, vài hôm nữa nghe thông báo thì về.” Hoắc Lan do dự vài giây, tiếp tục nói:

“Tiểu Trăn, mẹ nghe Trúc Ảnh nói, giờ con quen được… bạn mới rồi hả?”

Ánh mắt Kim Trăn khẽ lóe lên: “Dạ.”

“Ừ, từ ngày con còn nhỏ, mẹ với ba con đã luôn hi vọng con quen được nhiều bạn bè, nhưng sau vụ của Trúc Ảnh…” Hoắc Lan chưa giãi bày hết lo lắng, Kim Trăn đã ngắt lời bà.

“Mẹ yên tâm đi ạ, con sẽ không khiến mình bị thương nữa.” Giọng Kim Trăn toát ra chút ý lạnh.

Hoắc Lan khẽ thở dài: “Vậy thì tốt, con cũng lớn rồi, lần sau có dịp nhớ dẫn bạn về chơi.”


Trò chuyện với Hoắc Lan xong, tâm trạng Kim Trăn có chút nặng nề. Tuy hắn ôm nhiều bất mãn với Kim gia, nhưng hắn biết phong ấn trên núi Thanh viên cực kỳ quan trọng, người nhà họ Kim từ thời thượng cổ đã luôn bảo hộ phong ấn này, truyền thừa qua nhiều thế hệ. Dù Kim Trăn không biết thứ bị phong ấn là gì, song trải qua trận động đất này, hắn hiểu được thứ đó rất nguy hiểm. Kim Trăn đang cúi đầu trầm tư thì Kiều Mạt trên giường mở mắt, cậu hướng ánh mắt trông mong về phía Kim Trăn:

“Kim Kim, em lại đói bụng rồi.”

Kim Trăn nhìn Kiều Mạt trên giường, không khỏi buồn cười. Từ hôm động đất về phòng, Kiều Mạt cứ như biến thành Tỳ Hưu nhỏ chỉ vào chứ không ra, tỉnh ngủ là đòi ăn, ăn no lại ngủ. Kim Trăn cảm thấy cậu chẳng qua là đói quá mới tỉnh thôi.

*tỳ hưu: đứa con thứ chín của rồng, sinh ra đã mang dị tật không có hậu môn, nên ăn gì cũng chỉ vào chứ không ra

Đút Kiều Mạt ăn hết một chậu cơm xong, nhìn cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ say, Kim Trăn có chút bất đắc dĩ mà lau cơm trên khóe miệng cậu, thu dọn chén đũa. Tình trạng của Kiều Mạt khá bất thường, nhìn sắc mặt hơi tái của cậu, Kim Trăn có chút đau lòng, hắn xoa xoa trán Kiều Mạt, nghĩ không biết có nên tìm bác sĩ khám cho cậu không, cái kiểu ăn uống như bị ma đói nhập xác này khiến người ta không thể không lo.

Tại giai đoạn sau tai họa khi mà vật tư trùng kiến khá thiếu thốn, lượng thức ăn mỗi ngày của Kiều Mạt bằng người ta ăn cả tuần. Cũng không phải Kim Trăn nuôi cậu không nổi, chẳng qua đang thời kỳ đặc biệt, tốc độ cung cấp vật tư hơi chậm. Hơn nữa, giờ họ đang ở vùng núi, vận chuyển thức ăn đến càng khó hơn. Mấy người Ô Mãn ngày ăn ba gói mì, sau đó đưa tới phòng Kim Trăn hai nồi cơm…

So với những chuyện ấy, điều khiến Kim Trăn lo lắng hơn chính là Kiều Mạt ăn nhiều như vậy, bụng lại không phình lên miếng nào, sắc mặt còn tái nhợt hơn. Kim Trăn ngẫm nghĩ, quyết định tìm Ô Mãn hỏi xem trước kia Kiều Mạt có từng gặp tình huống tương tự không.

Kim Trăn đi được mấy phút, chỉ thấy trên tường mơ hồ hiện ra một bóng đen, sau đó Hoa Linh xuyên qua tường, tiến vào phòng.

Hắn nhìn nhìn Kiều Mạt trên giường, khẽ thở dài, tiếp theo đến gần cậu, vươn tay sờ cổ tay cậu, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Đoạn hắn nắm mạch môn Kiều Mạt, dòng chân khí từ đầu ngón tay chậm rãi rót vào thân thể cậu.

Hồi lâu sau, Kiều Mạt mở mắt, nhìn thấy Hoa Linh ngồi bên giường.

“Là anh thiệt hở? Bảo sao tôi cứ thấy chân khí này quen ghê, cám ơn nghen Hoa Hoa.” Kiều Mạt cất giọng hơi mỏi mệt.

Hoa Linh nghe vậy thì nhoẻn cười, cúi xuống kề môi sát tai Kiều Mạt, nói: “Đã nghĩ kỹ chưa? Đồng ý với tôi, sẽ giúp cậu sinh long hoạt hổ ngay.”

Kiều Mạt nghiêm nghị đáp: “Xin lỗi nha Hoa Hoa, tôi định tìm anh nói chuyện này từ hôm bữa rồi, tôi nghĩ Kim Kim chắc chắn không đồng ý tôi song tu với người khác đâu, vẫn nên thôi đi.”

Hoa Linh cất giọng hứng thú: “Sao, cậu hỏi rồi à?”

Kiều Mạt gian nan lắc đầu: “Hồi bữa lúc quay cảnh hình xăm, tôi mới lộ ra tí xíu mà ảnh đã suýt giết chết tôi trên giường, tôi cảm thấy nếu ảnh biết tôi muốn lột đồ trước mặt người khác, bảo đảm sẽ nuốt sống tôi luôn.”

Hoa Linh nhịn cười, nói tiếp: “Nhưng với bộ dáng nửa chết nửa sống hiện giờ của cậu, nếu như không có người giúp, cậu phải tốn thời gian rất lâu mới hồi phục như cũ. Trong hai tháng tới, cậu sẽ không xuống giường nổi, vậy cũng được sao?”

Kiều Mạt ra chiều uể oải: “Tôi cũng đâu ngờ sẽ thành ra như vầy.” Đoạn, cậu nhìn Hoa Linh đang không ngừng rót chân khí vào cơ thể mình, trong lòng dâng lên niềm biết ơn:

“Hoa Hoa, sao phải đối tốt với tôi dữ vậy? Chiếm lợi từ anh như này, tôi thấy không hay lắm.”

Trong mắt Hoa Linh ánh lên tia giảo hoạt, hắn kề sát mặt Kiều Mạt, bảo: “Chút ít chân khí chả đáng gì, nếu cảm thấy băn khoăn, vậy hôn tôi một cái ha? Coi như báo đáp.”

Ngay khoảnh khắc chóp mũi đụng má Hoa Linh, Kiều Mạt chợt lên tiếng:

“Hoa Hoa, trên người anh có mùi kỳ lắm, anh là ma vật hả?”

Hoa Linh nghe thế thì không nói gì, chỉ khẽ híp mắt nhìn Kiều Mạt.

Kiều Mạt thở dài: “Từ xưa tiên ma đã không thể cùng tồn tại, dù anh phá luật cố gả cho tôi, giữa hai ta cũng không có kết quả tốt đâu, nên chúng ta vẫn nên qua lại kiểu quân tử là được rồi.”


Hoa Linh: “… Vì sao lại là tôi gả cho cậu?”

Kiều Mạt cố sức hất cằm lên, đáp: “Đương nhiên, trai tráng Đại… Hoàng tộc tôi đây há có thể ở rể nhà khác.”

Hoa Linh: …

Hình như vẫn sai sai chỗ nào, cậu có chắc mình được hưởng thụ quyền lợi của trai tráng không?

“Kim Trăn thì sao? Cậu từng nghĩ đến tương lai của cả hai chưa?” Hoa Linh cười hỏi.

“Kim Kim là người của tôi, ảnh luôn luôn chiều tôi, nhất định sẽ đồng ý gả cho tôi.” Hoàng tử nhỏ tràn đầy tự tin.

Hoa Linh dòm lướt qua thân dưới của Kiều Mạt, chế nhạo: “Vị trí trên giường quyết định địa vị gả cưới, cậu xác định mình đè được Kim Trăn?”

Kiều Mạt: “… Vụ này mai mốt sẽ có cơ hội.”

Hoa Linh nén cười, trong mắt đong đầy ý trêu ghẹo, hỏi tiếp:

“Vậy chuyện tiên ma đối lập tính sao bây giờ? Trên người Kim Trăn cũng có ma khí đúng chứ?”

Nghe thế, Kiều Mạt thầm hoảng hốt, ánh mắt nhìn Hoa Linh cũng nghiêm túc hẳn lên: “Anh cảm nhận được sao?”

Hoa Linh cười đáp: “Đến cậu còn cảm nhận được mà, hơi coi thường tôi quá đó. Trong đoàn phim này, không riêng gì hai người các cậu, cả trợ lý kia lẫn Tạ Thanh Thần đều không phải người bình thường.”

Kiều Mạt có chút lo lắng: “Kim Kim không giống, hồi nhỏ ảnh từng bị ma vật tấn công nên cơ thể mang theo ma khí, về sau lại bị chú hai ảnh tổn thương, kinh mạch trong người không thông. Tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp Kim Kim chữa trị kinh mạch, sau đó xóa sổ ma khí trong cơ thể ảnh.”

Hoa Linh nghe xong, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, mở miệng nói: “Bị ma vật tấn công? Cậu nghĩ vậy à?”

Kiều Mạt gật đầu: “Trong người ảnh còn có phong ấn, ma khí và phong ấn có quan hệ rất lớn, tôi sẽ nghĩ cách cởi bỏ phong ấn, giúp cơ thể ảnh khôi phục bình thường như xưa.”

Hoa Linh thoáng tỏ vẻ kinh ngạc, bình tĩnh nhìn Kiều Mạt hồi lâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:

Mấy bé con Long tộc đều ngốc ngốc moe moe như vầy hả ta…

—–

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu cúc tràng:

Đêm Trung thu trăng tròn vành vạnh:

Tiểu Cửu: “Kim Kim, tết rồi kìa, nào, ngâm bài thơ cái coi.” O(*≧▽≦)ツ

Nghẹn mười phút sau…

Kim Kim: “… Nâng chén mời trăng sáng, Mình với bóng là ba?” ( ̄_ ̄|||)

*Cử bôi yêu minh nguyệt, Đối ảnh thành tam nhân (thơ Lý Bạch)

Tiểu Cửu giận.

Đạo: “Hổng ngờ anh dám tơ tưởng người thứ ba? Đối ảnh? Trúc Ảnh hả?” (╯‵□′)╯︵┻━┻

Kim Kim: “… Vậy em ngâm thử xem.”

Tiểu Cửu: “Đầu giường ánh trăng rọi, Mặt đất như phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ… cô nương.” (*﹃*)

*Sàng tiền minh nguyệt quang, Nghi thị địa thượng sương. Cử đầu vọng minh nguyệt, Đê đầu tư cố hương (thơ Lý Bạch)

Kim Kim: “… Vẫn đi làm chuyện đứng đắn thôi.” =_=!

Tha đi…