_...hix…hix cuối cùng cũng xong, thật là mệt mỏi mà- Tôi tự than vãn.
Mang một chồng tài liệu khệ nệ đặt lên bàn ĐẠI BOSS:
_ Thưa sếp đã đánh xong ạ.- Tôi báo cáo.
_ Được rồi, cô hãy photo, sắp xếp lại các văn bản bên kia thành mổi bộ 20 bản cho tôi- Thiên Đại Boss ra lệnh.
_ Hả, nhưng thưa ngày đã đến giờ ăn trưa rồi mà-Tôi quyết cãi lại cho bằng được vì nếu không ăn tôi rất đói sẽ không làm được gì.
_ Bây giờ cô kèo nèo 1 lần là một lần giảm 20% tiền lương hang tháng và tiền thưởng cuối năm- Anh ta lạnh lủng nói mà không nhìn mặt tôi.
Khóc thầm bước đi làm việc mà long đau nhói. Chắcc tôi chết mất. Nhưng trong đầu chợt lóe ra 1 ý kiến : “ Đại Boss muốn hành hạ mình hả không dễ đâu. Mình sẽ làm giống như chị Tần Khanh thì Đại Boss sẽ không giám bắt nạt mình nữa”. Ý nghĩ đó làm tôi cười thầm không biết lúc nào bật thành tiếng.
_ Cô không yên lặn làm việc mà ngồi tự cười muốn phá tôi làm việc hả?- ặc ặc anh ta lườm tôi nói.
_ Mà cô cũng đừng vọng tưởng muốn thoát khỏi tôi đâu. Dẹp bò ý nghĩ đó đi trước` khi hối hận- Anh ta tiếp tục nói cứa như đi guốc trong bụng tôi vậy.
_ Dạ đâu có đâu ạ- Tôi lấp liếm trả lời
_ Biết vậy thì tốt _ Anh ta cười mỉm chi nói.
4 giờ chiều,
_ hix… hix giờ này mới được ăn đúng là quân độc tài tư sản mà- Tôi thét lên trong thang máy vì lúc đó chỉ có mình tôi thôi.
Bước xuống căngtin mới sực nhớ ra Lan nhỏ bạn thân của mình không biết đang làm gì. Nên đi ngó qua bộ phận “ Phòng Tài Vụ”. Nhìn thấy nó đang đứng cùng với một người rất đẹp trai lại cười nói vui vẻ nữa chứ. Nghĩ thầm bản thân xui xẻo gặp phải ông chủ đáng ghét chẳng bù cho LAn được gặp một người Cấp Cao thân thiện thế. Lủi thủi đi xuống căngtin 1 mình ( vì không nên phiền người ta đang vui vẻ). Bước vào căngtin kia tôi thật choáng ngợp trước vẻ đẹp về mọi mặt của nó.
_ Tuyệt quá! Thức ăn ơi đợi tao – tôi hét lên hào hứng.
_ Dạ, cô ơi cho cháu 1 phần cơm cà ri, 1 phần bánh sandwich, 1phần cơm sườn, 1 lon cô ca, 1 phần bánh táo nữa ạ- Tôi nói mà có vẻ như cô bán ở căngtin cứ há hốc mồm ngạc nhiên.
_Cháu có ăn hết không vậy?- Cô ấy ngạc nhiên.
_ Dạ ăn hết mà cháu nhịn đói từ trưa đến giờ- Tôi vui vẻ trả lời.
_ Thức ăn của cháu đây, hết 100 ngàn.
_Dạ . Cảm ơn.
Tôi đang ăn ngấu nghiến như bị bỏ đói 1 tuần vậy. Cũng may lúc đó ít người nên chẳng có bàn tán gì về tôi. Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến Boss của tôi hỉnh như chưa ăn trưa thì phải. Thế là sau khi ăn hết phần mình tôi mua về 1 phần cơm cà ri món khoái khẩu của tôi cho Boss Đại Nhân.( Nếu Boss không ăn thì tôi mang về ăn tối đỡ tốn t/g nấu ăn. Một mũi tên trúng 2 con nhạn. Mình quả thật thong minh hohohohohoho).
Tôi vừa đi về cũng là lúc Boss Đại Nhân vừa tan họp về phòng và đi chung cùng chị xinh đẹp khó tính hồi sáng. Bước vào phòng tôi liền hỏi:
_Tổng Gaím Đốc ngài ăn gì chưa? Ở đây có 1 phần cơm cà ri ngài định ăn không ạ?
_ Cô nghĩ sao mà Vũ Phong thèm ăn thứ cấp thấp như vậy hả?-Chưa kịp làm gì thì chị xinh đẹp đã phát ngôn thay rồi tôi còn gì để nói chứ. Không ăn thì thôi làm gì chê món đồ ăn của mình chứ. Đúng là càng đẹp càng khinh người mà.
_ Vậy thôi tôi xin phép về chỗ.
_ Anh Phong tý nữa tan ca anh cùng em đi ăn nhà hang Pháp nha- Quay lại nói chuyện với Đại Boss thì nhẹ nhàng, dịu ngọt khinh khủng. Đúng là đồ cáo già mà.
_Nguyệt Nhi, đây là công ty đừng nói như vậy dễ hiểu lầm lắm. Với lại hôm nay anh bận rồi không đi chung cùng em đâu- Boss Đại Nhân lạnh lung trả lời.
“ Đúng là đáng đời mà, ai biểu đối xử tôi vậy làm gì trời phạt rồi đó. Heheheh”. Tôi liền lêu.. lêu cô ta ai ngờ cô ta quay lại với ánh mắt hình viên sỏi ặc…ặc ..
_ Trời ơi sao ruồi muỗi nhiều quá ta- Tôi đánh trống lảng.
_Hừ - Cô Nguyệt Nhi rời đi vẫn không quên liếc tôi một cái.
_Ở đây rất sạch sẽ không cần cô bắt muỗi, đuổi ruồi đâu- Boss nắm được tẩy tôi rồi.
_ Hihihihih- Tôi cười trừ.
_ Lần sau không cần phải mua cho tôi đâu, tôi có đầu bếp riêng- Boss Đại Nhân không quên them vào.
Cuối cùng giờ tan ca đã dến9, nhưng với tôi thì chưa vì Đại Boss bắt tôi làm them 1 đống tài liệu cho sáng mai nữa huhuhu. Đúng là “ Đồ Tư Sản Độc Tài” mà huhuhuhu.
9 giờ tối,
Cuối cùng cũng được về nhà, hộp cơm giờ thiu mất rồi còn đâu, đành đem cho kiki nhà hang xóm ăn vậy. Thế là mất cả chì lẫn chài mà. Bước vào siêu thị mua đồ ăn nhanh mà long đau như cắt tốn 25 ngàn mua hộp cơm ngon đã chẳng nịnh được mà còn mất ăn nữa. Chợt, nghĩ đến chiếc xe đạp tội nghiệp vẫn đang ở công ty, tôi liền quay lại lấy. Vừa thấy chiếc xe đạp vẫn còn tốt, leo lên đi về thì ăc… ăc… xẹp lốp xe rồi mà giờ này còn ai vá nữa chứ. Lan thì về rồi, kêu nó lên đón mình chỉ có nước nó **** thêm thôi. Lê lết xác cùng cái xe đạp về. Ngày đầu tiên đi làm là khổ thế đấy hix hix xui xẻo không tưởng được.