*Edit: Thanh Nhàn*
*Beta: Chin*
Trần Mặc an tĩnh đi theo sau cô, phía trước vừa đúng lúc Triệu Văn Hách và tiểu mập mạp đang đứng cùng nhau, Nguyễn Manh nói chuyện với Triệu Văn Hách,
" Cậu hôm nay đánh còn không...."
Còn chưa nói xong, Triệu Văn Hách " hừ " một tiếng, ném vợt bóng xuống đất rồi chạy ra ngoài.
Nguyễn Manh đứng tại chỗ, không biết vì chuyện gì mà Triệu Văn Hách tức giận.
Cất xong vợt, Nguyễn Manh cùng Trần Mặc đi đến phòng học. Trên đường, Nguyễn Manh rôm rả nói chuyện với cậu, ngược lại Trần Mặc vẫn giống như cũ, đắm chìm trong thế giới của mình, không hề đáp lại Nguyễn Manh.
Kỳ thật vừa rồi nói chuyện, thanh âm của cậu nghe khá tốt, bởi vì thường xuyên không nói chuyện nên thanh âm có chút khô khốc và khàn khàn. Hai ngày nay Nguyễn Manh khó mà phát hiện được Trần Mặc có chút không giống bình thường, nội tâm tràn ngập mới lạ, cậu trầm mặc ít lời cũng không ảnh hưởng đến việc cô thao thao bất tuyệt, lầm bầm lầu bầu.
" Triệu Văn Hách hôm nay tại sao lại nhỏ mọn như vậy, chắc chắn là vừa rồi chúng ta liên tiếp thắng bọn họ nên tức giận, trở về mua cho cậu ta một hộp sữa chua tạ lỗi vậy."
" Cậu thích làm số độc như vậy khẳng định thành tích toán học rất tốt, tớ học toán luôn luôn kém nhất, về sau cậu dạy tớ nhé?"
" Cậu chơi rubik lợi hại như vậy là học ai? Đồ vật khó giải như vậy làm thế nào trong thời gian ngắn mà cậu đã giải xong vậy?"
Mặc kệ dọc đường Nguyễn Manh nói cái gì, hỏi cái gì, Trần Mặc đều không trả lời lại một câu, đôi mắt cậu nhìn về phía trước, bước đi không nhanh không chậm, thậm chí còn không thèm nhìn cô lấy một cái.
Nguyễn Manh phát hiện ra, mỗi bước chân cậu đi đều có khoảng cách ngang bằng nhau như là đã được tính toán. Điều này làm cho cô rùng mình, càng nghĩ càng chắc chắn Trần Mặc không phải người bình thường.
Đúng, chắc chắn là vậy, buổi tối hôm nay trở về liền hỏi ba một chút vậy...
________
Buổi tối, một nhà ba người trên bàn ăn cơm, Nguyễn Manh thần thần bí bí đem chuyện của hai ngày này kể cho Nguyễn Xuân Thu cùng Du Hoa nghe, cuối cùng hạ kết luận, " Trần Mặc chắc chắn là người máy."
Nguyễn Xuân Thu cùng Du Hoa liếc nhau, có chút dở khóc dở cười, Nguyễn Xuân Thu mở miệng, " Cái này...... ba mẹ cũng không chắc chắn, nhưng mà con không được đem chuyện này nói cho người khác, vạn nhất điều này sẽ ảnh hưởng không tốt cho Trần Mặc."
Nguyễn Manh hiểu chuyện gật đầu, " Vâng, con biết rồi, đây chính là bí mật nhỏ của chúng ta."
___________
Từ khi Nguyễn Manh đưa ra kết luận Trần Mặc là người máy, cô đối với cái người trầm mặc ít nói này không hề tồn tại cảm giác, mọi nhiệt tình đối với cậu gần như tan biến.....
Cô bắt đầu viết nhật ký, đặt tên là < Nhật Ký Quan Sát Người Máy >
Nguyễn Manh đi học hay tan học đều chuyên tâm quan sát Trần Mặc, Triệu Văn Hách gọi cô đi chơi đều bị cô từ chối.
Cô phát hiện tuy rằng mỗi ngày Trần Mặc đều mặc áo sơ mi không giống nhau, nhưng trên cổ lúc nào cũng sẽ thắt nơ, cúc áo cài quy củ, mái tóc mềm mại được chải gọn gàng, không giống như cô, mái tóc lúc nào cũng rối tung, nhìn giống như mấy cây ngốc mao.(*)
(*) Chả biết cây này là cây gì nên tớ để giống cv ạ, ai biết cmt cho tớ nhé ??
Bữa sáng của Trần Mặc mỗi ngày đều giống nhau, hình dạng giống bánh sandwich, bên trong kẹp thịt chân giò hun khói và rau xà lách, sữa bò để bên cạnh chưa từng đổi sang loại khác. Mỗi miếng cắn xuống cậu đều cắn ở cùng một chỗ, cắm ống hút, ăn một miếng bánh sau đó sẽ hút một lần sữa.
Cậu tựa như lập ra một trình tự, mỗi ngày đều dựa theo trình tự mà sinh hoạt, không cho phép có bất cứ sai lệch nào.
Có một lần Nguyễn Manh cố ý đem sữa bò của cậu đổi cho mình, sữa bò của cô là của một nhãn hiệu khác, sau đó Trần Mặc nhìn chằm chằm hộp sữa bò không nhúc nhích, thẳng đến lúc đi học linh khai hoả(?), cậu cũng không ăn bữa sáng.
Sau chuyện này, Nguyễn Manh không dám tùy tiện động vào đồ vật của cậu nữa.
Thời điểm nghỉ giải lao Trần Mặc không thích đi lại, ngồi tại chỗ lấy ra một tập đề số độc bổn phức tạp viết viết vẽ vẽ. Tốc độ tính toán của cậu đặc biệt nhanh, chỉ trong thời gian nghỉ giải lao mười phút cậu có thể tính được ba trang, sau đó lại đổi một đề số độc bổn mới tiếp tục làm.
Chữ viết của cậu cũng y như người, ngăn nắp chỉnh tề, mỗi chữ đều như đã được tính toán, lớn nhỏ cơ hồ giống y như nhau. Nhìn đến chữ cô, xiêu xiêu vẹo vẹo, lớn nhỏ không đều.
___________
Chớp mắt một tuần nữa đã trôi qua. Trong lớp học, Triệu Văn Hách đã gọi Nguyễn Manh đi chơi bóng lần thứ n, gọi đến nỗi cậu khàn cả cổ.
Trong thời gian này, việc quan sát Trần Mặc cũng không đem lại kết quả, Nguyễn Manh cuối cùng cũng từ bỏ, tiếp tục thói quen thông thường của mình.
Trên đường đến sân bóng, nhìn Triệu Văn Hách hơi ủ rũ, Nguyễn Manh hỏi cậu ta, "Có chuyện gì vậy Sao trông cậu dạo này ủ rũ thế, hơn nữa còn không muốn nói chuyện với tớ."
Triệu Văn Hách liếc nhìn cô qua cặp mắt kính dày, " Câu này tớ phải hỏi cậu mới đúng? Người ngồi kế bên cậu bất động mỗi ngày như một con robot khiến cậu bồn chồn lắm phải không?".
"Tớ là đang quan sát..." Nguyễn Manh nhớ ra Nguyễn Xuân Thu đã dặn dò cô đừng nói bí mật của Trần Mặc cho người khác biết. Mặc dù Triệu Văn Hách là bạn tốt của cô, nhưng chuyện của Trần Mặc cô không thể nói với bất kỳ ai, chép miệng một cái rồi nói "Tớ cảm thấy hơi mệt nên không muốn di chuyển nhiều thôi chứ không có gì cả".
Triệu Văn Hách ngây thơ tin lời cô, " Vậy giờ cậu chơi bóng có được không?"
Nguyễn Manh vẫy tay "Không sao đâu, đi chơi thôi."
Sau khi chơi xong, Nguyễn Manh toát mồ hôi khắp người, tay cầm quả bóng, hai má cô đỏ ửng như hai quả đào nhìn rất đáng yêu. Cô lấy tay hất nước từ vòi lên rửa mặt, làm ướt chiếc khăn tay rồi vắt khô sau đó lau lên chiếc cổ trắng mịn đang ướt đẫm mồ hôi.
Quay trở lại lớp học, cô phát hiện ra chiếc ghế của cậu robot ngồi bên mình đã trống không, cậu không có trong lớp học.
Đây là một tình huống hiếm gặp đó nha.
Cô gãi gãi lưng người bàn trước, hỏi, " Trần Mặc đâu rồi?"
Người bàn trước nhìn lên từ một núi các câu hỏi bài tập, quay lại với cô, "Đi đến phòng giáo viên."
" Cậu ấy gây rắc rối gì à?"
Người bàn trước lạnh lùng liếc nhìn cô, " Cậu ấy không phải cậu".
" Hừ ".
Đây đều là do ngoại trừ tiếng hét lần ấy tới nay Trần Mặc không hề gây ra bất kì rắc rối nào nữa. Khi cô chuẩn bị đi đến văn phòng giáo viên thì Trần Mặc đã tự mình trở lại lớp học, đợi cậu trở về chỗ ngồi, Nguyễn Manh gãi gãi đầu, đứng dậy ngay lập tức, "Giáo viên lớp nói gì với cậu thế?"
Trần Mặc liếc nhìn cô không trả lời. Nguyễn Manh đã quá quen với vẻ ngoài lạnh nhạt của cậu, nếu cậu càng không trả lời thì cô sẽ càng trở nên tò mò hơn mà thôi.
Chuông reo vào lớp, tiết học ban đầu là tiết tự học, nhưng giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp, thông báo một tin khiến mọi người lo lắng. Ngày mai, sẽ có một bài kiểm tra nhỏ cho mỗi lớp.
Nguyễn Manh lộ lắng, đã lâu rồi cô không tập trung học hành. Đột nhiên kiểm tra bất ngờ, điểm toán của cô chắc chắn sẽ bị tụt dốc không hề có phanh luôn đó. ಥ‿ಥ
Cô không còn hơi đâu quan tâm đến tin đồn về robot cùng bàn, nhanh chóng lấy sách bài tập ra, bắt đầu làm bài.
Về nhà, cô nhanh chóng giải quyết bữa rồi quay về phòng làm bài tập. Nguyễn Xuân Thu tự hỏi tại sao cô lại đột nhiên chăm chỉ như vậy. Cô vật lộn với đống bài tập đến mười giờ rưỡi rồi lên giường ngủ.
Hôm sau, sau khi kiểm tra xong, Nguyễn Manh làm bài tương đối tốt, chỉ có hai câu cuối cùng cô không tìm ra cách giải. Cô liếc nhìn Trần Mặc bên cạnh, vậy mà cậu làm được hết.
Tối hôm đó, Nguyễn Manh bồn chồn lo lắng về điểm số của mình. Cho đến ngày hôm sau lúc phát bài kiểm tra, cô cố gắng mở mắt liếc nhìn bài làm của mình, bất ngờ nhìn thấy số tám mươi lăm trên bài toán, cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Cô lén nhìn vào bài làm của Trần Mặc, 100 điểm đỏ chót sáng chói đâm vào mắt chó của cô. Cô giật lấy tờ giấy của cậu, tất cả đều đạt 100 điểm.
" Hừ " Cậu ta là một con robot. Robot thì chắc chắn phải khác với người thường. Nguyễn Manh im lặng mặc định trong lòng.
Kết quả bài kiểm tra yêu cầu cần phải có phụ huynh ký tên. Nguyễn Manh lấy lại bảng điểm đưa cho Nguyễn Xuân Thu. Ông khen ngợi, "Manh Manh thật giỏi, điểm toán của con đã được cải thiện rồi này."
Nguyễn Manh rất vui nhưng nghĩ rằng điểm của mình với số điểm hoàn hảo của ai kia ở cùng một bảng thì tâm trạng lại xuống dốc ngay lập tức. Có vài bài toán bị mất điểm vì sự bất cẩn của cô, nhưng cô thực sự không thể làm được gì vì nó đã nằm ngoài khả năng của cô rồi.(T_T).
Buổi tối, cô hớn hở cầm bài kiểm tra toán, cẩn thận gõ cửa nhà đối diện. Người mở cửa là Tần Nam. Nguyễn Manh ngẩng đầu lên, "Dì ơi, con có một vài bài tập muốn hỏi Trần Mặc ạ."
Tần Nan nhìn Nguyễn Manh đang rụt rè ngoài cửa, đôi mắt của Nguyễn Manh vừa tròn vừa long lanh, tóc đuôi ngựa của cô bị vẹo qua một bên, vẫn còn một vài sợi tóc con chỉa lên trên đầu trông cực kỳ ngốc nghếch lại đáng yêu.
Từ lâu, bà đã không cảm nhận được sự đáng yêu, ngốc nghếch của trẻ con trên người Trần Mặc, cậu cũng không bao giờ chơi với các bạn đồng trang lứa. Lần này khi bà chuyển đến đây, cuối cùng cũng đã có một đứa bé đáng yêu dễ thương xuất hiện nguyện ý tiếp xúc với Trần Mặc.
Tần Nam nhiệt tình mở cửa cho cô, " Manh Manh nhanh vào đi con. Đã ăn tối hay chưa? Dì làm món gì ngon cho con nhé?."
Nguyễn Manh lắc đầu, " Con đã ăn tối rồi ạ, ba đã nấu một bát mì cho con rồi."
Tần Nam chạm vào đuôi ngựa vểnh ra của cô, "Trần Mặc đang ở trong phòng, con đến gặp nó trước nhé?!."
Nguyễn Manh gật gù cái đầu thông minh, đáp: "Được ạ." Đây là lần đầu tiên cô đến nhà hàng xóm nên có hơi ngại ngùng.
Tần Nam đi lên tầng hai. Hai phút sau bà bước xuống, mỉm cười với Nguyễn Manh. " Trần Mặc đang đọc sách trong phòng, con mau vào đi."
Nguyễn Manh đi lên tầng hai, gõ cửa phòng. Không có bất kì âm thanh nào trong đó. Nguyễn Manh lịch sự mở cửa ra, Trần Mặc đang ngồi thẳng bên bàn đọc sách. Cô bước vào, nhìn quanh phòng của cậu cẩn thận quan sát một lượt.
Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, một chiếc giường đơn, khăn trải giường màu xanh đậm không có nếp nhăn nào, cạnh giường có một kệ sách, bên trong chứa dày đặc sách. Chẳng hạn như "Lược sử thời gian", "Vũ trụ học", "Thiết kế vĩ đại", "Bí ẩn về những con số", "Toán học nâng cao", "Từ điển bách khoa toàn thư" (×_×)... Nguyễn Manh chưa bao giờ nghe nói về những quyển sách này.
Ngoài ra còn có một số mô hình máy bay lớn, nhỏ ở trên kệ. Nguyễn Manh tò mò đánh giá chúng. Những mô hình này được lắp ráp rất công phu, các bộ phận ở trên vừa phức tạp lại vừa tinh xảo. Cô không ngờ lại có người kiên nhẫn trong việc chế tạo những chiếc máy bay này đến vậy.
Nguyễn Manh dường như đã bước chân vào thế giới riêng đầy bí ẩn của Trần Mặc. Sau đó, Nguyễn Manh chuyển sự chú ý của mình sang Trần Mặc đang ngồi bên bàn học. Cậu vẫn chăm chú nhìn quyển sách, không phản ứng với sự xuất hiện bất ngờ của cô.
Nguyễn Manh nhìn vào lưng cậu, không thể không suy nghĩ. Chính xác thì chú Trần đã làm gì với con robot nhạt nhẽo này vậy? Cậu ta trông cùng tuổi với mình nhưng tại sao lại khác biệt lớn đến vậy?
_________
Tác giả có một điều muốn nói: Mở khóa thế giới của Trần Mặc (_∩)
Vẫn còn phong bì đỏ ~ ~
___________
Chả hiểu sao toi tìm bản convert của bộ này lại không thấy đâu nữa các nàng ạ ? Không check được convert nên còn thiếu sót, thỉnh nhẹ nhàng góp ý ><