Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 18

Đợi cô vất vả lắm mới bò dậy được, Hạ Phùng Tuyền không chút hoang mang nói luôn: “Chuyện mà tôi muốn cô làm chính là mỗi sáng đúng 8h mang một tách cà phê để ở tủ đầu giường cho tôi, đúng rồi còn cả bánh chanh tự tay cô làm nữa.”

Khuôn mặt Diệp Tây Hi đỏ tím rồi tím hồng, nhất định gào to: “Tôi chết cũng không làm.”

“Rất đáng tiếc,” Hạ Phùng Tuyền đắc ý hướng ngoài cửa sổ nói: “Ở đây có rất nhiều người làm chứng, chính cô đã nói, nếu đổi ý thì heo chó cũng không bằng còn gì.”

Không người nào tự nguyện nhận mình heo chó cũng không bằng, cho dù là người sói đi chăng nữa.

Cho nên, mặc dù không tình nguyện nhưng Diệp Tây Hi vẫn phải tuân thủ giao ước, mỗi ngày đúng giờ đem cà phê cũng bánh đem đến đặt lên tủ đầu giường Hạ Phùng Tuyền, sau đó trở về phòng ngủ tiếp.

Kiên trì được ba ngày, Diệp Tây Hi cuối cùng cũng không chịu được nữa, ném cái đồng hồ báo thức đi, chùm chăn kín đầu, tình nguyện nhận mình heo chó cũng không bằng để được ngủ tiếp.

Danh dự cùng việc ngủ đem ra lựa chọn, cô không do dự bằng mọi giá phải được ngủ thêm.

Vừa mới cảm giác được ngủ thoả thích, trời đất gì cũng không biết, Diệp Tây Hi mơ thấy mình đỗ vào trường đại học danh tiếng cả nước, hằng năm nhận được học bổng dành cho học sinh ưu tú nhất, sau đó được Pierre Berg coi trọng, cộng sự của nhà thiết kế lừng danh Yves Saint Laurent , làm cô trở nên nổi tiếng, sau nữa liền được gả cho một vị hoàng tử vừa đẹp trai cao to lại lắm tiền, nhưng đang tiến hành hôn lễ thì Diệp Tây Hi bỗng nhiên cảm thấy khó thở, hô hấp khó khăn, co quắp rồi ngã xuống đất.

Cái loại cảm giác khó chịu này vô cùng thật, khuôn mặt hoàng tử trước mắt cô dần biến mất chỉ còn một mảnh trắng xoá, Diệp Tây Hi từ từ mở mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Hạ Phùng Tuyền.

Hắn mặt không có chút biến đổi nào vẫn nhìn cô chăm chú, mà tay phải hắn—đang túm chặt cái mũi của cô.

Hèn chi mình không thở được cơ chứ!

Diệp Tây Hi vội vàng gạt phăng cái tay hắn ra, nhảy xuống giường, thở hổn hển, chờ thở lại được bình thường, lập tức mắng hắn: “Hạ Phùng Tuyền , anh định mưu sát tôi sao?”

Hạ Phùng Tuyền cứ làm như chẳng có cái gì xảy ra hết, chỉ lạnh lùng nói: “Mau đi chuẩn bị cho tôi cà phê cùng bánh chanh.”

Diệp Tây Hi dở khóc dở cười: “Anh cũng rời giường rồi mà, tự mình đi chuẩn bị không được à?”

Hạ Phùng Tuyền chậm rãi nói: “Câu trả lời cuối cùng của tôi là: KHÔNG ĐƯỢC.”

“…”

“Chuẩn bị cho tốt, mang đến phòng tôi, tôi bây giờ về ngủ tiếp.”

“Đã rõ.” Diệp Tây Hi cười ha ha, chờ hắn ra ngoài sẽ tiếp tục ngủ tiếp.

Nhưng mà trước khi đóng cửa, Hạ Phùng Tuyền chậm rãi ném lại một câu hoàn toàn đập tan ý đồ của cô “5 phút nữa, nếu cô còn chưa rời giường thì tôi sẽ lấy đá từ tủ lạnh nhét vào người cô đấy.”

Lời cảnh cáo này vô cùng có hiệu quả, 5 phút sau, cà phê nóng hổi cùng bánh chanh thơm ngào ngạt cùng lúc được đem đến đặt trên tủ đầu giường của Hạ Phùng Tuyền.

Trải qua lần này, Diệp Tây Hi không dám tái phản kháng, mỗi ngày sống chết cũng phải mang đồ đến.

Đây quả thực là một loại cực hình, nhìn Hạ Phùng Tuyền thư thái thoải mái nằm ngủ trên giường, Diệp Tây Hi chỉ muốn nhào tới cắn hắn.

Nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi chứ cô nào có cái can đảm này =.=

Có khi Diệp Tây Hi cảm thấy rất khốn cùng, cho dù bánh chanh cô làm có ngon đến thế nào đi nữa nhưng ngày ngày ăn Ha Phùng Tuyền không cảm thấy phát ngấy lên à?

Nghe thấy vấn đề này, Hạ Phùng Tuyền chẳng qua chỉ là ngẩng đầu lên hờ hững liếc cô một cái, sau đó tiếp tục lấy tay sửa soạn giấy tờ, một lúc sau mới lên tiếng trả lời: “Cô cứ từ từ nghĩ đi.”

Suy nghĩ hàng giờ đồng hồ, vẫn như cũ không có tý ty manh mối nào, Diệp Tây Hi quyết định buông xuôi, không quan tâm đến vấn đề này nữa.

Dù là người có ý chí sắt đá thế nào đi nữa, gặp cơn buồn ngủ cũng đành phải bó tay chịu trói.

Huống chi là Diệp Tây Hi.

Bởi vì buổi tối mải mê đâm đầu vào chơi trò chơi quá, ba giờ sáng mới ngủ, nên ngày thứ hai bị đồng hồ báo thức kêu ầm ĩ, Diệp Tây Hi quả thực muốn giết người: Hạ Phùng Tuyền hoặc là mình.

Giãy dụa hồi lâu, cuối cùng cũng bò dậy được, bưng cái mâm như âm hồn không tan lướt tới phòng Hạ Phùng Tuyền.

Trong phòng tắm tiếng nước chảy ào ào, hắn đang tắm.

Diệp Tây Hi để cái mâm xuống, hai mắt díp lại, lúc này, cô lại nhìn cái giường trống không trước mặt.

Chẳng qua là ngồi một lúc thôi mà, Diệp Tây Hi tự nhủ như vậy.

Nhưng ngồi xuống liền không dậy nổi nữa— cái giường này quá ư mềm mại thoải mái.

Diệp Tây Hi híp mắt, thoáng một cái cả người đã đổ xuống giường, trong nháy mắt liền tiến vào mộng đẹp.

Đến tốt cùng là mộng đẹp cái gì, Diệp Tây Hi cũng không nhớ rõ, chỉ có thể khẳng định đây nhất định là mộng đẹp.

Bởi vì ác mộng thuộc về thực tế.

Diệp Tây Hi lần thứ hai mở mắt trong ngày, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ngay trước mặt mình.

Da rám nắng, sống mũi thẳng, cao, điển trai nhưng mồm miệng độc ác không nói ra được cái gì hay ho.

Hạ Phùng Tuyền.

Hạ Phùng Tuyền ghé sát mặt vào cô!

Nếu như là bình thường, Diệp Tây Hi nhất định sẽ bị doạ đến kinh hồn bạt vía mà lăn một vòng trên mặt đất nhưng bây giờ, cô không có cách nào nhúc nhích được— Hạ Phùng Tuyền đem dùng chân kẹp chặt cả người cô rồi. (2 người này trong tư thế ôm nhau ngủ hai mặt đối diện nhau đấy, mọi người tưởng tượng ra chưa ?)

Nhưng đó chưa phải là thảm nhất!

Thảm nhất chính là, ở ngoài cửa còn có một đám người vừa nhìn vừa bình luận xôn xao.

“Cô bé này thật là nói một đằng làm một nẻo, miệng rõ ràng kêu chán ghét Phùng Tuyền, ấy thế mà kết quả vẫn cùng hắn chung giường.” Hạ Từ Viện day day cằm, nở một nụ cười quỷ dị.

“Ta còn tưởng bọn họ phải mất đến 5,6 năm cơ, không thể ngờ được thanh niên bây giờ tốc độ thực mau, phải đi báo cho lão gia mới được.” A Khoan vừa nói vừa chạy xuống lầu.

Hạ Hư Nguyên tay vẫn cầm dao mổ dính máu, khẽ mỉm cười: “Cái này thú vị thật.”

Đối mặt với Diệp Tây Hi đang nổi điên, Hạ Phùng Tuyền chỉ nhàn nhạt giải thích: “Tôi vừa tắm xong đi ra đã thấy cô ngủ mất tiêu rồi, không muốn quấy rầy cô, liền ngủ ở một bên khác của giường.”

“Anh có thể đi chỗ khác ngủ a!” Diệp Tây Hi thái dương gân xanh nổi lên.

“Tôi có thói quen chỉ ngủ giường của tôi!”

“Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều hiểu lầm rồi thì phải làm sao đây?”

“Không sao, thanh danh của tôi giờ cũng không được khá khẩm gì cho cam,” Hạ Phùng Tuyền rất bình thản nói “Cô không cần vì thế mà định xin lỗi đâu.”

“…”

“Diệp Tây Hi, miệng cô bị lệch rồi kìa.”

“Bị anh làm cho tức chết rồi đấy!”

Cuối cùng Diệp Tây Hi cố gắng hướng Hạ bá bá giải thích một giờ liền mới làm sáng tỏ được chân tướng sự việc.

Nhưng là, lời đồn không biết bằng cách nào nhanh chóng được lan rộng ra bên ngoài, rất nhiều người đều cho rằng cô và Hạ Phùng Tuyền đã đính hôn, thậm chí còn nói trong bụng cô đã “có” rồi, cái giả thuyết này cũng rất nhanh bị một số người phản đối, bọn họ cho rằng con của cô và Hạ Phùng Tuyền thật ra thì sớm đã có thể đánh đấm giả bộ được rồi ấy.

Cho nên, Diệp Tây Hi vừa mới chỉnh được miệng bị Hạ Phùng Tuyền chọc tức mà méo sẹo, giờ nghe thấy vậy lập tức lệch hẳn sang một bên.