Diệp Tri Chi đánh mất lý trí trong 1.11 giây.
Trong khoảnh khắc đại não khôi phục suy nghĩ ấy, dường như cô đã phản xạ có điều kiện…
Đóng cửa lại.
Diệp Tri Chi nghĩ rằng có lẽ mình gặp ảo giác, nếu không thì tại sao Giang Yến Từ lại ở bên ngoài cửa cơ chứ?
Ở đầu dây bên kia điện thoại, Thịnh Dĩ Nhan luyên thuyên nói một hồi lâu nhưng không được đáp lại chút nào, cuối cùng cô ấy cũng cảm thấy có gì đó sai sai: “Diệp Tiểu Chi?”
“Diệp Tiểu Chi, Diệp Tiểu Chi?” Cô ấy lên giọng: “Cậu có nghe tớ nói không?”
“Cậu ở bên đó làm sao vậy? Sao không nói gì nữa?”
Diệp Tri Chi lấy lại tinh thần.
“Tớ, tớ không sao, cậu chờ một chút tớ có việc, lát nữa tớ gọi lại cho cậu sau, cúp trước đây.”
Cô nói một hơi rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Diệp Tri Chi đứng phía sau cửa, do dự vươn tay, mở cửa lần nữa.
Không phải ảo giác.
Giang Yến Từ thật sự đang ở bên ngoài cửa, phiên bản người thật.
“Giang par, chào buổi tối.” Sau mấy giây ngắn ngủi, Diệp Tri Chi phá vỡ sự trầm mặc trước, khó khăn mở miệng: “Vừa nãy kiểu tóc của tôi hơi rối, sợ sẽ dọa anh nên mới…”
Giang Yến Từ hơi ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào cái tai hình con thỏ nhỏ nhỏ dễ thương trên đầu của Diệp Tri Chi.
“…” Đột nhiên không biết bịa như thế nào nữa rồi.
Lúc nhận lấy ánh mắt này của Giang Yến Từ, cô không biết phải làm sao, dũng khí nói chuyện lập tức biến mất.
Bán manh…
Manh manh manh manh manh manh manh!
Dường như bầu không khí xung quanh cũng hơi thay đổi.
Diệp Tri Chi yên lặng trong giây lát, kiên trì nói tiếp: “Giang par, đã trễ thế này rồi, anh có chuyện gì sao?”
Giang Yến Từ giơ tay cầm thức ăn nhanh lên, hơi nhíu mắt lại: “Em gọi đồ ăn ngoài?”
Tiếng nói của anh bị nhuộm màu bóng đêm, hơi khàn khàn, sợi tóc lộn xộn che khuất gương mặt sắc sảo, đôi môi nhợt nhạt, khí chất lạnh lùng trên người cũng không còn nữa.
Ánh đèn trong phòng rọi vào người anh tạo thành quầng sáng, hình bóng cái người đang đứng trước cửa trông hơi cô độc, tự nhiên lại khiến cô thấy hơi… Đáng thương?
Diệp Tri Chi gật đầu, nhanh chóng đưa tay nhận lấy đồ ăn ngoài.
Cô nhỏ giọng nói cảm ơn, trong lòng cảm thấy không tin nổi cho lắm.
Giang Yến Từ thảm như vậy sao? Tập đoàn Giang Diên phá sản, anh phải lưu lạc bên ngoài, buổi tối làm thêm việc ship đồ ăn nhanh để trả nợ sao?
Lần đầu tiên gặp mặt, khi đó trường học tổ chức đại hội thể dục thể thao.
Khi đó người lớn vừa định hôn ước, Giang Yến Từ qua đây để đặc biệt “Cảnh cáo” cô.
Anh đứng trên bậc thang đá, ở trên cao nhìn xuống cô, giọng nói lạnh lùng.
“Tốt nhất cô nên biết thân biết phận một chút.”
Diệp Tri Chi:
Lúc anh tìm tới, cô vừa mở nắp chai ra…
Đây là chai coca mà bạn học trong lớp đưa cho cô, nhưng nó đã lăn trên đất rất nhiều vòng, đáng tiếc cô lại không hề hay biết.
Sau đó, nước coca phun ra ngoài, dính đầy lên người anh.
“…”
Chỉ đẹp trai cùng lắm ba giây.
Mâu thuẫn cứ như vậy kết thúc.
Diệp Tri Chi không có cảm tình gì với “Vị hôn phu cũ” này của mình cả, sau khi vào đại học cô đã trực tiếp cắt đứt liên lạc, mãi đến khi anh trở thành đối tác của công ty luật cô đang làm.
Cô lại có nhận thức mới về Giang Yến Từ.
Anh chính là một con người lãnh khốc vô tình, chỉ biết lột da bóc lột sức lao động người khác.
Bên cạnh hai tin nhắn của cô hiện lên dấu chấm than màu đỏ.
Tin nhắn không được gửi đi.
Sau khi trầm mặc vài giây, cô nhỏ giọng lúng túng: “Có lẽ tín hiệu ở đây hơi kém nên không gửi tin nhắn được.”
Giang Yến Từ nhìn vào bàn tay đang cầm thức ăn nhanh của cô, đầy ẩn ý lặp lại bốn chữ: “Tín hiệu quá kém?”
Diệp Tri Chi cũng không muốn dây dưa gì nhiều về đề tài này nên lảng sang chuyện khác: “Anh có muốn vào nhà uống ly nước không?”
Lúc đầu cô chỉ muốn nói lời khách sáo, nào ngờ anh đáp lại: “Làm phiền rồi.”
Diệp Tri Chi:?
Anh thật sự không khách sáo à?
Diệp Tri Chi suýt chút nữa không duy trì được biểu cảm trên gương mặt mình.
Nhưng lời đã nói rồi, không cách nào thu hồi lại được nữa.
Diệp Tri Chi ở một mình nên phòng thuê của cô không chuẩn bị sẵn dép cho khách.
Cô lục tung một hồi lâu mới tìm thấy một đôi dép nhung trong tủ giày, màu hồng, trên đôi dép còn có hai cái tai thỏ nữa.
Giang Yến Từ liếc nhìn đôi dép trên đất rồi nhìn về phía cô.
Diệp Tri Chi trừng mắt nhìn: “Chỉ có đôi này thôi.”
“…”
Anh trầm mặc vài giây, mặt không đổi sắc.
Nhưng tất nhiên đôi dép này không phù hợp với anh chút nào, một đôi dép béo mập dễ thương, trông có vẻ sai sai thế nào ấy.
Diệp Tri Chi nhìn sang chỗ khác, cố gắng nén tiếng cười của mình.
“Khụ, cái đó, tôi đi rót nước cho anh.”
Để tránh mọi việc đổ bể, cô nhanh chóng tìm cớ chạy trốn.
Diệp Tri Chi vào phòng bếp nấu nước sôi, lúc đi ra thì thấy Giang Yến Từ đã ngồi trên chiếc ghế salon.
“Giang par, muốn ăn bánh quy không?”
Diệp Tri Chi rót cho anh cốc nước, hỏi một câu khách sáo.
“Không cần.”
Giọng nói của Giang Yến Từ rất hờ hững, anh dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Nhưng còn em, không ăn đồ ăn ngoài đã mua sao? Nếu không ăn thì nó sẽ nguội đấy.”
Lúc này, Diệp Tri Chi mới nhớ ra hoành thánh đã bị cô thuận tay đặt trên tủ giày.
Cô đến chỗ huyền quan, xách túi đồ ăn ngoài đến bàn ăn. Cô mở hộp đồ ăn ra, hoành thánh nhỏ đã nguội rồi. Cô nhìn hành cắt nhỏ trôi nổi trong bát, đột nhiên không có hứng ăn nữa.
Ánh mắt của cô vô thức nhìn sang người đang ngồi trên ghế salon.
Giang Yến Từ đang lật một quyển tạp chí ra xem. Tâm trạng của cô hơi dao động, cô thả đũa trên tay xuống, nhìn về phía Giang Yến Từ: “Giang par, tôi có chuyện cần thương lượng.”
Giang Yến Từ ngước mắt: “Chuyện gì?”
Diệp Tri Chi nói: “Chuyện là, tôi sẽ giữ bí mật chuyện anh giao đồ ăn ngoài, thế nhưng tôi muốn hoãn thời hạn nộp phương án sáp nhập và thu mua tập đoàn Duy Á một chút được không, còn có vừa nãy…”
Động tác của Giang Yến Từ hơi ngừng lại, đáy mắt lóe lên chút tia sáng. Anh gấp cuốn tạp chí lại, nhíu mắt: “Em đang muốn bàn điều kiện với tôi sao?”
“Không sai, tôi đang bàn điều kiện với anh.” Diệp Tri Chi hất cằm.
Giang Yến Từ không nhanh không chậm nói: “Em nhất định phải bàn chuyện công việc với tôi sao?”
“Phí cố vấn của tôi là 3000 một tiếng.” Anh nói: “Em muốn gửi tiền mặt hay quét mã?”
Diệp Tri Chi: “…”
Giang Yến Từ nói: “Ngày mai phải gửi bản đề xuất đến email của tôi, không được quên.”
Diệp Tri Chi hít thở sâu vài cái rồi nói: “Được, Giang par, tôi biết rồi.”
Cô dừng lại, cố nặn ra một nụ cười giả dối: “Vậy nên Giang par cố ý tới nhà của tôi chỉ vì muốn nhắc nhở việc tôi phải nộp bản đề xuất đúng giờ hay sao?”
Giang Yến Từ hỏi ngược lại: “Nhà em? Đây không phải là phòng em thuê sao?”
Anh lại bổ sung thêm: “Tôi nhớ là tiền thuê phòng này của bên công ty luật phải không?”
Hôm nay không cách nào nói chuyện với nhau được mà.
Diệp Tri Chi tức giận đến nỗi trái tim đau nhói, cô quay đầu lấy dù rồi nhét vào tay của anh, không khách khí nói: “Giang par, bây giờ cũng khuya lắm rồi. Anh thấy hoàn cảnh phòng tôi ra sao rồi đấy, anh ở đây không tiện, nhanh chóng trở về đi.”
Giang Yến Từ đứng lên khỏi chiếc ghế salon, im lặng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm khiến cô không thể nhìn thấu.
Diệp Tri Chi cảm thấy da đầu tê rần khi bị anh nhìn: “Anh… nhìn tôi như vậy làm gì?”
Anh không nói gì, đột nhiên tiến lên một bước rồi ôm lấy cô.
“Giang, Giang Yến Từ.” Diệp Tri Chi càng hoàng sợ hơn, cả người cứng đờ trong lồng ngực của anh, tim cũng đập loạn xạ cả lên: “Anh, anh làm cái gì thế?”
Cô đẩy anh ra nhưng không được.
Đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười, tràn đầy ý tự giễu.
Diệp Tri Chi chần chừ: “Anh… sao vậy?”
“Diệp Tiểu Thu, nhà tôi phá sản rồi, tôi không có nơi để đi.” Giang Yến Từ thấp giọng nói, giọng của anh lộ ra vẻ uể oải mệt mỏi khó mà che giấu được, trầm thấp khàn khàn.
*Diệp Tiểu Thu: Chữ “thu” và “chi” trong tiếng Trung thường dễ nhầm lẫn. Tên WeChat của Diệp Tri Chi là “Là Tri Chi không phải Thu” cũng đã giải thích về vấn đề này. Nhưng Giang Yến Từ vẫn thích gọi cô là Diệp Tiểu Thu.