Diệp Tri Chi vừa mới tỉnh lại, ý thức còn hơi mơ hồ.
Trước mắt cô xuất hiện nhiều vật cản nên cô đã vô thức lùi về sau, nhưng đột nhiên phát hiện mình không thể lùi về phía sau nữa.
Trên người cô còn đang đeo dây an toàn, phía sau là ghế dựa, cô hoàn toàn bị kẹt trong không gian nhỏ bé này.
Nhưng quá gần.
Gần đến nỗi có thể thấy rõ hình bóng của mình trong mắt anh, còn có…
Chờ đã, quá gần?
Gần trong gang tấc… Giang Yến Từ.
Diệp Tri Chi lập tức tỉnh táo lại trong giây lát.
Giang Yến Từ đang cách cô chỉ vài centimet, không gian bên trong xe rất chật hẹp, bốn mắt nhìn nhau, hơi thở quấn quít, có thể nghe thấy nhịp tim đang đập rất nhanh của đối phương.
Đầu óc của cô chợt trở nên trống rỗng, tim cũng đập loạn xạ cả lên.
“Anh…”
Giang Yến Từ cũng không ngờ đột nhiên cô lại tỉnh lại, anh siết bàn tay mình lại, cố gắng áp chế trái tim đang đập liên hồi của mình.
Anh tiếp tục lướt qua cô, đưa tay qua bên dưới ghế ngồi chỗ cửa, nói rất tự nhiên: “Có cái gì đó rơi ở bên kia nên tôi đi nhặt lên.”
Diệp tri Chi hồi phục tinh thần của mình lại nhưng vẫn có chút lờ mờ, vô thức bị cuốn theo tiết tấu của anh.
Thần kinh cô căng chặt, cả người cứng đờ tại chỗ ngồi, không dám cử động dù chỉ một chút: “Giang Yến Từ, anh, anh đã khỏe rồi sao?”
“Rồi.”
Giang Yến Từ thu tay về, trở về chỗ ghế lái.
“Ồ.”
Mạch suy nghĩ của Diệp Tri Chi loạn cả lên, cũng không thèm chú ý đến rốt cuộc anh đánh rơi thứ gì.
Sau khi anh trở về chỗ, cô nhanh chóng cởi dây an toàn trên người mình ra: “Đã đến rồi sao? Sao anh lại không đánh thức tôi?”
Anh đặt một tay lên vô lăng, nhìn thẳng về phía trước, mặt không đổi sắc nói: “Tôi thấy em ngủ rất say nên không quấy rầy em.”
Diệp Tri Chi không suy nghĩ gì, lập tức nói tiếp: “Vậy lần sau anh cứ trực tiếp đánh thức tôi dậy là được rồi.”
Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, cô như khựng lại.
Lần sau…
Cái câu nói này, cứ như là sẽ còn có lần sau nữa vậy.
Hình như Giang Yến Từ phát hiện ra, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhướng mày nói: “Được.”
Diệp Tri Chi: “…”
Nói chuyện mà không cần não nó như vậy đấy.
Nhưng lời đã nói ra rồi, không thể rút về được nữa.
“Cảm ơn anh đã tiễn tôi qua đây, không còn thời gian nữa tôi đi trước đây, ngày mai gặp lại.”
Diệp Tri Chi dứt khoát không đấu tranh tư tưởng nữa, cô nói một hơi rồi lưu loát mở cửa xuống xe, ôm lấy túi xách chạy như bay.
“Không cần khách sáo.”
Phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, cứ như đang cười nhạo cô mà không hề kiêng nể gì vậy.
Lúc đi lên bậc thang, Diệp Tri Chi đưa mắt nhìn thoáng qua Giang Yến Từ đang lái xe rời đi.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Lúc đến thang máy, Diệp Tri Chi không khỏi nhớ đến cảnh tượng lúc ở trong xe khi nãy.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau đó, cô thực sự cho rằng Giang Yến Từ muốn hôn mình.
Chỉ cần anh hơi cúi đầu một chút rồi, rất có thể sẽ đụng vào…
Không đúng, sao đầu cô toàn nghĩ mấy thứ tạp nham ở đâu không vậy.
Diệp Tri Chi lắc đầu, mạnh mẽ vứt bỏ cảm giác khác lạ trong lòng, rồi lại không nhịn được nghĩ ngợi nếu như khi đó Giang Yến Từ thật sự hôn cô thì không biết cô sẽ phản ứng như thế nào nữa.
Đúng lúc điện thoại cô đang cầm trên tay đổ chuông vang dội, cô cúi đầu nhìn về phía màn hình.
Trong thời gian ngắn ngủi ở trên xe, điện thoại di động của cô đã có thêm vài tin nhắn chưa xem.
Tin nhắn mới nhất chính là voice chat mà Thịnh Dĩ Nhan gửi đến.
“Diệp Tiểu Chi, tớ đã đến rồi, ở vị trí cũ, cậu đến rồi thì đi thẳng lên đây đi.”
…
Địa điểm hẹn của Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan chính là nhà hàng xoay vòng nổi tiếng nhất thành phố A.
Nhà hàng ở tầng cao nhất của tòa tháp Đông Phương, nơi này có tầm nhìn ngắm cảnh 360 độ độc nhất vô nhị. Ở trên này, ta có thể thu hết cảnh quang thành phố vào trong mắt mình. Nhất là khi đêm đến, ánh đèn nơi tòa nhà cao tầng này sáng rực rỡ, dòng xe cộ trên chiếc cầu cao tốc cứ như dệt cửi, bắc ngang qua con sông thành phố, tựa như một dải ngân hà đang di chuyển, những ngôi sao rải rác khắp nơi, tỏa sáng lấp lánh.
Thịnh Dĩ Nhan đã đặt trước vị trí gần cửa sổ.
Diệp Tri Chi đi ra khỏi thang máy, liếc mắt một chút đã thấy được cô ấy.
Thịnh Dĩ Nhan cũng nhìn thấy cô, giơ tay lên bắt chuyện trước: “Diệp Tiểu Chi, bên này.”
Sau khi ngồi xuống, Thịnh Dĩ Nhan hỏi: “Sao lại trễ như vậy, không phải nói xong trước sáu giờ sao?”
Diệp Tri Chi nói: “Trên đường đi gặp chút chuyện nên bị trì hoãn.”
Thịnh Dĩ Nhan suy đoán: “Lại là vì Giang par của cậu sao?”
Diệp Tri Chi thở dài: “Miễn bàn đến anh ấy, tên Giang Yến Từ kia, tan làm cũng không khiến người ta yên tâm nổi.”
Tất nhiên Thịnh Dĩ Nhan đã hiểu lầm ý của cô, cô ấy tấm tắc hai tiếng: “Không phải trưa nay cậu đi ra ngoài với Giang par của mình sao? Sao anh ta lại máu lạnh như vậy, không đưa cậu đi một chút sao?”
Diệp Tri Chi đáp: “Cũng không phải, tuy anh ấy là người có hơi hà khắc với tâm tư hơi đen tối nhưng mà…”
Không biết Thịnh Dĩ Nhan nhìn thấy gì, bỗng nhiên cô ấy rất sửng sốt rồi ho khan hai tiếng, còn nháy mắt với Diệp Tri Chi nữa.
“Nhan Nhan, cậu làm sao vậy?”
Diệp Tri Chi còn đang nghi ngờ thì đột nhiên phía sau truyền đến giọng nói…
“Thì ra tôi ở trong lòng em là dạng tồn tại bết bát thế sao?”
Cô vừa ngẩng đầu lên đã thấy nhân vật chính trong câu chuyện của hai người.
Không biết Giang Yến Từ đã đứng bên cạnh bàn của hai cô từ khi nào, anh nhìn cô rồi mỉm cười.
Diệp Tri Chi:?
Cô đè nén cảm giác hổ thẹn vì nói xấu bị bắt tại trận xuống rồi khó khăn mở miệng nói: “Giang par, không phải anh về rồi sao?” Ngụ ý là sao anh cũng theo tôi tới đây rồi?
Giang Yến Từ nhận lấy ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của cô, giọng nói rất tự nhiên, đáp: “Tôi cũng chưa được ăn cơm tối, trở về thì quá muộn rồi nên quyết định giải quyết ở gần đây.”
Anh cười một cái: “Lúc đi ngang qua nhìn thấy em nên qua chào hỏi một tiếng.”
Diệp Tri Chi: “Vậy anh…”
Anh tiếp tục nói: “Đã vậy rồi thì có ngại tôi ngồi chung không?”
Diệp Tri Chi: “…”
Cô còn có thể nói như thế nào nữa?
Diệp Tri Chi chỉ có thể kiên trì nói: “Không ngại.”
Thịnh Dĩ Nhan cũng thu hồi lại tâm trạng khϊế͙p͙ sợ của mình, mau chóng đáp: “Không ngại không ngại, đương nhiên không ngại, vừa hay còn có chỗ trống.”
Nói xong, cô ấy lê tiếng gọi nhân viên phục vụ lại: “Waiter làm phiền rồi, chuẩn bị thêm một vị trí nữa.”
Giang Yến Từ kéo chiếc ghế bên cạnh Diệp Tri Chi, ngồi xuống một cách tự nhiên.
Diệp Tri Chi cầm ly lên, cô chết lặng uống một ngụm nước chanh, cả người ở trong trạng thái cứng nhắc. Ngay cả việc Thịnh Dĩ Nhan đang nháy mắt với mình, cô cũng không biết.
Thịnh Dĩ Nhan rất tức giận với biểu hiện của Diệp Tri Chi, cô ấy quyết định thay đổi sách lược.
Cô ấy ngồi thẳng người, dời mắt sang Giang Yến Từ, rụt rè mở miệng: “Hình như lâu rồi không gặp anh.”
Giang Yến Từ hơi gật đầu, lễ phép đáp lại: “Đã lâu không gặp.”
Sau khi cân nhắc ngôn từ xong, Thịnh Dĩ Nhan thử dò hỏi: “Trước đây tôi có nghe Tiểu Chi nói, bây giờ hai người đang làm việc chung tại một công ty luật phải không?”
Diệp Tri Chi cụp mắt xuống, xé một gói khăn tay ướt, chuyên tâm lau bộ đồ ăn.
Anh liếc nhìn cô mà không để lại chút dấu vết nào, cười nói: “Đúng vậy.”
“…”
Thịnh Dĩ Nhan nhướng mày, lúc cô ấy định hỏi thêm gì đó thì chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.
Giang Yến Từ liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, anh đứng lên nói: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
“À, được.”
Sau khi anh rời đi, thần kinh căng thẳng của Diệp Tri Chi mới thả lỏng được đôi chút.
Thịnh Dĩ Nhan nhìn cô, giọng nói tràn đầy khϊế͙p͙ sợ: “Diệp Tiểu Chi, lợi hại thật nha.” Tuy cô ấy đã tận lực đè thấp giọng nhưng mà khó kìm nén được sự kích động của mình: “Không hổ là cậu, có thể đoạt Giang Yến Từ đến tay như vậy.”
“Nhưng mà cậu cũng tốc độ quá đấy, tớ mới gọi điện lúc trưa mà đến tối cậu đã bắt đầu cân nhắc anh ta rồi.”
Diệp Tri Chi bất lực giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, chúng tớ đúng lúc vừa bàn xong vụ án nên anh ấy tiện đường đưa tớ đến đây.”
Cô dừng lại rồi nhỏ tiếng bổ sung thêm: “Tớ cho rằng anh ấy đã trở về, không ngờ anh ấy theo đến đây.”
Có lẽ câu giải thích lần này của cô có ý nghĩa quá khác nên ánh mắt Thịnh Dĩ Nhan nhìn cô càng thêm ẩn ý.
Diệp Tri Chi lại uống một hớp nước, mạnh mẽ lái sang chuyện khác: “Lại nói tiếp…”
Đột nhiên cô ấy chú ý đến chuyện bọn họ có ba người nhưng trên bàn lại có bốn bộ đồ ăn, là do Thịnh Dĩ Nhan bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị nhiều hơn một vị trí hay sao nhỉ.
Cô nghi ngờ hỏi Thịnh Dĩ Nhan: “Còn có người khác đến nữa hay sao vậy?”
Thịnh Dĩ Nhan nhìn lướt qua cái bàn, thờ ơ đáp: “À, là tên Thịnh Dĩ Minh ấy.’
“Dĩ Minh cũng đến sao?” Suy nghĩ của cô hơi dao động.
Nếu có bốn người thì có lẽ sẽ không lúng túng như bây giờ nữa.
Thịnh Dĩ Minh là em trai của Thịnh Dĩ Nhan, nhỏ hơn cô ấy ba tuổi. Diệp Tri Chi và Thịnh Dĩ Nhan đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, lúc qua nhà cô ấy chơi, Diệp Tri Chi vẫn hay gặp cậu ta. Cũng có đôi khi Thịnh Dĩ Nhan sẽ dẫn cậu ta ra ngoài chơi.
Trước khi lên đại học, quan hệ của ba người cũng không tệ.
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Xin lỗi nhé, sau khi nghe nói là hẹn cậu, cái thằng đó cứ sống chết muốn đi theo, nói có chuyện muốn nhờ cậu chỉ dẫn.”
“Không sao.” Diệp Tri Chi hỏi: “Nhưng mà cậu ấy chưa đến sao?”
Thịnh Dĩ Nhan thở dài: “Gần đây nó đang chuẩn bị kiểm tra gì đấy, mới vừa nói với tớ là sẽ đi nhờ xe đến rồi. Nhưng mà đừng để ý nó, tên tiểu tử thối ấy…”
Đột nhiên ở bên cạnh truyền đến giọng nói: “Hình như em nghe thấy có người nói xấu mình.”
“Ah, Tiểu, Tiểu Minh.” Thịnh Dĩ Nhan lại càng hoảng sợ hơn: “Em em tới lúc nào vậy?”
Thịnh Dĩ Minh ngồi xuống đối diện với Diệp Tri Chi, mặt không chút biểu cảm nói: “Mới vừa đến thôi, không ngờ vừa tới đã nghe thấy chị nói xấu em trước mặt chị Tri Chi.”
Thịnh Dĩ Nhan nói: “Sao lại bảo là nói xấu chứ? Chị chỉ là ăn ngay nói thật.”
Rõ ràng Thịnh Dĩ Minh không thèm để ý đến cô ấy, cậu ta quay đầu nhìn về phía Diệp Tri Chi, vô cùng hiểu chuyện lễ phép chào hỏi.
“Chị Tri Chi.”
“Này, chị nói này Thịnh Dĩ Minh.” Thịnh Dĩ Nhan bất mãn kháng nghị: “Em kêu Diệp Tiểu Chi là chị Tri Chi, còn với chị thì gọi thẳng tên thật, em như vậy là phân biệt đối xử quá đấy, rốt cuộc ai mới là chị ruột của em hả?”
“Thịnh Dĩ Nhan, chị cứ như gà rừng nước ngoài mới vừa tốt nghiệp đại học ấy, cả ngày không có chuyện gì chỉ biết mua mua mua, không cách nào so với chị Tri Chi được.” Thịnh Dĩ Minh ghét bỏ liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nói với cái giọng thiếu đòn.
Thịnh Dĩ Nhan: “… À.”
Thịnh Dĩ Nhan học đại học ở nước ngoài, ngành thiết kế thời trang.
Sau khi tốt nghiệp, cô ấy bị bố mình sắp xếp làm ở công ty tạp chí thời thượng dưới trướng của mình trên danh nghĩa chủ biên.
Nhưng mà Thịnh đại tiểu thư này không có hứng thú với công việc chút nào, cả ngày nằm dài ra, cứ ba ngày lại đi đánh cá rồi hai ngài lại đi phơi nắng. May thay công việc bên kia chỉ là trên danh nghĩa, cô ấy không cần tự mình đi xử lý chuyện lớn nhỏ gì của công ty nên Thịnh Dĩ Nhan cũng rất vui vẻ.
“Thịnh Dĩ Minh, em đừng quên trước đây lúc em muốn đăng ký học luật đại học A, là ai đã giúp em che giấu bố.”
Diệp Tri Chi đã sớm quen cái cách mà hai chị em này đối xử với nhau rồi.
Cô nhanh chóng cầm thực đơn lên rồi đưa tới, hòa giải nói: “Nhan Nhan, cậu xem xem muốn chọn món gì.”
Cô lại tiếp tục thay đổi chủ đề: “Dĩ Minh cũng học ngành luật đại học A sao?”
“Ừ.”
Thịnh Dĩ Minh có hơi sửng sốt một chút, lỗ tai của cậu ta hơi phiếm hồng, xấu hổ nói: “Chị Tri Chi là tấm gương để em noi theo học tập, cũng là mục tiêu phấn đấu của em. Em muốn trở thành một người ưu tú giống như chị Tri Chi nên mới chọn ngành luật.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Năm nay em tốt nghiệp đúng không? Có tính toán gì cho sau này chưa?”
Thịnh Dĩ Minh đáp: “Đã gửi sơ yếu lý lịch cho công ty luật rồi, bây giờ đang đợi hồi âm.”
Diệp Tri Chi hỏi: “Công ty luật nào?”
“Còn chưa biết nữa, em đăng ký vài nơi.” Thịnh Dĩ Minh trộm liếc nhìn cô một cái, cố che giấu nói: “Sau khi xác định được thì em sẽ nói cho chị biết.”
“Được.”
Giang Yến Từ đã nói chuyện điện thoại xong nên trở về, ở xa xa, anh nhìn thấy ở chỗ bàn có nhiều hơn một người.
Anh ung dung đi đến, nói: “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi.”
“Giang Yến Từ?” Thịnh Dĩ Minh đứng lên, cảnh giác trừng người đàn ông trước mặt cứ như gặp phải đại dịch vậy: “Sao anh lại ở đây?”
Giang Yến Từ nhẹ nhàng nhướng mày, cười nói: “Tôi đi với Tri Chi.”
Lời nói này đúng là một câu hai nghĩa mà.
Hai người nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt dữ dội cứ như mấy tia lửa đang tung tóe ra.
Bầu không khí này, giương cung bạt kiếm.