Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 51: Phiên ngoại 1

Mùa đông năm 011, chỉ còn một tháng nữa là đến năm mới. Phương Nam khí hậu ẩm ướt, dù mùa đông lạnh đến đâu, mây giăng dày đến mấy cũng vẫn chẳng có tuyết rơi.

Nhiệt độ ngoài trời rất ít khi dưới 0 độ, với khí hậu phương Bắc khô nứt thì hoàn toàn bất đồng.

Tô Tần đi găng tay và đeo chụp tai, cậu mặc chiếc áo lông dày cộp, đạp xe đi tới tiệm tiện lợi gần nhà. Nền trời âm u, mây mờ giăng lối, tựa như chỉ một giây nữa thôi là bầu trời sẽ đổ sập xuống. Mấy con quạ đen đậu trên dây điện cao thế, đầu ngoẹo sang một bên, không ngừng kêu oác oác, đôi mắt như hạt đỗ đen dán lấy thân ảnh tròn vo của Tô Tần đang chậm rãi đạp xe, vài con quạ ở đằng xa bay tới, vững vàng đậu xuống bên dây điện.

Cửa hàng tiện lợi mở suốt 24 giờ, biển hiệu màu xanh nhạt, bên trên có chữ S7. Ngoài cửa có dựng vài chiếc xe đạp. Trước khi Tô Tần đến thành phố này, khi ấy cậu không biết có một cửa tiệm mở suốt ngày suốt đêm, càng không tin ở đây có thể mua được bất cứ cái gì.

Nhà cậu vốn ở một ngôi làng miền núi ở phương Bắc xa xôi, học phí phải nhờ Thường gia giúp đỡ mới có thể đến trường. Tô Tần giống như một ông cụ non, làm việc thì nhanh nhẹn, hơn nữa cũng hiểu lẽ đời hơn bạn học cùng tuổi. Dưới cậu còn hai người em trai, đến nay mới học tiểu học, để không tăng gánh nặng cho gia đình, sinh hoạt phí đều là tự cậu đi làm kiếm được, nếu cuối tháng còn thừa tiền, cậu đều gửi cho gia đình ở dưới quê.

Hoàn cảnh của Tô Tần, mấy người bạn học trên đây chắc chắn không tưởng tượng nổi, họ đều có bố mẹ nâng niu, mỗi tháng đều có tiền lớn tiền nhỏ để tiêu xài, thỉnh thoảng còn ra tiệm ăn sang một bữa. Tô Tần chỉ dám ăn suất cơm hơn mười tệ ở căn tin trường, khuya đi làm về thì mua một ít dưa chua ăn với cơm tẻ, chỉ vậy thôi là thành một bữa.

Cũng may là bạn học xung quanh không vì vậy mà coi thường cậu, Lưu Bị và Trương Dũng Nghĩa thường xuyên móc tiền túi bao cậu ăn, để Tô Tần có thể tiết kiệm được một khoản. Triệu Thần và Lưu Bị cũng hay tranh nhau trả tiền, giống như muốn so xem ai cao ai thấp, mỗi lần như vậy, Triệu Thần lại lớn tiếng quát Lưu Bị: “Anh là học trưởng của chú đấy!”

Lưu Bị thấy thế thì lười biếng trả lời, “Thế nên học trưởng à, anh để em mời mới đúng.”

Thấy có người đi đến, cửa kính tự động mở ra. Trong cửa hàng có điều hòa, khí nóng liền bao lấy, như muốn hòa tan khối khí lạnh trên gương mặt.

Tô Tần cởi găng tay ra, hà hơi vào lòng bàn tay rồi xoa xoa, vừa đi vào bên trong, vừa tháo chụp tai xuống.

“Ồ, cậu đến rồi.” Chủ cửa hàng đang ngồi trong quầy đọc báo, thấy Tô Tần đi đến, liền đứng lên gọi cái người ở gian hàng kia ra. “Tăng Vi, Tô Tần tới rồi đấy, cậu tan việc đi được rồi.”

“Vâng.” Đầu bên kia khẽ hô một tiếng, một cậu trai gầy teo đi ra. Cậu cởi áo khoác lớn, sau đó đi vào phòng thay đồ, cởi áo len ra và khoác chiếc áo đồng phục vào.

“Ế?” Người kia vươn tay chạm vào cổ Tô Tần, “Cái gì đây?”

Tô Tần không hiểu rõ, liền đi tới gương nhìn qua, vừa nhìn xong, sắc mặt liền tối sầm.

“Ồ!” Tăng Vi chợt hiểu ra, cười ha hả, “Của bạn gái sao? Tô Tần được lắm!”

Tô Tần không khỏi xấu hổ, ánh mắt dời đi nơi khác. Tiếng khóa kéo vang lên, cổ áo khoác được dựng thẳng, che đi cái cổ kia.


Tăng Vi đi đến bên quầy chào quản lý rồi ra khỏi cửa.

Ngoài trời giống như sắp đổ mưa, cửa vừa mở, gió lạnh liền thổi tới, đúng lúc Tô Tần đi ra, vì lạnh mà khẽ rụt cổ.

Có người theo gió lạnh chạy vào, là mấy học sinh mặc đồng phục cấp hai, vừa tháo cặp sách ra vừa run rẩy.

“Hôm nay thi tệ quá.”

“Ông toi rồi, lão Lưu nói, trên 100 điểm mới được giảm bài tập nghỉ đông.”

“Biết đâu may mắn được 100.”

Mấy đứa trẻ vừa nói vừa chọn tạp chí, có cậu bé ngẩng lên hỏi quản lý ở quầy bên này. “Chú ơi, chưa có quyển mới sao?”

Hiển nhiên ông chủ quen với người kia, nghe thấy vậy liền nói. “Hai ngày nữa mới có.”

“Haizzz…” Cậu bé kia quay đầu đi đến quầy đồ ăn vặt.

Nhiệt độ trong cửa hàng rất ấm, ngoài ra cửa hàng còn mở một bản nhạc không lời, tiếng nhạc không dữ dội cũng không bi thương, giai điệu rất nhẹ dịu. Thậm chí nếu không để ý, có lẽ có người còn không phát hiện ra tiếng nhạc. Đám học sinh vừa đi, lại có vài người lục tục đến, có người mặc đồ văn phòng, lại có người mặc áo ngủ chạy tới mua đồ. Dép bông đi trên sàn nhà phát ra tiếng lạch bạch. Tô Tần đang đứng sau quầy hàng sắp lại đồ trên kệ, thì nghe thấy tiếng ông chủ gọi. “Hàng tới rồi, Tô Tần tới đỡ đi.”

“Vâng.”

Gật đầu đáp ứng, cậu từ phía sau kệ hàng đi ra, liền giật mình ngạc nhiên.

Bước vào cửa là một người đàn ông bê  rất nhiều hộp đồ, đầu đội mũ lưỡi trai, vành mũ kéo sâu xuống, chiếc áo lông rộng, thoạt trông giống một con gấu vụng về.

Dáng người kia cao lớn, tay đeo một cái găng da màu đen, thấy Tô Tần trước mặt, người kia liền cười tươi, khóe mắt cong cong mang theo ý cười.

“Để chỗ nào đây?”

Tô Tần nhìn chủ cửa hàng cách đó không xa, hạ giọng nói. “Anh lại đổi chỗ làm?”

“Kiêm thêm thôi ấy mà.” Người đàn ông cười cười, tay ôm mấy hộp đồ nặng trịch cũng không mỏi, chỉ hỏi. “Để chỗ nào đây? Anh giúp em.”

Tô Tần vươn tay nhận lấy. “Không cần đâu, anh cứ đi làm đi, để em tự bê là được.”

Người đàn ông kia đi vòng qua cậu, tiến lên phía trước, “Nặng lắm! Em đừng động vào!”

Tô Tần bất đắc dĩ thả tay xuống, cậu tiến lên, theo anh chỉ đường. “Đồ đông lạnh thì để ở đây, cứ để đấy là được rồi, lát em chỉnh lại sau. Cái hộp này là gì? À thịt bò khô, anh để ở hàng thứ hai, trên cái kia kìa.”


Người đàn ông cao lớn lặng lẽ làm việc, răm rắp nghe theo lời cậu chỉ, cậu bảo hướng đông nhất quyết không tới hướng tây.

Đặt hết mấy hộp kia vào vị trí, vì điều hòa trong cửa hàng có chút nóng, người đàn ông bỏ mũ xuống lau mồ hôi.

Gương mặt vốn được che nay lộ ra, ngũ quan nam tính mà kiêu ngạo, sống mũi cao thẳng, môi mỏng sắc bén. Mồ hôi làm tóc bết xuống trán, phía dưới là cặp mắt linh lợi, con ngươi đen láy tựa hắc diệu thạch, không khỏi thu hút ánh nhìn người khác, anh ta cúi đầu, chăm chú nhìn Tô Tần ở trước mặt.

Cổ cậu trai cúi xuống, lộ ra làn da trắng nõn, phía sau tai còn có một vệt hồng khả nghi, tối qua dây dưa anh cố ý lưu dấu.

Nhìn ‘tác phẩm’ của mình, nét mặt người đàn ông giãn ra, đôi mắt ẩn ý cười. Cánh tay vươn lên, nhẹ vuốt mái tóc đen mềm mại.

“Có lạnh không?” Giọng anh ôn nhu, mang theo đầy thương yêu, sủng ái.

“Không lạnh.” Tô Tần ngẩng đầu lên, thấy người kia đang nhìn mình mỉm cười thì không khỏi giật mình.

Hai người ở nơi không ai nhìn thấy khẽ chạm môi, mới xa nhau một chút đã lưu luyến đến mức này.

Mặt Tô Tần đỏ lên, giơ tay lau mồ hôi trên trán anh.

“Lúc làm việc anh nên cởi quần áo, người đang nóng mà gặp lạnh sẽ rất dễ bị cảm.”

Được quan tâm, người nào đó cười đầy ngọt ngào, tiến tới hôn lên vành tai cậu, nhỏ giọng nói. “Tối nay ăn lẩu đi.”

Tô Tần sửng sốt, “Lẩu á?”

Nhìn bộ dạng của cậu, biết là đang tính toán trong đầu, người đàn ông càng thêm yêu thương, anh nói tiếp. “Để anh đi chợ mua rau và thức ăn, mua thêm một vài gói gia vị lẩu, chúng ta tự đun nấu, có thể ăn nhiều ngày.”

Hai mắt Tô Tần sáng lên, cậu do dự một chút rồi gật đầu, “Được.”

Người kia vươn tay véo lên cằm cậu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, “Anh đi đây.”

“Ừ.”

Tô Tần tiễn anh tới bên cửa, cửa vừa mở ra, gió lạnh ùa tới thổi bay ấm áp trong lòng. Cậu nhìn bóng lưng người kia đi về phía xe tải, nhịn không được mà khẽ gọi. “Nghiêm Qua!”

Người đàn ông kia dừng bước, anh ta quay đầu, tóc bị gió thổi loạn, thế nhưng gương mặt vẫn vô cùng anh tuấn.

“Trời sắp mưa, anh nhớ lái xe cẩn thận.” Tô Tần dặn dò.

Nghiêm Qua cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng bóng, anh đội mũ lưỡi trai, vươn tay, ngón trỏ và ngón giữa kẹp chặt lại, từ vành mũ vung xuống, làm một động tác chào đầy tiêu sái.


Tô Tần nhịn không được mà bật cười, giơ tay lên vẫy chào anh.

Hai mươi phút sau, quả nhiên trời bắt đầu mưa lớn.

Mưa phùn và gió lạnh không ngừng đạp vào cửa kính, nước từ trên ô của khách vào cửa hàng tí tách rơi xuống sàn.

Tô Tần cầm cây lau nhà liên tục lau đi lau lại, bốn thanh niên đeo cặp từ đằng xa chạy vào trú mưa, nhìn thấy cậu liền ngạc nhiên kêu tên: “Tô Tần!”

Tô Tần ngẩng đầu, thấy Lưu Bị, Trương Dũng Nghĩa, Triệu Thần và Trương Hữu Thạch trợn tròn mắt nhìn mình.

Triệu Thần gạt nước mưa trên người mình rồi đi tới, “Hóa ra em làm ở đây.”

Lưu Bị không cam lòng kêu: “Sao không nói với bọn mình một tiếng, để mình tới ủng hộ cậu.”

Tô Tần nhịn không được bật cười. “Nói như mình mở tiệm không bằng ấy.”

Mọi người quay đầu nhìn chủ cửa hàng, chủ cửa hàng nhìn qua rồi tiếp tục đọc báo.

“Sao mọi người lại tới đây?” Tô Tần tò mò hỏi.

“Đi cùng tên này!” Lưu Bị chỉ về phía Trương Dũng Nghĩa, người đằng sau đỏ mặt, ấp a ấp úng nói. “Sinh nhật Miểu Miểu, muốn tới chọn quà cho em ấy.”

Tô Tần thấy thế thì mỉm cười, Triệu Thần liếc mắt nhìn sang, “Cậu Trương nhà ta đúng là trai tốt hiếm có khó tìm.”

Lưu Bị nghe vậy liền lườm Triệu Thần, “Anh nghĩ ai cũng như anh à, cái đồ hoa hoa công tử.”

“Ai cơ?” Triệu Thần nhíu mi, “Đấy chỉ là vẻ bề ngoài thôi!” Nói xong liền liếc Tô Tần hỏi có đúng không.

Thấy Tô Tần có vẻ xấu hổ, Lưu Bị liền nheo mắt có chút không vui, cũng tranh phần nói của cậu. “Thế thì em cũng giống anh đấy, chỉ là vẻ ngoài thôi!”

Đột nhiên Tô Tần có xung động muốn đuổi hai người kia đi, Trương Hữu Thạch thấy vậy thì cất tiếng: “Được rồi được rồi, có người trong lòng thì hay lắm hay sao? Sao không dành thời gian để lo học lo làm đi!” Anh quay đầu nhìn về phía Triệu Thần, “Đã có nơi nào nhận làm sau khi ra trường chưa?”

Triệu Thần, “Ặc” một tiếng.

Anh lại đưa mắt nhìn Lưu Bị. “Có qua môn chưa?”

Lưu Bị không lên tiếng.

Trương Dũng Nghĩa nghe thấy thế thì vỗ vỗ vai học trưởng nhà mình, thật thà nói. “Học trưởng à, nhắc đến chuyện người trong lòng này, anh xem anh có tư cách để lên tiếng sao?”

Trương Hữu Thạch: “…….”


Triệu Thần, Lưu Bị và Tô Tần không hẹn mà bật cười thành tiếng.

Trời ngớt mưa, mọi người tới trú mưa và mua đồ cũng dần ly khai.

Sàn nhà bị mọi người giẫm lên để lại vô số vết đen, Tô Tần lại một phen bận rộn, Lưu Bị thấy cậu vậy liền nói: “Hay là để mình tới giúp cậu đi.”

Tô Tần dở khóc dở cười, “Cửa hàng không có ý nhận thêm người.”

Lưu Bị bĩu môi, “Mình cũng đâu thèm tiền công.”

Triệu Thần nghe vậy liền nói: “Anh cũng muốn tới nữa.”

Chủ cửa hàng khẽ ho khan một tiếng, chậm rãi lật báo nói, “Đừng nói tôi chưa cảnh cáo mấy cậu, Nghiêm Qua vừa mới đi.”

Tô Tần giật mình, mặt liền đỏ lên, “Chủ, ông chủ..”

Chủ cửa hàng hơn bốn mươi tuổi cười rộ lên, mái tóc thưa bị gió điều hòa thổi mà bay bay, “Cậu vừa mới tới, Nghiêm Qua đã đặc biệt dặn dò tôi, bảo tôi chiếu cố cậu.”

Triệu Thần và Lưu Bị đồng thời tặc lưỡi, mặt Tô Tần càng thêm đỏ.

Chín giờ tối, đến giờ thay ca.

Tô Tần chào chủ cửa hàng  rồi ra khỏi cửa, thấy trên xe cậu đã có một người ngồi từ lâu.

“Tan rồi sao?” Nghiêm Qua mỉm cười nhìn cậu. Tô Tần đưa chìa khóa cho anh, anh mở khóa xe, vỗ vỗ phía yên sau nói, “Nào, về nhà thôi.”

Tô Tần ôm lấy thắt lưng người ngồi yên trước, dựa mặt vào lưng anh hỏi, “Mua đồ chưa?”

“Mua rồi” Nghiêm Qua đạp xe đi về phía trước, gió lạnh đều đã được anh che chắn, Tô Tần chỉ cảm thấy hơi lạnh, chứ không có gió tạt thẳng vào mặt.

Đường buổi tối rộng rãi mà an tĩnh, hai người thi thoảng nói chuyện phiếm, con quạ đen đứng trên dây điện cao thế đang lạc mất bầy của mình, nghe thấy tiếng oa oa cách đó không xa, giống như lời gọi về, liền quay đầu tìm phương hướng, sau đó vỗ cánh mà bay đi.

Tô Tần ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cậu khẽ ngáp một cái, tựa mặt vào tấm lưng anh, một bên nghe anh kể chuyện, một bên nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hố mới hố mới ~~(^o^)/ thử viết một câu chuyện tràn đầy tình yêu xem thế nào, khó tránh khỏi ngược nhẹ, khó tránh khỏi cẩu huyết, nhưng nhìn chung thì ấm áp, kết thúc sẽ tốt đẹp!!~~ mong mọi người ủng hộ nhiều hơn ~~~~


Lần này thử viết phiên ngoại trước, cái này là hai năm sau, chương sau sẽ bắt đầu vào chính truyện, cũng là 2 năm trước, lúc Tô Tần và Nghiêm Qua gặp nhau. Lần đầu tiên dùng phương thức này, coi như là nghịch thuật đi XDDDDD

P.s: Tô Tần và Nghiêm Qua, ghép lại thành “Tình ca” ~ là một cái tên rất hay á >////<

Editor: cái này là đồng âm, Tần Qua (秦戈 đọc là qín gē) và Tình Ca (情歌 đọc là qínggē)

Thật ra hôm qua edit chương này, mình hơi phân vân một chút, không biết có nên làm tiếp không, vì có nhiều tình tiết trong truyện mà mình không hứng thú lắm.. cảm thấy nó cũng không thật sự theo ‘hướng hiện thực’ mà mình mong…

Đến tận lúc này, mình vẫn còn hơi phân vân.. nhưng có lẽ sẽ làm tiếp vậy… cơ mà tiến độ làm bộ này sẽ không ổn định lắm…