Ta lập tức nhảy dựng lên: “Nói bậy nói bậy! Không phải không phải!”
“Không phải là tốt rồi.” Ngao Tử Hằng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Là ta nói sai, ngươi đừng phiền lòng.”
Hắn một đạo áy náy, cơn giận của ta tức khắc giống như quả bóng bị xì hơi nhanh chóng xẹp xuống.
“Không có gì. Bất quá đích thực không giống với người khác. Có lần trời mưa, ta phát hiện sét đánh vào người ta, vô cùng dễ chịu… Tựa như ta có thể tiếp nhận sức mạnh lôi điện, biến thành sức mạnh của chính mình. Ta cảm thấy được ta bây giờ lợi hại hơn so với trước đây, ít nhất ta từ Đào Hoa quan chạy tới đầm Bích Thủy, trước kia phải bò rất lâu, bây giờ chỉ công phu một chén trà đã tới.”
Vẻ mặt Ngao Tử Hằng trở nên nghiêm túc: “Ngươi là nói, ngươi chẳng những không sợ sét đánh, hơn nữa… sét đánh ngược lại trở thành phương pháp ngươi tu luyện?”
Ta bởi vì vẻ mặt của hắn, trong lòng cũng không chắc chắn: “Đúng vậy… Ta cảm thấy chuyện này không phải bình thường, cho nên không dám nói với người khác…”
“Chuyện trước kia của ngươi, thật sự không nhớ được chút gì? Ngươi sinh ra ở đâu? Ngươi… có còn trưởng bối nào khác hay không…”
Ta dùng sức lắc đầu: “Một chút cũng không nhớ. Phương pháp này nếu không bởi vì hôm đó trời mưa ta nằm trên cây đúng lúc phát hiện, ta còn không biết đâu.”
Ngao Tử Hằng trầm mặc, từ vẻ mặt của hắn mà nhìn, lời của ta vừa rồi, thậm chí so với thải bổ còn làm hắn kinh ngạc hơn.
Hơn nữa ngoại trừ kinh ngạc, còn có gì đó khác.
Ta nhìn không ra hắn rốt cuộc là nghĩ như thế nào, ta chỉ là cảm giác… cảm giác bản năng rằng hắn không có ác ý đối với ta.
“Phương pháp tu luyện này của ngươi, đừng nói cho ai hết, biết không?” Hắn nghiêm túc khẽ nhắc nhở ta.
“Ừm, ta cũng chưa nói với ai, chỉ nói cho ngươi.”
“Về sau cũng không được nói cho người khác biết…”
Hắn đứng lên đi đến bên cửa sổ.
Xa xa, rong mềm mại nhẹ nhàng trôi, cá nhỏ trong nước chơi đùa, thế nhưng trong gian động phủ này lại yên tĩnh khiến cho ta không dám thở mạnh.
“Loại tình hình này, ta chưa từng nghe nói qua. Bình thường lấy thân chim thú hoa cây bước lên con đường tu hành, lôi hỏa chi kiếp đấy là kiếp số trời giáng, tuyệt đối không thể có loại tình hình như ngươi. Hoặc là, ngươi cũng không phải là con nhện bình thường. Hoặc là, trong thân thể của ngươi có chí bảo pháp khí gì đó, hay là ngươi từng dùng qua thiên linh chi bảo gì đó… Bất luận là loại nào, bị người tu hành hoặc là đạo môn biết, đều là tai ương ngập đầu ngươi, ngươi hiểu chưa?”
“Hiểu… rồi,” ta có phần bị dọa.
Ý tứ của hắn là nói, thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. (1)
Đích thực là, loại năng lực hiếm lạ như thế này, quả thực có thể được xưng là trái với lẽ trời.
Nếu như người khác biết rồi tới tìm ta phiền toái, ta một con nhện nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được?
Vừa nghĩ như vậy tám chân ta cùng nhau phát run cầm cập, yếu ớt nằm lên trên bàn.
Năng lực nguy hiểm biết bao a!
Vì cái gì, vì cái gì ta lại không giống người thường như thế?
“Ngoại trừ cái này, còn có gì khác không?”
Khác?
“Hình như không có gì, chính là sau khi lôi điện đánh, vô cùng dễ chịu, trong cơ thể đều là sức mạnh, bụng cũng không đói…”
Hắn gật đầu một cái: “Ngươi lại có thể hoàn toàn không cần phương pháp tu luyện, đem những sức mạnh này kéo về để mình dùng.”
“Ừm…”
Lôi điện đánh ta, ta bị động hấp thu.
Nhưng là những sức mạnh này, ta đích xác không thể chuyển sang để dùng.
Vì thế cho đến tận bây giờ, ngoại trừ chạy nhanh nhảy cao, ta không phát hiện mình có bản lĩnh gì đặc biệt.
“Không phải như vậy… Chỉ có thể tiếp nhận sức mạnh nhưng không thể chuyển sang để tu luyện…”
Hắn nhíu mày tận lực suy tư: “Lôi điện… Lôi điện… Phương diện này ta không tinh thông, trong số những người ta biết tựa hồ cũng không có. Phượng Nghi hắn tinh thông chính là phong lực cùng hỏa lực, đây toàn là thiên phú từ khi hắn sinh ra, cũng không phải sau này tu luyện. Cừu tiền bối cũng không phải…”
Ta rất bất an: “Tử Hằng, ngươi không cần lo lắng như vậy. Ta nghĩ, có lẽ ta sẽ từ từ lĩnh ngộ…”
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên: “Đi, chúng ta đi chỗ này?”
“A?”
Ta còn chưa kịp hỏi đi chỗ nào, đã bị Ngao Tử Hằng nhặt lên nắm trong lòng bàn tay rồi, sau đấy ta chợt nghe thấy bên ngoài bàn tay của hắn truyền đến tiếng gió thét gào.
A…
Ta theo kẽ ngón tay hắn nhìn ra phía ngoài, oa…
Ta đang bay!
Không, chính xác mà nói, Ngao Tử Hằng mang theo ta đang bay!
Tuy rằng có thể nghe được tiếng gió, nhưng là thân thể hắn cũng không có cái vẻ lúng túng bị luồng khí mạnh mẽ thổi quét. Ở quanh người hắn có một đạo gì đó trong suốt, cái này ngăn gió thổi vào người.
Nhưng mà vẫn có thể nghe được tiếng gió.
Có lẽ cũng không lâu lắm, hắn liền chậm lại tốc độ, hạ xuống đất.
Ta mở to mắt nhìn: “Đây là chỗ nào?”
Chung quanh tất cả đều là nước, chúng ta thì đứng trên một hòn đảo không lớn ở giữa nước.
Phụ cận Đào Hoa quan đâu có hồ lớn nào như thế a?
“Nơi này là hồ Song Tháp.” Hắn nói: “Ngươi ở nơi đó không nên cử động.”
Ta ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, nhìn thấy Ngao Tử Hằng lấy ra một thanh kiếm trúc xanh biếc, rút kiếm ra khỏi vỏ, một tay bắt pháp quyết, tay còn lại để thanh kiếm kia ngang trước ngực.
Mây mù trên đỉnh đầu nhanh chóng tập trung lại, mây trắng biến thành màu xám, sau đấy lại biến thành màu chì đậm.
Tia chớp rất nhỏ chạy tới chạy lui trong mây, ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn.
“Ta sẽ khống chế được mây, ngươi chú ý lĩnh hội, lôi điện này tiến vào thân thể của ngươi như thế nào, ngươi có thể thử dẫn đường chúng hay không.”
“Được, ta hiểu.”
Ngao Tử Hằng hắn… Chiêu thức triệu vân bố vũ kia thật là lợi hại a.
Hắn thật là long tử long tôn của Đông cung a, nếu không tại sao có thể có loại năng lực này.
Nhưng là… Nhưng là hành vân bố vũ là không thể tùy tiện chứ? Trong truyền thuyết Liêu trai có một long vương không phải là bởi vì phun nhiều hơn ba phần mưa mà bị chém đầu sao?
Thế nhưng tình hình trước mắt không để cho ta lại nghĩ loạn, bởi vì một đạo điện quang nhỏ đã hướng đầu ta hạ xuống.
Giống như bị lôi điện đánh lúc trời mưa xuống, nhưng là cái này… ờ, cỡ nhỏ hơn.
Có thể nói, nếu như bình thường bị đánh ở mức độ cây gậy sắt lớn, vậy bây giờ chính là quy mô que diêm nhỏ.
Lúc ta tự mình tiếp nhận sức mạnh của sét đánh, bởi vì trong nháy mắt chấn động cùng điện quang quá mạnh mẽ, nên ta hầu như không có chút cảm giác nào, cũng không dám mở mắt.
Nhưng mà bây giờ không giống.
Ta có thể cảm giác được rõ ràng, đạo điện quang kia đánh vào đỉnh đầu ta, sau đó nhanh chóng…
Tựa như là nhét đầy vào cổ họng ta, lại trượt hướng vào bụng.
Đoàn điện quang nho nhỏ kia, dường như giống một miếng thức ăn trơn tuột vào trong bụng, ta có loại cảm giác như mình đang ăn cơm.
Sau khi cảm giác nóng nóng tới bụng tựa hồ tích tụ lại tại nơi này, sau đó, đạo điện quang thứ hai lại tới nữa.
Nha nha! Thì ra ta đang ăn, không, phải nói là nuốt…
Nuốt trọn những sức mạnh này?
Có ai từng nghe dùng bụng ăn gì đó để tu luyện?
==!
Ta mê muội.
Ngao Tử Hằng ngừng tay lại: “Thế nào?”
“Ta cảm giác ta đang ăn…”
“Ăn?” Hắn nghĩ nghĩ: “Ngươi là nói, điện quang tiến vào trong bụng ngươi?”
“Đúng, liền giống như đang ăn cái gì, từ cổ họng trượt xuống, mãi cho đến bụng, sau đó hình như dừng lại ở đó… Cũng không phải, ta hình dung không được, dường như nơi đó có một cái túi, đem những thứ này đều nhét vào.”
Chúng ta lại thử mấy lần, ta nhìn thấy sắc mặt Ngao Tử Hằng đã có chút mệt mỏi, vội vàng kêu dừng.
“Chúng ta nghỉ một lát đi, ngươi chắc chắn mệt chết rồi.”
Hắn cũng không có tranh cãi gì, gật gật đầu, thu lại cái quạt hắn cầm kia, sau đó vén vạt áo choàng, động tác tao nhã thong dong ngồi xuống đất.
Ta nghiêm túc hỏi: “Tử Hằng, việc kia… Ngươi tùy ý bố vũ không có việc gì sao? Không phạm nội quy gì chứ?”
“Đừng lo, đây là ở trên hồ, nước lấy từ hồ lại quay về hồ, huống hồ chỉ có một nơi nho nhỏ như thế, không ai lại tính toán.”
Như vậy nói cách khác tùy tiện hành vân bố vũ vẫn là không được.
“Ra vậy nha…” Không biết làm sao ta đột nhiên nhớ tới Bạch xà truyện (2) trước kia, vì quen biết với Hứa Tiên, bạch xà thanh xà làm mây phun mưa, các nàng đó không sợ có hậu hoạ gì?
Ờ, có lẽ những truyền thuyết này không phải một hệ thống, bạch xà các nàng khi đó không coi trọng cái này.
“Xem ngươi đã mệt chết đi.” Ta một chút cũng không giúp được hắn.
Ta vừa không biết làm sao giảm bớt mệt mỏi thay hắn, cũng không có linh dược gì để hắn ăn một lần sẽ tốt lên.
“Đừng lo.” Hắn thấp giọng nói: “Bởi vì ta cũng không phải long tử long tôn thuần chủng, mẫu thân của ta bất quá là một bạng nữ (3)… Ngoại trừ họ Ngao này, năng lực của long tộc trên người ta rất ít, cho nên bố vũ đối với ta mà nói, tuy là từ nhỏ liền nghe nhiều nên thuộc, thật sự thi triển còn có chút mất sức…”
A…
Ngay sau ngày giỗ mẫu thân, lại nghe được bí mật liên quan tới xuất thân.
Ta thật sự không biết nên nói cái gì bày tỏ tâm tình hổ thẹn của mình mới được a.
Không đợi ta vắt hết óc nghĩ ra nói cái gì để an ủi hắn, hắn lại chuyển chủ đề khác trước: “Mặc dù chuyện trước kia ngươi không nhớ rõ, thế nhưng chưa cần nói hết bản tính có lợi này. Ít nhất, sau này nếu là ngươi có thể luyện tới cảnh giới phi thăng thành tiên, khi đó đối với người khác mà nói là thiên lôi tai kiếp cửa ải sinh tử, đối với ngươi mà nói lại là nhìn ngắm bình thường có thể dễ dàng vượt qua, có lẽ vẫn còn…”
Hắn bỗng nhiên dừng miệng lại, ngơ ngẩn không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ta có chút nghi hoặc: “Tử Hằng, làm sao vậy?”
“Ta vừa rồi nghĩ đến một chuyện…” Hắn nhìn ta: “Nếu là năng lực của ngươi thật sự ở trước mặt thiên kiếp cũng hoàn toàn có thể ngăn cản được… Nếu là, ngươi còn có thể giúp người khác ngăn cản thiên kiếp… Vậy sẽ thế nào?”
Vậy sẽ thế nào?
Chú thích
(1) thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: kẻ thất phu không có tội, chỉ vì có vật quí mà thành có tội ↑
(2) Bạch xà truyện: vào đây nếu muốn xem tóm tắt truyện này
(3) bạng nữ: nữ tỳ vốn là con trai ngọc ↑