Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 73: Đệ thất thập tam chương

Ta cảm thấy khát nước, lau mồ hôi trên đầu, đẩy cửa đi ra.

Mưa còn đang rơi.

Mưa này thật đúng là kỳ hoặc.

Ta dọc theo hành lang gấp khúc đi vào trong đình trên hồ, trên bàn cờ gần nước còn có nửa bàn dang dở, đen trắng lẫn lộn, không biết là ai hạ được một nửa để lại chỗ này. Buổi chiều chúng ta còn uống rượu ở đây, có hai bình rượu vẫn còn bên cạnh lan can không người thu dọn.

Ta tùy tay lấy ra một bình rượu, ngửi ngửi, là rượu trăm cỏ.

Ta hướng về phía màn mưa bên ngoài uống nửa nình rượu, trong lúc vô tình vừa chuyển đầu, lại nhìn thấy chỗ hành lang gấp khúc kia có một bóng trắng mơ hồ đứng ở nơi đó, không biết đã đứng bao lâu.

Lúc ta thấy nàng, nàng cũng cất bước đi về phía ta.

“Tam Thất? Ngươi không ngủ à?”

“Tiếng mưa rơi quá ầm ĩ, ngủ không được. Còn ngươi? Nửa đêm không ngủ bò dậy uống rượu?”

Ta cười cười, cũng đưa cho nàng một bình: “Lần này đi ra mang không nhiều lắm, uống gần hết rồi. Nếm thử đi, phong vị sơn dã, vị rất trong.”

Nàng nhận lấy mở nút bình ra, ngửi một ngụm hương rượu thật sâu, sau đó ngửa đầu uống một hớp lớn.

Nàng ngồi lại đây. Cùng dựa vào lan can với ta. Đón gió nghe mưa. Mưa bụi thấm lạnh rơi trên mặt trên thân. Ta ngẩng đầu lên. Nhắm mắt lại.

Trong đầu cái gì cũng không nghĩ.

“Phượng Nghi…”

Ta không muốn nghe nàng nói cái này. Thế nhưng việc này cũng không phải là ta muốn không đề cập tới là được.

“Ừm. Ta gặp Phượng tiền bối liền toàn thân không được tự nhiên. Ngươi lại mạnh mẽ hơn ta.” Ta gật đầu nói: “Ta cũng rất hâm mộ ngươi.”

“Hâm mộ ta?” Tam Thất nhẹ giọng nói: “Ta lại rất hâm mộ ngươi.”

“Hử?”

“Chán ghét cũng thế, không thích cũng tốt, ngươi luôn có thể có được sự chú ý của hắn. Hắn nhưng cho tới bây giờ chưa từng nhìn thẳng ta… Mặc kệ ta nói cái gì, làm cái gì. Tam Bát, rất nhiều khi, ta hâm mộ ngươi, hâm mộ muốn chết.”

Một trận gió thổi qua, ta giật mình đánh cái rùng mình.

Đêm dài, nước mưa… rốt cuộc vẫn là rất lạnh.

“Tam Thất. Kỳ thật… chân trời chỗ nào không có cỏ thơm…” Ta thật sự không biết khuyên người ta, nhất là loại sự tình này.

Chính ta cũng nhìn không ra, không thể quên được, lại dựa vào cái gì để khuyên nàng chứ?

Mưa to rơi vào trong hồ nước, lá sen và hoa sen bị nước bao phủ, nhìn qua một mảnh trầm mực mịt mờ.

“Quên đi. Không nghĩ những thứ đó nữa.” Tam Thất hỏi ta: “Hôm nay Tam Lục bái đường không thành, ta chung quy cảm thấy, về sau chỉ sợ sẽ có chuyện xấu.”

“Vậy sao? Ngươi chiêm đươc?”

“Không, ta trực giác như thế.”

“Trực giác thường không linh…” Ta kỳ thật muốn nói chính là, ta trực giác tốt thường không linh, xấu luôn phi thường linh nghiệm, cũng không biết đây là làm sao.

“Đúng rồi, Bàn Ti động của ngươi còn trống không? Có thể thu lưu ta một khoảng thời gian hay không?”

“Vậy thì có vấn đề gì, đương nhiên là có thể.” Bất quá: “Ngươi không bồi Tam Lục sao?”

“Nàng đã tìm được thư sinh. Còn cần ta ở trong này làm cái gì. Đương nhiên, nếu là ngươi cũng không muốn chứa, ta đây cũng không đi quấy rầy ngươi. Ta không có không thức thời như thế. Người xấu chuyện tốt, chính là sẽ bị ác báo.”

“Được rồi được rồi, về đi ngủ đi.” Ta chung quy cảm thấy lời của Tam Thất có chút quái lạ, làm cho ta không thoải mái lắm. Nhưng rốt cuộc là không thoải mái chỗ nào, ta lại không thể nói rõ được.


Tam Thất cũng ôm cái bình rượu của ta đi rồi Lúc đi nàng còn nhẹ nhàng, rất tùy ý nói câu, không biết Phượng Nghi và Ngao Tử Hằng thế nào.

Ai biết bọn họ thế nào. Bất quá hai người kia liên thủ, thiên hạ hẳn là không địa phương nào đi không được, cũng không có việc gì có thể làm khó bọn họ. Có lẽ bọn họ đang tìm ma đầu kia. Có lẽ bọn họ đã trừ ác trừ gian rồi.

Ta lại không trở về, một chút buồn ngủ cũng không có, càng uống rượu ta càng tinh thần.

Ta tung người nhảy lên đình nghỉ mát, khoanh chân ngồi xuống.

Cũng có mấy ngày không luyện công, không thể lãng phí cơ hội luyện công đối với ta mà nói là khí trời rất tốt.

Ta vừa luyện công vừa thất thần, nửa híp mắt, nhìn chằm chằm bóng đêm trống rỗng xuất thần.

Có lẽ ta thật già rồi, già đến nhớ lại chuyện trước đây.

Lần đầu tiên gặp Tam Lục và Tam Thất, cũng là ngày đó. Gặp được Phượng Nghi… Lần đầu tiên gặp tiểu đạo sĩ, khi đó cũng không ai nghĩ đến, hết thảy sau này, ngoài dự đoán của mọi người như thế.

Tiểu đạo sĩ khi đó rất hoảng loạn, vẻ mặt muốn khóc lại cố nén, thực đáng yêu.

Bỗng nhiên tình cảnh trong mơ ban nãy kia lại nổi lên, khuôn mặt của tiểu đạo sĩ, với khuôn mặt của Lý thư sinh kia, chậm rãi. Chồng lên nhau.

Phi phi. Đừng nghĩ ngợi lung tung, bọn họ căn bản là hai người hoàn toàn bất đồng.

Ta sở dĩ lúc nào cũng nhớ tới việc này. Có lẽ là bởi vì, Tam Lục và quá khứ của ta, có một số phần giống nhau. Thế nhưng nàng có thể tìm được người yêu kiếp trước, hơn nữa kiếp này có duyên gần nhau. Ta lại không giống.

Ta sẽ không tìm đến hắn.

Hơn nữa, cho dù tìm được rồi, chúng ta cũng sẽ không cùng một chỗ.

Đột nhiên lại muốn uống rượu.

Ta có chút tỉnh ngủ nghĩ, ta sao lại càng ngày càng dựa vào thứ này? Uống rượu đích xác có một trận cảm giác nhẹ nhàng choáng váng. Thế nhưng ta không thể chân chính uống say, say cái gì cũng không quên được.

Đêm trốn trong miếu Tống công đó, ta nói cho Lý thư sinh, có loại rượu, gọi là túy sinh mộng tử.

Đó là trong một bộ phim, hai người đàn ông tang thương uống rượu. Bọn họ đều có chuyện muốn quên, người muốn quên. Một người sống trong sa mạc hoang vắng, một người phiêu bạt bất định, không biết tâm hương nơi nào.

Ta có lẽ, thực sự nên làm thử một vò rượu này cho mình uống.

Sau đó ta xua đi tất cả tạp niệm, toàn bộ tinh thần nhập định.

Tiếng mưa, tiếng gió, ếch kêu trong hồ nước, những cái khác, chứa cả thanh âm huyền diệu trong tự nhiên.

Tươi đẹp dồi dào như thế, lại nhạt mà xa xăm như vậy.

Giống như thanh âm một thế giới khác truyền đến. Ta có thể nhận thấy trong bụng mình, có một quầng ánh sáng màu xanh tím, trong suốt.

Bất quá, khi ta muốn xem nó kỹ lưỡng, tia sáng kia lại không thấy.

Loại tình hình này đã có vài lần.

Trời vẫn còn đang hạ mưa, Phượng Nghi và Ngao Tử Hằng là chính ngọ ngày thứ ba mới trở lại, mặc dù là chính ngọ, nhưng bầu trời tối đen giống đáy nồi. Hôi Đại Mao đang oán giận lão thiên xui xẻo này sao cứ hạ mưa không ngừng, chẳng lẽ nước thiên hà chảy ngược nhân gian? Ta cười nói đây cũng nói chưa biết chừng, bằng không nước mưa nhiều như vậy là từ đâu tới đây.

Lúc Phượng Nghi vào, tay áo mất một đoạn. Tử Hằng thì vẫn ổn, bất quá sắc mặt lộ vẻ có chút ủ dột.

“Thế nào?” Ta đứng lên đón, ánh mắt từ trên mặt người này chuyển qua trên người người kia.

Còn ổn. Thoạt nhìn đều không có đại tổn thương gì.

“Để nó chạy thoát rồi.” Tử Hằng trầm giọng nói: “Thực không đơn giản, cũng không phải là chúng ta nghĩ, là cái loại ma vật chưa thành hình chưa nhập lưu ấy.”

Sắc mặt Phượng Nghi khó coi, hắn một câu cũng không nói.


Ta rất muốn biết tay áo hắn vì sao mất một đoạn, thế nhưng dù cho cho ta mượn một lá gan ta cũng tuyệt đối không dám hỏi hắn. Không biết chừng hắn thẹn quá hóa giận cho ta một quyền một cước, đánh không chết cũng đủ cho ta chịu.

Ta không biết nên nói cái gì. Ta cũng không biết mình có thể giúp gì hay không.

Nếu như bọn họ cũng cảm thấy khó giải quyết, ta khẳng định cũng không làm được gì.

Bày xong bữa trưa không ai có tâm tình ăn. Kỳ thực chúng ta không ăn cơm cũng không chết đói, thế nhưng ăn cơm tựa hồ là một loại thói quen, một loại chúng ta sinh hoạt, chúng ta thật sự lĩnh hội loại cảm giác tư vị nhân sinh này.

Tử Hằng hỏi ta: “Các ngươi khi nào thì khởi hành?”

Ta quay đầu nhìn nhìn, dùng đầu đũa chỉ phương hướng Tam Lục: “Chủ nhân cũng không có lòng dạ lưu khách, một lòng chỉ nghĩ nói chuyện yêu đương suy nghĩ chung thân đại sự của nàng. Chỉ cần vị Lý quốc sư kia không cậy thế bức người, ta cho rằng chuyện này sẽ không có vấn đề gì. Ta ở trong này cũng giúp không được cái gì, hai ngày nữa sẽ lên đường.”

Tử Hằng gật đầu: “Được. Vậy chúng ta cùng lên đường.”

“Đương nhiên phải cùng lên đường, ngươi muốn đi động phủ của ta làm khách, muốn tách ra với ta. Vậy coi được sao?”

Tử Hằng cười lên rất đẹp mắt, giống mặt nước một trận gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt từ an tường yên lặng đến sóng khẽ dập dờn, đuôi mày khóe mắt bên môi đều là ý cười ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy… Ừ, ấm áp, còn yên tâm.

Đây không có quan hệ với háo sắc, những thứ tốt đẹp hẳn là cần phải hào phóng thưởng thức.

Khói trắng của canh nóng tràn ngập, cách tầng khói trắng này nhìn khuôn mặt của Phượng Nghi. Xinh xắn của hắn là tinh xảo, hoàn mỹ, rất không chân thực.

Ta nhiều lần suy nghĩ một vấn đề, Tam Thất rốt cuộc thích hắn cái gì chứ? Thích hắn xinh đẹp? Thích hắn cường đại? Thích hắn kiêu ngạo cay nghiệt mắt không vướng bụi trần?

Ta vừa nhìn thấy hắn liền có loại cảm giác chột dạ sợ hãi. Mặc dù ta cũng chưa từng làm chuyện gì có lỗi với hắn, thế nhưng loại cảm giác này thành bản năng. Tam Thất không có loại bản năng này sao? Nàng nhưng thật là kỳ quái.

Lúc ta đi tìm Tam Lục cáo biệt, nhìn thấy nàng cầm lễ vật ta tặng, đang dụng công.

Ta giỏi dệt, nàng giỏi khâu, thêu thùa may vá ấy tuyệt đối là hạng nhất.

Đây cũng phải thôi. Ta là nhả tơ dệt vải, nàng là trời sinh châm, hai chúng ta đi cùng một chỗ cũng thật đúng là thích hợp.

Tam Lục đang làm hà bao.

Ta nói với nàng chuyện cáo từ, mời ở lại của nàng cũng là thật tâm, nhưng ý đi của ta cũng là kiên quyết.

Chúng ta nói chuyện, ta lấy đồ nàng thêu ra xem.

Một đôi uyên ương, bạc đầu cùng nhau, thân thân thiết thiết tựa vào phía dưới một đóa hoa sen.

“Bốn khung may, uyên ương liền cánh muốn cùng bay. Đáng thương tóc trắng xua già tới…” (1)

“Đây là câu gì. Rất êm tai.”

Ta cũng là trong lúc vô ý liền nghĩ đến câu này.

Đầu bạc đến già. Đó là một nguyện vọng rất tốt, rất tốt.

Khi mỗi nữ tử thêu uyên ương có lẽ đều ôm tâm nguyện tốt đẹp như thế, từng kim từng đường mở mộng đẹp của mình trên tơ vải.

“Sóng xuân cỏ biếc, phòng sâu sáng rét, áo đỏ tắm cùng ai.” Ta chỉ nhớ như thế, không biết mấy câu thiếu này là ngắn như vậy, hay là phía sau đã bị ta quên.

Vẻ mặt Tam Lục lộ vẻ vừa ôn nhu vừa kiên định.

“Đúng rồi, ngươi có biện pháp gì khiến cho thư sinh kia nhớ lại sự tình trước đây chưa? Đi tìm canh luân hồi sao? Thứ kia nhưng rất hiếm đấy.”

“Cho dù không có canh luân hồi, ta cũng tin tưởng hắn có thể nhớ được ta, nhớ được từ trước đến…”

Thanh âm của Tam Lục thực nhu hòa.

Nữ yêu tinh luôn luôn thanh lãnh, gặp phải tình yêu, cũng biến thành nước xuân triền miên.

“Phải. Thật ra thì các ngươi lại nói luyến ái cũng không sai.” Ta cười nói: “Bất quá ngươi cũng không nên lại trói người ta. Đúng rồi, ngươi có thể xác định chính là hắn sao? Có thể tính sai người hay không?”

“Sẽ không.” Tam Lục nói: “Ta hôm trước vừa biết việc này, liền hỏi Bế Khẩu tiên…”

“A? Cơ hội chỗ Bế Khẩu tiên, ngươi cứ như vậy dùng rồi?”

“Ừ, kỳ thật lúc đầu ta muốn hỏi chính là, câu nói lúc trước Phượng tiền bối viết cho ta kia, ta vẫn không rõ câu ấy sẽ ứng nghiệm ở chuyện gì, thế nhưng sau đó, ta hỏi tung tích của hắn. Ta bây giờ cũng hiểu, ý tứ vì sao Phượng tiền bối nói lời kia, tựa hồ là nói ta phải uổng công khổ cực. Ta nếu như muốn vứt bỏ đạo hạnh tìm một nhân thân, tu vi mấy trăm năm đi đổi lấy duyên phận phu thê trong thời gian ngắn ngủi… Trước kia cũng không đều là uổng công khổ cực sao.”

Tam Lục thực kiên định, đối với lựa chọn của mình, không có một chút do dự hay là oán hận.

Ta kính nể nàng, cũng chúc phúc nàng.

Có lẽ tình cảm lưu luyến của người và yêu, cũng có thể tu thành chính quả.

Ta duy nguyện nàng, có được hạnh phúc nàng muốn.

Chú thích

(1) trích bài thơ Anh Cô tặng lão Ngoan đồng Chu Bá Thông trong “Anh hùng xạ điêu” (không rõ người dịch) ↑