Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 42: Đào Hoa quan gió diệt mây tan

Một mảng lớn trận pháp quang võng cấu thành từ kiếm quang cùng đạo bùa, vây quanh Đào Hoa quan.

Cái loại kiếm quang xanh trắng này thoạt nhìn lộng lẫy như thế, lại mang theo một loại màu sắc kinh khủng nồng đậm sát ý.

Ở ngoài đạo trận pháp này, không ngừng có điện quang xanh tím từ trong mây đen trên bầu trời mạnh mẽ giáng xuống, đánh lên thanh bảo kiếm treo trên trời ngay giữa trận pháp kia, thế nhưng thanh kiếm ấy lại dị thường ổn định, mặc dù rung động, nhưng cũng không bị đánh đổ. Xung quanh bảo kiếm còn lưu động bốn quang châu nho nhỏ, bốn loại ánh sáng khác nhau giống như bốn cây trụ vững vàng chống đỡ thanh bảo kiếm đó.

Kiếm kia ta biết.

Không lâu trước đó chính là nó vừa mới đâm bị thương ta, thiếu chút nữa muốn mạng của ta.

Khí lạnh đêm mưa, không có bằng lạnh lẽo mà quầng sáng kia mang tới.

Ta không hao phí khí lực, trực tiếp tránh đám đạo sĩ đang đứng ở bên ngoài quang võng khống chế kiếm quang, xoay người chạy về phía đông.

Bên kia là phương hướng hồ Song Tháp. Tử Hằng là có thể gọi mây phun mưa, thế nhưng hắn cũng không phải là trời sinh biết pháp thuật đó, phải có nơi dựa vào. Mưa to như thế, hắn nhất định phải bố trí một cái trận.

Ta dựa vào trực giác nhào hướng phía đông đầm Bích Thủy, quả nhiên nơi đó có một đạo quang hoa băng màu trắng bao quanh, trên dàn tế phía dưới không phải Ngao Tử Hằng thì là ai? Trong tay hắn nắm ngang trường kiếm, từng giọt máu tươi theo kẽ ngón tay chảy xuống.

“Tử Hằng!”

Loại chiêu số sát địch bát bách tự thương nhất thiên (1) này, hắn… hắn cư nhiên!

Hắn chỉ là bằng hữu của Đào Hoa quan, đám đạo sĩ tới vây quét chúng ta, cũng sẽ không thương tổn được tới đầm Bích Thủy, thế nhưng bây giờ hắn lại tự cuốn mình vào.

“Sư phó!”

Hôi Đại Mao đột nhiên nhào tới làm ta giật cả mình. Hắn một thân là máu, thoạt nhìn cực kỳ làm cho người ta sợ hãi.

“Sư phó người chưa chết!”

“Vô nghĩa, ta nếu chết rồi ngươi bây giờ thấy là quỷ sao! Ngươi sao lại bị thương?”

“Thế nhưng ta tận mắt nhìn thấy sư phó người bị đạo sĩ giết, giết chết. Đám đạo sĩ kia thực đáng giận, muốn san bằng Đào Hoa quan chúng ta, bày xuống một trận pháp diệt yêu như thế, kiếm kia ở phía trên trận pháp càng đè càng thấp, lúc rơi xuống, diệt yêu trận sẽ giết chết toàn bộ tất cả đồng môn trong Đào Hoa quan, may mắn Ngao công tử hắn ở trong này làm phép, mới có thể kéo dài tới bây giờ, này đó không phải máu của ta, là của Ngao công tử…”

Ta quay đầu, lại hô một tiếng: “Tử Hằng!”

Thế nhưng Ngao Tử Hằng trong mưa gió đứng thẳng tắp, lại vẫn không nhúc nhích, mắt điếc tai ngơ đối với tiếng la của ta.

“Ngao công tử hắn, hắn bây giờ không nghe được thanh âm. Hắn nghe ta nói xong tin ngươi chết, sắc mặt đại biến, liền bày biện một tế đàn như thế, che lại mắt tai, hắn nói đây là mượn lực nghịch thiên, cho nên…”

Cái này ta hiểu!

Trên sách Tử Hằng cho ta mượn, ta từng nhìn thấy. Không có công lực kia lại muốn thi triển pháp thuật như thế, đấy là không chết cũng bị lột da.


“Sư phó không thể!” Hôi Đại Mao giữ chặt ta không cho ta tiến lên: “Ngao công tử nói không thể quấy nhiễu hắn, trừ phi tự hắn dừng lại!”

“Những người khác của đầm Bích Thủy đâu?”

“Ngao công tử phong kín thủy phủ, bọn họ toàn bộ không ra được!”

Ta gấp đến sắp hộc máu.

Một người hai người này đều phát điên. Đây gọi là chuyện gì! Ngao Tử Hằng ngươi cho ngươi là ai? Để ý tốt người khác, chính là không để ý bản thân mình.

Ngươi cho ngươi là nhân vật ông trời giao trọng trách, phải lo lắng cho nỗi lo của chúng yêu trước sao?

Có lẽ…

Ta quay đầu nhìn Hôi Đại Mao, hắn một đôi mắt chuột nho nhỏ chuyển qua chuyển lại, từ trên người Ngao Tử Hằng lại chuyển tới trên người ta, sau đó lại quay trở lại.

Tử Hằng hắn cho là ta đã chết, mới làm như vậy sao?

Trong lòng ta nói không ra là cảm giác gì.

Ta chưa từng có thời điểm nào, oán hận chính mình như bây giờ.

Không có sức mạnh.

Ta không có sức mạnh bảo vệ người mình muốn bảo vệ, ngược lại khiến cho người quan tâm đến ta một lần lại một lần trả giá vì ta.

Lý Kha bởi vì ta bị giam ngần này năm, Ngao Tử Hằng lại bởi vì ta mà lâm vào hiểm cảnh.

Tại cái thế gian tàn khốc này, cũng không phải ngươi muốn không tranh với thế giới, người khác sẽ bỏ qua cho ngươi.

Vận mệnh từng bước ép sát, cho dù lui một lui nữa, chung quy sẽ không thể lui được tiếp.

Ta ngẩng đầu hướng phía trước, mưa to từ trên trời nghiêng rơi xuống dưới đất.

Ta muốn trở nên mạnh mẽ, trở nên thật mạnh mẽ.

Mạnh mẽ, sẽ không lại mất đi.

Sẽ không luôn luôn một lần lại một lần bất lực.

“Sư phó, chúng ta làm sao bây giờ?”


“Vừa rồi Tử Hằng phân phó ngươi cái gì?”

“Ngao công tử, Ngao công tử hắn nói, để ta trông chừng, không cho người quấy rầy.” Hôi Đại Mao chà chà con mắt đỏ bừng: “Nếu không ta phải đi tìm đạo sĩ kia, báo thù thay sư phó người!”

Chỉ có hắn như vậy, có đi được cũng là uổng công, còn chưa đủ để đạo sĩ nhét kẽ răng.

Có lẽ Tử Hằng cũng là nghĩ đến điểm này, mới có thể nói với hắn như thế.

Nếu không, chỉ bằng Hôi Đại Mao chút đạo hạnh ấy, hắn có bản lĩnh gì hộ pháp cho Ngao Tử Hằng? Nếu thực sự có đạo sĩ qua đây, còn không phải cho không?

Rất nhiều ánh sáng lôi điện nhỏ vụn vọt động trong mây, Tử Hằng chỉ có thể làm cho những lôi này tụ tập ở đây, cũng không thể khống chế chính xác những lôi điện này đi tập kích đạo võng kiếm vây khốn Đào Hoa quan của bọn đạo sĩ kia. Mặc dù trên vạt áo hắn đều là máu, dưới chân cũng… Nhưng là làm nhiều công ít, võng kiếm của bọn đạo sĩ mặc dù tiến vào chậm chạp, nhưng vẫn đang càng thu càng chặt.

Đào Hoa quan đã nguy như chồng trứng sắp đổ.

“Đại Mao, ngươi đi dọc theo phương hướng này, đi thẳng, sẽ thấy một cây đa lớn, dưới gốc cây có người, là ta dùng tơ nhện bảo vệ, ngươi…”

Ta nói đến đây lại dừng lại, lắc lắc đầu: “Quên đi, ngươi đứng xa chút là được rồi.”

Ta ngẩng đầu lên, hai tay bắt pháp quyết, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất.

Ta có thể cảm giác trong thân thể của mình, có một cỗ lực hút đang chậm rãi xoay tròn thành hình ở đan điền.

Cỗ lực hút kia xoay càng lúc càng nhanh, phạm vi cũng càng lúc càng lớn, sức lực toàn thân ta đều có chút không khống chế được cùng nhau bị hút vào.

“Sư phó, sư phó! Người muốn làm gì? Người cũng đừng cũng làm chuyện ngu ngốc!”

Không phải làm chuyện ngu ngốc.

Cái con chuột ngốc này.

Nhân sinh đôi khi, có một số việc, ngươi biết rõ phía trước là vực sâu không đáy, ngươi cũng phải nhảy xuống phía dưới.

Cho dù là giẫm núi đao, ngươi cũng không thể không đi tới.

Mũi chân ta điểm nhẹ, thân thể bay lên trời.

Cỗ sức mạnh xoay tròn kia giống như tạo thành một luồng lốc xoáy trong thân thể ta, ta đã không cách nào khống chế tốc độ và sức mạnh của nó. Nó trái lại, lại sắp sửa khống chế được ta.

Trong đêm mưa, hai mắt của ta gắt gao nhìn thẳng trận pháp vây khốn Đào Hoa quan kia. Hai tay thu về khoanh hờ trước ngực, ta khẽ kêu một tiếng: “Thiên lôi vô vọng, hưng binh vi sư! Thu!”

Bên tai truyền đến tiếng hô khóc the thé.

Vô số ánh sáng lôi điện dữ tợn vặn vẹo vặn vẹo, đánh úp lại về phía ta.

Hai tay ta mở ra, luồng khí xoáy trong thân thể mạnh mẽ xoay như bay, lôi quang kia không ngừng nhào vào, vận tốc quay của luồng khí xoáy đột nhiên nhanh lên gấp mấy lần. Giống như chong chóng bị gió to thổi xoay tròn, dưới sự giáp công của lôi điện tại đây tiến vào xoay mạnh điên cuồng!

Ngực ta đau nhức, vết kiếm thương vừa rồi chưa khép lại một lần nữa nứt toác ra.

Ta không hiểu, vì sao Tử Hằng muốn dùng lực lôi điện đi đối phó với diệt yêu trận. Thế nhưng hắn học rộng biết nhiều, nếu hắn nguyện ý liều một thân tu vi làm như thế, vậy nhất định có đạo lý của hắn!

Việc khác ta có thể không giúp được, nhưng là…

Cho dù bọ ngựa đấu xe, có một số việc, vẫn như cũ không thể không làm!

Chú thích

(1) sát địch bát bách tự thương nhất thiên: giết địch tám trăm tự tổn thương một ngàn, có nghĩa là trên danh nghĩa thì mình thắng, nhưng thực chất cả hai bên đều bị tổn thương ↑