Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 21: Người ngốc tất là có phúc ngốc

Xuân đi, thu đến.

Khí trời mỗi ngày một lạnh, ta cũng càng ngày càng lười động, tiểu đạo sĩ vẫn chỉ mặc đơn bào, bất quá từ vải lanh đổi thành vải bông — có lẽ ấm hơn được nửa phần. Không có biện pháp, cho dù tiểu đạo sĩ muốn mặc y phục dày, vậy cũng phải có mới mặc được chứ? Tên sư huynh thường xuyên đến đưa đồ của hắn kia không có đưa tới y phục dày, vì thế Lý Kha đương nhiên cũng là không được thay đổi.

Có buổi sáng tỉnh lại, trên nghiên mực đều kết băng. Ta giật mình, mùa đông đã đến rồi.

Tiểu đạo sĩ mỗi ngày ban đêm nhập định, ta nhìn theo khuôn mặt của hắn, có lẽ người tu đạo cũng không sợ lạnh chút nào, sắc mặt hắn thoạt nhìn vẫn rất hồng hào.

Ta đang dõi theo hắn, hắn bỗng nhiên mở mắt.

“Ngươi đang ngẩn người à?”

“A, không có. Ngươi tỉnh rồi?”

“Ừ.”

Hắn quay đầu đi nhìn thạch bích, phía trên vẫn là trống không, chữ đêm qua viết trước khi ngủ đã biến mất không thấy.

Lý Kha dường như không có cảm giác gì, quay đầu hỏi ta: “Ngươi có lạnh hay không?”

“Có hơi lạnh…”


Hắn nghĩ nghĩ: “Không bằng, ngươi vào trong tay áo ta đi, dù sao vẫn ấm hơn một chút.”

“A? Vậy không tốt đi…”

Nam nữ thụ thụ bất thân… Ờ, đương nhiên ta bây giờ không thể xem là nữ…

“Được rồi, chỉ là tạm thời cho ngươi tránh một chút.” Hắn nhìn ta nằm úp sấp bất động, chân mày hơi nhíu lại: “Làm sao? Vấn đề gì?”

“A, không có vấn đề, không có vấn đề.”

Ta vội vàng bò vào trong tay áo hắn.

Trên người tiểu đạo sĩ có loại vị đan dược trong lành, ống tay áo được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cũng tuyệt đối dễ chịu hơn nhiều so với nền đá lạnh lẽo.

Có lẽ là vừa vận công xong, tiểu đạo sĩ thoạt nhìn sắc mặt hồng hào, tinh thần cũng tốt, sắc trời sáng sớm ngày đông hơi lành lạnh theo cửa sổ nhỏ trên cửa chiếu lên mặt hắn, đầu mũi lộ vẻ óng ánh trong suốt, động tác hà hơi tan băng trên nghiên mực hết sức chăm chú.

Trong lòng ta đột nhiên dường như đinh một tiếng vang, giống như có cái dây đàn khe khẽ gảy xuống, lại đinh đang rung về chỗ cũ.

Loại cảm giác không tự chủ được này khiến cho ta cảm thấy phi thường xa lạ.


Cảm giác rất… rất kỳ lạ.

Có chút thấp thỏm, lại có chút mong mỏi… Còn có chút, ờ, đầu lưỡi có chút chua, lại có chút ngọt ngào…

Hở? Chua ngọt? Ta vội vàng hút hút, quả nhiên nuốt xuống một ngụm nước bọt lớn…

Không phải chứ, tiểu đạo sĩ dù cho tươi non ngon miệng, ta cũng không thể chảy nước miếng với hắn chứ! Chẳng lẽ ta sắp thoái hoá thành một yêu quái nhện xấu xa ăn thịt người sao?

Không được không được, dù cho ở trong này đói bụng đã lâu, cũng không thể bồi dưỡng ra một con nhện ăn thịt người chứ.

Ta lắc lắc đầu để cho mình thanh tỉnh một chút, khinh bỉ hành vi nhảy vào trong tay áo hắn tìm ấm áp của mình. Kẻ ham nhàn hạ không thể thành người tài…

Ta nhảy lên trên bàn đá, vẫy vẫy chân nói với tiểu đạo sĩ: “Ngươi trước tiên luyện quyền cước nóng người, ta tới mài mực.”

“Ngươi? Ngươi biết sao?”

Quá khinh thường người khác!

“Ta có tám cái chân! Ngươi mới có không quá hai tay chân! Ta làm việc còn nhanh nhẹn hơn ngươi! Hừ!”

Để chứng minh ta xác thực nhanh nhẹn hơn hắn, ta tám chân xếp lên, ta mài ta mài ta mài mài mài… Đã từng bị bát đá của Tam Lục huấn luyện, mài mực này với ta mà nói thực sự là một bữa ăn sáng.

Hắn sao kinh, ta làm hậu cần… Ờ, đại đại khái khái cũng có thể xem như là hồng tụ thiêm hương (1) đi?

Tiếc là ta không có hồng tụ, ta chỉ có lông chân >o