Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 184: Hồng Nhị

Ta sửng sốt, tôm thúc bây giờ say không dậy nổi, ta gần như chưa nghĩ đã nói: “Ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn kéo ta liền chạy ra ngoài, ta hơi hơi nghiêng đầu nhìn, Phượng Nghi ẩn thân hình đi theo phía sau chúng ta: “Hôm nay đại yến hội, ca ta hỗ trợ tại nhà bếp, nhưng lúc bưng thức ăn ra không biết chọc vị quý nhân nào, bị đánh chỉ còn một hơi… Ta, ta… Trên người đều là máu, ta không biết còn có thể tìm ai…”

Ta đi theo hắn quanh co dọc theo đường nhỏ giữa rong biển và đá hiếm chạy hướng phía trước, nơi này rất tối, nhìn không rõ đường, nhưng hắn hiển nhiên vô cùng quen thuộc với nơi này, lúc cách Thủy Tinh cung càng ngày càng gần, hắn quẹo vào trong một gian phòng rất nhỏ.

Mới vừa vào cửa ta đã ngửi thấy mùi máu tươi xộc vào mũi, trong phòng đen thùi, còn có một cái giường đá, một cái bàn, rất đơn sơ, có người nằm trên giường không nhúc nhích.

“Ca ca! Ca ca!” Đứa bé kia bổ nhào tới bên giường: “Ca! Tôm thúc đến đây! Ngươi không có việc gì nhi, nhất định sẽ khỏi!”

“Ngươi nếu lại lắc hắn, hắn sẽ có chuyện.”

Ngoại thương mặc dù nghiêm trọng cũng dễ xử lý, có điều, ừm, nội phủ cũng bị thương không nhẹ.

Ta ngồi bên giường, thằng bé khóc lui sang một bên, còn nắm chặt một tay ca ca hắn không buông.

Ta trước tiên cầm máu cho hắn, sau đó lấy ra hai viên thuốc: “Một viên cho hắn uống, một viên hòa vào nước bôi lên.”

Thuốc có hiệu quả nhanh chóng, thuốc này là ta tự mình luyện, bình thường cũng không dùng được.

Đứa bé kia bận rộn không ngừng, thoa xong thuốc thay quần áo sạch cho ca ca hắn. Ta lấy ra một viên minh châu chiếu sáng. Gian phòng này cách Thủy Tinh cung gần như vậy. Nhưng nơi đó xanh vàng rực rỡ, nơi này lại chỉ bốn bức tường.

“Tôm thúc. Đa tạ ngươi!” Đứa bé kia đột nhiên quỳ xuống, liền dập đầu bịch bịch bịch mấy cái. Ta vội vàng đỡ hắn, hắn lại không chịu đứng lên.

“Tôm thúc. Ngươi thu ta làm đồ đệ đi!”

“Hả?” Việc này… Khụ, thằng bé khóc đỏ mắt này, còn rất đáng yêu, cũng thật đáng thương. Nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là, ta không phải tôm thúc, ta ngay cả tên đứa bé này là gì cái gì cũng không biết.

“Tôm thúc, ta muốn học bản lĩnh. Ta không muốn cả đời giống như ca ta, dè dặt, thành thật làm việc còn phải lo mình liệu có bị quý nhân đánh chết hay không… Ta, ta muốn bảo hộ ca ta, tôm thúc, xin ngươi, ta tìm không được ai khác, tìm người khác cũng sẽ không giúp ta…”

Ta xin giúp đỡ nhìn nhìn ra ngoài, Phượng Nghi ẩn thân cạnh cửa, thằng bé kia không nhìn thấy, ta thì thấy được.

Có người đến.

“Tiểu Tuấn à! Đến đến, ta cầm thuốc tới!”

Giọng người nọ rất lớn, đi lại vội, phịch một tiếng đẩy cửa viện ra tiến vào.

Thì ra đứa nhỏ này tên là Tiểu Tuấn.

Có người đến, đứa nhỏ này cũng không dây dưa ta nữa, lau một phen nước mắt đứng lên.


“Đồng đại ca, ngươi đã đến rồi.”

“Đến đến, ta tìm một vài thuốc trị thương tới, mau cho ca ngươi dùng… Ồ, tôm thúc cũng ở đây?” Hắn cuống quít cúi người với ta một cái, lại liếc nhìn người trên giường: “A, đã dùng thuốc, vậy thì tốt rồi, có tôm thúc ở đây, Tiểu Trung chắc chắn không có việc gì.”

A, thì ra người nằm úp sấp trên giường này tên là Tiểu Trung.

“Ca, ngươi, có biết ca ta hắn sao lại… gặp phải tai họa bất ngờ này không?”

Người kia thở dài: “Ôi, ta cũng không ở đó, nhưng ca ngươi hình như đắc tội người bên cạnh vị tân mỹ nhân kia, ừm, tên là Hồng gì đó, ôi, bảo ca ngươi cẩn thận một chút, yên ổn dưỡng thương, cũng không nên đi đằng trước nữa, trong cung gần đây thật sự là…” Hắn bỏ thuốc trị thương xuống, lại dặn dò hai câu mới đi.

Người bị thương trên giường không có gì đáng ngại, ta cũng thừa dịp Tiểu Tuấn không lại quỳ xuống xin ta, vội vàng lách người đi ra.

Phượng Nghi nhỏ giọng chọc ta: “Thế nào? Không thu đồ đệ nữa?”

“Nè, người ta muốn bái chính là tôm thúc, không phải ta, chờ ngày mai tôm thúc tỉnh rượu, để bọn họ tự đi nói đi.”

Hắn gật gật đầu: “Ta vừa rồi đứng ở cửa, xa xa nhìn thấy có người đi qua, tựa hồ có chút quen mắt.”

“Quen mắt?” Ta khó hiểu: “Chàng ở trong này còn có bằng hữu khác?”

“Không phải, ta nghĩ, nàng cũng biết, đi.”

Hắn kéo tay ta, tốc độ cực nhanh, vòng qua bụi san hô, ta hoàn toàn không biết hắn muốn dẫn ta đi đâu, đi không xa hắn dừng lại, chỉ vào đằng trước: “Nàng xem.”

Ta xuyên qua khe hở san hô nhìn sang, nơi đó đứng một nam một nữ đang thấp giọng nói chuyện. Nam mặc một thân áo quần xanh đen, không nhìn kỹ, y gần như hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, trang phục vô cùng che phủ. Nữ khoác một bộ áo choàng đen lớn, che từ đầu đến chân. Nhãn lực của ta coi như không tồi, dưới tình huống như vậy cũng nhìn không ra cái gì. Người hắn nói nhìn quen mắt, là nam hay nữ?

Hai người kia rất nhanh nói xong, hình như nữ giao cho nam thứ gì đó, hai người nhanh chóng tách ra, đều tự đi phương hướng bất đồng.

Phượng Nghi kéo ta, đi theo phía sau người nữ, ta tiện thể bắn một đạo tơ tầm tung về phía người nam.

Ưm, người nữ này là quen biết của Phượng Nghi?

Đi theo nàng đã sắp tới trước mặt Thủy Tinh cung, đằng trước có một cửa hông, thân hình nữ nhân kia ẩn sang bên đường, cởi áo choàng đen xuống, lộ ra một bộ cung trang đỏ tươi bên trong — a, nàng thoạt nhìn, có chút quen mặt! Từng gặp, nhất định từng gặp! Thế nhưng, gặp ở đâu đây?

Vừa rồi nàng mặc áo choàng không rõ ràng, bây giờ vừa cởi áo choàng, bước đi thật sự là thướt tha uyển chuyển!

Ta nhớ ra rồi!

Đây không phải là nữ quan ở ma cung, tên, tên là Hồng Nhị sao! Nàng còn muốn đùa giỡn Phượng Nghi đấy!


Nàng sao lại ở chỗ này?

Đây, đây quả thực…

“Nghe nói, nàng hầu hạ tân mỹ nhân.” Phượng Nghi thấp giọng nói: “Nàng có, tò mò với tân mỹ nhân ấy không?”

Ợ, có chút tò mò.

Nàng trước kia là thị nữ của ma cung, xuất hiện tại long cung… ờ, hai loại khả năng, một loại là, nàng thất nghiệp, đây là làm một nghề khác. Còn có một loại là, chủ tử của nàng không thay người, nàng đến đây làm cung nữ vẫn là đổi thang mà không đổi thuốc, đổi đất mà không đổi người…

Hợ, nói như vậy, thì có thể là..

Phượng Nghi kéo ta một phen, chúng ta theo sát phía sau nàng vào cửa hông của Thủy Tinh cung.

Trong cửa là một vườn hoa, nơi này cây cũng vậy hoa cũng thế, dáng vẻ đều quá sức kỳ quái, hoàn toàn bất đồng với trên đất bằng, thế nhưng cũng rất đẹp. Có điều chúng ta đây không phải là tới dạo vườn.

Đúng rồi, người đánh ca ca Tiểu Trung của Tiểu Tuấn gần chết, chính là nàng đi?

Người qua lại dần dần nhiều hơn, cảnh tượng vội vội vàng vàng, lui tới trong Thủy Tinh cung quả nhiên đều là tuấn nam mỹ nữ, thoạt nhìn thật ra rất đẹp mắt, không biết nơi nào mơ hồ truyền đến tiếng đàn sáo, còn có cười nói khẽ khàng, chiếu sáng trong đình viện đều dùng dạ minh châu. Chỉ từ mặt ngoài, cũng thực sự là cảnh tượng lộng lẫy tường hòa.

Nàng quẹo vào một gian cung thất, chúng ta không đến quá gần, nhưng bằng mấy loại tơ ta vừa mới bắn trên người nàng dọc đường, muốn thám thính động tĩnh cũng không khó khăn.

Nàng nói mấy câu với một cung nữ khác trong phòng, hỏi mỹ nhân đi đâu, sau đó liền thay quần áo rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Mà mỹ nhân ấy, lại vẫn chưa trở về, cung nữ đó nói nàng là ở lại chỗ chủ điện… Khụ, thị tẩm.

Trong lòng ta có chút hồ nghi, đối với người của ma cung ta cũng không có ấn tượng gì hay, cảm giác bọn họ chỉ cần hiển thân lộ diện, là khẳng định không có chuyện tốt.

“Hôm nay muộn rồi, cũng thám thính không được gì, đi về trước.”

Trong lòng ta có chuyện, cả đêm cũng không ngủ yên. Trước mắt tựa hồ có rất nhiều bóng người xoay xoay chuyển chuyển, thế nhưng bỗng nhiên mở mắt, lại không có một ai. Phượng Nghi bên gối đang ngủ say sưa, mặt mày hắn giãn ra, hai gò má hơi hồng. Hắn trước đây quen búi tóc ngủ, bây giờ lại quen xõa tóc giống như ta, tóc chúng ta quấn quýt trải cùng một chỗ, có lẽ đây là một tầng ý tứ của khác vợ chồng kết tóc.

Ngoài màn tơ cá mập, ánh trai ngọc có vẻ đặc biệt nhu hòa an tĩnh.

Trời còn chưa sáng.

Thành thân tới nay, ta đang từ từ quen, bên cạnh mình thêm một người. Khi tỉnh, khi ngủ…

Ta dựa vào gần hắn hơn, cọ cọ tìm vị trí tốt, lại nhắm mắt.

Buổi sáng lúc chúng ta tỉnh lại, tôm thúc còn say rượu chưa tỉnh. Nhìn thấy bộ dạng hắn ngủ mê man khóe miệng chảy nước miếng, ờ, ta về sau cũng không nên uống say bí tỉ như vậy, không hình tượng không nói, mấu chốt gặp phải chuyện đột phát như ngày hôm qua, chẳng phải hỏng việc?

Phượng Nghi bưng nước đến, ta lo liệu chút đồ ăn, tia nắng ban mai ở chỗ này là một loại màu trắng óng ánh và lam nhạt biến ảo, đẹp như có như không.

“Thủy tộc của Thủy Tinh cung toàn bộ tụ tập, Tử Hằng đêm nay cũng sẽ đến dự.”

“Ừm, nói vậy, phòng bị có phải hay không càng nghiêm?”

“Vậy thì có sao?”

Phải, vậy cũng chẳng sao.

Chúng ta một người giả trang thành phục dịch, một người giả trang thành thị nữ, nghênh ngang đi trong Thủy Tinh cung.