Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 146: Đệ nhất tứ lục chương

Lẽ ra, Linh Tuyền cung đổ, mọi người chúng ta hẳn là phải vui vẻ mới đúng. Thế nhưng…

Trên mặt mỗi người, tựa hồ đều có chút trầm trọng.

Đúng vậy, cho dù bắt họ Đổng đền mạng, Tiểu Tâm cũng không thể sống lại được, còn có đám cá nhỏ kia…

Tử Hằng cùng trở về với chúng ta, chẳng qua là sau khi trở về hắn liền một mình một người đóng cửa lại ở trong phòng, Phượng Nghi khẽ lắc đầu, cũng ngăn ta đi quấy rầy hắn.

“Để hắn yên lặng một chút đi…”

Cho dù là chí giao hảo hữu, có một số lúc… có một số việc, vẫn là cần tự mình nghĩ, tự mình phán đoán.

Ta bất mãn không vui, mặc dù lật đổ họ Đổng, thế nhưng niềm vui của Tử Hằng, cũng không về được.

“Đúng rồi, ta đến bây giờ cũng còn chưa biết nàng tên gì, ngay từ đầu đã chưa từng hỏi, về sau…” Về sau nhắc tới liền mắng, cũng không có hỏi tên.

Phượng Nghi nói: “Nàng tên là Đổng Thục Hàm.”

Tên thật ra rất đẹp, chính là người không hợp.

“Các ngươi trước kia đã quen biết nàng sao? Tâm địa nàng xấu thế, sao các ngươi lại có giao tình?”

“Nàng trước kia… cũng không phải như thế.” Tình tự của Phượng Nghi cũng không tốt lắm: “Thánh Linh cung trước kia làm việc cũng không phải ngang tàng ngạo mạn không biết nặng nhẹ như vậy, chuyện về sau… Ôi, đây cũng khó nói. Tóm lại, không có quan hệ gì với chúng ta. Nếu không phải xảy ra chuyện này, chúng ta đã về Già Hội sơn rồi.”

“À há…” Đúng vậy, chuyện bị ngoài ý muốn này cắt ngang, rất nhiều.

Trước khi ăn cơm tối hôm đó ta còn khắc đùa một cây trâm gỗ, muốn đưa cho hắn. Kết quả vừa gặp phải sự kiện kia, liền quên mất.

Cái trâm kia dùng gỗ bình thường, tay nghề của ta lại chẳng ra gì, liền khắc hoa văn đụn mây còn khắc chả cân xứng bóng bẩy gì cả. Bất quá cũng may đó là thuần thủ công, nếu đưa cho Phượng Nghi, chủ yếu là tấm lòng này thôi!

Trời tối. Một ngày này, tựa hồ vô cùng dài lâu.

Cảnh có thể đánh đau Đổng Thục Hàm mà ta tưởng tượng không xuất hiện. Thần tiên ngầm đấu đá cũng không có đặc sắc như trong tưởng tượng của ta. Ta cảm thấy tiên giới mỹ lệ này… thật ra cũng không mỹ lệ, ít nhất, không phải chốn nhìn qua yên tĩnh hiền hòa như thế.

Cách một ngày lại đến Chính Hòa cung, cảnh vật như trước, tâm tình của ta lại không giống. Ngày hôm qua lúc tới nơi này còn có chút không yên, hôm nay tới lại có một loại cảm giác chán ghét, tẻ nhạt vô vị.

Phượng Nghi vừa hỏi han người dẫn đường, vừa nhẹ nhàng giữ chặt một cánh tay ta: “Đừng nghĩ quá nhiều, những chuyện này ta cũng không thích, vì thế ta vẫn không thích ở tại chỗ này. Chờ tâm tình của Tử Hằng tốt hơn, chúng ta trở về Già Hội sơn đi.”

Ta có chút miễn cưỡng cười với hắn, băng qua một cái dây treo lơ lửng trên trời rất hẹp, người dẫn đường kia hơi khom người: “Phượng vương, Đào cô nương, từ nơi này đi về phía bên phải, phía sau cánh cửa cuối cùng kia chính là động đá giam giữ Đổng Thục Hàm.” Hắn dừng một chút, tựa hồ có lời gì không tiện nói. Bất quá cuối cùng hắn vẫn là không lên tiếng, hành lễ thối lui sang một bên: “Ta ở chỗ này chờ hai vị đi ra.”

Nơi này cực kỳ âm u, nhưng cũng không cảm thấy quá ẩm thấp, trái lại, nơi này có vẻ rất khô ráo, rất rét lạnh. Gió thổi ấm áp bên ngoài không vào đến nơi này. Bất quá ở đây cũng không giống bộ dáng nhà giam tối tăm như ta tưởng, ngoại trừ quá mức yên tĩnh ra, nơi này giống như cái loại khách điếm dưới đất chúng ta từng ở tại ma vực ấy.

Đi đến cuối, phía trước là một cái cửa đá, Phượng Nghi nhẹ nhàng vung tay áo một cái, cánh cửa kia không tiếng động mở ra về phía trong.

Bên trong trống rỗng, ngoại trừ một chiếc giường đá, không còn cái gì. Tường đá nền đá cửa đá… khiến ta chợt nhớ tới Vô Ưu các bắt đệ tử ăn năn hối lỗi tại Thục sơn ngày trước, nơi đó cũng là… tình hình như vậy.

Đổng Thục Hàm ngồi sát tường, nàng gập chân, cằm đặt trên đầu gối, rất an tĩnh ngồi ở đằng đó. Không có biểu hiện gì đặc biệt thê thảm chán nản, cũng không có la hét ầm ĩ như điên.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn chúng ta, thanh âm khàn khàn lại bình tĩnh nói: “Hai vị ngươi là tới chế giễu? Hay là đến bỏ đá xuống giếng?”

Lại nói, ta cũng không biết… ta có thể làm chút gì.

Ta từng nghĩ muốn đem nàng thế này thế nọ, nhưng giống như nàng nói, chúng ta bây giờ đến, là chế giễu, hay là đến bỏ đá xuống giếng chứ? Nàng quả thực ác độc, nhưng người bị hại chân chính là Tử Hằng…

Cuộc hôn nhân này của bọn họ ngay từ đầu đã là một sai lầm…


Ta đứng ngẩn ra đó một chốc, Phượng Nghi cũng không lên tiếng.

“Đổng tiên tử, ngươi không có gì muốn nói sao?” Ta hỏi nàng.

“Được làm vua thua làm giặc, ta không có gì để nói, muốn xử tội gì, có Hình Thiên cung, không nhọc Đào cô nương phí tâm. Ta là vì sư môn của ta, ta không thẹn với lương tâm.”

Được, nàng đĩnh đạc nói, ta ngược lại không biết nói với nàng cái gì.

Đúng vậy, nàng không thẹn với sư môn của nàng… Thế nhưng người bị nàng làm hại thì sao? Nàng cũng lo lắng chứ?

“Đi thôi…”

Ta cũng không muốn nói cái gì.

Nói cái gì với nàng đây? Hỏi nàng vì sao phải đối xử hung tàn như thế với Tiểu Tâm? Vì sao phải sai người bưng lên canh kia cho Tử Hằng? Vì sao phải sai sử nha đầu của nàng tới giết ta?

Ta cảm thấy có rất nhiều chuyện không hiểu, thế nhưng lại không muốn hỏi chuyện gì, lập trường của nàng ngay từ đầu đã rất rõ ràng. Hơn nữa, ta bây giờ cũng không cần phải làm gì với nàng, đạo hạnh của nàng đã bị hủy hơn phân nửa, người của Tử Vi cung khẳng định sẽ trừng phạt nàng.

Chúng ta xoay người muốn đi, nàng lại bỗng nhiên bật ra: “Từ từ!”

Ta quay đầu, cái loại thong dong đó của nàng ban nãy bị ngữ khí vội vàng phá vỡ: “Tử Hằng… Tử Hằng hắn bây giờ ở nơi nào? Ta muốn gặp hắn.”

“Hắn nếu như muốn gặp ngươi, tự nhiên sẽ đến.”

Ta nghĩ Tử Hằng, có lẽ sẽ không muốn nhìn thấy nàng.

“Đào cô nương… Xin ngươi giúp giúp ta…” Nàng không biết lấy đâu ra khí lực, thoáng cái vọt qua đây, nhưng tay nàng trước khi chạm đến vạt áo của ta, đã bị bắn ra ngoài, đụng rất mạnh vào tường.

Sắc mặt nàng trắng bệch, giãy dụa lại bò dậy: “Đào cô nương, xin ngươi chuyển cho hắn những lời này, xin hắn tới gặp ta một lần… Van ngươi…”

Ta có chút khó xử, quay đầu nhìn Phượng Nghi.

Sắc mặt Phượng Nghi không tốt lắm, kéo ta đi ra ngoài, chúng ta vừa mới ra, cửa đá phía sau liền ầm một tiếng đóng chặt lại.

“Ừm… Có giúp nàng gửi lời không?”

Ta cảm thấy nàng rất đáng trách, thế nhưng bộ dáng bây giờ, lại thực đáng thương…

Ta nghĩ tâm địa ta hẳn là nên kiên cường hơn một chút, vốn là tính báo thù cho Tiểu Tâm mới muốn đi qua, thế nhưng ta chẳng những không làm gì, ngược lại…

Phượng Nghi lặp lại một lần lời nói ban nãy: “Tử Hằng nếu như muốn gặp nàng, tự nhiên sẽ đến gặp nàng. Nếu như hắn không muốn, chúng ta có đưa lời cho nàng, cũng không có ý nghĩa.”

Ta gật gật đầu, ra khỏi Chính Hòa cung, ta nhịn không được hỏi: “Phượng Nghi, loại tính cách này của ta có phải… Ta cảm thấy mình lập trường không vững, lại có chút quá tốt bụng… Chứng kiến bộ dáng Đổng Thục Hàm ban nãy, ta cư nhiên còn cảm thấy nàng rất đáng thương…”

“Người đáng thương, tất có chỗ đáng trách.” Phượng Nghi lẳng lặng nhìn ta. Phía sau hắn là màn trời màu xanh sẫm, ánh sáng lấm tấm mơ hồ lấp lánh.

Ta có chút hoảng hốt, Phượng Nghi cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của ta.

Ợ, hắn sẽ không cảm thấy loại tính cách này của ta rất không tốt chứ?

Dường như đợi rất lâu, Phượng Nghi chậm rãi nói: “Nàng vẫn luôn vừa vụng vừa ngốc, ta cũng không phải hôm nay mới biết được.”

Cái gì, lời này là khen hay chê vậy? Vì sao nghe… không giống khen ta. Nhưng, lại cảm thấy, nghe qua, thực thuận tai…

Được rồi, ta đích xác rất ngốc. Bất quá, nếu Phượng Nghi nói như vậy, vậy hẳn là không chê ta.


Gió mát từ phía trước thổi qua phả lên mặt, Phượng Nghi mang theo ta xuyên qua biển mây mơ hồ, xa xa gần gần, rất nhiều chấm nhỏ hơi lóe sáng.

Ở bên cạnh hắn, ta không cần lo lắng cái gì, tâm tình còn nhẹ nhàng phấn chấn hơn cả bước chân.

Khóe miệng Phượng Nghi chứa một mạt cười. Dưới ánh sao, mặt bên hắn lộ vẻ vô cùng nhu hòa mỹ lệ.

Không biết qua bao lâu, chân đạp đến đất.

A? Đã tới rồi?

Phượng Nghi nâng tay lên, nhẹ nhàng cụng một cái lên mũi ta: “Mau đi ngủ đi, hôm nay mệt chết rồi phải không?”

Ta rất muốn nói ta không mệt, chúng ta đợi thêm một lúc nữa đi, bất quá trên mặt hơi hơi nóng lên. Lời nói đổi tới đổi lui trong cổ họng, ho mấy tiếng, nhưng vẫn là không nói ra được.

Phượng Nghi dắt tay ta đưa ta đến cửa viện, lúc ta xoay người vào sân nghĩ hắn hẳn là nhìn ta phía sau, kết quả không biết làm sao càng thêm căng thẳng, thiếu chút nữa đi cùng tay cùng chân.

Thải Mai sư cô đã ngủ trước. Bằng không bộ dạng vẻ mặt đỏ bừng ngây ngô cười không ngừng này của ta, nhất định sẽ bị nàng trêu ghẹo.

Uống vài chén lớn trà lạnh, ngồi trước cửa sổ một lát, tâm tình chậm rãi ổn định.

Ta không buồn ngủ chút nào, thế nhưng, cũng không có chuyện gì cần chuyên tâm suy nghĩ. Trong đầu rối loạn mà mờ mịt, nhất thời nhớ tới khuôn mặt tươi cười động lòng người của Phượng Nghi, nhất thời lại nghĩ tới kiếm quang kiếm khí bắn loạn bay loạn đầy mắt ngày hôm nay…

Ta lững thững đi loạn trong sân, đêm dài người tĩnh, ngay cả tiếng kêu của côn trùng hay ếch cũng nghe không được.

Cuối cùng lưu lại trước mắt thật dài, là thân ảnh cô độc của Tử Hằng.

Trước kia khi ta vẫn còn ở tại Đào Hoa quan, từng nghe nói một chút… Thời thơ ấu của Tử Hằng trải qua cũng không tốt, hắn không phải huyết mạch long tộc thuần khiết, bị coi thường, bị lạnh nhạt, bị bắt nạt… Đợi đến khi hắn trưởng thành, người Ngao gia lại lợi dụng hắn…

Tại sao vậy chứ, Tử Hằng cũng không có đạt được cái gì từ chỗ bọn họ, vì sao lại phải trả giá cho bọn họ, mặc bọn họ bài bố?

Vậy không công bằng!

Nhìn xem người người Ngao gia an bài cho hắn là hôn sự dạng gì, cưới chính là cô vợ thế nào! Ngay cả cái chức tiên này, cũng bất quá là một chức vị nhàn tản không được coi trọng…

Ta cảm thấy trong lòng khó chịu, mũi cũng ê ẩm theo, hốc mắt nóng nóng.

Không biết khi nào, ta đứng ở ngoài cửa viện của Tử Hằng.

Cửa đang đóng chặt.

Tử Hằng hắn nhốt chính mình bên trong.

Hắn suy nghĩ cái gì?

Hắn sẽ làm cái gì?

Ta đều không biết.

Ta cũng không biết… nên mở cánh cửa này ra như thế nào, làm sao có thể khiến cho hắn cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng…

“Đào cô nương? Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Ta kinh ngạc quay đầu, tiểu đồng bên người Trường Lâm sư thúc đang bưng hai bàn đồ ăn một bình rượu, đứng trên cầu nhỏ phía sau ta không xa.

Ta ừ một tiếng: “Ngươi đây là bưng cái gì? Đã trễ thế này ai còn chưa ăn cơm?”

“Tiên sinh nhà ta muốn ngắm trăng một lát mới ngủ tiếp, ta đi gian bếp bưng chút đồ ăn khuya tới.”

“Ừ… Vậy ngươi mau bưng đi đi.”

Hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn ta: “Đào cô nương, ngươi là muốn tìm Ngao công tử sao? Hắn đi ra ngoài, còn chưa trở về đâu.”

“Hắn đi ra ngoài?”

“Đúng vậy, ngươi xem cửa, hẳn là khóa ngoài, không phải cài từ bên trong mà.”

A, ta thật là không để ý.

Đích xác là khóa ngoài.

Tử Hằng đi ra ngoài?

Hắn… đi nơi nào?