Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 134: Nam lớn cưới vợ nữ gả chồng

Vị Đổng tiên cô nghe tiếng đã lâu này, ừm, hoặc là bây giờ nên xưng nàng Ngao phu nhân! Tuyệt đối là một tiểu mỹ nhân! Mặt mày linh động, môi đỏ kiều diễm, một đầu tóc đen ngay ngắn lóng lánh tựa như thấm nước, búi tóc vén lên khiến ta nhớ tới cái từ tóc mai như mây. Trên đầu nàng chỉ vấn hai trâm hoa bạch ngọc lan, trên một bên tai đeo hoa tai màu lục, trên dái tai bên kia thì lại là một viên minh châu to bằng ngón tay cái, váy dài chấm đất, vạt áo như gió. Chưa nói đã cười, vẻ mặt chiếu người. so sánh với hai thị nữ hoa si đi theo phía sau nàng kia, quả thực chính là chênh lệch thật lớn giữa thiên nga và vịt con xấu xí.

Giữa mặt mày nàng có một loại cảm giác ừm, thư thái linh hoạt, không dính khói lửa nhân gian. A, đương nhiên, nàng vốn chính là tiên cô mà, không dính khói lửa nhân gian là tất nhiên.

“Phượng huynh, mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy? Tử Hằng vẫn rất lo lắng cho ngươi, làm việc cũng chỉ ứng phó, mỗi ngày đều nghĩ biện pháp. Ta đã nói ngươi không có việc gì! Nhìn xem, vẫn là ta nói đúng đi?”

Phượng Nghi chỉ mỉm cười, giới thiệu ta với nàng: “Vị này chính là phu nhân của Tử Hằng, vị này chính là Đào Hoa Đào cô nương.”

Cảm tạ trời đất! Phượng Nghi cuối cùng cũng nhớ đại danh của ta, không lại giới thiệu với người khác ta là Đào Tam Bát!

“Đào cô nương, chào ngươi.” Nàng cười mỉm nói với ta: “Chúng ta lúc trước chưa gặp mặt, bất quá nếu là đi cùng với Phượng huynh, cũng là vị khách quý. Lần này đến đây không cần vội đi, ở lâu mấy ngày, chúng ta có thể trò chuyện, thân cận một chút.”

Hợ… Vị Đổng tiên tử này ừm, thật sự là khéo léo, lại xinh đẹp lại biết nói chuyện — làm ta nhớ tới Vương Hi Phượng trong Hồng lâu.

“Ngài quá khách khí.” So sánh với nhiệt tình của nàng, ta càng lộ vẻ ngốc hơn: “Tới quá mạo muội… Ừm…”

“Đừng khách khí.” Nàng cười gật đầu với ta, sau đó phân phó thị nữ phía sau: “Thu dọn gian phòng cho phượng vương và Đào cô nương chưa? Đã phái người đi mời quan nhân (1) về chưa?”

Hợ… Quan nhân… Xưng hô này, ta đương nhiên hiểu, chính là chỉ Tử Hằng thôi.

Có điều, Tử Hằng đột nhiên biến thành “quan nhân” của nàng… Ta cảm thấy vậy cũng thật không được tự nhiên.

Lúc nàng nói chuyện khiến người ta có cảm giác rất chu đáo, cười nói như ngọc, hiển nhiên nàng cũng rất quen với Phượng Nghi.

“Ngươi cũng vậy, muốn đi cũng không chào hỏi. Sau tiên hội Mai sơn Tử Hằng vẫn luôn tìm ngươi khắp nơi, gần đây lại dị biến liên tiếp…”

Ta vừa nghe, vừa bẻ điểm tâm ăn.

Bánh hấp mật này không ngon lắm, nhưng váng sữa kia cũng không tệ…

“Đào cô nương, ngươi nói thế nào?”

“Hở?” Ta căn bản không biết đề tài là gì, lại vì sao chuyển tới ta, trừng mắt ngậm bánh ngọt không biết trả lời như thế nào.

“Ừm, chuyện thiên hạ, hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp…” Phượng Nghi không dấu vết chuyển câu chuyện ra khỏi ta, ta nhẹ nhàng thở ra. Bất quá ta nhìn thấy trên khuôn mặt hai thị nữ kia, có khinh miệt không thèm che đậy… Còn có, ừm, căm thù?

Được, ta đây mới không quan tâm.. Đi cùng một chỗ với Phượng Nghi, loại ánh mắt này ta thực sự nhìn không hiếm. Loại ánh mắt của hai tiểu nha đầu này tính là gì? Càng nóng nảy ác độc hơn cái này ta đều đã được thấy.

Cũng may chẳng được bao lâu, liền nghe bên ngoài một tiếng ngựa hí vang dội, Đổng tiên cô đứng lên nói: “Tốt lắm. Hắn cũng đã trở lại, các ngươi khẳng định có rất nhiều chuyện muốn nói. Ta đi an bài một chút. Các ngươi đêm nay đủ để nói đi, rượu khẳng định cũng là không thiếu được!”

Tử Hằng đã trở lại?

Ta cũng đứng lên theo. Thế nhưng không chờ chúng ta ra đón, Tử Hằng đã vội vã sải bước tiến vào. Ta từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy biểu hiện gấp gáp như vậy từ hắn… Hắn vẫn luôn bình tĩnh, trấn định tự nhiên. Nhưng bây giờ cổ áo hắn cũng có chút tản ra, vạt áo cũng có vẻ xốc xếch. Hợ… Có lẽ là ảo giác, ta cảm thấy hắn dường như gầy hơn một chút.

Ánh mắt hắn từ trên người ta, chuyển qua người Phượng Nghi, sau đó lại quay lại nhìn ta, thật lâu, thế nhưng một câu cũng không nói. Sắc mặt hắn quá nghiêm túc, loại vẻ mặt này… khiến ta cảm thấy thậm chí có chút lo lắng mơ hồ.

Chúng ta từ Mai sơn… lạc đường, Tử Hằng không có tin tức của chúng ta, chắc hẳn trong lòng nóng như lửa đốt?

Ôi, ta lúc ấy thật không nên bị Phượng Nghi cổ động, đi xem thêm ở ma vực, hẳn là sớm trở về, người lo lắng cho chúng ta khẳng định không ít. Ừm, Hôi Đại Mao có lẽ cũng sẽ lo lắng đi.


“Hai người các ngươi… vẫn còn biết trở về ha!”

Phượng Nghi lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng: “Vốn sẽ không chậm quá lâu, chẳng qua là, gặp gỡ chút ngoài ý muốn, cho nên…”

“Được rồi, các ngươi bình an vô sự là được.” Tử Hằng thoạt nhìn thở phào nhẹ nhõm, ta để ý mặt mày hắn lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, giờ đây trầm tĩnh lại, cái loại cảm giác này lại càng rõ ràng.

Ta cũng cảm thấy rất áy náy, có điều chuyện phát sinh mấy ngày nay, nói ra thật sự là khó nói hết.

Chúng ta lạc đường đến ma vực, những việc trải qua tại ma vực, giết chết ma ăn người, còn có vài yêu ma làm nhiều việc ác. Ừm. Còn có, Chu Anh Hùng mấy người bọn hắn, cuối cùng là trận biến cố tại ma cung kia…

“Đi, đến thư phòng của ta từ từ nói chuyện. Phượng Nghi, ngươi bị thương sao?”

Ánh mắt của hắn thực sự sắc bén.

“Bị thương ngoài da, đừng lo, đã gần khỏi rồi.”

Bậy bạ, nếu thực sự là khỏi rồi có thể khiến Tử Hằng liếc mắt một cái liền nhìn ra?

Phượng Nghi nhàn nhạt phân phó một câu với thị nữ muốn cùng tới: “Không cần lại đây hầu hạ.”

Ta theo phía sau hai người bọn họ đi về phía trước, bất quá ta có thể cảm giác phía sau có ánh mắt chiếu trên lưng ta, dường như… Ừm, là lạ.

Ta vừa quay đầu lại, nhìn thấy đầu kia hành lang, Đổng tiên tử đang đứng ở đó, mỉm cười với ta, ta qua quýt gật đầu.

Cái loại cảm giác không thoải mái ban nãy đó cũng không giống ảo giác. Là ai đang nhìn chằm chằm ta? Là thị nữ của nàng sao?

Vào thư phòng, Tử Hằng chưa nói cái gì, trước tiên rót ba chén rượu, chính mình nâng một chén.

“Uống đi, uống hẵng nói.”

Hắn uống rất gấp, một hơi liền cạn. Ta cũng ngẩng đầu lên uống chén rượu kia. Hợ… Phi phi! Ta bị cay đến le lưỡi, đây rượu gì! Mạnh sặc chết người!

Sắc mặt Phượng Nghi hơi đỏ, có lẽ cũng bởi vì rượu này rất mạnh.

“Được rồi, ngồi xuống chậm rãi nói đi.” Ngữ khí của Tử Hằng không tốt, biểu tình cũng không thiện, nhìn chằm chằm ta. Sau đó lại quay đầu đi nhìn chằm chằm Phượng Nghi.

Thanh âm của hắn tuy rằng không cao, thế nhưng khẩu khí lại rất không lành. Ta cho tới bây giờ chưa từng nghe Tử Hằng dùng loại khẩu khí này nói chuyện đâu, xem ra lần này thực sự làm cho hắn lo lắng quá mức.

“Chúng ta… sử dụng thổ linh châu trong mê cung của Mai sơn. Kết quả trận pháp ở Mai sơn kia có chút cổ quái, chúng ta lại bị đưa đến ma vực.”

“Ma vực?” Tử Hằng mới vừa ngồi xuống lại vụt cái đứng lên, giống như trên ghế cắm cái đinh chọc phải hắn: “Chẳng lẽ biến ma vực vài ngày trước có liên quan tới các ngươi? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Là ai làm ngươi bị thương?”

Phượng Nghi phản ứng thực bình tĩnh: “Ngươi cũng đã nhận được tin tức?”

“Đương nhiên, chuyện này ngay lập tức chỉ sợ không có người nào không biết. Đã nửa tháng, ta đang nhờ bằng hữu thủy tộc hỏi dò tin tức các ngươi, một đêm ánh chớp tím xanh xông lên mây, ma khí bốn phía… Tam giới đều bị kinh động…”

Ta cảm thấy đầu có chút choáng choáng, rượu vừa rồi kia quả thực rất mạnh, ta nằm trên lưng ghế dựa, có một câu không một câu nghe bọn hắn tán gẫu. Những thanh âm này dường như ngay bên tai, thế nhưng nghe không rõ, vù vù vù vù, giống một trận gió thổi qua, lại giống ong bướm vỗ cánh. Ta chỉ nắm được mấy chữ, ma quân này, đạo sĩ này… Dường như có ai khẽ vuốt tóc ta, tiếng nói trầm nhẹ giống như gió đêm.

Ưm, ta không ngờ mình lại có lúc uống say, loại cảm giác này còn không xấu, chuyện phát sinh bên người hiểu mơ mơ hồ hồ. Bất quá mí mắt rất nặng, tay chân cũng nâng không nổi.


Ta ngủ một giấc thật dài. Mấy ngày nay lo lắng cho vết thương của Phượng Nghi, ta cũng không ngủ yên được chút nào.

Ta có thể cảm giác được có người ở bên cạnh ta trông chừng. Hơi thở của hắn làm cho ta cảm thấy quen thuộc mà thân thiết.

“Tỉnh tỉnh, nên tỉnh rồi.”

Ta trở mình, không thèm để ý loại tạp âm này.

“Đồ lười, mau dậy đi.”

Ta mở mắt ra. Phượng Nghi đang ngồi bên giường, trong mắt chứa đầy ý cười: “Ngủ ba ngày rồi, nên thức dậy.”

“Hả… Ba ngày?” Ta còn hồ đồ nhất thời nhớ không nổi nơi này là nơi nào, nhìn Phượng Nghi phát ngốc một hồi, mới nhớ đây là nhà Tử Hằng, ừm, hẳn là xem như động phủ thần tiên của thiên quan.

“A, là rượu kia quá lợi hại, không phải lỗi của ta.” Ta lấy mu bàn tay lau lau khóe miệng, ưm, may mắn ta không có chảy nước miếng. Bất quá… Ta phỏng chừng ta trước mặt Phượng Nghi vốn cũng không có hình tượng gì, cho dù có chảy chảy nước miếng cũng không có gì đáng ngại.

“Rượu kia của Tử Hằng tên là thiên nhật túy, đích xác không phải vật phàm.” Phượng Nghi nói: “Ta đã sai người đưa tin tức cho Già Hội sơn, trước để cho bọn họ an tâm, trông chặt cửa không nên gây sự, chúng ta trở về sau đi.”

Ta liên tục gật đầu. Phượng Nghi nghĩ chu đáo hơn ta.

“Chuyện mấy ngày nay, ngươi đều nói với Tử Hằng?” Ta bò dậy mặc quần áo chải đầu, soi vào gương đồng, mí mắt cũng ngủ đến sưng lên, bộ dáng thật sự là chật vật.

“Ừ, mấy ngày nay, nhân gian cũng có không ít biến cố. Tỷ như, Thục sơn xảy ra chút chuyện.”

“Vậy sao?” Ta không quan tâm tới Thục sơn, đám đạo sĩ này có gặp phiền toái hay không cũng không can hệ tới ta.

“Còn nữa, chỗ Tử Hằng thu được thiệp mời.”

“Hử? Thiệp gì?”

“Tam Lục sư tỷ của ngươi, sắp thành thân.”

“Lại thành thân a?” Tay ta siết chặt, tóc bị bứt đứt hai sợi: “Là cùng Lý, Lý gì đó kia? Là hắn đi? Không thay người?”

“Lý Phù Phong.”

“Đúng đúng, ta toàn nhớ không rõ.” Ta tò mò hỏi: “Khi nào thì thành thân? Ta tặng lễ gì mới tốt? Lại nói tiếp, lần trước Lý thư sinh còn không tình nguyện đâu, chỉ chớp mắt bọn họ cũng sắp thành thân. Ừ, phần lễ này cũng không thể qua loa.”

Hợ… Chẳng lẽ thực sự là nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng sao? Yêu tinh cũng nói chuyện này? Tử Hằng cũng đã thành thân, Tam Lục cũng sắp thành thân… Dường như đột nhiên người bên cạnh đều có đôi có cặp…

Phượng Nghi qua đây, nhận lấy lược trong tay ta, thay ta chải mượt tóc, sau đó tết thành bím: “Thành thân là đại sự, đương nhiên không thể qua loa đại khái. Hôn kỳ ngay vào mùng mười tháng chạp, đến lúc đó ta cùng đi chúc mừng với ngươi nhé.”

“Đấy là đương nhiên!” Ta hớn hở bẻ ngón tay tính nên tặng cái gì cho Tam Lục. Lần trước nàng cứng rắn trói tân lang, hôn lễ không thành, lần này hẳn là sẽ không lại có biến cố.

Ta đang tính đến đầu óc rối mù, Phượng Nghi ôn nhu nói: “Chờ xem lễ trở về, chuyện của chúng ta, cũng làm đi.”

“Được!” Ta buột miệng nói ra, sau khi nói xong mới ngây người: “Làm cái gì?”

“Chuyện thành thân. Ngươi ta, chúng ta thành thân.”

“Hở?” Ta giống như con gà bị bóp cổ, chỉ phát ra được đơn âm tiết.

Thành, thành thân!

Vì sao đề tài thoáng cái, liền chuyển lên người ta vậy?

Thành thân… Thành thân…

Thành, thành thân với Phượng Nghi…

Gương mặt ta trong gương, liền giống như lửa, vọt cái đỏ lên.

Chú thích

(1) quan nhân: cách vợ gọi chồng