Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 129: Mây đen che đỉnh thành muốn đổ (Nhất)

Trận pháp vẫn lặng lẽ thúc giục. Lệ khí của mấy vạn người quan sát trong này bị cảnh máu tanh kích thích mà phát ra, tựa hồ có tác dụng xúc tác trận pháp ấy.

Đạo sĩ kia là hướng về phía ai? Ma quân? Ma cung? Ta nghĩ Thanh Liên đạo sĩ này chung quy sẽ không có hứng thú với chuyện giết sạch mấy vạn khán giả chứ?

Người này ẩn núp tại ma vực lâu như vậy, nhịn cho tới hôm nay mới động thủ, nhất định là mưu tính sâu xa.

Ta không có hảo cảm với đạo sĩ.

Liên quan tới chuyện đạo sĩ muốn làm cũng không có hảo cảm.

Còn Phượng Nghi, thoạt nhìn thuần túy là bộ dạng xem náo nhiệt, nếu như đạo sĩ thực sự đánh nhau với ma quân, phỏng chừng hắn sẽ không giúp cả hai đi? Ta đây cũng xem náo nhiệt theo là được.

Người của ma vực, còn có yêu ma, đều tôn sùng bạo lực. Mặc dù biết rõ đi khiêu chiến ma tướng quân dữ nhiều lành ít, nhưng nếu thực sự có thể chống đỡ mấy chiêu, hoặc là gặp may mắn có thể thắng một chiêu nửa thức, vậy đãi ngộ thật đúng là mê người. Cho nên mặc dù trong trận sương mù dày đặc của Hợp Trọng tướng quân do Thanh Liên giả mạo kia không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, từng người đi lên khiêu chiến bị ném ra trong sương, thế nhưng nhảy vào trong sân thi triển thân thủ thử vận khí còn không ít.

Hợ, làm một đạo sĩ mà nói, có thể đại khai sát giới tại ma vực giống như chặt dưa thái rau như thế này, hơn nữa còn là giết quang minh chính đại, bị giết còn người sau tiếp bước người trước mà xông tới, trong lòng Thanh Liên đạo sĩ nhất định rất thích đi?

Phượng Nghi dùng thần giao cách cảm nói: “Chú ý.”

“Vẫn chú ý mà.” Ta nửa điểm cũng không dám thả lỏng. Trận pháp của đạo sĩ, ta nào dám xem thường?

Người ban nãy liều mạng hò hét gào thét bên cạnh, dường như khí lực đã dùng hết, có chút mệt mỏi ngồi xuống. Không phải một người hai người, phóng mắt nhìn lại, đại bộ phận đều là như thế. Ngay cả Chu Anh Hùng bọn hắn so sánh với vừa rồi, cũng không có tinh thần gì, một cái túi nước ba người truyền đến truyền đi ngụm lớn uống, thế nhưng thanh âm nói ra lại rất khàn.

“Chủ nhân… Ngươi cảm thấy mệt mỏi không?”

Ta lắc đầu.

Chu Anh Hùng vỗ trán mình một cái: “Kỳ quái, ta lúc này sao lại thoáng cái đã mệt rồi.”

Đây cũng không phải là chuyện thoáng cái. Trận pháp này mượn địa thế xung quanh, còn ngầm hợp với thiên thời ngày hôm nay. Không biết nơi khác có phải còn có pháp bảo hoặc là người nào ẩn núp giúp đỡ hay không, Chu Anh Hùng bọn họ hãm thân trong trận đã lâu, lúc này phát giác, đã muộn.

Người cảnh giác vẫn có, ta nghe thấy phía sau cũng có người nói: “A, kỳ quái, sao lại thoáng cái mất đi khí lực?”

“Chứ không phải là ngươi vừa nãy bị dọa chứ? Không đúng. Ta sao cũng… Có cổ quái!”

Thanh âm này nhanh chóng lan tỏa, hình thành một tiếng gầm suy đoán phẫn nộ sợ hãi. Thế nhưng những người này cho dù phát hiện, cũng đã ngay cả khí lực nhảy người lên cũng không có.

Chu Anh Hùng kêu ôi một tiếng, đã trượt chân xuống tảng đá, Tiểu Tứ Tiểu Tam bên cạnh cũng choáng váng giống như say rượu.

Ta nhìn Phượng Nghi, kéo tay áo hắn một cái.

Phượng Nghi vốn là ngồi ngay ngắn bất động, vì bị ta kéo, hắn thuận thế liền nghiêng người tựa vào bả vai ta.

Hợ… Hắn nhưng thật ra không khách khí!

Ta cũng nghiêng người, dựa vào lan can đá bên cạnh giả ngất, thế nhưng đôi mắt nheo lại, chăm chú nhìn giữa sân.

Những tên thị vệ kia cũng hơn nửa đã ngã oạch, còn có tên cố sức chống đỡ, nhưng cũng chưa đi được mấy bước, liền bùm té ngã xuống đất. Một người cách chúng ta không xa, thậm chí một đường từ trên thềm đá lăn xuống phía dưới, chính mình vô lực khống chế, ngay cả kêu thảm thiết mấy tiếng cũng là yếu ớt vô lực.


Mây trên đỉnh đầu càng đè càng thấp, càng ngày càng đen.

Trong lòng ta hơi siết chặt, bắt đầu hiểu vì sao Phượng Nghi vừa nãy lại hỏi ta có cảm giác quen thuộc hay không!

Đây là… Trận pháp này, lúc trước khi ở tại Đào Hoa quan, cũng là sắc trời như vậy, tình cảnh như vậy!

Ta hơi hoảng hốt, nhớ tới khi đó, tiểu đạo sĩ gầy gò, bầu trời xẹt lôi điện, mưa xối xả… Đêm tối, tất cả phát sinh ngày đó, đột nhiên lập tức đều lật ra.

Bên hông bỗng nhiên siết chặt, cánh tay Phượng Nghi ôm quanh thắt lưng ta, hắn dùng thần giao cách cảm hỏi: “Sao vậy?”

“Không có gì… Chỉ là cảm thấy, chuyện hôm nay, chỉ sợ không thể thiện.”

“Đừng giấu giếm ta.”

Thanh âm thần giao cách cảm nghe được, trực tiếp vang lên trong đầu, phiền muộn rất nhỏ trong giọng nói của hắn, còn có ý quan tâm nồng đậm, ta đều có thể cảm nhận được.

“Ừm, nghĩ đến ngày trước… Đào Hoa quan lần đó…”

Đầu của hắn gối lên trên chân ta, một đôi mắt trong suốt.

Ta cũng không quá kinh ngạc phát hiện, hóa trang trên mặt hắn đang dần dần mất đi, lộ ra diện mạo vốn có.

Tay hắn nâng lên, nhẹ nhàng xoa gò má ta, nhưng không nói thêm gì nữa.

Trong quảng trường phía dưới, cũng rốt cuộc có dị động.

Đám sương mù màu đen vốn bị khống chế trong phạm vi đài cao kia, đột nhiên giống như bị gió lớn kích động, khuếch tán tràn ra bốn phía. Thân hình người nọ lộ ra ở giữa sương dày, chính là đạo sĩ Thanh Liên kia.

Thất ma tướng thì ra là chia nhau ngồi bốn phía ma quân, một thân ảnh đứng lên quát hỏi hắn: “Hợp Trọng! Ngươi làm cái trò gì!”

Thanh Liên dài giọng cười to: “Trên đời chưa từng có người là Hợp Trọng, ta là người trong đạo môn Thục sơn, đi vào ma vực, chỉ vì hàng ma!”

Đã đến lúc chân tướng rõ ràng, đích xác không cần phải che giấu lấp liếm.

Bất quá, đạo sĩ này thật can đảm há! Một mình một người, quấy nhiễu toàn bộ ma vực lớn như thế!

Ừm, hắn thật sự không có người giúp đỡ sao?

“Ngươi! Giỏi tên đạo sĩ ngươi! Vậy mà… Vậy mà âm ngoan ác độc như thế!” Người nọ gào to một tiếng, nhanh chóng xông về phía Thanh Liên tấn công, thoạt nhìn tựa hồ vẫn chưa chịu ảnh hưởng quá lớn của trận pháp này, chính là ma tướng Lãnh Báo vừa nãy lên sân so chiêu với người ta ấy.

Thế nhưng Thanh Liên chỉ phất tay một cái, một ánh sáng màu tím nhạt hình cung đánh ra, giống như mũi tên nhanh chóng bắn xuyên qua thân ảnh của Lãnh Báo trên không trung.

Thân thể Lãnh Báo tựa hồ dừng lại một chút trên không trung, thời gian ta mím mím môi, thân thể hắn giống như diều đứt dây, đã từ giữa không trung lập tức cắm xuống dưới, gục dưới đài cao kia, không thấy nhúc nhích.

Không lâu trước Lãnh Báo này còn đang giết người khác trên đài, thế nhưng chỉ chớp mắt, liền đến phiên chính hắn phơi thây dưới đài.


Ngoài sân nhiều người xem mềm liệt như vậy, mặc dù tỉnh chỉ có một nửa, cũng đều không có khí lực gì, nhưng cũng bị cảnh này dọa sợ, giữa sân đầu tiên là một mảnh tĩnh mịch, sau đó “ầm” một tiếng, vô số tiếng chửi rủa, sợ hãi, gào thét hỗn hợp cùng nhau vang lên. Tay trái Thanh Liên giữ chuôi kiếm, tay phải bắt pháp quyết, sau khi làm mấy thủ thế cực nhanh, ngón tay và bàn tay vung bắn ra ngoài! Đám mây trên đỉnh đầu âm thầm hạ thấp mấy trượng, áp lực giữa sân tăng lên nhiều, những người chưa ngất đi, cũng rốt cuộc không phát ra được thanh âm nào.

Đây… Đây nếu như là báo ứng, cũng tới quá nhanh đi?

Phượng Nghi cũng tựa hồ hơi hơi giật mình: “Thì ra là thế. Hèn chi.”

“Cái gì?”

“Phi kiếm của hắn, hẳn là chí bảo của Thục sơn, thanh kia là tiền cổ di trân được xưng là Tử Dĩnh! Nghe nói là cổ tiên nhân thải Thái Ất Kim Tinh của phương tây luyện thành… Chỉ là đã thất lạc rất lâu, không ngờ, lại rơi vào trong tay hắn!”

Ta lập tức tỉnh thần: “A, chuyện này ta cũng biết, bảo kiếm này hẳn là có hai cái, còn có một thanh bảo kiếm tên là Thanh gì gì đó, là một đôi với cái này, đều là bảo vật diệt ma, có đúng hay không?”

Chuyện này cũng không phải ta hiểu sâu biết rộng, mà là trong phim truyền hình xem kiếp trước, có một bộ tên là Tử Thanh bảo kiếm. Bất quá tên kiếm ta lại không rõ lắm.

Phượng Nghi trầm giọng nói: “Thanh kiếm còn lại, tên là Thanh Tác.”

Phải, ta cũng có chút ấn tượng, hẳn chính là cái tên này.

Thanh Liên đây đã có Tử Dĩnh kiếm, như vậy ma cung và ma quân ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ xui xẻo. Huống chi hắn còn bày trận pháp điêu độc uy lực vô cùng lớn này, làm cho người người đều tựa như uống thuốc mê bò cũng bò không nổi, phần thắng lại càng tăng nhiều!

Náo ra động tĩnh lớn như vậy, bất quá vị ma quân hôm nay bị quấy nhiễu lễ mừng sinh nhật kia, lại vẫn đang ngồi ngay ngắn bất động, tựa hồ chuyện phát sinh bên ngoài dường như không có chút quan hệ nào với hắn.

Hắn là có cái gì để dựa vào mới bất động như núi, hay là bị những trận pháp gì gì đó này của Thanh Liên tính kế? Bằng không sao lại bất động như thế?

“Yêu đạo Thục Sơn! Chớ có càn rỡ!”

Lại là một người đứng dậy, mặc áo choàng màu xám, khoác giáp bạc, trong tay kéo một cây búa nặng thật dài: “Hợp…” Hắn nói một chữ, lại phi một tiếng, hung hăng ói ra một ngụm nước miếng xuống đất: “Tính ta mù mắt, mấy năm nay còn đối xử với ngươi như đại ca! Ma đạo bất lưỡng lập, thế nhưng các ngươi mang danh chính đạo tâm kế quỷ quái thủ đoạn quỷ vực này, ma vực chúng ta cũng tự thấy thẹn! Chính đạo cái gì? Các ngươi còn nham hiểm đê tiện hơn cả ma đạo! Hôm nay cái mạng ta đây liền giao ở chỗ này, nhưng ngươi cũng đừng hòng lấy rồi đi!”

Thanh Liên đạo sĩ thế nhưng khe khẽ thở dài, nói: “Đới huynh đệ, ta ngươi thuộc ma đạo lưỡng trận, tình nghĩa quá khứ, ta cũng không phải đều lừa gạt… Quên đi, đến ngày hôm nay cũng không cần nói nữa. Ngươi hôm nay nếu vứt kiếm khoanh tay, ta có thể bảo đảm tính mệnh của ngươi!”

“Mẹ nó chứ! Không chết cái gì? Bị tặc đạo sĩ các ngươi đây nhốt lại, chết không chết sống không biết, không thấy mặt trời, còn phải sám hối chuộc tội cái gì! Lão tử không làm!”

Ôi, miệng thực cứng, tính tình thì… Ta cũng cảm thấy họ Đới này rất sáng sủa. Bất quá, Thanh Liên người này thực sự rất khó đối phó. Đạo thuật, kiếm thuật, tâm thuật, đều là cực lợi hại, ma tướng họ Đới này sao có thể được lợi? Hắn cũng chỉ chống đỡ hơn Lãnh Báo được mấy chiêu mà thôi, mười chiêu, hắn chưa chạm vào được vạt áo Thanh Liên, búa dài trong tay đã bị kiếm quang của Tử Dĩnh kiếm đánh bay trước, sau đó đầu cũng nở hoa.

Thanh Liên một mặt dùng khẩu khí tiếc hận nói chuyện, một mặt lại không chút do dự hạ thủ giết người.

Ta cảm thấy được họ Đới kia có một câu nói rất đúng, những tên chính đạo này mà đã làm chuyện, so với ma đạo thủ đoạn còn đen tối, tâm kế còn độc ác hơn.

Ta có chút mê hoặc, ta xem như chính đạo, hay là một đường yêu ma đây?

Không cần hỏi, ta cảm thấy ta là một… yêu ma rất chính xác!

Ôi, loại sự tình này nói không rõ ràng.

Thất ma tướng mất hai người, Thanh Liên phi thân xuống đài cao, lại không quên bắt pháp quyết khống chế trận pháp. Hai tay hắn cùng giơ lên, thoạt nhìn là toàn lực thúc giục.

Ngực ta chấn động, cảm giác thể lực khí tức và pháp lực của mình đều tựa như sắp bị mây đen không ngừng xoay tròn đè thấp trên đỉnh đầu hút đi, vội vàng thu nhiếp tâm thần, không thể chỉ xem náo nhiệt.

Trận pháp này chắc chắn cũng là sáng chế nhằm vào yêu ma, ta là yêu, cho nên đương nhiên cũng bị liên lụy.

Phượng Nghi nhẹ tay nắm tay ta, một cỗ pháp lực và khí tức ấm áp theo tay chúng ta đang nắm từ chỗ hắn chảy về phía ta.

“Không cần, ta không sao.”

Hắn chỉ nói: “Không nên khinh thường. Nếu như không khoẻ, phải nói cho ta.”

Ta gật đầu, nhìn về phía xa xa.

Nơi này nháo thành như vậy, vì sao những người liên quan khác trong ma cung không có phản ứng gì? Chẳng lẽ bọn họ đều mù điếc sợ choáng váng hay sao?

Hay hoặc là, bọn họ… không thể đột phá vào bên trong trận pháp này?