Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 123: Bắt đầu đoạn cảm tình này đi

Ngày hôm sau Phượng Nghi tiếp tục rất nhàn hạ, mang theo cả đám người hầu chúng ta đi dạo phố.. Hắn mua rất nhiều sách, mặt nào cũng có. Ta bây giờ đã thấy mà không lạ, người của ma vực cũng là người, cũng phải sống qua ngày, đọc sách viết chữ cũng không có gì kỳ quái. Nếu như ngày nào đó biết ma quân cũng mở khoa cử cho người thi trạng nguyên, ta cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên nữa.

Giữa trưa chúng ta tìm một chỗ ăn một bữa cơm trưa rất có đặc sắc của Lạc Hoa thành. Người trong Lạc Hoa thành rất chú ý tới ăn uống, hơn nữa thứ gì cũng không ngại lấy ra nếm thử, có một món ăn gọi là tao lạc ngư, ta ăn một miếng liền nhổ ra. Thối chua thối chua! Mấy người chúng ta người nào cũng không có khẩu vị, điếm tiểu nhị thấy nhưng không lạ, nói món ăn này vốn người bên ngoài cũng không ăn quen. Hắn tuy rằng trên khuôn mặt mang theo nụ cười, thế nhưng khi nói đến người bên ngoài, còn có loại coi thường của người thành phố đối với người nhà quê.

Ta thật ra hoàn toàn không thèm để ý, đừng nói tại ma vực, chính là tại vùng kia của chúng ta, ta cũng xem như một người nhà quê chính hiệu, chưa từng thấy cái gì quen mặt. Bị tiểu nhị khinh bỉ một chút có làm sao? Lại nói, Chu Anh Hùng bọn hắn ngược lại sợ bị xem như người nhà quê, thay đổi quần áo tơ lụa mới tinh, thế nhưng quần áo lại không vừa người lắm, kiểu dáng cũng rõ ràng có chút… lỗi thời, tóm lại, càng lộ vẻ nhà quê. Khinh thường của điếm tiểu nhị giấu đằng sau nụ cười niềm nở, thần kinh thô của bọn họ không phát hiện chút nào, ăn nhiều một chút, còn muốn đi dạo tiếp.

Phượng Nghi nói: “Các ngươi muốn đi chơi, cứ đi chơi thêm, chúng ta về khách điếm trước.”

Chúng ta tách ra ở giữa đường, chúng ta về khách điếm, bọn hắn muốn đi phía tây thành nổi tiếng phồn hoa.

Trên đường trở về, có một tiểu cô nương vác quang gánh đi qua bên người chúng ta. Nàng sát vai mà qua chúng ta, ta ngửi thấy một mùi hoa nhàn nhạt.

Cúi đầu nhìn, trong giỏ nàng gánh có rất nhiều hoa tươi, từng bó nở rực rỡ, trên cánh hoa vẫn còn bọt nước, lá xanh làm nền, càng có vẻ kiều diễm mỹ lệ.

Tiểu cô nương kia dừng lại, niềm nở cười nói với ta: “Cô nương, mua đóa hoa cài nha? Đây đều là hoa tươi rất đẹp, chúng ta tự trồng trong vườn nhà.”

Ta lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Không cần, ta không cài hoa.”

“Mua một đóa đi.” Phượng Nghi quan sát cái giỏ kia, chọn một đóa hoa trắng như tuyết, ta không biết tên.

“Vị đại ca này thực sự là rất săn sóc, hoa này gọi là mạch mạch hương, còn gọi là hoa lưỡng tâm. Ngài xem hoa này, tim hoa có phải có hai cái hay không?”

Ta tò mò cũng sáp qua xem. Đầu ngón tay đẩy lớp cánh hoa chen một chỗ ra, quả nhiên hai tim hoa nửa cung tròn nối liền cùng một chỗ… Thật thần kỳ. Hoa giống sen tịnh đế gì gì đó đều là một cành nở hai đóa, loại hoa này thật ra là hoa song sinh liên thể chân chính.

“Được, mua một đóa.”

Phượng Nghi thanh toán tiền, hai ngón tay cầm hoa kia: “Muốn cài lên sao?”

Ta sờ sờ tóc mình hôm nay, cười lắc đầu: “Không, tóc tai bù xù không hợp.”

Hắn đưa hoa tới trước mặt ta: “Tặng ngươi đi, nhìn ngươi rất thích.”

“Được, đa tạ.”

Thế nhưng ta đã tiếp lấy hoa, hắn lại vẫn chưa buông tay.

Ngón tay chúng ta không thể tránh khỏi mà chạm vào nhau.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Trong mắt Phượng Nghi mang theo ý cười nhu hòa, sau đó, hắn mới nới lỏng tay.

Ta nhất thời cảm thấy, ta cầm trong tay không phải hoa! Rõ ràng là cái khoan sắt thiêu đỏ hồng! Nóng như thế…

Hoa này tên là hoa lưỡng tâm, lại mọc thành thế này, cho dù là người ngu cũng hiểu ý tứ tặng hoa này cho cô nương. Không phải là.. Không phải là ý tứ ấy sao?

Mà ta lại nhận đóa hoa này, vậy không có nghĩa là ta… ta cũng có ý tứ ấy chứ?

Phượng Nghi lại chắp tay sau lưng đi ở phía trước, bước chân dường như lộ vẻ dị thường nhẹ nhàng, tóc và quần áo bị gió thổi, lộ vẻ phiêu dật như thế… Cả người hắn, dường như từ đầu đến chân đều lộ ra cảm giác “Ta rất sung sướng. Ta sung sướng sắp bay lên trời”!

Ta cầm đóa hoa kia đứng tại chỗ sửng sốt mấy giây, Phượng Nghi dừng chân, quay đầu lại nhìn ta.

Ta cũng cười cười với hắn, bước nhanh chạy lên phía trước.

Chúng ta đi về phía khách điếm, dường như vẫn như vừa rồi.

Ưm, thêm một đóa hoa.

Còn thêm một vài… thứ khác.


Ta cảm thấy trên mặt nóng lên, gần đây ta lúc nào cũng nóng lên.

Lặng lẽ áp mu bàn tay lên mặt. Mu bàn tay lành lạnh, cảm giác thực thoải mái.

Có phải… quá nhanh hay không?

Kiếp trước nhìn thấy bạn học bên cạnh yêu đương, luôn luôn được nam sinh viết thư, hẹn nửa học kỳ, mới xấu hổ bằng lòng gặp mặt trên đê sông nhỏ ngoài trường học…

Khi ở tại Đào Hoa quan, Mẫu Đơn sư tỷ, còn có các sư tỷ khác, dường như cũng không cần người dạy, trời sinh đều biết nói chuyện yêu đương, đùa giỡn thủ đoạn, tức giận, muốn bắt cố thả này muốn nghênh còn cự này muốn nói còn thẹn này tất cả vô sự tự thông, hơn nữa sử dụng còn muốn sao được vậy.

Ta không được, ta cảm thấy thật ngốc.

Ta thậm chí không biết, sau khi nhận lấy đóa hoa này, ta nên dùng ánh mắt gì nhìn hắn, dùng giọng điệu gì nói chuyện với hắn. Nếu như hắn muốn nắm tay ta, vậy ta có cho hắn nắm hay không? Nếu như, nếu như hắn còn muốn cái khác, nhiều hơn, vậy ta, vậy ta…

Ơ, tới khách điếm rồi.

Cả đoạn đường này toàn nghĩ ngợi lung tung.

Khách điếm này ở dưới đất, không khí trong đại sảnh hơi có vẻ không sạch sẽ, bất quá trong phòng chúng ta được ngón tay Phượng Nghi bắn ra một cái, lập tức nhẹ nhàng khoan khoái hợp lòng người.

“Sao cứ nhìn mãi đóa hoa kia?”

Ta hò hét trong bụng: Chính vì ta không biết nhìn ngươi như thế nào ấy!

Bất quá ngoài miệng nói: “Ta sợ nó… rất nhanh sẽ tàn.”

“A, chỉ nghĩ cái này sao, cái đầu nhỏ của ngươi, có đôi khi thật sự là rất không hữu dụng.” Phượng Nghi nhận lấy hoa, đầu ngón tay có một chút ánh sáng, điểm phía trên đài hoa của đóa hoa kia, sau đó đưa trả hoa cho ta: “Đây, như vậy sẽ không tàn.”

Ta nhìn nhìn hoa lại nhìn nhìn hắn: “Như vậy, nó có thể nở được bao lâu?”

“Ngươi hi vọng, nó có thể nở được bao lâu?”

Hở?

Ta đáp không được.

Hoa nở thì phải tàn, ta đương nhiên hiểu được đạo lý này. Thế nhưng câu này của Phượng Nghi, tựa hồ có ý khác.

Ta không trả lời hắn cũng không truy vấn, từ trong tay áo giũ ra sách chúng ta mua ngày hôm nay. Ta rót chén trà cho hắn, sau đó lật xem hắn mua những sách gì.

Phần lớn đều là một vài cuốn sách tiêu khiển, ý tứ của ta chính là, loại như tứ thư ngũ kinh này thì ra ma vực cũng có nha? Loại sách này ở nơi đây sao có thể có thị phần chứ? Ta mò một quyển lên lật lật, lại bỏ xuống.

Cũng không phải là sách ta thích.

Ừm, ta thích xem tiểu thuyết thoại bản (1), thế nhưng lại không thích công tử giai nhân quá khuôn sáo. Có lẽ loại sách này tại ma vực cũng khó tìm đi.

Phượng Nghi lại lôi thuật xem trộm của hắn ra. Ta ngồi chỗ ấy xem cảnh phố, uống chén trà, lại lật lật sách. Không biết Chu Anh Hùng bọn họ đi dạo đến chỗ nào rồi.

Nhàn rỗi vẫn là nhàn rỗi, ta ngồi bên giường đất, một tay vung ra rất nhiều tơ, tiếp tục bắt đầu hoàn thiện thiên chu võng của ta.

Võng này đương nhiên không có khoa trương có đến nghìn tầng, thế nhưng cũng phải có mấy trăm tầng. Dù sao ta nhàn rỗi không có việc gì liền làm nó, tầng càng làm nhiều, võng càng kiên cố, ta càng có cảm giác an toàn. Đây chính là pháp bảo phòng thân của ta mà, sao có thể không hạ công phu nghiêm túc đối đãi?

Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta, không nói cái gì.

Ta dệt võng dệt dị thường hăng say tập trung, không bao lâu đã dệt xong mấy phần chất dưới chân, chôn cả mu bàn chân.

Phượng Nghi bỗng nhiên nói: “Còn muốn ăn mì của quầy mì ngày hôm qua không?”


“Ngươi không phải nói cặp vợ chồng bán mì có cổ quái sao?”

Phượng Nghi lắc đầu: “Ta cũng không nói như vậy.”

Ta bó mở võng trong tay lại, tơ nhện trắng xóa đầy đất trong phòng tức khắc đều biến mất không thấy.

“Cũng được.”

Chúng ta theo đường đi ngày hôm qua tới quầy mì đó, thế nhưng cuối ngõ hẻm lại trống rỗng.

Ta quay đầu nhìn thử, đúng vậy, ngày hôm qua chính là ăn mì ở trong này.

Thế nhưng quầy mì hôm nay không bày ra.

“A? Đến không công rồi?”

Phượng Nghi cũng có chút ngoài ý muốn: “Đi nơi khác đi.”

“Ừ.”

Hắn thực tùy ý, thực thuận tay, thực tự nhiên… Ờ, liền nắm lấy một tay ta, sau đó xoay người, chậm rãi đi về phía trước.

Ta thì có chút đơ ra, bị hắn nắm đi.

Không nên nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên.

Ta lặp đi lặp lại với mình như vậy trong lòng, đi chưa được mấy bước, Phượng Nghi bỗng nhiên dừng lại.

“Làm sao…?” Ta theo ánh mắt của hắn nhìn sang. Người một thân hắc y đang chậm rãi đến gần, không phải là người ngày hôm qua thấy khi ăn mì kia sao!

Phượng Nghi nói, hắn chính là đạo sĩ Thanh Liên của Thục sơn ta từng gặp năm đó.

Hắn vì sao lại ở ma vực chứ? Là hắn cũng sa đọa thành ma, hay là hắn có tính toán khác, chạy tới nơi này trình diễn Vô gian đạo chính tà đối lập bản ma vực?

Ta sợ ánh mắt của ta tiết lộ cái gì, chuyển đầu qua một bên, hắn thoạt nhìn cũng là đến ăn mì, đi đến đầu hẻm không nhìn thấy quầy mì kia, cũng ngoài ý muốn dừng bước lại.

Phượng Nghi nói với ta: “Đi thôi.”

Ta cố nén xúc động muốn quay đầu nhìn lại người kia, ngoan ngoãn đi xa với Phượng Nghi.

“Ăn ở chỗ này đi.”

Ta ngẩng đầu nhìn lên. Tửu lâu này thật khí phái! Cao chừng năm tầng! Rường cột chạm trổ, đèn đuốc huy hoàng.

Ta kéo kéo tay áo hắn: “Tám phần lại không có chỗ trống, hay là trở về đi.”

“Không hỏi thử làm sao mà biết được chứ.”

Phượng Nghi và ta vào cửa viện ấy, còn có tiểu nhị mặc thanh y mũ quả dưa tới tiếp đón. Suy cho cùng khí phái không giống, tiêu chuẩn phục vụ cũng bất đồng. Tiểu nhị không có ý tứ nhìn tướng chọn người chút nào, mỉm cười hỏi: “Hai vị muốn dùng rượu và thức ăn sao? Có đặt trước chỗ ngồi chưa?”

“Chưa đặt, còn bàn trống không?”

“À, tầng ba còn có một chiếc bàn, hai vị không ngại đi theo ta xem thử, có vừa ý hay không.”

Vẫn là mèo mù vớ phải chuột chết!

Ta và Phượng Nghi đi theo tiểu nhị kia lên tầng ba, hắn chỉ vào một cái bàn dựa vào cửa sổ nói: “Hai vị xem, nơi này nhìn ra ngoài, có thể thấy Phong Vân hà cách đó không xa, mặc dù cảnh trí không bằng bên kia, bất quá cũng xem như không tồi.”

“Được, vậy nơi này đi.”

Chúng ta muốn món đầu sư tử hấp, một món dê cắt lát, một món cá viên, còn có một loại là canh đậu phụ hạnh nhân ngòn ngọt. Thức ăn quả nhiên rất ngon, sắc hương vị đều tuyệt.

Trên mặt sông xa xa có thuyền, trên thuyền có đèn, một chấm lửa nhẹ nhàng thổi qua, lại từ từ biến mất, trên tửu lâu mặc dù không ít khách nhân, thế nhưng cũng không ầm ĩ hỗn loạn. Ta vùi đầu dùng bữa, Phượng Nghi nói: “Đợi lát nữa chơi thuyền trên sông đi?”

Hở? Ta hơi sửng sốt, cá viên trong miệng không nhai liền nuốt xuống, kết quả yết hầu suýt tý nữa nghẹn.

Đây là… hẹn hò?

Hắn bình tĩnh nhìn ta, tựa hồ cũng không nóng lòng có được đáp án.

Ta cảm thấy ngực đập thình thịch, một chữ vòng vo bên miệng, sau đó vọt ra.

“Được.”

Chú thích

(1) thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này↑