Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 121: Mọi người cùng nhau đến ăn mì

Gió nhẹ thổi vào mặt, ta đột nhiên có loại liên tưởng kỳ quái.

Nếu như đây là kiếp trước, cùng một chỗ với một mỹ nam như Phượng Nghi… Được rồi, tuy rằng mỹ nam dịch dung, nhưng thoạt nhìn vẫn là rất thuận mắt.

Ừm, hắn lái xe BMW, ta ngồi, hóng gió.

Ờ, đương nhiên, chúng ta cưỡi đây là ngựa tồi rất xấu của ma giới khu này, ta cũng không phải ngồi bên cạnh hắn, mà là ngồi trước mặt hắn, phong cảnh xung quanh cũng không được đẹp lắm.

Bất quá tâm tình ta cũng không tồi, có lẽ bởi vì hai ngày nay chúng ta không chỉ diệt trừ ma tám mặt, còn thuận tay trừ luôn mấy đám cường phỉ, bới móc mấy chỗ động yêu ổ yêu.

Ta vừa rất bồng bà bồng bềnh, vừa rất âm u nghĩ, ta rốt cuộc có thể hiểu được tâm tính của đám đạo sĩ. Đặt chính mình vào một vị trí trừ ma vệ đạo or thay trời hành đạo, tâm tình làm các chuyện thoải mái không như bình thường!

Ma vực cũng vậy, thế gian con người cũng thế, đều có người bình thường, những người này trước mặt yêu ma quỷ quái cơ hồ không có năng lực tự bảo vệ mình gì, ta bắt đầu cảm thấy ma vực, thật ra chính là một nhân gian không có sự tồn tại của đạo sĩ. Yêu quái nhân gian thì yếu thế, mà nơi này lại không kiêng nể gì. Mọi người cầu sinh tồn trong cân bằng mỏng manh giữa yêu và yêu này.

Thật đáng buồn.

Thế nhưng, bọn họ đều đã quen rồi.

Nơi chúng ta đi qua ngày hôm qua, cũng xem như là rất thái bình. Cuộc sống của người nơi đó rất khổ, quanh năm ăn không đủ no, thu hoạch đánh cá săn bắt dệt vải đều phải nộp lên trên cho một đại yêu trên núi phụ cận, có đôi khi còn phải đưa thiếu nữ xinh đẹp lên núi… Đương nhiên, sau khi đưa đi, chưa từng có người thấy các nàng trở về.

Thế nhưng khi Chu Anh Hùng một bộ lòng đầy căm phẫn muốn đi biểu dương chính nghĩa cho người ta, người trong thôn trái lại cực lực ngăn cản.

Bọn họ nói, hiện tại yêu quái này mặc dù rất tham, thế nhưng dù sao mọi người ngần ấy năm cũng qua được. Hắn cũng sẽ không đại khai sát giới hoặc là lại đề thêm yêu cầu gì lớn hơn nữa, vì thế người trong thôn mặc dù cuộc sống khổ sở, vẫn là gian nan cắn răng chống đỡ tiếp. Thế nhưng nếu như chúng ta đi giết hắn, vạn nhất giết không được chọc giận hắn, vậy thì hỏng bét. Hơn nữa, cho dù là giết chết hắn, nơi này sơn thủy tốt, còn có thể có yêu quái khác lại tới chiếm lấy, đến lúc đó cảnh ngộ của bọn họ nói không chừng còn không bằng như bây giờ.

Chúng ta trầm mặc.

Sinh tồn như vậy, thật sự là…

Chúng ta cũng không nói lại. Ra khỏi thôn, Chu Anh Hùng ngốc nghếch hỏi: “Vậy chúng ta có đi giết yêu quái kia hay không?”

Hắn mấy ngày nay trừ yêu trừ đến nghiện.

Chủ yếu là, trong động yêu nhất định sẽ có chút chiến lợi phẩm, mấy thứ này ta cũng không cần, Phượng Nghi lại không để ý, đương nhiên đều thuộc về bọn hắn. Ta còn tìm một cái túi dệt nhỏ trong hồ lô của mình cho hắn. Mặc dù là một cái túi dệt nhỏ, thế nhưng chứa được không ít đồ. Ít nhất chiến lợi phẩm Chu Anh Hùng bây giờ cướp được đều nhét vào, buộc ngang hông vừa nhẹ lại vừa thuận tiện. Thứ này không tốt bằng hồ lô Phượng Nghi cho ta, bất quá cũng coi là đồ tốt chuẩn bị khi lữ hành.

Giữa trưa dừng lại nghỉ tạm bên một dòng suối, ta nhịn không được hỏi Phượng Nghi. Chúng ta đây rốt cuộc là muốn đi đâu.

Hắn còn chưa nói gì, Chu Anh Hùng đã chen trước một câu: “Hì, ta biết, chủ nhân khẳng định là muốn đi Lạc Hoa thành?”

“Lạc Hoa thành?” Ta nghĩ nghĩ, từng nhìn thấy trong sách, xem như… thành thủ phủ của ma vực. Đương nhiệm ma quân kia đang ở đó.

Hở? Đột nhiên một ý tưởng nổi lên trong lòng, dọa sốc chính ta.

Chẳng lẽ Phượng Nghi là muốn đi… ừm, tiến công hang ổ của người ta, diệt trừ một nhà ma quân sao?

A. Không phải ta tự coi nhẹ mình, thế nhưng ma vực nói như thế nào… dù cho năm bè bảy mảng nhân tài điêu linh đi, nhưng thuyền nát còn có ba cân đinh mà, thủ hạ của ma quân cũng có không ít phần tử trung đến chết, chúng ta nếu như chạy đến Lạc Hoa thành, người ta mà chen lên, kiến nhiều còn cắn chết voi đấy.


“Đừng nghĩ ngợi lung tung, ta chẳng qua là muốn đi xem thử.” Phượng Nghi quét mắt liếc ta một cái, hắn nhấc cành cây trong tay, một con cá ướt sũng bị câu từ trong suối lên.

Cành cây Chu Anh Hùng bẻ, tơ của ta làm dây câu, ngay cả lưỡi câu cũng bớt đi. Sau đó cá câu lên, Chu Anh Hùng bọn họ thu dọn nấu canh, cùng ăn với lương khô chúng ta mang trên người, canh cá ngược lại rất tươi, hơn nữa không cảm thấy tanh. Phượng Nghi bẻ một miếng bánh đưa cho ta phân nửa, sau đó ném nửa của mình vào trong canh, ăn một chén cả canh.

Phượng Nghi cũng có thể ăn thứ thô ráp như thế…

Ta cảm thấy hắn càng ngày càng chân thật.

Từ một cái bóng, biến thành một bức họa rõ nét, sau đó, bức họa này cũng dần dần đầy đủ trau chuốt, sinh động, có hỉ nộ ái ố.

Không biết hắn vì sao muốn đi Lạc Hoa thành, ta rất muốn hỏi đến cùng. Có điều…

Ta yên lặng cúi đầu, thành thành thật thật uống canh cá ăn bánh.

Lạc Hoa thành rất lớn, tường thành cực cao, là một loại tường thành xây từ đá màu xám tro, thoạt nhìn dị thường kiên cố. Nơi này… ừm, cũng không giống với những nơi chúng ta đi qua dọc theo đường đi. Nơi này dị thường nghiêm cẩn, ra vào cửa thành phải kiểm tra thân phận. Những người này mặc cũng vô cùng đặc sắc, năm màu rực rỡ, chỉ sợ không kỳ lạ.

Ta có chút căng thẳng, bất quá đã tới trước cửa, binh lính thủ thành mặc y phục đen nhánh vươn tay ra.

Ta tưởng là muốn tiền thuế vào thành, thế nhưng Phượng Nghi lại từ trong ngực lấy ra một tờ giấy chứng đưa tới. Binh lính thủ thành kia nhìn thoáng qua, lại quan sát chúng ta một lúc, gật đầu nói: “Vào đi.”

Đây xem ra là giấy thông hành.

Nhưng Phượng Nghi lấy đâu ra thứ này?

Ta nhỏ giọng hỏi hắn, hắn thấp giọng nói: “Trên đường vô tình có được.”

“À há,” ta gật gật đầu, có chút tò mò quan sát Lạc Hoa thành này.

Kiến trúc nơi này có vẻ vô cùng ngăn nắp, mái hiên nhọn, ngói nhà là màu đen, bên đường có cây, có cửa hàng hiệu buôn…

Ta thật sự không thể tưởng tượng được nơi này chính là chỗ ở của ma quân, vậy cũng quá an tĩnh, quá bình thường.

Vì sao, không có một chút không khí quần ma loạn vũ chứ?

Chúng ta trước tiên tìm chỗ ở, vật giá nơi này cũng rất không tiện nghi, hơn nữa khách điếm coi được cũng đều đã chật cứng người, không nhớ rõ đi ra từ khách điếm thứ mấy, phó chưởng quầy nơi đó nói, bởi vì sinh nhật ma quân sắp tới, trong thành đã sớm ở đầy người chạy tới từ khắp nơi của ma vực, cho dù không có tư cách chúc thọ cho ma quân, cũng muốn đến dính chút không khí vui mừng, mở tầm mắt, khi ma quân sinh nhật, trong thành có đại khánh chúc, đại yến hội, các thị nữ mỹ mạo trong ma cung sẽ hiến ca hiến vũ, vây lửa đánh trống. Còn các ma tướng của ma cung, cũng sẽ ngẫu hứng thể hiện bản lĩnh, tỷ võ so kiếm.

Nghe bọn hắn nói như vậy, ta cũng hơi hiểu tâm lý của Phượng Nghi.

Đã đến đây, nếu như không xem thử hẵng đi, thật sự là đáng tiếc.

Chẳng qua là, chúng ta lẫn vào chỗ này, thực sự sẽ không bại lộ sao?

Cuối cùng, chúng ta cư nhiên chỉ có thể lại tìm được một khách điếm dưới đất. Lão bản của khách điếm này lại là đồng tộc của con tê tê Tiểu Tam nhi của chúng ta, khách điếm như vậy tại Lạc Hoa rất không được ưa chuộng, nhưng ngay cả nơi này cũng thiếu chút nữa ở đầy, có thể dọn ra hai gian phòng vẫn là lão bản nhìn mặt mũi của con tê tê đi cùng chúng ta. Ta cười một cái với hắn, nói: “Tiểu Tam nhi, không ngờ chúng ta còn phải nhờ phúc của ngươi mới có thể có miếng ngói che đầu nha.”


“Ha hả…” Con tê tê lúc này chính là ngây ngô cười.

Hai gian phòng, không cần hỏi, ta lại là chen cùng một gian với Phượng Nghi, Chu Anh Hùng bọn họ chen chúc trong một gian khác. May mà ở chỗ này không phải là giường, trong phòng là bục đắp bằng gạch. Thời tiết bây giờ không lạnh không cần giường đất đốt lửa, bất quá có điều trên bục chen hai ba người cũng không có vấn đề gì.

Nhân thủ khách điếm không đủ, Chu Anh Hùng bọn hắn liền quét tước, bưng nước, cướp làm hết mọi việc. Bất quá vấn đề tiếp theo là, khách điếm cũng không có cơm ăn, chỉ có thể đi ra ngoài tìm đồ lấp bụng. Nếu là ta cũng không tất phải phiền phức, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, thế nhưng Chu Anh Hùng bọn hắn vẻ mặt hưng phấn bắn hồng quang, cuối cùng cũng đi tới thủ đô của ma vực, bảo bọn hắn không hưng phấn là không thể.

Không biết ngày nào đó, khi bọn hắn biết ta và Phượng Nghi cũng không phải là người ma vực, sẽ như thế nào đây?

Phượng Nghi cũng không có phản đối. Phượng Nghi hắn cũng muốn biết thêm, xem thêm Lạc Hoa thành ma đô này.

Chúng ta ra khỏi khách điếm đi tìm tửu lâu. Thế nhưng giống như khi tìm khách điếm — Tửu lâu cũng toàn ngồi đầy!

Ngay cả tìm ba nhà đều là như thế, Chu Anh Hùng một là nóng ruột, hai là ngửi mùi rượu mùi đồ ăn bay ra trong tửu lâu mà thèm, không kiên nhẫn đẩy tiểu nhị ra đi tới, bộp một tiếng ném túi tiền lên quầy: “Gia là có tiền! Dựa vào cái gì không cho gia ăn cơm ở chỗ này? Cho gia cái bàn, gia thưởng gấp bội!”

Ta nửa quay mặt đi, Chu Anh Hùng lại bắt đầu ngu đần.

Chính là ngón này tại địa phương nhỏ có thể sử dụng được, nhưng nơi này là Lạc Hoa thành, loại tiểu nhân vật như Chu Anh Hùng này thực sự không coi là cái gì. Chưởng quầy kia mí mắt cũng không nâng: “Thật sự là không còn bàn, cho dù chờ tốp khách nhân này ăn xong rồi dọn ra bàn, rau xanh thịt trứng tiểu điếm chuẩn bị ngày hôm nay cũng đều đã dùng hết rồi, chiêu đãi không nổi mấy vị gia đây.”

“Ngươi!” Chu Anh Hùng mất mặt, thẹn quá thành giận liền vung nắm tay.

Tiểu Tam và Tiểu Tứ vội vàng kéo hắn: “Đại ca, đại ca, nơi này không còn chỗ chúng ta lại đi nơi khác, chúng ta là đi ra ăn cơm không phải đi ra đánh nhau mà.”

Lại đi hai nơi, vẫn là như thế.

Chu Anh Hùng nhiều lần bị đả kích, biến vô tình. Đương nhiên, cũng có khả năng hắn là thật sự rất đói bụng.

Con tê tê Tiểu Tam chỉ vào một cái sạp mì cuối ngõ hẻm nói: “Chủ nhân, đại ca, nếu không chúng ta tùy tiện ăn một bữa đi, trời sắp tối rồi, ta nghe nói Lạc Hoa thành buổi tối là không cho phép đi lại lung tung, chúng ta ăn chút mì liền trở về đi.”

Chu Anh Hùng không cam lòng, bất quá Phượng Nghi lại nói: “Vậy cũng được, buổi tối ăn nhẹ chút đi.”

Sạp mì lớn, bày hai cái bàn, mấy băng ghế dài, chủ sạp là một đôi vợ chồng già, dùng một cái nồi lớn nóng hôi hổi, lão đầu nhi đang nhào mì, lão thái thái tiếp đón chúng ta: “Khách nhân mấy vị? Mau ngồi, trước tiên ăn một bát canh nóng ấm bụng?”

Bắt chuyện thế này làm cho người ta cảm thấy… ừm, có loại cảm giác thân thiết.

Chúng ta ngồi xuống trước sạp mì, lão thái thái kia tóc bạc hơn phân nửa, trùm khăn vải màu xanh, thắt tay áo dài màu xám trắng, ân cần bày đũa, chan mấy bát canh nóng tới.

“Khách quan cũng là vừa mới đến Lạc Hoa thành sao? Ha hả, nhất định là tới xem lễ mừng. Sạp mì này của nhà chúng ta bày đã nhiều năm rồi, mì nhiều, canh cũng sệt. Các vị nếm qua là biết.”

Chu Anh Hùng sốt ruột khó dằn nổi: “Ta muốn mì thịt, cho nhiều thịt!”

“Được, được, cho ngài bát mì thịt bằm, thái nhiều thịt.” Nàng lại hỏi chúng ta: “Mấy vị này thì sao?”

“Mì rau đi.” Phượng Nghi nói.

“Ta giống hắn.”

Tiểu Tam và Tiểu Tứ cũng muốn mì thịt bằm, mì chín rất nhanh, lập tức bưng đi lên. Lão thái thái rất có ánh mắt, hai chén đầu là mì rau của chúng ta, bưng ra trước. Sau đó mới là mì thịt bằm của ba người bọn họ.

Mì rất thanh đạm ngon miệng.

Chu Anh Hùng vừa trộn bát mì thịt bằm kia của hắn, vừa nói: “Một bát nhưng không đủ, mì như thế này ta phải ăn ba bát năm bát.”

Lão thái thái cười gật đầu: “Đủ, đủ. Yên tâm là đủ.”

Ta bưng bát lên nhấp một hớp canh, trên bàn phía sau có người ngồi, ta nghe được một thanh âm nói: “Lão trượng, cho bát mì nước, lại cho ta một đĩa rễ rau muối.”

Thanh âm kia trong trẻo ôn hòa, ta nao nao.