Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 117: Người ta nói: Sao cướp nhau quá gấp

Phượng Nghi lạnh lùng hừ một tiếng, Chu Anh Hùng nhìn lại, run run, vội vã bắt đầu qua loa tìm kiếm tài vật dưới bàn trên bàn, lại lấy lòng kéo ghế dài qua: “Chủ nhân ngồi!”

“Hợ…”

Lần này ánh mắt mọi người trong điếm, lại đều từ trên người Chu Anh Hùng chuyển dời đến trên người Phượng Nghi..

Không biết những người đó là xem thử chủ nhân của đồ ngốc này trông như thế nào, hay là muốn xem thử con heo tinh khoe giàu này có phải có một chủ nhân càng thêm khoe giàu hay không, tóm lại, những ánh mắt đó làm cho Phượng Nghi cực kỳ khó chịu.

Bất quá có tiền mở đường, rất nhiều chuyện đích xác tiện hơn không ít.

Tỷ như rượu và thức ăn, rất nhanh liền bưng lên. Không biết cái tửu lâu này vốn là tác phong như thế, hay là nhìn chúng ta giống một đám nhà quê từ nông thôn đến, bảy đĩa tám chén bê lên đều là thịt cá, đĩa cũng to, bát cũng lớn. Nhất là thịt ở giữa kia, nướng đỏ au thơm ngào ngạt mỡ màng… Hơn nữa cái đựng đồ ăn kia giống như một cái chậu nhỏ, phân lượng tràn đầy.

Ta thật không dám ăn thứ của ma vực, ta chung quy cảm thấy những thứ kia dường như đều đã trải qua ô nhiễm hạt nhân… Ăn có thể sẽ không có lợi cho cơ thể, bất quá Phượng Nghi gắp lên một miếng thịt xem thử, sau đó bỏ vào trong bát của ta, nói: “Là thịt dê, có thể ăn.”

“À há…”

Ta thử một miếng, hầm nát rữa.

Chu Anh Hùng bọn họ ban đầu còn có chút câu nệ, tỏ vẻ muốn ngồi ăn ở bàn biên cạnh, Phượng Nghi nhàn nhạt nói: “Ăn cơm xong còn phải lên đường, đừng để lỡ chuyện.”

Mà lại nhìn đức tính hiện tại của Chu Anh Hùng… Tay trái một đùi dê, tay phải một miếng thịt béo — Cừ thật, thịt kia nếu không phải tám lạng thì cũng là một cân.

Tướng ăn của con tê tê Tiểu Tam nhi và con nhím Tiểu Tứ nhã nhặn hơn, Chu Anh Hùng còn nốc thêm hai chén rượu lớn, một tay kéo vạt áo, lộ ra lồng ngực lông tơ đen bóng, ăn thế gọi là đỏ da thắm thịt này, kia gọi là bọt thịt bay ngang này…

Ta thật sự là hết chỗ nói rồi, bưng lên một món canh chay, Phượng Nghi ra hiệu ta có thể uống. Vì thế ta chan cho hắn nửa bát, chính mình chan một bát.

Chu Anh Hùng bọn họ đánh cướp nếu là có phân nửa dũng mãnh như khi ăn cơm là được rồi, lúc này mới bao nhiêu lâu? Có mười phút chưa? Trên bàn đã giống như gió cuốn mây tan, cơm canh sạch sẽ, một mảnh chén bát ngổn ngang.

Chu Anh Hùng vừa ác hình ác trạng xỉa răng, vừa thét to: “Tiểu nhị, tính tiền!”

Sắc mặt của tiểu nhị bây giờ đã biến đổi vô cùng nịnh nọt, cười nói: “Các vị ăn ngon, uống ngon. Hân hạnh, tổng cộng là..”

Chu Anh Hùng keng một tiếng quăng ra một thỏi vàng: “Không cần thối lại!”

Tiểu nhị đang cầm vàng cười chỉ thấy răng không thấy mắt, sức lực lười biếng đối phó vừa rồi một chút cũng tìm không ra.

Ra khỏi tửu lâu, ta tự giác leo lên con ngựa của Phượng Nghi ngồi.

Không thức thời không được, một ngón tay kia của hắn là trò gì? Một ngón tay qua đây là ta không thể động đậy không thể nói chuyện… Ngẫm lại thật sự là kinh người. Nếu tự giác cũng phải làm, không nghe lời cũng phải làm, vậy ta vẫn là thức thời một chút đi.

Chúng ta giục ngựa lên đường. Chu Anh Hùng còn tận dụng khi đi ngang qua cửa hàng thợ rèn mua cho con nhím và con tê tê mỗi con một binh khí, binh khí của con nhím là một cây gậy nanh sói, đen bóng xung quanh là gai… Ợ, ta phải nói, binh khí này để cho con nhím dùng, đó là đôi do ông trời ghép. Không thể thích hợp hơn. Người ta nói vật giống như chủ nhân… Ha ha, cũng không phải là như thế này sao.

Con tê tê dùng cũng là một binh khí bộ dáng kỳ quái, tựa như một cái kìm miệng vịt. Ừm, cái này ta không rõ lắm, cũng không có gì để nhận xét.

Còn chưa có ra khỏi thành, đã bị ít nhất ba tốp người theo dõi.

Đây đều là họa Chu Anh Hùng rước!

Nếu không phải là hắn nói lời ngu xuẩn làm chuyện ngu xuẩn… Lấy đâu ra phiền toái?


Nhưng Chu Anh Hùng vẫn chưa phát giác ra chúng ta đã bị người để ý, ưỡn bụng ngâm nga điệu hát dân gian chạy như bay theo ngựa.

Ta nghiêng đầu liếc Phượng Nghi một cái, chưa từng nhìn hắn từ góc độ này đâu…

Ừm, thật ra khuôn mặt của hắn dường như cũng không quá biến đổi so với ban đầu, vẫn là khuôn mặt phi thường xinh đẹp. Chính là bị tóc lộn xộn che khuất không ít đường nét.

———

Ờ, đi tiếp nửa ngày, trôi qua phi thường đặc sắc náo nhiệt…

Ra khỏi thành không xa liền có một toán người nhảy ra, dưới Chu Anh Hùng bọn họ bạo dạn xung phong, Phượng Nghi âm thầm giở trò xấu, đám người kia anh dũng mà làm bia đỡ đạn… bị đánh kêu thảm thiết không ngừng vứt vào trong rạch bên đường.

Lại đi một đoạn, một tốp người nữa lại nhảy ra, lần này không để Chu Anh Hùng bọn họ động thủ, ta bộp bộp mấy dải băng quất ra. Chu Anh Hùng vừa luôn miệng khen ta bản lĩnh cao cường, vỗ mông ngựa vang rung trời, vừa không quên đi móc túi của mấy người bị quất ngã kia. Cũng tìm ra được một chút vàng bạc!

Những người này thực sự là ăn trộm gà không xong lại mất nắm gạo…

Chu Anh Hùng tiểu nhân đắc… Không, là tiểu trư đắc chí mà. Vừa giẫm bụng tên cường phỉ kia, vừa ném lên ném xuống một thỏi bạc móc ra từ trong túi quần gã trong tay, còn râu ông nọ cắm cằm bà kia nói: “Vốn một gốc sinh ra, sao cướp nhau quá gấp (1) chứ!”

Ta uống nước đối diện miệng túi nước, phì một tiếng bắn ra…

Phượng Nghi nhẹ nhàng vỗ hai cái trên lưng ta, nói: “Đừng nóng vội, ta lại không cướp với ngươi.”

Ta vốn cưỡi ngựa có chút mệt mỏi buồn ngủ, lần này đều bị choáng bay… Ta bây giờ là có vẻ 囧 囧 a!

Gặp phải một người hầu như Chu Anh Hùng, năng lực chịu đựng của trái tim nhất định phải phi thường mạnh mẽ mới được.

Ta cảm thấy tu vi của ta còn rất chưa tới chốn, xem Phượng Nghi… người ta liền bát phong bất động ngoảnh mặt làm ngơ.

Tiếp đó cũng không có người nhảy ra nữa. Thế nhưng ta nghĩ, hẳn là không phải bọn hắn biết khó mà lui, mà là phải đợi thiên thời, địa lợi càng thêm thích hợp… Có lẽ chuyện trời tối là cơ hội tốt của bọn hắn.

Buổi tối chúng ta tới một gian miếu nhỏ lụn bại. Ta đang kỳ quái, ma vực sao còn có thể có miếu? Chẳng lẽ ma vực loại địa phương này ngoại trừ thừa thãi tên ngốc trong đầu chỉ chứa đầy thịt mỡ như Chu Anh Hùng, còn có thể giáo dục cảm hóa ra đệ tử cửa Phật một lòng hướng thiện hay sao?

Bất quá lúc chúng ta vào miếu nghỉ tạm ta liền biết ta nghĩ nhầm rồi. Miếu những năm nay đều không khác nhau, chính là bên trong cúng ngổn ngang. Trong cái miếu này cúng chính là một tượng đắp hình thù cổ quái, đầy bụi và mạng nhện, cũng thấy không rõ. Trên bàn thờ còn có một đầu dê có mùi đã biến thành màu đen, cũng không biết là người nào đến cửa miếu thắp hương loạn, ném ở trong này.

Phượng Nghi nhíu nhíu mày, Chu Anh Hùng lúc này rất có ánh mắt, bịt mũi đi qua, vui vẻ xách cái đầu dê kia ra ngoài ném xa xa, con tê tê và con nhím tìm cỏ loạn gì gì đó buộc lại, quét tước dưới đất một chút. Mặc dù ta và Phượng Nghi đều có thể phù phép loại quét tước này… Pháp thuật ấy đơn giản, chỉ là trò trẻ con. Thế nhưng có người hầu hầu hạ phía trước phía sau, đây thật ra là một loại hưởng thụ tâm lý, làm cho người ta cảm thấy: ai, nói như thế nào ta cũng là có người có tiểu đệ, ta cũng có thân phận!

Sau đó chúng ta uống nước, ăn lương khô. Đến phiên vấn đề ở, ta vừa thấy Chu Anh Hùng trải chăn đệm nằm dưới đất. nhất thời một chùm hắc tuyến từ trán kéo thẳng xuống dưới…

Tên kia, cư nhiên… cư nhiên trải chính là trải cho hai người…

Ta bây giờ có thể xác định! Chu Anh Hùng đầu óc tên này đích xác chứa toàn là thịt mỡ!

Ta và Phượng Nghi, chúng ta, chúng… chúng ta không phải một đôi mà…

Ta thật không biết là nên ngửa mặt lên trời cười gượng ba tiếng, hay là nên nhéo Chu Anh Hùng hành hung một hồi!

Quay đầu lại nhìn, được, muốn nhéo cũng nhéo không được người, Chu Anh Hùng đã “rất có ánh mắt” “rất hiểu đúng mực” “thực thủ bổn phận” cũng con nhím con tê tê đi ra. Bọn họ đốt đống lửa bên cạnh cửa miếu, ăn ngủ ngay bên đống lửa.


Có lẽ hắn cảm thấy được thân phận có khác, cho nên bọn họ hẳn là ngủ bên ngoài?

Ta lắc đầu, dở khóc dở cười. Đang muốn nâng tay thi pháp chia chăn đệm nằm dưới đất thành hai bên, ta và Phượng Nghi sao có thể ngủ cùng một chỗ chứ…

Bỗng nhiên bên ngoài lại nghe thấy một tiếng thét to…

Được, lại cướp rồi.

Ta dựa vào trụ cửa nhìn ra phía ngoài. Phượng Nghi khoanh tay đứng trước cửa miếu, Chu Anh Hùng bọn họ gào thét quát tháo đấu với người tới, tiếng quyền cước bịch bịch bịch đến thịt nghe mà ta hết hồn. Nói thực ra ta tuy rằng cũng có tính công kích, cũng không phải chưa từng đánh nhau, thế nhưng ta từng đánh… chính là người văn minh, ưm, được rồi, là đánh nhau với yêu văn minh. Mọi người đều là phóng phi kiếm này phóng pháp bảo này, có rất ít dã man như thế, ách. Đấu pháp nguyên thủy như thế, tiếng gió quyền cước này nghe qua cũng thật đủ nặng nề rắn chắc nha.

Phượng Nghi quay đầu thấy được ta, ngoắc tay bảo ta đi qua.

Ta do dự một chút, vẫn là đi qua.

Hắn thực tự nhiên liền kéo một tay ta, chỉ vào cảnh đánh nhau bên ngoài cửa miếu cho ta xem.

Hự, dường như ta thành người xem, hắn thành bình luận viên…

Chu Anh Hùng bọn họ chính là vận động viên dũng cảm hiến thân kính dâng.

A, vận động viên Chu Anh Hùng bị người đá mạnh một cước lên mông, bất quá hắn không có ngã xuống đất., vẫn còn kiên trì không buông tha, đại chùy tử múa may chính là uy thế hổ gầm gió nổi nha…

Phượng Nghi thoạt nhìn chẳng qua là chỉ điểm cho ta xem, nhưng ta biết rõ trên ngón tay hắn là có huyền cơ. Ta bị hắn chỉ một cái liền không thể nhúc nhích lên tiếng, còn Chu Anh Hùng bọn họ sau khi bị chỉ lại là càng dũng mãnh phi thường…

Chiêu thức này của Phượng Nghi thật giỏi! Mặc dù ta bị cố định hơn nửa ngày, bất quá thực sự cầu thị mà nói, tu vi của hắn đích xác cao hơn ta. Nếu như đánh bừa, khả năng chúng ta có thể đánh ngang tay, nhưng là nếu bàn về chân tài thực liệu…

Không bằng.

Ta không bằng, cái ta dựa vào là độc, tơ nhện tương đối quỷ dị khó lường của ta, còn có, pháp lực của ta bây giờ trải qua rèn luyện của mấy viên bảo châu kia, cũng không tính thấp. Nhưng ngoại trừ chúng, ta dường như không đạt được gì khác.

Phượng Nghi nói mấy câu với ta về đặc điểm bản lĩnh của mấy người kia, lời ít nghĩa nhiều, ta liên tục gật đầu, cảm thấy hắn nói rất đúng. Vừa lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay ta từ trong bàn tay hắn về, Phượng Nghi cũng không giận, vẫn làm tổng chỉ huy chiến đấu của hắn.

Chiến đấu giằng co có lẽ chừng mười phút đồng hồ, phe ta đạt được toàn thắng, Chu Anh Hùng vui tươi hớn hở tới tìm ta đòi dây thừng, trói mấy tên kia lại.

Thật ra trói bọn họ là vẽ vời thêm chuyện, tất cả đều đã bị đánh bất tỉnh nhân sự…

“Chủ nhân, thỉnh nghỉ tạm đi! Có chúng ta ở đây, hừ hừ. Tới bao nhiêu cũng không cần lo lắng!”

“Phải,” con nhím tới buổi tối tinh thần gấp bội hứng thú lên theo, cư nhiên còn ra vẻ một câu: “Chủ nhân có thể gối cao vô lo…”

Ba tên cùng nhau cười “hề hề, hề hề”.

Ông trời của ta…

Ta bị kiểu cười ba tầng này làm cho suýt tý nữa ngã lộn nhào — Kiểu cười của điếm tiểu nhị kia rất mốt sao? Vì sao bọn hắn đều học theo!

Về phòng, không đợi ta đi chia giường đệm, Phượng Nghi đã khoanh chân ngồi xuống góc phòng, lại bắt đầu nhập định.

Hợ..

Tay ta đang nâng, lại chậm rãi buông xuống.

Hắn biểu hiện quân tử hào phóng như vậy, tỏ rõ ta rất không phóng khoáng…

Ta đẩy đẩy cái gối, vẫn nguyên y phục mà nằm xuống.

Bên ngoài Chu Anh Hùng bọn họ còn đang nhỏ giọng nói giỡn… Ta có thể cảm giác được mùi của Phượng Nghi trong phòng này, ngay bên cạnh ta…

Ta đã cho rằng ta sẽ không dễ dàng ngủ, thế nhưng thực tế vừa dính gối, ta liền tiến vào mộng đẹp.

Chú thích

(1) cái này là chế từ câu “Vốn một gốc sinh ra, sao đốt nhau quá gấp” trong bài Thất bộ thi của Tào Thực