Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 114: Ghi chép hiểu biết về ma vực (Tam)

Chu Anh Hùng vừa nói chuyện, bụng của hắn còn vừa ùng ục ùng ục đệm nhạc cho hắn.

Hắn có bộ dáng hơi xấu hổ, mặt da heo đen xì cư nhiên cũng có thể nhìn ra màu đỏ.

Đỏ đen đỏ đen.

Ta lần mấy miếng bánh trăm quả phân cho bọn hắn ăn.

Có bánh trăm quả của ta lót bụng, Chu Anh Hùng nói tới mức nước miếng tung bay hứng thú dạt dào. Ta bị Điệp Ma mà hắn nói gợi lên tâm sự, cũng rốt cuộc nghe không vào.

Điệp Ma…

Ôi, Tam Thất nếu như cũng ở ma vực, vậy nàng có phải cũng là Điệp Ma hay không? Lại hoặc là, nàng và Điệp Ma mà Chu Anh Hùng nói này… liệu có liên hệ gì hay không?

Phượng Nghi ấy à, ta vẫn cảm thấy hắn quá ngạo mạn, đối với người nào cũng một bộ coi thường, bất quá hắn bây giờ cố ý khách sáo, cư nhiên cũng có thể vô cùng bình dị gần gũi, hỏi cũng vừa đúng, làm cho Chu Anh Hùng thao thao bất tuyệt biết thì sẽ nói nói thì nói hết…

Thật là lợi hại nha… Quả nhiên người có khả năng không gì làm không được.

Chu Anh Hùng là người hầu của chúng ta, nhưng hắn còn có hai người hầu nhỏ nữa, lại nói tiếp tựa hồ còn có chút phái đoàn, một tên co đầu rụt cổ chính là con nhím, một tên khác là con tê tê… Ờ, đều là loài rất đặc sắc. Hơn nữa hai tên này rõ ràng dung lượng não tương đối nhỏ, Chu Anh Hùng nói một câu thì bọn họ mới nhúc nhích, không nói thì không biết tự nhúc nhích. Tỷ như Chu Anh Hùng giới thiệu ta và Phượng Nghi, hai vị này về sau đều là của chủ nhân chúng ta, nhớ rõ phải nghe lời chủ nhân nói, giúp chủ nhân làm việc cho tốt. Vị này chính là nữ chủ nhân… Vị này chính là nam chủ nhân…

Thế là ông hầm ông hừ này ngoan ngoãn cúi người chào, ta thấy thế nào cũng cảm thấy bọn họ hành cái lễ này giống như đang cáo biệt với di hài. Sau đó đồng loạt cao giọng hô: “Chào nam chủ nhân! Chào nữ chủ nhân!”

Phì! Một miệng trà của ta tức khắc phun ra ngoài.

Lời này nói… thật ra không sai. Thế nhưng nghe lên, sao lại không được tự nhiên như thế chứ!

Chờ Phượng Nghi ép thứ trong bụng Chu Anh Hùng không sai biệt lắm. Chu Anh Hùng miệng khô lưỡi khô vẻ mặt uể oải mà chạy đến góc phòng tiếp tục co ro. Ta nhìn Phượng Nghi. Cảm giác hắn rất có công lực bóc lột của nhà tư bản lòng dạ hiểm độc.

Vốn ta còn dự bị mồi: chỉ điểm chỉ điểm công phu cho Chu Anh Hùng. Thu lưu hắn không thể chỉ sai hắn ra sức làm việc cũng phải cho chút ngon ngọt có phải không? Thế nhưng ngon ngọt bây giờ có, Chu Anh Hùng lại không có sức mạnh anh hùng kia để mà tiếp nhận cái ngon ngọt ấy.

Ôi, đáng thương mà.

Thế nhưng ta một mặt thông cảm với hắn, mặt khác cư nhiên còn cảm thấy ti tiện mừng thầm trong lòng!

Bởi vì rốt cuộc bị Phượng Nghi gây sức ép không chỉ một mình ta! Đây là một sự kiện hạnh phúc cỡ nào chứ!

Chu Anh Hùng à! Người cùng bị nạn nha!

Nhìn thấy Chu Anh Hùng bây giờ rất giống thấy được ta ngày hôm qua, hôm nay, và ngày mai… Ta chính là như vậy bị Phượng Nghi từ khinh bỉ, đến trêu đùa, đến lời nói cay nghiệt đến bây giờ… Đầu óc choáng váng, sụp đổ một cái, là cũng vô lực phản kháng.

Ta nhoài người về phía trước cửa sổ nhìn trời mưa, gian phòng trải không ít cỏ tranh, nước mưa theo nhánh cỏ trước mái hiên rơi xuống, tựa một chuỗi hạt châu đứt dây.

Phượng Nghi đi tới ngồi bên cạnh ta.

“Mưa nơi này cũng gần giống như mưa chỗ chúng ta.”


Lời nói của ta rất mơ hồ, bất quá Phượng Nghi khẳng định hiểu.

Rõ ràng chúng ta đến ma vực tính ra mới hơn hai ngày, nhưng ta cảm thấy đã qua rất lâu, lâu đến mức ta đã bắt đầu tưởng niệm bằng hữu, nhớ nhà.

Phượng Nghi bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn trở về đến thế?”

“Nghĩ cũng là nghĩ thôi, lại không thể quay về…” Ta ủ rũ đưa tay ra đón nước mưa ngoài cửa sổ.

Phượng Nghi hơi hơi trầm ngâm, sau đó nói: “Nếu muốn trở về, có biện pháp.”

“Hả?”

“Ta có một loại pháp thuật, bất kể thân ở chỗ nào, cũng có thể trong nháy mắt trở lại chỗ Ngô Đồng kiếm của ta.”

Ta lập tức tỉnh táo, hỏi tới: “Ngô Đồng kiếm của người ở nơi nào vậy?”

“Tử Hằng có việc mượn tạm. Cho nên…”

Cho nên, chỉ cần hắn muốn, vậy là có thể trở về?

Chỉ đơn giản như vậy?

Mắt ta chớp chớp, không thể tin được chuyện này thế nhưng dễ dàng như thế.

“Vậy. Là chỉ mình ngươi trở về, hay là… cũng có thể tiện đường mang theo ta?”

Cằm Phượng Nghi khẽ nhếch, ngạo nghễ nói: “Cho dù có mang theo ba phế vật ngoài kia cũng không thành vấn đề.”

“Thật hay giả…” Ta vẫn khó có thể tin: “Nếu thực sự là như vậy, thế hai lần trước ta hỏi ngươi, ngươi vì sao không nói? Ngươi… Ngươi không có gạt ta chứ?”

Phượng Nghi nói: “Lúc ấy là ta không thích nói.”

》o《! Được rồi, không thể so cá tính với phượng hoàng. Người này thực sự vô cùng kiêu ngạo.

Nếu sớm biết có thể trở về dễ dàng như vậy, ta còn thấp tha thấp thỏm lo lắng hãi hùng làm cái gì?

“Muốn trở về sao?” Hắn hỏi.

“Ưm…” Được, khi không biết trở về như thế nào một lòng chỉ muốn trở về, thế nhưng bây giờ khi Phượng Nghi nói bất cứ lúc nào cũng có thể muốn về thì về. Ta cư nhiên lại có chút do dự.

Ma vực đấy nhá. Chẳng lẽ ta cứ như vậy đến không một chuyến đã đi?

“Thật sự muốn mang bọn hắn trở về sao?” Ta ra dấu ba tên bên ngoài.


“Ừ, bọn họ biết không ít. Mang về đi.”

“Có thể có cái gì không ổn hay không?”

Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta. Ta cho là hắn nhất định sẽ nói linh tinh nhát gan này không có tiền đồ này. Thế nhưng hắn lại nói: “Ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây.”

Ta ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn hắn. Khuôn mặt Phượng Nghi mặc dù đã thay đổi, bất quá ánh mắt không có biến hóa, hào quang rạng rỡ ánh sáng lưu chuyển như thế, màu con ngươi là màu đen thuần túy. Bị hắn nhìn như vậy, ta liền không hiểu mà có chút căng thẳng: “Chuyện gì?”

Ánh mắt của hắn giống một bàn tay dịu dàng, mơn trớn lông mày, thái dương, tai ta…

“Không có việc gì.”

Vừa rồi Chu Anh Hùng bụng kêu mặt đỏ…

Ta bây giờ lại bởi vì những lời này của Phượng Nghi mà cảm giác khuôn mặt của mình nóng lên.

Không trách ta, thật sự, đây phải trách Phượng Nghi quá biết phóng điện đi?

Mưa bên ngoài tựa hồ nhỏ hơn một chút, tiếng mưa rơi nhỏ vụn mà ôn tồn.

“Đúng rồi, ngươi nói Điệp Ma kia…”

“Ngươi nhớ tới Tam Thất?”

Đúng vậy.

Bất quá, từ sau khi nàng rời đi, Phượng Nghi chưa bao giờ nhắc đến nàng, tựa hồ người này căn bản chưa từng tồn tại.

Được rồi, cho dù là trước khi nàng rời đi, Phượng Nghi cũng từ trước đến giờ không để mắt đến nàng.

Mặc dù Tam Thất từ đầu đến chân đều rất đẹp…

Chúng ta trước kia ở cùng một chỗ, còn từng tắm rửa cùng nhau, vóc người của nàng cũng rất hoàn mỹ.

Thế nhưng Phượng Nghi chính là không có cảm giác với nàng.

Có phải bản thân Phượng Nghi đã đẹp, mỗi ngày có thể nhìn thấy gương mặt mình trong gương, thường xuyên qua lại, thiên trường địa cửu, cho nên khiếu thẩm mỹ giảm đi hay không?

Phượng Nghi ngồi bên cạnh ta, chúng ta cùng nhau xem mưa…

Một lát sau, hắn hỏi: “Ngươi có mệt không?”

“Không mệt.” Ngồi ở chỗ này có cái gì mà mệt chứ?

Thanh âm Phượng Nghi rất thấp: “Nếu mệt, ừm… ngươi có thể dựa qua đây.”

“Hở?”

Ta khiếp sợ quay đầu nhìn hắn.

Phượng Nghi bị ta nhìn thẹn quá thành giận: “Ngươi nghe rõ chưa? Có còn cần ta lặp lại lần nữa hay không?”

“Không không, không, ta không mệt, thật sự không mệt!”

Chân mày Phượng Nghi cau lại: “Không mệt thì không thể dựa sao? Ngươi dựa qua đây thử xem rồi hãy nói!”

Hự…

Ai nói Phượng Nghi biết dịu dàng? Ta vừa rồi nhất định là ảo giác rồi ảo giác rồi!