Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 112: Ghi chép hiểu biết về ma vực (Nhất)

Ta lập tức nhảy lên, Phượng Nghi mở mắt ra, nói: “Ngươi đợi trong phòng, giăng võng lên, ta đi xem.”

“Ta đi cùng ngươi.”

Hắn liếc mắt nhìn ta: “Ta sẽ không liên lụy đến ngươi.”

Vừa nãy lúc đang ăn cơm ta tranh thủ đi ra ngoài một lát, hắn không có hỏi ta đi đâu, tám phần là cho rằng ta đi tiểu tiện, thật ra ta lại không làm chuyện tốt…

Lần trước hạ tơ quấn tại Mai sơn là vô ý, lần này ta là cố ý.

Chúng ta ra cửa, cây đuốc dầu dùng để chiếu sáng lên tường đất đối diện tựa hồ lộ ra ánh sáng ảm đạm hơn khi chúng ta đi vào một chút.

Thanh âm vừa rồi rất nhanh, giống như thứ gì bị đánh ngã… Bất quá, kỳ quái không phải là thanh âm vật nặng rơi xuống đất ấy, mà là thanh âm khác phát ra ngay trong khách điếm dưới đất này.

Đó là một cỗ thanh âm kỳ quái, giống như tiếng gió… Không, không giống tiếng gió. Cái loại thanh âm mơ hồ, vù vù này… giống một đám cánh dài gì gì đó tụ tập cùng một chỗ.

Ta và Phượng Nghi rất nhanh nhìn nhau, đồng thời nhớ lại!

Võng nhện của ta khẽ rung ra phía ngoài, khúc quanh ở hành lang bỗng nhiên lao ra một đám gì đó đen nghìn nghịt, ào ào đụng vào trên võng của ta, võng tơ màu bạc bị đụng phập phồng, giống như ngoài khơi cơn lốc lấn tới bắt đầu khởi động.

Một sợi tơ bắn ra lại thu về, đầu kia trói, rõ ràng là một con thất tâm nga!

Ta bây giờ cũng sắp bị chứng sợ hãi thiêu thân rồi. Vừa thấy bộ dáng con thiêu thân đen xì cánh nát đầu nhọn kia, liền theo bản năng run cầm cập.

“Thả chúng nó đi qua.”

“Hả?”

Ta mặc dù không hiểu. Bất quá nghe lời Phượng Nghi không sai. Võng nhện bắn một cái, những con thiêu thân ấy bị văng ra ào ào. Sau đó võng nhện khua lên một trận gió, thổi mạnh những con thiêu thân này xẹt qua bên cạnh chúng ta. Chúng nó cũng không có quay đầu lại tìm phiền toái, nhào thẳng về phía đầu kia hành lang. Đám thiêu thân bị tơ nhện của ta trói vỗ cánh loạn một trận trong hành lang. Hình như cánh bị tổn thương một chút. Bất quá cũng miễn cưỡng đuổi kịp bầy thiêu thân cùng nhau bay đi.

“Đám thiêu thân này…”

“Về phòng trước.”

Ta cài then cửa, lại hạ một tầng phong bế, mới quay đầu lại.

“Chẳng lẽ… là Tam Thất nàng…” Ta cảm giác tim mình đập cực nhanh.

Phượng Nghi không trả lời ta, chỉ nói: “Đám thiêu thân này cũng không vào phòng… Nếu ở trong phòng đóng chặt cửa sổ thì không có việc gì.”

Quan trọng không phải là việc này, mà là Tam Thất có phải cũng ở nơi này, đám thiêu thân ấy có quan hệ với nàng hay không.

Tam Thất nàng, nàng thật là một thành viên của ma vực sao? Hay là bởi vì duyên cớ nào đó mà rơi vào ma vực chứ?

Trong lòng ta rối bời. Thế nhưng Phượng Nghi lại căn bản không đếm xỉa tới muốn nói lại thôi của ta, chỉ nói: “Đừng lo chuyện bao đồng loạn, ngủ đi.”

“Cái gì?”

“Thất tâm nga vốn phổ biến tại ma vực, mặc dù đám vừa rồi hơi lớn một chút, bất quá cũng không có gì.”

Nhưng vẻ mặt của hắn rõ ràng là có cái gì mà!

Vậy bảo ta sao mà ngủ được chứ! Việc này… Việc này…

Ôi, thế nhưng việc này ta có năng lực làm gì đây?

Nếu như Tam Thất thật sự ở nơi này. Vậy ta, có thể giết nàng sao?


Ta nhìn nhìn tay mình, cười khổ.

Ta biết ta không xuống tay được.

Ta ngồi bên giường phát ngốc một hồi, chán nản nằm xuống.

Có đôi khi cảm thấy bản thân đã rất lợi hại, thế nhưng ngay sau đó lập tức sẽ bị hiện thực đả kích.

Thật ra…

Thật ra cuộc sống ngày qua ngày năm qua năm, công lực tăng trưởng, còn không có nhiều bằng bể dâu.

Ta lăn qua lộn lại, có chút bất an, lại cảm thấy buồn bã, không biết khi nào thì mới mơ màng ngủ.

Trong phòng không thông khí chút nào, có thể ngửi được một mùi thơm ngát nhàn nhạt, tựa hồ là lá cỏ…

Ưm, là hương vị trên người Phượng Nghi sao? Rất dễ chịu…

Sáng sớm hôm sau, khách điếm vẫn người đến người đi thái bình vô sự, thoạt nhìn thất tâm nga kia ban đêm tới xoay một vòng, cũng không có ảnh hưởng gì, người nơi này cũng nhìn quen lắm rồi nên không thấy lạ. Bất quá thiêu thân nơi này cũng không giống thiêu thân chúng ta từng gặp thấy máu thịt liền điên cuồng nhào vào mất mạng, vẫn có điểm khác.

Tiểu nhị chuột tới đưa nước nóng cầm đồ thưởng Phượng Nghi cho, còn cười híp mắt hỏi chúng ta ban đêm ngủ có ngon không.

Ta làm bộ dạng thờ ơ phàn nàn: “Ban đêm thiêu thân thật nhiều.”

Tiểu nhị chuột cười hì hì, nói: “Cô nương đừng giận. Nơi này của chúng ta còn tính là ít đấy. Cũng không biết năm nay sao lại thế này, đám thiêu thân ấy đặc biệt nhiều lên. Hơn nữa trước kia chỉ đốt gia súc hút máu, bây giờ cũng dám nhào vào người. Ngày hôm qua lại từ cửa sổ trên mái nhà khua xuống một đám, bất quá chỉ cần đóng chặt cửa sổ thì không có việc gì.”

Ta rất muốn bắt một con thiêu thân dò xét rốt cuộc làm sao, bất quá Phượng Nghi một bộ không muốn gây chuyện nhiều, ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn theo hắn.

Chúng ta tiếp tục lên đường, hắn dặn chuột tinh chưởng quầy của khách điếm kia mua hộ hai con động vật kỳ quái. Thoạt nhìn hẳn là là ngựa, thế nhưng ngựa không có dữ tợn khủng khiếp như thế, trên đầu mọc sừng, bốn vó cứng như sắt đá, chạy cũng cực nhanh.

Ta ở trong này ngay cả phương hướng cũng không biết, cảm giác rất không thích ứng.

Ra khỏi thành, cây cỏ hình thù kỳ quái trong hoang dã càng nhiều hơn.

Tiếng vó ngựa đơn điệu làm người ta cảm thấy rất ngột ngạt.

Trong đầu ta vẫn rất kỳ quái, từ Phượng Nghi nghĩ đến Tử Hằng, từ Tam Lục nghĩ đến Tam Thất, còn có Hôi Đại Mao, già trẻ lớn bé trong Bàn Ti động của ta, không biết bọn họ bây giờ đều thế nào. Ma vực kỳ quái này rốt cuộc làm thế nào mới có thể rời đi?

“Chuyện thiêu thân ngày hôm qua kia, vì sao không cho ta tiếp tục tìm hiểu chứ? Còn nữa, chúng ta đây là muốn đi đâu đây? Ngươi sẽ không dẫn ta đến địa phương nào kỳ quái đấy chứ…” Ta vẫn là nhịn không được hỏi hắn: “Ngươi thật ra nói chuyện…”

“Câm miệng.” Hắn rõ ràng gọn gàng ném cho ta hai chữ.

Ta trừng hắn một cái, người này còn nói muốn thành thân với ta? Nhìn hắn khuôn mặt cao cao tại thượng, hình thức ở chung của chúng ta đây rõ ràng chính là chủ nhân và người hầu còn gì!

Ta cũng buồn không hé răng.

Bầu trời thoạt nhìn có một chút ánh nắng, Phượng Nghi còn nói: “Ý tứ của ta là… ngươi không cần tìm lời để nói. Có một số việc, cho dù ta giải thích ngươi cũng nghe không hiểu.”

Hai câu này của hắn thật ra vẫn là giải thích mà…

Ta quay mặt đi cười trộm, bất quá ta vẫn là nổi lên đề tài khác: “Con đang cưỡi này gọi là gì?”

“Ngựa hoang.”

“Nói bậy, ngựa hoang cũng không thể trông xấu như vậy chứ.”


Con động vật dưới chân kia không biết có phải là hiểu ta đang nói nó xấu hay không, bất mãn phát ra tiếng phì phì trong mũi.

Phượng Nghi thản nhiên nói: “Ngựa hoang của ma vực chính là xấu như vậy.”

Phía trước chính là đường bị hai vách núi kẹp, chính xác mà nói, con đường ấy hẳn là xuyên qua núi này, cứng rắn phân núi thành hai khúc.

Phượng Nghi chỉ vào cây trên sườn núi, nói cho ta biết đó là cây gì, lại chỉ vào cỏ bên đường, giảng cho ta đó là cỏ gì. Rõ ràng ta không hỏi, hắn… Ừm, được rồi, hắn chủ động nói, vậy ta cứ nghe là được.

Trong cỏ cũng có phi trùng bươm bướm, bay rất thấp, xoay quanh vòng lại. Ta nhìn thấy thiêu thân trước hết căng thẳng, sau đó chờ phát hiện không phải thất tâm nga mà là thiêu thân bình thường, chúng ta sớm đã chạy xa.

“Ngươi nói, người của Mai sơn bây giờ đã phát hiện chúng ta biến mất chưa, có phải sẽ đi tìm hay không?”

“Chỉ sợ không dễ.” Phượng Nghi nói: “Tiên hội sẽ mở bảy ngày. Trong lúc này người trốn đi tìm thanh tĩnh không cho người ngoài quấy rầy cũng không ít. Bọn họ chỉ sợ cũng sẽ cho rằng chúng ta là trốn ở nơi nào chơi đùa giải sầu.”

“Ôi,” ta thở dài: “Sớm biết không tiến vào cái mê cung kia… Bây giờ lạc đường đến một nơi như thế này. Thật ra ta cũng không tò mò với ma vực, suy cho cùng không phải là địa phương của mình, đi lại ngồi nằm cũng không yên tâm. Ta nhớ nhà, ta muốn về Bàn Ti động.”

Phượng Nghi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Sẽ trở về, rất nhanh.” Dừng một chút, còn nói: “Có ta ở đây, không phải sợ.”

Chúng ta đến chỗ miệng núi, đường rất hẹp, chỉ có thể chậm tốc độ, Phượng Nghi ra hiệu bảo ta qua trước.

Ta nhìn hai bên, ta thúc con ngựa hoang rất xấu này hướng phía trước, bỗng nhiên nhảy ra mấy bóng đen, ngăn đằng trước ngựa của ta.

“Này! Núi này là ta mở, cây này là ta trồng! Nếu muốn qua đây…”

Ta trợn mắt há hốc mồm.

Đây… Ma Vực có cường phỉ vậy ta không kỳ quái, vừa rồi chúng ta đã phát hiện trong đây có người mai phục ở chỗ này. Ta chịu không nổi chính là khẩu hiệu những cường phỉ này kêu lại giống như cường phỉ của nhân gian! Đây tính là cái gì? Đặc thù nghề nghiệp?

Phượng Nghi cũng sửng sốt, liếc mắt nhìn ta.

Ta nén cười, nghe bọn hắn đọc xong khẩu hiệu: “Lưu lại tiền mãi lộ!”

Ta nói: “Tiền thì không có. Các ngươi muốn làm gì?”

“Không tiền? Không tiền thì muốn mạng!” Tên đầu lĩnh kia có một khuôn mặt heo. Mặc một thân đen thui, trên đầu còn buộc cái khăn chùm đầu đen. Chẳng trách ta vừa rồi thấy chính là mấy cái bóng đen! Trang phục toàn đen này, hẳn gọi là y phục dạ hành chứ? Bây giờ là ban ngày, có cần phải mặc một thân toàn đen xuất hiện không? Chẳng lẽ bọn hắn cảm thấy màu đen này vào ban ngày cũng có thể thành công che khuất thân hình của bọn hắn? Hay là bọn hăn cảm thấy như vậy mới phù hợp với thân phận sơn phỉ? Quan sát trên dưới của ta hiển nhiên chọc tên mặt heo núi này, hắn vung đại chùy liền đập qua đây!

Ta một cước duỗi ra, đá hắn gào khóc tru lên ngã bay ra mấy trượng về phía sau, tiếp đó nặng nề đụng vào một thân cây. Phịch một tiếng, cái cây kia bị đụng lung lay kịch liệt, rớt xuống rất nhiều lá cây.

Mấy tiểu lâu la còn lại nhìn nhìn lẫn nhau, một bộ ngốc nghếch dường như phản ứng không kịp. Ta cười ha ha, dải băng trái phải hai cái toàn bộ khua bọn họ đi, giục ngựa qua miệng núi.

Phượng Nghi tuy rằng không nói gì, thế nhưng thoạt nhìn tâm tình của hắn cũng không tệ.

Xem ra mấy tên không biết là yêu quái hay là cái gì kia tiêu khiển hắn một phen, cũng làm cho tâm tình ủ dột cho tới trưa của ta khá hơn nhiều.

Giữa trưa chúng ta đứng bên một dòng suối, để cho con ngựa kia uống nước, ta cũng lấy nước mình mang theo từ trong hồ lô đưa cho Phượng Nghi. Hắn lắc đầu, ngồi trên một tảng đá không biết nghĩ cái gì. Ta uống nước xong, ăn hai miếng bánh trăm quả. Mặc dù nhìn không thấy mặt trời, bất quá trên người có thể cảm giác được một chút ấm áp.

Phượng Nghi nhìn ta mấy cái, bỗng nhiên đưa tay qua. Ta cứng đờ, lại thấy hắn chỉ là lấy một chiếc lá cỏ từ bên tóc mai ta xuống, ôn hòa nói: “Chải lại tóc đi, đều rối ra rồi.”

“À.”

Mặt ta hơi nóng, tìm lược ra chải tóc mấy cái, tết lại. Ta vẫn là không quen búi cái tóc thất bại kỳ quái kia, giống một cái tổ chim rách. Bím tóc tết xong, buộc lại.

Ừm, dây cột tóc vẫn là cái Phượng Nghi cho ta đấy.

Vừa quay đầu, lại thấy Phượng Nghi đang nhìn ta.

Hắn nhìn thoải mái, tuy rằng không có lên tiếng, bất quá ánh mắt bình thản, vẻ mặt thảnh thơi, thoạt nhìn rất là thả lỏng.

Ta lại có chút ngượng ngùng ngượng ngùng: “Nhìn cái gì hả.”

Phượng Nghi cười, chỉ chỉ phía sau ta.

Ta quay đầu, nhìn thấy một bóng đen rất nhanh trốn phía sau cây.

Đây không phải… tên mặt heo núi vừa rồi bị ta đá bay sao? Hắn còn trộm đi theo chúng ta làm cái gì?

Ta dò hỏi Phượng Nghi, hắn nói: “Không cần để ý.”

Chúng ta lên ngựa lại đi, lần này ta lưu tâm. Tên kia quả nhiên một đường đi theo, chạy đến thở hổn hển, căn bản không quá để ý có bị phát hiện hắn đi theo phía sau chúng ta hay không. Chạy một trận, Phượng Nghi ra hiệu ta tăng tốc độ, tên mặt heo núi phía sau kia dần dần bị ném ra xa, thế nhưng chờ chúng ta chậm lại chưa đầy một lát, hắn lại theo kịp.

Ta vòng ngựa quay đầu, xa xa thét to với hắn: “Này, ngươi đừng đi theo nữa! Cẩn thận ta chặt cái đầu heo của ngươi xuống!”

“Nữ… Nữ đại vương! Ta… Ta không có ác ý!” Mặt heo núi thở không ra hơi nói: “Ta, ta có chuyện muốn nói… có chuyện muốn nói!”