Ta giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức toàn bộ tinh thần đề phòng.
Ác ý của nữ nhân này quá rõ ràng, chính là hướng về phía ta mà tới.
Nàng đi đến giữa sân, cách chỗ ngồi của chúng ta không xa, kéo vạt áo hướng về phía bên này thi lễ, lễ này dám chắc không phải là hướng về phía ta, bất quá Phượng Nghi cách ta gần như vậy, nàng hành lễ với hắn cũng chẳng khác nào hành lễ với ta, ta yên tâm thoải mái ngồi.
Hứa Minh Loan mở miệng nói chuyện, thanh âm cực kỳ nũng nịu êm tai: “Tiểu nữ tử cũng có một điệu múa, nguyện cùng thưởng thức với chư quân đang ngồi.”
Nàng là muốn thị uy sao?
Con ngươi Hứa Minh Loan xoay động, nói: “Còn phải mời Mai cư sĩ thay ta gảy đàn đệm nhạc.”
Mai Tiêu cười, vẫy tay lệnh thị nữ ôm đàn tiến lên: “Ngươi gảy đàn cho Hứa cô nương.”
Biểu tình của Hứa Minh Loan tựa hồ hơi mất mát, nhưng nàng cũng không nói thêm gì. Nếu múa đương nhiên một người gảy đàn đệm nhạc vẫn còn chưa đủ, ngoài ra có mấy người ở đây cũng cầm nhạc khí chờ
Cô nương ôm đàn hỏi: “Không biết Hứa tiên tử muốn múa gì, khúc gì?”
Hứa Minh Loan nói: “Dùng Trăm hoa như gấm đi.”
Chẳng lẽ nàng chỉ là muốn đi ra múa sao? Tựa hồ… không có đơn giản như vậy chứ.
Tiếng nhạc cùng cất lên, tay áo màu của Hứa Minh Loan tung bay. Giữa sân chỉ có một mình nàng, nhưng trong nháy mắt lại thay phiên trăm màu, rực rỡ đầy mắt.
Rất đẹp mắt, thế nhưng ta không có cách nào toàn tâm toàn ý thưởng thức.
Váy nàng đỏ thẫm, giống hoa lựu tháng năm, đỏ làm người ta… cảm thấy mắt cũng bị màu sắc nóng rực ấy khiến cho đau nhói.
Không biết vì sao ta chỉ nghĩ đến một câu nói. Khi đỏ ửng cũng là lúc thành tro.
Mọi việc. Không thể quá mức.
Quá mức… Đỏ sẽ thành tím. Tím sẽ thành đen.
Một khúc này múa rất rực rỡ, đến cuối cùng âm nhạc đột nhiên dày đặc, Hứa Minh Loan xoay thành một bóng đỏ, tay áo rộng và làn váy tản ra, thoạt nhìn giống một đóa hoa rơi… Cũng giống màu ráng cuối cùng của mặt trời chiều trời tây.
Rất đẹp mắt, khách quan đánh giá, phải nói vô cùng đẹp mắt.
Sau khi nàng múa xong, đứng cao vút, mỉm cười nhìn quanh bốn phía.
Khí chất cũng không tồi, hoàn toàn tìm không thấy độc ác cay nghiệt khi nàng ta khiển trách ức hiếp vị Bạch Thúy Tranh cô nương phía sau núi giả ấy.
Nàng bỗng nhiên quay sang phía bên ta, trong lòng ta thầm nói một tiếng, đến rồi.
“Đào cô nương khí vũ phi phàm, lại là lần đầu tới tham gia tiên hội. Ngu tỷ vừa rồi cũng đã tung gạch nhử ngọc, Đào cô nương cũng không bày ra thân thủ sao?”
Há?
Nàng là có tính toán khác, hay là chỉ muốn ta bày ra cái xấu?
Ánh mắt của Tử Hằng bên cạnh liếc qua đây.
Ý tứ của hắn ta rất rõ, biết nhau mấy trăm năm, hắn không cần nói ta cũng biết.
Nếu như phiền phức hắn sẽ đẩy đi cho ta.
Bất quá ngồi bên cạnh cách ta còn gần hơn Tử Hằng, hắn trước tiên quay đầu hỏi ta: “Ngươi có muốn vui đùa một chút hay không?”
Sắc mặt Hứa Minh Loan cô nương lập tức lại khó coi hơn.
Mặc dù một mình mình cũng đã quen rồi, thế nhưng bên người có vị sứ giả hộ hoa… Hợ, không thể không nói, cảm giác này thật đúng là rất tốt.
Không không. Cũng không thể nghiện. Ỷ lại người khác thành quen, vậy không phải giống như thuốc phiện sao? Một khi đã quen, lòng tự lập tự mình cố gắng của bản thân sẽ mất đi, vỏ ngoài cũng bất giác tuột mất, gặp phải chuyện gì trước hết nghĩ dựa vào người khác tới giúp mình.
Không được, ta không phải người như vậy, cũng kiên quyết không muốn làm người như vậy.
Ta chậm rãi đứng lên: “Nhận được lời mời thịnh tình của Mai cư sĩ, ta mới có thể đến nhìn thắng cảnh Mai sơn xinh đẹp như vậy, nếu như chủ nhân gia không chê, để cho ta bêu xấu cũng không sao.”
Ta cũng không phải là chịu kích thích bởi nàng, lễ tiết này vẫn phải nói rõ trước.
Mai Tiêu gật đầu mỉm cười: “Vô cùng vinh hạnh. Đào cô nương nhất định có tài nghệ bất phàm, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
Đánh đàn thổi tiêu ta không biết, múa hay hát, ta cũng không sở trường.
Ta nghĩ nghĩ, nói: “Bêu xấu, ta không có tài nghệ gì đặc biệt, bất quá cho mọi người xem một chút trò của ta.” Lại quay đầu nói với Hứa Minh Loan: “Thỉnh Hứa cô nương về chỗ.”
Hứa Minh Loan khe khẽ hừ lạnh một tiếng, chỗ ngồi của nàng không phải chỗ ngồi quý khách ở chính giữa, bất quá nhìn ra được nàng rất muốn ở lại chỗ này không hề muốn quay về.
Ta búng ngón tay một cái. Vài sợi tơ nhện trong suốt tinh tế trôi trên không trung, Hứa Minh Loan lộ ra một chút khinh thường và chán ghét, nhưng thật ra lui rất nhanh, có lẽ là sợ tơ nhện dính vào trên người nàng.
Mấy sợi tơ này lập tức dính lên cây cột ở hành lang, một đầu khắc lên hoa đá bên đài đá.
Sau khi cố định mấy sợi tơ này, ta mười ngón liên tục bắn, vô số sợi tơ mảnh trong suốt bay ra ngoài, nối giữa tượng đá và cột ở hành lang.
Tiếp đó càng nhiều tơ mảnh bất đồng, đan xen vào nhau. Nếu như có thêm một con thoi, có lẽ những người phía dưới đang xem đến quáng mắt càng hiểu hơn.
Đúng vậy. Ta đang biểu diễn sở trường tuyệt kỹ của ta — Dệt vải!
Tơ dọc dùng để cố định trước tiên là tơ nhện của chính ta. Bất quá màu sắc bất đồng bắn ra lúc sau chính là sợi tơ khác ta lần lượt thu thập được. Tỷ như tơ tằm hoang, sợi vỏ cây gấm, sợi cỏ xơ, một ít gân thú mảnh, còn sợi xe từ lông chim.
Ta tin rằng người xung quanh cảm thấy kinh ngạc dám chắc không ít.
Người khác đi ra, vừa ra tay đều là biểu diễn làm người ta chú ý. Ta đây… vừa không đẹp cũng không thú vị, rất nặng nề.
Bất quá việc này bởi vì ta thường làm, cho nên làm thoăn thoắt, thời gian chén trà đã dệt xong nửa cuộn.
Ta vẫn chỉ dùng một tay điều khiển, sau đó khi nhìn thấy dệt được phân nửa, tay kia cũng nâng lên. Rất nhiều tơ dính trắng mảnh rơi xuống ao nước, khi lại bắn về, trên sợi dính đầy giọt nước tinh mịn, óng ánh rực rỡ giống một chuỗi hạt châu thủy tinh tinh xảo. Những tơ nhện dính bọt nước này lại dệt vào trong, giọt nước cũng bị khâu lên vải vóc.
Sau đó còn có thứ khác bị dính lên, cánh hoa non mềm tỏa hương, lá trúc nhỏ tinh tế, chúng đều bị dệt trên vải.
Toàn bộ đỉnh núi Mai sơn đều rất yên lặng, cho dù những người đó có thấy đẹp hay không, đều cực chuyên chú nhìn ta dệt vải.
Dùng thời gian hiện đại mà tính, khoảng hai mươi phút, ta đã dệt xong một bức vải, vải vóc nửa trong suốt sáng lên màu bạc, lóe ra ánh sáng, mặt trên còn có đóa hoa quấn cành, lá trúc phiêu dật, giọt sương trong suốt.
Ta rung tay, cả bức vải treo lên, nhìn qua dường như là một bức tranh cuốn nhàn nhạt màu nước. Mây phá rách trời, trời xanh sau mưa, một đám sương trắng bao phủ rừng trúc, trong rừng có hoa cỏ, vừa mới tạnh mưa, trong không khí tràn ngập một loại sương mù hơi mỏng làm cho người ta phiền muộn, trên đóa hoa lá trúc có giọt sương đang rung động, muốn rơi lại chưa rơi, làm cho người ta còn muốn chạy vào trong bức tranh… đi tìm kiếm một thế giới mộng ảo không biết, tốt đẹp, tràn ngập thần bí.
Mai Tiêu lên tiếng trước, hắn vỗ tay tán thưởng: “Thật sự là thần hồ kỳ kỹ, Đào cô nương thật bản lĩnh. Ta nghĩ, cho dù là Chức Nữ trên trời, cũng không hơn được thế!”
“Mai cư sĩ quá khen, bất quá là luyện đùa khi giải trí ngày thường.” Khi ta đang muốn nói bức vải này xem như là phần lễ mọn, tiện thể tặng cho hắn, Phượng Nghi bỗng nhiên nói: “Ừ, vậy trước tiên treo tại tiền đình, để cho người khác cũng xem được rõ ràng, chờ tiên hội qua ngươi lại thu về đi.”