Bán Thế Anh Hùng

Chương 17: Nghi vân phủ thiên sương mãn thành

Ra khỏi cổng trang, đi xuống núi theo những bậc tam cấp.

Trên đường đi, không hề xảy ra sự cố, đi hết những bậc tam cấp đã đến dưới chân Thạch Cổ Phong.

Nhạc Hạc dừng bước, dùng kiếm chỉ vào cánh rừng bên trái :

- Con ngựa của Chu tổng tiêu đầu được cột trong cánh rừng đó, Phó chưởng môn có muốn vào trong xem thử không?

Tư Mã Thanh Nguyên cười lạnh lùng :

- Lúc nãy môn hạ của bổn phái đã tìm qua rồi, ngươi cho rằng con ngựa đó vẫn còn ở trong rừng?

Nhạc Hạc :

- Đương nhiên không còn nữa, nhưng ta có thể chỉ cho Phó chưởng môn thấy những dấu chân của nó.

Nói xong liền đi vào cánh rừng.

Tư Mã Thanh Nguyên đẩy Cảnh Huệ Khanh vào theo, đi vào cánh rừng mà lúc nãy Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong cột ngựa ở đó, Nhạc Hạc quan sát chung quanh quả nhiên không thấy con ngựa đâu cả, rồi cúi đầu quan sát mặt đất cũng không tìm được một dấu chân ngựa nào, liền cười lạnh lùng :

- Hừ! Đã xóa thật sạch sẽ!

Tư Mã Thanh Nguyên cười mai mỉa :

- Phải nói rằng lời nói dối của ngươi mới thật cao minh.

Nhạc Hạc ra khỏi cánh rừng :

- Đi lên đường núi xem sao, đoạn dường đó có rất nhiều dấu chân ngựa.

Ra khỏi cánh rừng, đi vào con đường núi, Nhạc Hạc vừa đi vừa cúi đầu quan sát phát hiện những dấu chân ngựa lúc nãy đã biến mất, nên lại cười lạnh lùng :

- Mất cả dấu vết, nhưng quý phái cho rằng ta thông đồng với Bạch Hạc để vu khống quý phái thì ta sẽ không tẩy xóa dấu vết đâu.

Tư Mã Thanh Nguyên :

- Đừng nói nhiều, mau thả người đi.

Nhạc Hạc :

- Đừng vội đi thêm một đoạn nữa mới trao đổi cũng không muộn.

Dứt lời ôm lấy Huỳnh Sơn Nhất Hổ nhanh chân cất bước.

Đi khoảng một canh giờ đã tới triền tây của Huỳnh Sơn cũng chính là địa điểm mà lúc nãy Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh chuẩn bị lên núi.

Nhạc Hạc thầm nghĩ đã đến nơi an toàn, liền dừng lại bỏ Huỳnh Sơn Nhất Hổ xuống đất.

- Phó chưởng môn có thể cởi trói cho Cảnh Huệ Khanh được rồi.

Tư Mã Thanh Nguyên lạnh lùng :

- Tiểu tử nếu ngươi muốn giở trò gì ta sẽ giết ngươi!

Tư Mã Thanh Nguyên liền cởi trói cho Cảnh Huệ Khanh quát lớn :

- Cút mau!

Nhạc Hạc vẫn đứng kế bên Huỳnh Sơn Nhất Hổ :

- Tỷ tỷ mau vào rừng dắt ngựa ra!

Cảnh Huệ Khanh vươn tay cho thoải mái tay chân, rồi vào rừng dắt hai con ngựa ra.

Nàng dẫn một con ngựa tới trước mặt Nhạc Hạc rồi leo lên lưng con ngựa còn lại, chuẩn bị cùng Nhạc Hạc khởi hành.

Nhạc Hạc cũng lên ngựa tươi cười nhìn Tư Mã Thanh Nguyên :

- Phó chưởng môn, hẹn gặp nhau ở Ngũ Lão hội.

Dứt lời kéo mạnh dây cương cùng Cảnh Huệ Khanh phóng nhanh về hướng Tây.

Nhưng vừa được vài trượng, hai người cùng lúc cảm thấy không ổn, phát giác con ngựa của mình hành động rất chậm rãi, không thể chạy nhanh.

Nhạc Hạc hét liền mấy tiếng nhưng con ngựa vẫn chạy không nổi, cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện bốn chân của con ngựa đều đang rỉ máu, nhìn sang con ngựa của Cảnh Huệ Khanh, tình hình cùng như vậy, chân ngựa đã bị kẻ nào đó chặt bằng dao, hắn vội vàng xuống ngựa :

- Tỷ tỷ! Chạy mau!

- Ha ha ha ha!

Đột nhiên từ cánh rừng cạnh sườn núi, vọng lên những tràng cười vất vưởng.

Theo sau tiếng cười có một người từ trong rừng bước ra.

Chính là Liêu Bảo Tùng!

Sau khi hắn lộ dạng, xung quanh cũng lố nhố nhiều bóng người.

Có lẽ Liêu Bảo Tùng đã dẫn dắt các cao thủ của phái Huỳnh Sơn đi bằng con đường tắt mai phục chờ đợi ở đây.

Họ vừa xuất hiện liền bao vây Nhạc, Cảnh hai người, mỗi người đều có một thanh kiếm trên tay, chuẩn bị vây đánh hai người.

Nhạc Hạc vừa lo vừa giận, rút kiếm chuẩn bị nghinh chiến, nhìn Liêu Bảo Tùng cười lạnh lùng :

- Liêu Bảo Tùng, lúc nãy Phó chưởng môn của quý phái còn lo ngại ta sẽ giở trò gì, bây giờ hắn đã biết ai là kẻ giở trò.

Liêu Bảo Tùng không hề xấu hổ, lạnh lùng :

- Bình sinh lão phu hành sự chỉ biết trắng đen đúng sai, bất kể tiểu tiết, tối nay lão phu muốn giữ các ngươi lại, chỉ có một mục đích là không để các ngươi nổi sóng nổi gió, bóp méo sự thật.

Nhạc Hạc cười lớn :

- Nói hay lắm, sao không nói thẳng là giết người bịt miệng.

Liêu Bảo Tùng nghiêm sắc mặt lại :

- Cứ cho là giết người bịt miệng cũng không sai, bịt miệng của các ngươi để các ngươi không thể ăn nói hồ đồ nữa!

Nhạc Hạc :

- Nếu hành động đêm nay thất bại, sau này quý phái làm thế nào để chen chân trong võ lâm nữa?

Liêu Bảo Tùng :

- Không bao giờ thất bại!

Nhạc Hạc :

- Phải thử xem mới biết.

Liêu Bảo Tùng :

- Lập tức ngươi sẽ thấy rõ!

Dứt lời, liền phát tay la hiệu cho mười mấy tên cao thủ đang vây xung quanh.

Lập tức mười mấy tên cao thủ cầm kiếm xông lên siết chặt vòng vây.

Nhạc Hạc đâu lưng với Cảnh Huệ Khanh khẽ nói :

- Nếu có cơ hội, tỷ tỷ hãy chạy mau, không cần lo cho tiểu đệ.

Cảnh Huệ Khanh gật đầu rồi cũng khẽ nói :

- Nếu ta chạy không thoát thì ngươi phải chạy, hai người chúng ta chỉ cần có một người chạy thoát thì được rồi.

Nhạc Hạc :

- Được!

Hắn biết rằng chiến lược tốt nhất để đối phó khi bị bao vây là ra tay công kích trước để kẻ địch không kịp trở tay, nên vừa dứt tiếng “được” liền đột nhiên xoay mình, nhanh như gió nhắm vào bốn tên cao thủ Huỳnh Sơn đứng đối diện với Cảnh Huệ Khanh, chém ngang chém dọc đánh liền một hơi bốn chiêu.

Theo suy nghĩ của hắn là muốn mở một con đường máu cho Cảnh Huệ Khanh, nên ra tay rất lợi hại, quả nhiên vừa ra tay đã khiến cho bốn tên cao thủ Huỳnh Sơn bối rối không kịp trở tay, hắn liền quát lớn :

- Tỷ tỷ chạy mau!

Vì Cảnh huệ Khanh không mang theo binh khí dài, biết rằng không thể liên thủ với Nhạc Hạc để đối phó với kẻ địch, đồng thời nghĩ rằng chỉ cần mình thoát thân được, phái Huỳnh Sơn sẽ không dám ra tay sát hại Nhạc Hạc nên quyết định làm theo ý của Nhạc Hạc, vừa thấy bốn tên cao thủ Huỳnh Sơn bị Nhạc Hạc đánh bạt ra liền phóng mình chạy nhanh ra ngoài.

Nàng là y bát truyền nhân của Tuyết Sơn Thần Bà mà, võ công vang tiếng võ lâm của Tuyết Sơn Thần Bà là chưởng pháp và khinh công cho nên khinh công của nàng rất là điêu luyện, thân hình vừa nhóm, nhanh như chim ưng, chớp nhoáng vượt qua khỏi vòng vây của địch.

Nhưng khi đôi chân vừa chất đất, bỗng cảm thấy một luồng kình phong như cơn sóng đang giận dữ ập tới, đồng thời nghe có tiếng cười lớn :

- Trở về chỗ cũ!

Kẻ xuất chiêu lên tiếng, chính là Cửu Tý Khẩu Liêu Bảo Tùng.

Cảnh Huệ Khanh định tránh né, nhưng đã không kịp, bị kình phong đánh bạt, cả thân hình như chiếc lá khô trong gió bay trở lại trong vòng vây của mười mấy tên cao thủ phái Huỳnh Sơn.

Nhưng cũng hơi lạ, hình như Liêu Bảo Tùng không cố ý đả thương nàng, ngoài việc nàng bị đưa về trong vòng vây, toàn thân đều không hề cảm thấy đau nhức.

Nhưng bọn cao thủ Huỳnh Sơn lại không hề nương tay, vừa thấy nàng bay trở lại, một tên trong bọn liền đâm ra một kiếm nhắm vào eo của nàng.

Nếu là kẻ khác, trong tình huống đó chắc là khó né được chiêu kiếm này, nhưng phản ứng của Cảnh Huệ Khanh rất là nhanh gọn, chỉ thấy thân hình của nàng lộn một vòng trên không, vừa đủ để né được chiêu kiếm của đối phương, đồng thời hạ cánh tay xuống vỗ vào đầu của đối phương.

Tên cao thủ Huỳnh Sơn này cứ ngỡ rằng chiêu kiếm vừa đâm ra không thể nào hụt được, đến lúc bị nàng né được với thân pháp tuyệt đẹp, lại bị nàng tung chưởng trả đòn liền cảm thấy hoảng sợ, bất giác lui lại một bước.

Bước lui này khiến Cảnh Huệ Khanh thoát khỏi cảnh hiểm nghèo, nàng biết không còn hy vọng thoát thân nữa liền hạ quyết tâm liều mạng giao đấu với bọn cao thủ Huỳnh Sơn.

Cùng lúc đó Nhạc Hạc đã cùng ba tên cao thủ Huỳnh Sơn kịch chiến với nhau, tuy họ đều là tinh anh của phái Huỳnh Sơn, võ công kinh nghiệm đều rất điêu luyện nhưng kiếm pháp gia truyền của hắn lại là võ học cái thế, biến hóa thần diệu, đứng đầu kiếm pháp của các phái trong chốn võ lâm, nên dù là một chọi ba, nhưng không hề thua kém.

Thì ra bọn cao thủ tham gia mai phục lần này gồm mười hai tên nhưng họ không cùng lúc ra tay, vì dùng mười hai tên để vây đánh hai người sẽ khiến họ có cảm giác vướng bận tay chân, nên họ chỉ dùng sáu tên để vây đánh, ba tên vây đánh Nhạc Hạc, ba tên vây đánh Cảnh Huệ Khanh. Sáu người còn lại vẫn bao vây xung quanh phòng bị Nhạc, Cảnh hai người bỏ chạy.

Sau khi kịch chiến một hồi lâu, Nhạc Hạc hơi chiếm thượng phong, còn Cảnh Huệ Khanh vì trong tay không có một tấc sắt, đã bị ba tên cao thủ công đến nỗi lúng túng tay chân, tình thế rất là nguy kịch.

Nhạc Hạc thấy rõ sự việc nên rất lo lắng, đột nhiên quát một tiếng, thân hình nhảy lên quay một vòng, thanh bảo kiếm trên tay cũng quay ngang một vòng.

Chiêu thức này dưới ánh mắt của các cao thủ thì không cao minh chút nào, vì lúc đang lơ lửng trên không sẽ biến thành mục tiêu công kích của kẻ địch.

Nhưng cũng có ưu điểm là làm cho địch thủ ngạc nhiên giống như hai người có sức cờ tương đương, một người trong họ bỗng nhiên đi một nước cờ thấp, nhưng đối thủ lại không dám lập tức phán đoán đó là nước cờ thấp mà sẽ cho rằng có quỷ kế gì trong đó, nên không dám trả đòn ngay lúc đó.

Ba tên cao thủ của phái Huỳnh Sơn hiện đang có cảm giác sai lầm như vậy, họ đều biết rằng kiếm pháp gia truyền của Nhạc Hạc là kiếm pháp cái thế vô địch.

Mỗi một chiêu đều thần kỳ nan giải, bây giờ thấy hắn lơ lửng trên không mà xuất chiêu đều cảm thấy ngạc nhiên, cứ ngỡ là chiêu thức du địch để che giấu chiêu thức sát thủ tiếp theo nên không dám thừa cơ tấn công mà lại nhanh chóng rút lui.

Nhạc Hạc liền dùng cơ hội chớp nhoáng đó, thân hình như mũi tên phóng ra nhảy vào vòng chiến của Cảnh Huệ Khanh, xuất chiêu liên hồi hóa giải tình huống nguy hiểm của Cảnh Huệ Khanh, nhưng không được bao lâu ba tên cao thủ liền trở lại vòng chiến.

Thì ra ba tên cao thủ vây đánh Nhạc Hạc đã bám theo hắn như hình với bóng, sáu tên nhanh chóng vây quanh hai người, xuất chiêu liên hồi vây hãm chặt chẽ!

Nhạc Hạc dũng cảm nghênh chiến, thanh bảo kiếm trên tay tung hoành múa may, vừa chống đỡ, vừa trợ lực cho Cảnh Huệ Khanh, chỉ thấy hắn xuất kiếm như chớp, hào quang tung tóe.

Kịch chiến khoảng một canh giờ, dù sao cũng quả không địch chúng, Nhạc Hạc tuy còn cầm cự được nhưng Cảnh Huệ Khanh lại từ từ thất thế, lại lâm vào cảnh nguy kịch, hình như Cảnh Huệ Khanh biết mình không còn hy vọng trốn thoát đột nhiên quát lớn :

- Hạc đệ, mặc kệ ta, ngươi mau bỏ chạy!

Nhạc Hạc đâu nỡ bỏ nàng lại mà tự mình trốn chạy nên không lên tiếng, tung kiếm tiếp tục chiến đấu.

Cảnh Huệ Khanh thấy hắn không nghe lời mình nên rất lo lắng, lại quát :

- Chạy mau, chẳng lẽ ngươi muốn hai ta cùng chết ở đây sao?

Vụt!

Ngay lúc nàng đang phân tâm vì nói chuyện, cánh tay trái đã bị trúng một kiếm, thịt da liền toét ra, máu chảy khá nhiều.

Vết thương rất nặng khiến nàng mất khả năng chống chọi, liền bị quật ngã xuống đất.

Một cao thủ Huỳnh Sơn liền thừa cơ tung ra một kiếm nhắm vào ngực của nàng đâm tới.

Nhạc Hạc tức thì nộ khí xung thiên, dùng hết thần lực quát lên một tiếng, đột nhiên quay mùi kiếm lại đâm ra phía sau.

Tên cao thủ Huỳnh Sơn đang định đâm Cảnh Huệ Khanh không ngờ như vậy tức thì bị trúng một kiếm ngay bắp đùi, la lên một tiếng té lăn ra ngoài.

Nhạc Hạc xuất chiêu thành công, nhưng vẫn không dám lơ là, vẫn vung kiếm chém tới bảo vệ Cảnh Huệ Khanh đang ngã dưới đất, không để nàng bị hại nữa.

Cảnh Huệ Khanh gượng cười :

- Hạc đệ, hãy nghe lời của tỷ tỷ, ngươi chưa trả được thù cha, chưa giải nỗi oan, mau chạy đi.

Nhạc Hạc im lặng, vẫn hết sức lực xuất liền sáu bảy chiêu đánh bạt năm người đang vây quanh, cúi xuống dùng tay trái ôm lấy eo nàng nhảy bật lên cao.

Bọn cao thủ Huỳnh Sơn đang đứng xung quanh tưởng hắn muốn tìm đường tẩu thoát liền nhất tề quát lớn, nhảy lên ngăn chận.

Nhạc Hạc vung bảo kiếm lên đánh bạt trường kiếm của họ, đột nhiên thân hình bay ngược lại, bay đến một chỗ cạnh chân núi.

Nơi đó mặt đất hơi mềm, từng bị sạt lỡ nên hình thành một vách đứng, Nhạc Hạc nhảy đến chỗ vách đứng này là muốn giải thế tứ diện thọ địch, hắn để Cảnh Huệ Khanh xuống rồi bắt đầu đánh trả bọn cao thủ Huỳnh Sơn đuổi sát theo sau hắn.

Với võ công của hắn, một mặt bảo vệ Cảnh Huệ Khanh, một mặt chỉ thủ không công nên nhất thời bọn cao thủ Huỳnh Sơn cũng không làm gì được hắn.

Cảnh Huệ Khanh lại cảm thấy tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp, nàng dùng tay ôm lấy vết thương, van nài :

- Hạc đệ, ngươi mau chạy đi. Còn non còn núi thì đâu sợ hết củi, nếu ngươi không chạy thì chỉ còn con đường chết...

Nhạc Hạc đâu còn để ý tới những lời nàng nói vì năm tên cao thủ Huỳnh Sơn ở trước mặt đang tấn công rất kịch liệt, thanh kiếm của hắn phải chống chọi với năm thanh kiêm đâm, đỡ, chém nên không nghe được những gì nàng nói.

Liêu Bảo Tùng thấy hắn ngoan cường bất khuất liền lạnh lùng cười :

- Tiểu tử, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, chỉ cần ngươi nói ra kẻ thông đồng cấu kết với các ngươi là ai, bổn Chưởng môn sẽ tha chết cho các ngươi.

Nhạc Hạc không nói không rằng chỉ cố gắng chống trả.

Liêu Bảo Tùng cười :

- Hừ! Dũng cảm lắm nhưng bổn Chưởng môn xem ngươi có thể cầm cự đến bao giờ.

Tư Mã Thanh Nguyên bước tới mỉm cười tiếp lời :

- Bẩm Chưởng môn, tiểu tử này không chết thì rất phiền phức, để ta thu thập hắn.

Dứt lời, đưa tay lấy ra một chiếc Hồ Điệp tiêu.

Chiếc Hồ Điệp tiêu đó chỉ lớn bằng một đóa bông hồng nhưng rất bóng loáng và bén nhọn.

Hắn dùng ba ngón tay nắm chặt Hồ Điệp tiêu, từ từ đưa tay lên chuẩn bị phóng ra.

Đột nhiên Liêu Bảo Tùng lắc đầu :

- Khoan đã!

Tư Mã Thanh Nguyên ngạc nhiên :

- Tại sao?

Liêu Bảo Tùng :

- Sẽ khó ăn nói với Ngũ Lão hội.

Tư Mã Thanh Nguyên :

- Ở đây không có người ngoài, Ngũ Lão hội không thể biết được.

Liêu Bảo Tùng :

- Tuy không có người ngoài nhưng lại có người của ta.

Tư Mã Thanh Nguyên như sực tỉnh :

- Ồ! Chưởng môn nói chí phải...

Nhưng hắn không bỏ Hồ Điệp tiêu xuống, vẫn dùng ngón tay nắm chặt nó.

Liêu Bảo Tùng nói với vẻ thán phục :

- Kiếm pháp của tên tiểu tử này không hề tầm thường, một thời gian sau chắc chắn sẽ xưng hùng thiên hạ.

Tư Mã Thanh Nguyên gật đầu :

- Đúng vậy, nên phải trừ khử ngay, nếu hắn tồn tại kiếm pháp của bổn phái khó mà ngẩng đầu lên trong chốn võ lâm.

Liêu Bảo Tùng mỉm cười :

- Đừng lo, đêm nay dù cho hắn có mọc cánh cũng khó mà thoát được, ngươi xem thể lực của hắn đã yếu dần, không quá nửa giờ khó mà thoát được cái chết.

Lời của hắn không sai, sau nhiều giờ giao đấu thể lực đã tiêu hao quá nhiều, Nhạc Hạc có cảm giác lực bất tòng tâm.

Cảnh Huệ Khanh cũng nhìn thấy được sự thất thế của Nhạc Hạc, trong lòng rất là lo lắng, đột nhiên nàng rút một thanh trủy thủ ra kê vào ngực của chính mình, lớn tiếng :

- Hạc đệ nếu ngươi còn không bỏ chạy tỷ tỷ sẽ tự tuyệt tại đây!

Nhạc Hạc hoảng hốt vội lên tiếng :

- Không, tỷ tỷ hãy nghe đệ nói, tiểu đệ còn có thể cầm cự.

Chưa dứt lời đã bị trúng một kiếm ngay chân!

Hắn hét lên một tiếng, chân trái co lên, chỉ nghe bụp một tiếng, tên cao thủ đâm trúng chân trái của hắn liền bị trúng một cước vào cổ tay phải, vì Nhạc Hạc dùng quá sức nên đã đá gãy tay của tên cao thủ, hắn hét lên một tiếng đau đớn lảo đảo thoái lui.

Vết thương trên chân của Nhạc Hạc cũng khá nặng, máu chảy rất nhiều, đã nhuộm đỏ cả ống quần, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn mà còn ra tay nhanh hơn, chuẩn hơn như điên như dại.

Tên cao thủ vừa bị gãy tay lui lại vài bước, một cao thủ khác liền phóng tới thế chỗ của hắn, cho nên Nhạc Hạc đã dùng hết sức cầm cự vẫn không xoay chuyển được tình thế, chiến bại rồi chết chỉ còn là vấn đề thời gian.

Cảnh Huệ Khanh thấy Nhạc Hạc thà chết không chịu bỏ chạy, tức đến khóc lên :

- Hạc đệ, ngươi khờ quá, chỉ cần ngươi giữ được tánh mạng thì có thể cứu được cả ta, chẳng lẽ ngươi không hiểu được lý lẽ đó hay sao?

Lý lẽ đó được Nhạc Hạc hiểu rất rõ, nhưng hắn biết rằng không thể thoát thân được, vì vết thương ở chân đã khiến hắn không thể bay nhảy linh hoạt được. Trong tình huống đó dù hắn có thoát được vòng vây, cũng thoát không khỏi sự truy kích của đám đông đối phương cho nên trước mắt hắn chỉ còn cách chọn con đường chiến đấu đến cùng.

Hắn vừa vung kiếm chống đỡ thế công của đối phương vừa trả lời :

- Tỷ tỷ, tiểu đệ không thể thoát được, chúng ta đành phải tuân theo ý trời!

Bỗng nhiên Cảnh Huệ Khanh nhảy lên, lớn tiếng :

- Được, cứ giết một tên thì đủ vốn, giết thêm một tên thì có lời.

Thanh truy thủ trong tay nàng vung lên, không màng cái chết nhắm ngay vào một tên cao thủ, quyết tâm giết một tên để lấy vốn.

Tên cao thủ Huỳnh Sơn cười lạnh lùng, thanh trường kiếm tung ra một chiêu “Ngọc Trụ Cự Môn” gạt trủy thủ của nàng ra rồi phóng tiếp một cước.

Cảnh Huệ Khanh hét :

- Khá lắm.

Người nàng né sang một bên co chân trái lại vừa đón ngay gót chân của dối phương, khiến chân của đói phương đá cao hơn nữa.

Chiêu thức này của nàng thật tuyệt diệu vô cùng, khiến cho đối phương khá bất ngờ không kịp nghĩ cách hóa giải, tên cao thủ đã bị văng lên cao!

Cảnh Huệ Khanh lại hét lên, dùng hết sức lực phóng thanh trủy thủ ra.

“Bụp” một tiếng, thanh truy thủ trúng ngay vào bộ hạ của tên cao thủ!


Tên cao thủ thét lên một tiếng thê thảm, hai tay ôm lấy hạ bộ hét điên cuồng.

Cũng chính lúc đó,vì né tránh thế công của một cao thủ khác, buộc nàng nhảy sang một bên và một tên cao thủ khác cũng vừa phóng tới, công liền vài chiêu, ép buộc Cảnh Huệ Khanh rời xa vách núi khiến nàng lại rơi vào vòng bao vây một lần nữa.

Nhạc Hạc sợ nàng nguy hiểm, liền tung ra một kiếm gạt thanh kiếm của ba đối thủ, rồi quay lại phóng đến bên cạnh Cảnh Huệ Khanh.

Hắn định sánh vai cùng Cảnh Huệ Khanh chiến đấu, nào ngờ vừa nhảy đến bên cạnh Cảnh Huệ Khanh bỗng cảm thấy tay phái bị đau nhói, quay đầu nhìn lại phát hiện trên vai đã trúng một mũi Hồ Điệp tiêu.

Hồ Điệp tiêu này là do Phó chưởng môn Tư Mã Thanh Nguyên phóng ra, cuối cùng thì hắn cũng không nhịn được, ra tay giúp sức cho cao thủ của phái mình.

Sau khi Nhạc Hạc trúng tiêu, liền biết tình huống rất là nguy kịch.

Quả nhiên như vậy, khi hắn định chịu đựng đau đớn để tiếp tục giao đấu thì thanh bảo kiếm trong tay đã bị một cao thủ đánh rơi, lại bị trúng thêm một cước tức thì ngã lăn xuống đất.

Một tên cao thủ khác thừa lúc hắn bị ngã xuống, dùng kiếm định đâm thẳng vào ngực của hắn!

Nhanh như chớp, khi thanh kiếm của tên cao thủ Huỳnh Sơn đã đến sát ngực của hắn.

Đột nhiên vang lên một tiếng “teng”, có một ám khí đánh trúng ngay vào thân kiếm của tên cao thủ đó, đánh bạt thanh trường kiếm sang một bên đâm xuống mặt đất cạnh người của Nhạc Hạc.

Nhạc Hạc không kịp đoán xem ai đã ra tay cứu mình, thừa lúc thanh kiếm của đối phương đâm lệch, song cước tung lên đá trúng vào mặt của đối phương, như vừa giáng cho đối phương hai bạt tai.

- Mọi người dừng tay!

Liêu Bảo Tùng vừa phát hiện có người lén ra tay giải cứu Nhạc Hạc, liền ra lênh cho mọi người dừng tay.

Bọn cao thủ Huỳnh Sơn đang vây đánh Cảnh Huệ Khanh nghe lệnh lập tức rút kiếm lui ra, họ không biết đã có người lén ra tay cứu Nhạc Hạc nên trên khuôn mặt họ đều lộ vẻ ngạc nhiên.

Liêu Bảo Tùng nghiêm mặt lại đưa mắt nhìn vào cánh rừng cạnh triền núi, trong mắt phát ra sát khí rợn người trầm giọng :

- Không biết vị cao nhân nào đã giá lâm tệ phái, sao không hiện thân tương kiến?

Vừa nói dứt lời từ cánh rừng vọng lại một tràng cười :

- Hai tiếng cao nhân thì không dám, hai anh em lão phu chỉ là khách qua đường.

Theo sau lời nói có hai ông lão từ trong rừng bay ra.

Hai ông lão này tuổi khoảng thất tuần, một người tướng mạo gầy ốm, ăn mặc theo kiểu nho gia, trên tay cầm một cây dù đen, còn người kia râu mọc đầy mặt, mặc một cái áo đen, đi chân không, dáng vẻ như một lão nông.

Liêu Bảo Tùng vừa thấy hai ông lão này mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh chóng nở một nụ cười :

- Ta tưởng là ai, thì ra là hai vị.

Còn Nhạc, Cảnh hai người vừa thấy mặt hai ông lão, liền thở ra một hơi dài biết đã gặp được cứu tinh. Thì ra họ đã gặp qua hai ông lão này, chính là hai vị võ lâm cao nhân có mặt trong buổi xử án của Nhạc Hạc ở Ngũ Lão hội, sau đó lại bảo rằng sẽ giúp đỡ Nhạc Hạc truy tìm hung thủ... Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long và Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý.

Họ là võ lâm cao nhân không thuộc môn phái nào cả, danh tướng tuy không vang dội như Thiên Ngoại Quái Tẩu. Nhưng vì hành vi của họ rất thẳng thắn nên cũng rất được trọng vọng trong giới võ lâm, cho dù là Chưởng môn của các phái cũng phải nể mặt họ phần nào.

Bây giờ Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long đang nở một nụ cười thân thiện :

- Liêu chưởng môn, trước hết lão phu xin tạ lỗi với ngươi, viên đạn lúc nãy là do lão phu phát ra đấy.

Liêu Bảo Tùng cười :

- Không cần khách sáo, Lưu Tinh Thiết Đạn của lão huynh vang tiếng võ lâm, Liêu mỗ có dịp nhìn tận mắt thật là có diễm phúc.

Thiết Tản Khách Tư Mã Như Long cười :

- Liêu chưởng môn nói như vậy khiến lão phu thấy xấu hổ, chỉ vì lão phu nhìn thấy kẻ đối địch với quý phái là Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh. Họ đã được Ngũ Lão hội cho kỳ hạn một năm để truy tìm hung thủ, trong một năm đó không một môn phái nào được làm khó họ. Quý phái là một trong năm thành viên của Ngũ Lão hội, lẽ ra phải tuân theo quyết định của Ngũ Lão hội, mà hình như lúc nãy quý phái lại định giết chết họ nên lão phu mạo muội muốn hỏi cho rõ ràng.

Liêu Bảo Tùng nghiêm mặt :

- Tư Mã huynh trách rất phải, nhưng nếu ngược lại e rằng Tư Mã huynh cũng không nhịn được.

Tư Mã Như Long hỏi :

- Liêu chưởng môn nói vậy là có ý gì?

Liêu Bảo Tùng đưa tay chỉ vào Nhạc Hạc, nói với giọng nghiêm nghị :

- Tên tiểu tử này cả gan thông đồng với phái Bạch Hạc để vu khống tệ phái, bảo tệ phái là hung thủ đã sát hại Ngũ lão.

Tư Mã Như Long “ồ” một tiếng, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên, quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, việc xảy ra thế nào?

Nhạc Hạc thừa lúc họ nói chuyện, lấy khăn ra băng bó vết thương trên chân lại, vừa định sang giúp Cảnh Huệ Khanh băng lại vết thương, nghe hỏi liền lạnh lùng trả lời :

- Không phải vu khống mà là sự thật?

Tư Mã Như Long :

- Có chứng cứ không?

Nhạc Hạc :

- Chu tổng tiêu đầu của Thiên Mã tiêu cục ở Lạc Dương Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong chính là chứng cứ.

Tư Mã Như Long :

- Nghĩa là sao?

Nhạc Hạc liền kể lại quá trình và những phát hiện trong cuộc truy tìm hung thủ hơn tháng nay và hắn đã giả dạng Âu Dương Trường Phong giao một chiếc hộp cho Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong rồi lén theo dõi hắn đến Huỳnh Sơn như thế nào tường tận kể rõ.

Khi Tư Mã Như Long nghe xong liền quay sang nói với Liêu Báo Tùng :

- Liêu chưởng môn, theo ý của lão phu, muốn làm rõ việc này rất dễ chỉ cần quý phái mời Chu Văn Phong ra đây giải thích, mọi thị phi phải trái sẽ được sáng tỏ.

Liêu Bảo Tùng cười lạnh lùng :

- Vấn đề là ở chỗ không hề có Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong nào đến tệ phái cả!

Tư Mã Như Long ngạc nhiên :

- Không có?

Liêu Bảo Tùng :

- Không có!

Tư Mã Như Long cảm thấy khó hiểu, lại quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, quả thật ngươi đã theo dõi Chu Văn Phong đến tận Thạch Cổ Phong à?

Nhạc Hạc :

- Không sai!

Tư Mã Như Long :

- Nhưng Liêu chưởng môn lại không thừa nhận Bắc Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong có đến phái Huỳnh Sơn, ngươi có chính mắt nhìn thấy Chu Văn Phong lên Thạch Cổ Phong không?

Nhạc Hạc :

- Không những bọn tại hạ quả thật đã theo dõi dấu vết của con ngựa hắn đến tận Thạch Cổ Phong và đã thấy con ngựa của hắn ở trong cánh rừng cạnh đó, xung quanh Thạch Cổ Phong không hề có cư dân nào, hắn không lên Thạch Cổ Phong thì đi đâu bây giờ?

Tư Mã Như Long :

- Có thể hắn đã phát hiện các ngươi theo dõi hắn nên cố tình đến dưới Thạch Cổ Phong sau đó bỏ ngựa đi sang ngõ khác để giá họa cho phái Huỳnh Sơn.

Nhạc Hạc :

- Tại hạ cũng đã nghĩ qua điều này, nhưng trước mắt lúc bọn tại hạ theo dõi hắn dọc đường đều rất cẩn thận, tin rằng không hề bị phát giác. Kế tiếp, chính miệng hắn đã nói với Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa của phái Bạch Hạc rằng định đến phái Huỳnh Sơn đủ chứng minh nơi đến của hắn là phái Huỳnh Sơn.

Tư Mã Như Long :

- Con ngựa đó hiện giờ ở đâu?

Nhạc Hạc :

- Biến mất rồi, cả vết chân ngựa dọc đường cũng được lau chùi sạch sẽ, cho nên họ mới dám quả quyết phủ nhận Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong không đến đây mà đổ tội ngược lại bảo tại bạ thông đồng với phái Bạch Hạc.

Tư Mã Như Long nhíu mày vuốt râu :

- Việc này quả thật kỳ lạ, theo lời của ngươi, ngươi có nhân chứng có thể chứng minh Chu Văn Phong có đến Thạch Cổ Phong, nhưng Liêu chưởng môn cũng có chứng cứ để phủ nhận.

Nhạc Hạc cười lạnh lùng :

- Hắn có chứng cứ gì?

Tư Mã Như Long :

- Có đấy, con ngựa mà ngươi nói đến chính là chứng cứ.

Nhạc Hạc :

- Lão tiền bối, tại hạ xin kể thêm một việc để lão tiền bối xem xét.

Tư Mã Như Long :

- Cứ nói.

Nhạc Hạc :

- Dù cho những lời tại hạ đều giả dối nhưng tại hạ đã nhắc đến một nhân chứng đáng lý phái Huỳnh Sơn nên cùng tại hạ đến Bạch Hạc để gặp Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa để đối chất chứ, đúng không?

Tư Mã Như Long gật đầu :

- Đúng vậy!

Nhạc Hạc :

- Nhưng chẳng những họ không làm như vậy mà còn dắt theo mười mấy tên cao thủ mai phục ở đây định giết hại bọn tại hạ, vậy giải thích thế nào?

Tư Mã Như Long lại vuốt râu, trầm ngâm :

- Ừ! Việc này... việc này...

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý cắt ngang :

- Lão phu hiểu rồi!

Tư Mã Như Long vội vàng :

- Cát huynh đoán bậy!

Nhưng Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý lại là người thẳng như ruột ngựa :

- Ha ha! Đó là giết người bịt miệng che giấu tội trạng.

Liêu Bảo Tùng nghiêm sắc mặt, lạnh lùng :

- Họ Cát kia, ngươi cho rằng tệ phái đang giết người bịt miệng, che giấu tôi trạng sao?

Tam Cước La Hán Cát Vạn Lý cười :

- Nếu không, Liêu chưởng môn sao không cùng hắn đến tìm Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa để đối chứng mà lại định giết chết họ?

Liêu Bảo Tùng quát lớn :

- Liêu mỗ định giết hắn vì không thể nhịn được nữa, vì hắn cứ khăng khăng bảo rằng tệ phái là hung thủ đã giết hại Ngũ lão, nếu không giết hắn thì hắn phao tin đồn khắp nơi, tệ phái đâu còn chỗ đứng trên giang hồ nữa.

Tam Cước La Hán quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, trước ngày hôm nay ngươi có nói với ai rằng phái Huỳnh Sơn chính là hung thủ trong vu án gặp nạn của Ngũ lão không?

Nhạc Hạc im lặng không trả lời ngay câu hỏi của Tam Cước La Hán.

Lão Tam Cước La Hán tức giận, thấy thái độ của Nhạc Hạc không ừ hử gì cả, lão giận dữ bước tới trước hai bước.

Hai tay lão vung lên toan đập thẳng vào Nhạc Hạc.

Tư Mã Như Long nhìn thấy vội cất tiếng quát lớn :

- Ngừng tay, Cát huynh sao lại hồ đồ đến thế?

Tam Cước La Hán tức tối hét :

- Không còn gì đến lão.

- Tại sao hắn không trả lời có hay không?

Tình thế rất là khẩn trương.

Nhạc Hạc trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan thầm nhủ :

- Có nên khẳng định có hay là không?

Đầu óc chàng rối bời nghĩ.

Liêu Bảo Tùng cố ý giết chàng còn Tam Cước La Hán muốn chàng nói ra. Nhạc Hạc phân vân chưa biết tính thế nào.

Hiện trường giờ chỉ còn có Tư Mã Như Long. Chàng hy vọng lão sẽ có cách giúp chàng vượt qua tình thế nan giải như thế này.

Lập tức Nhạc Hạc khẽ đưa mắt hướng về phía Tư Mã Như Long.

Tư Mã Như Long như hiểu ý lão, chậm rãi đưa tay vuốt chòm râu.

Riêng Liêu Bảo Tùng thì người nóng lên tức giận nghĩ :

- Dầu sao thân phận ta trong Ngũ lão cũng cao, chớ hồ đồ thiên hạ cười cho.

Lão chần chừ do dự đưa mắt nhìn Tư Mã Như Long nói :

- Theo tôi thì ý Mã huynh như thế nào?

Tư Mã Như Long cười :

- Chẳng lẽ lại có?

Liêu Bảo Tùng :

- Có!

Tư Mã Như Long :

- Cả hai phái đều là thành viên của Ngũ Lão hội, đáng lẽ phải cư xử hòa bình với nhau làm gương cho võ lâm.

Liêu Bảo Tùng :

- Đúng ra phải như vậy, nhưng vấn đề ở chỗ khoảng cách của tệ phái với Bạch Hạc quá gần, giống như răng và lưỡi vậy, khó tránh khỏi việc cắn lầm.

Tư Mã Như Long :

- Dù có bất hòa cũng không phải thù oán sâu thẳm gì, phái Bạch Hạc đâu thể vì vậy mà cố tình vu khống quý phái, còn phụ thân của Nhạc Hạc gặp nạn là có thật, hắn càng không có lý do gì để thông đồng với phái Bạch Hạc.

Liêu Bảo Tùng cười lạnh lùng :

- Tư Mã huynh đừng quên rằng hắn từng là môn hạ của phái Bạch Hạc, từng bái Tam Xích Phán Mâu Thiết Sơn làm sư phụ, tuy hắn có bảo rằng làm thế là để điều tra nguyên nhân cái chết của cha hắn, nhưng ai mà biết được lời nói của hắn là thật hay giả.

Hình như Tư Mã Như Long có thói quen hễ gặp vấn đề khó khăn không thể giải quyết được lại đưa tay vuốt râu, bây giờ nghe Liêu Bảo Tùng nói như vậy hắn lại vuốt râu, miệng lẩm bẩm trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng :

- Việc này quả là phức tạp, lão phu là người ngoài cuộc không dám suy xét hồ đồ, nhưng nếu Liêu chưởng môn đồng ý, lão phu sẽ cùng đôi bên đến phái Bạch Hạc để tra xét một phen, không chừng có thể tìm ra sự thật, không biết ý của Liêu chưởng môn thế nào?

Liêu Bảo Tùng không trả lời ngay, lão trầm tư giây lát :

- Nhưng Liêu mỗ có thể đoán trước câu trả lời của Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa nhất định bất lợi cho tệ phái, nhưng nếu Liêu mỗ không nhận lời thì nỗi oan ức này có rửa bằng nước sông Hoàng Hà cũng không sạch.

Tư Mã Như Long :

- Không sao chúng ta còn có thể đến hỏi Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong, hắn là Tổng tiêu đầu của Thiên Mã tiêu cục, không sợ không tìm được hắn.

Liêu Bảo Tùng :

- Vậy thì mong hai vị chờ cho giây lát để Liêu mỗ vào trang sắp xếp một chút rồi sẽ cùng đi với hai vị.

Dứt lời, dùng tay ra hiệu với bọn cao thủ cùng đi, rồi cùng Tư Mã Thanh Nguyên cất bước đi về trang trước.

Bọn cao thủ cùng đi liền đỡ những tên đồng bọn bị thương dậy cất bước theo sau.

Nhạc Hạc liền chỉnh tề quần áo, chắp tay thi lễ với hai ông lão :

- Đa tạ nhị vị lão liền bối cứu mạng, nếu không có hai vị tiền bối ra tay cứu giúp giờ này tại hạ đã bỏ mạng tại đây.

Tư Mã Như Long :

- Trước đây lão phu đã bảo rằng sẽ giúp ngươi truy tìm hung thủ, nhưng đến nay quả là may mắn, gặp được hai ngươi ở đây.

Tam Cước La Hán :

- Bọn lão phu thích đi đường vào ban đêm lúc nãy đi ngang đây nghe tiếng gươm đao chạm nhau, thì ra là các ngươi.

Tư Mã Như Long :

- Các ngươi bị thương có nặng không?

Nhạc Hạc :

- Tại hạ không có sao.

Hắn quay sang hỏi Cảnh Huệ Khanh :

- Tỷ tỷ có sao không?

Cảnh Huệ Khanh :

- Ta cũng không sao...

Tư Mã Như Long thấy sắc mặt của họ đều trắng bệch, liền nói :

- Đừng nên cứng đầu, để lão phu xem nào.

Lão ra lệnh cho Nhạc, Cảnh hai người ngồi xuống để lão xem xét vết thương, rồi lấy ra một bình thuốc :

- Đây là thuốc do lão phu tự chế, có thể cầm máu, liền da, mỗi ngày thoa hai lần, bảo đảm các vết thương sẽ lành trong năm ngày.

Dứt lời liền thoa thuốc và băng bó cho họ.

Tam Cước La Hán đợi họ băng xong, mới nghiêm nghị hỏi :

- Nhạc Hạc, hành vi bình sinh của lệnh tôn rất thẳng thắn thành thật, lão phu y vọng ngươi cũng như vậy, bây giờ ngươi mau khai thật với lão phu, các ngươi quả thật đã theo dõi Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong đến tận Thạch Cổ Phong?

Nhạc Hạc :

- Tại hạ dám thề giữa trời, nếu có nửa lời giả dối sẽ bị trời phạt.

Tam Cước La Hán gật đầu rồi quay sang Tư Mã Như Long :

- Lão Thiết, ngươi thấy thế nào?

Tư Mã Như Long lắc đầu :

- Mơ hồ kỳ quái, thật là khó hiểu.

Tam Cước La Hán :

- Lão phu lại cảm thấy Liêu Bảo Tùng rất khả nghi. Nếu hắn cho rằng không liên can đến cái chết của Ngũ lão thì tại sao lại giết người?

Tư Mã Như Long :

- Nhưng hắn cũng có lý của hắn.

Tam Cước La Hán cười lạnh lùng :

- Giết chết hai người này thì có thể rửa sạch nổi oan?

Tư Mã Như Long :

- Lúc con người nóng giận, nhiều khi mất hết lý trí, tánh tình của họ Liêu kia hình như rất nóng nảy...

Tam Cước La Hán lắc đầu :

- Không! Nếu tính tình của hắn nóng nảy đến không phân biệt lợi hại như vậy thì người của phái Huỳnh Sơn không bao giờ cử hắn tiếp nhận chức Chưởng môn.

Tư Mã Như Long :

- Lão phu cùng cảm thấy khả nghi, nhưng quả thật nếu cái chết của Ngũ lão là do phái Huỳnh Sơn gây ra thì quả là tin động trời.

Tam Cước La Hán :

- Người đời vì tranh giành quyền lợi, việc gì mà không dám làm.

Tư Mã Như Long :

- Hai chữ Thiên Ma, lại giải thích thế nào?

Tam Cước La Hán :

- Có thể là một ám hiệu.

Tư Mã Như Long quay sang Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, theo ý lão phu, trước mắt ngươi cũng không thể khăng khăng bảo rằng phái Huỳnh Sơn là hung thủ đã giết hại Ngũ lão, nhưng cần phải tìm được chứng cứ xác thực hơn. Dù sao phái Huỳnh Sơn cũng là một trong Ngũ đại phái của đương kim võ lâm, họ không thể trốn tránh được khi có đủ chứng cứ chứng minh họ là hung thủ đã giết hại Ngũ lão.

Nhạc Hạc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Tư Mã Như Long :

- Khi đến Bạch Hạc sơn trang, nếu Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa xác nhận Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong từng bảo rằng định đến phái Huỳnh Sơn, ngươi cũng đừng nên quá vội vàng nóng nảy, lão phu nghĩ rằng kẻ thật sự có liên quan đến Thiên Ma là Âu Dương Trường Phong và Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong, nếu ngươi có thể tìm được họ, mới thật sự có lợi cho việc điều tra.

Nhạc Hạc lại gật đầu.

Tư Mã Như Long hỏi :

- Kỳ hạn một năm của ngươi hình như đã qua hết ba tháng?

Nhạc Hạc :

- Đúng vậy!

Tư Mã Như Long :

- Ngươi nên nhớ, vội vàng cũng không nên việc, ngươi phải cẩn thận sử dụng thời gian còn lại...

Nói đến đây đã thấy Liêu Bảo Tùng cùng với hai cao thủ của phái Huỳnh Sơn dắt theo bốn con ngựa phóng tới.

Liêu Bảo Tùng :

- Chắc các vị chờ đã lâu, Liêu mỗ có dắt theo bốn con ngựa, chúng ta có thể lên đường rồi chứ?

Tư Mã Như Long :

- Đa tạ Liêu chưởng môn, tất cả đã sẵn sàng.

* * * * *

Vì Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đều bị thương, không thể phóng nhanh được nên phải mất bốn ngày mới đến Tổng đàn của phái Bạch Hạc.

Lúc đó, sau giờ ngọ một chút, khi bảy người vừa đến cổng chính của Bạch Hạc sơn trang đã kinh động người của phái Bạch Hạc, liền có một người ra cổng nghinh đón, hắn không hề nhận ra Chưởng môn của phái Huỳnh Sơn, nhưng thấy bảy người vừa đến đều có tướng mạo phi phàm, nên không dám vô lễ, khách sáo chắp tay hỏi :

- Xin lỗi, chư vị là...

Tư Mã Như Long cắt lời :

- Mau vào thông báo rằng Liêu chưởng môn của phái Huỳnh Sơn đến thăm.

Người đó vừa nghe Chưởng môn của phái Huỳnh Sơn càng không dám chậm trễ, vội vàng quay vào trong trang.

Không bao lâu, Chưởng môn của phái Bạch Hạc Ma Thiên tướng quân Từ Phạm dưới sự hộ tống của vài vị cao thủ bổn phái bước nhanh ra cổng chính của sơn trang.

Hắn đương nhiên nhận ra Tư Mã Như Long, Tam Cước La Hán và Nhạc, Cảnh hai người, vừa thấy những người có thân phận khác nhau cùng đến thăm, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, chắp tay :

- Từ mỗ không biết Liêu chưởng môn và chư vị đại giá tệ phái không kịp nghinh đón, mong chư vị tha cho.

Liêu Bảo Tùng chắp tay trả lễ :

- Từ chưởng môn quá lời, bọn Liêu mỗ mạo muội đến thăm, còn mong Chưởng môn đừng trách.

Ma Thiên tướng quân Từ Phạm cười :

- Đâu có, chư vị chịu giá lâm tệ trang, thật là vinh dự cho tệ trang. Xin mời, xin mời!

Nói xong, liền chắp tay mời khách, bảy người đã xuống ngựa từ trước, liền theo lời mời của Từ Phạm đồng loạt bước vào Bạch Hạc sơn trang.

Qua khỏi cổng chính là một sân luyện võ rộng lớn, trên sân có đầy đủ các thiết bị luyện võ, nhưng lúc này không một bóng người, rõ ràng vì biết có quý khách giá lâm nên đều tránh mặt.

Đối diện với sân luyện võ là một đại khách sảnh có kiến trúc đường hoàng, ngói đỏ mái cong, khí phách phi phàm.

Ma Thiên tướng quân Từ Phạm dẫn bảy người đi qua sân luyện võ vào trong khách sảnh ngồi xuống theo thứ tự chủ khách.

Sau khi mời trà, Ma Thiên tướng quân Từ Phạm tươi cười nói vời khách đến :

- Hôm nay chư vị giá lâm tệ trang vì việc gì, Từ mỗ đã đoán ra chút ít...

Liêu Bảo Tùng mỉm cười :

- Ồ!

Ma Thiên tướng quân Từ Phạm :

- Ngũ Lão hội từng hứa với Nhạc Hạc, nếu điều tra được hung thủ, các phái phải hiệp sức với hắn để tầm nã...

Nói đến đây, quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, ngươi đã điều tra được hung thủ là ai, đúng không?

Nhạc Hạc :

- Vẫn chưa!

Từ Phạm cảm thấy ngạc nhiên, “ồ” một tiếng thật dài rồi nhìn mọi người :

- Vậy thì hôm nay chư vị giá lâm tệ trang, xin hỏi có việc gì?

Liêu Bảo Tùng :

- Muốn gặp một người của quý phái.

Từ Phạm ngạc nhiên :

- Ai?

Liêu Bảo Tùng :

- Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa, Chu đại hiệp của quý phái.

Từ Phạm càng ngạc nhiên hơn :

- Hắn đắc tội với chư vị à?

Liêu Bảo Tùng :

- Không, bọn ta chỉ muốn hỏi hắn vài câu, Từ chưởng môn có thể mời hắn ra đây gặp mặt không?

Từ Phạm lộ vẻ nghi hoặc, suy nghĩ giây lát, quay sang nói với một cao thủ :

- Vào trong mời Chu sư đệ ra đây một lát.

Tên cao thủ lên tiếng vâng dạ rồi quay vào trong.

Từ Phạm lại quay qua Liêu Bảo Tùng hỏi :

- Liêu chưởng môn có thể nói với Từ mỗ biết trước thật ra là việc gì?

Liêu Bảo Tùng :

- Xin lỗi, trước hết Liêu mỗ mong Từ chưởng môn hãy trả lời hai câu hỏi.

Từ Phạm có biệt hiệu là Ma Thiên tướng quân quả thật có phong độ của một đại tướng quân, hắn bình tĩnh gật đầu :

- Liêu chưởng môn đừng khách sáo, xin cứ hỏi.

Liêu Bảo Tùng :

- Mấy tháng trước có phải có một vị Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong từng đến quý phái không?

Từ Phạm :

- Có, nhưng Từ mỗ không hề gặp hắn, nghe nói hắn đến đây chỉ nói vài câu với Chu Trung Hòa liền rời khỏi, có việc gì không?

Liêu Bảo Tùng :

- Hắn có quan hệ gì với Chu đại hiệp?

Từ Phạm :

- Họ là anh em chú bác.

Sắc mặt của Liêu Bảo Tùng rất khó coi :

- Quả thật có một vị Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong từng đến quý phái.

Từ Phạm lấy làm ngạc nhiên :

- Chẳng lẽ Liêu chưởng môn không tin lời của Từ mỗ?

Liêu Bảo Tùng im lặng.

Từ Phạm ngạc nhiên quay nhìn Tư Mã Như Long :

- Thật ra đã xảy ra việc gì?

Tư Mã Như Long than nhẹ :

- Lát nữa gặp Chu Trung Hòa đại hiệp của quý phái sẽ rõ!

Vừa dứt lời liền thấy hai người bước vào đại sảnh, chính là tên cao thủ lúc nãy và Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa.

Từ Phạm giới thiệu hắn với các vị khách, rồi nói :

- Trung Hòa, Liêu chưởng môn muốn hỏi ngươi vài câu, ngươi phải thành thật trả lời!

Chu Trung Hòa cung kính gật đầu rồi chắp tay nói với Liêu Bảo Tùng :

- Không biết Liêu chưởng môn có điều chi chỉ giáo?

Liêu Bảo Tùng không trả lời ngay mà quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, người mà hôm đó ngươi gặp chính là vị này chứ?

Nhạc Hạc gật đầu :

- Không sai!

Liêu Bảo Tùng mới quay sang hỏi Chu Trung Hòa :

- Chu đại hiệp, nghe nói ngươi có một người anh họ chủ trì Thiên Mã tiêu cục ở Lạc Dương?

Chu Trung Hòa :

- Đúng vậy, Liêu chưởng môn có quen với hắn à?

Liêu Bảo Tùng nhíu mày không trả lời mà lại hỏi :

- Hắn tên là gì?

Chu Trung Hòa không hiểu :

- Hắn tên là Chu Văn Phong, có biệt hiệu là Bách Bộ Phi Bạt, mười hôm trước...

Liêu Bảo Tùng ngắt lời :

- Đã từng đến đây?

Chu Trung Hòa :

- Đúng vậy, tại hạ đã nhiều năm không gặp mặt hắn, lần này có người nhờ hắn bảo ám tiêu đến giao một chiếc hộp nhỏ cho Liêu chưởng môn, hôm đó hắn đi ngang qua đây nên ghé vào trang để gặp mặt tại hạ, nhưng nán lại không bao lâu thì đã rời khỏi, Liêu chưởng môn chưa gặp hắn à?

ánh mắt của Liêu Bảo Tùng nhìn chăm chăm vào hắn trầm giọng :

- Những điều ngươi nói đều là sự thật chứ?

Chu Trung Hòa ngạc nhiên :

- Liêu chưởng môn hoài nghi điều gì?

Liêu Bảo Tùng lạnh lùng :

- Liêu mỗ đang hoài nghi, thật sự có một vị Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong đã từng đến quý phái.

Chu Trung Hòa mở to đôi mắt, rất đỗi ngạc nhiên :

- Liêu chưởng môn nói như vậy là ý gì?

Liêu Bảo Tùng “hừ” một tiếng :

- Hắn nói với ngươi, phải giao một chiếc hộp cho tệ phái à?

Chu Trung Hòa :

- Đúng vậy, nếu Liêu chưởng môn vẫn chưa gặp được hắn, chắc là hắn đã xảy ra chuyện.

Khuôn mặt Chu Trung Hòa liền lộ vẻ lo lắng, mọi người đều cảm thấy hắn không giả vờ.

Liêu Bảo Tùng lạnh lùng :

- Hắn bảo rằng phải giao chiếc hộp đó cho Liêu mỗ à?

Chu Trung Hòa rầu rĩ :

- Đúng vậy, tại hạ định cùng hắn đến quý phái nhưng hắn không đồng ý...

Liêu Bảo Tùng :

- Hắn có nói ai đã nhờ hắn làm việc đó không?

Chu Trung Hòa :

- Tại hạ có hỏi nhưng hắn mỉm cười không nói, những người làm bảo tiêu như họ có trách nhiệm bảo vệ bí mật cho khách hàng nên tại hạ không tiện hỏi tiếp, chẳng lẽ Chưởng môn không biết chủ nhân của chiếc hộp à?

Liêu Bảo Tùng cười lạnh lùng :

- Hừ! Xem tình hình, nước sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan của Liêu mỗ này.

Từ Phạm đã đoán được sự việc này có ẩn khuất, lại thấy khuôn mặt Liêu Bảo Tùng tràn đấy địch ý, trong lòng cảm thấy không yên liền lớn tiếng hỏi :

- Liêu chưởng môn, thật ra đã xảy ra việc gì, có thể nói rõ hơn không?

Liêu Bảo Tùng chỉ vào Nhạc Hạc :

- Từ chưởng môn cứ hỏi hắn thì rõ.

Từ Phạm không bằng lòng với thái độ như vậy, nhưng vẫn giữ gìn phong độ của một chủ gia không hề lộ vẻ khó chịu, quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc thật ra đã xảy ra việc gì?

Đối với Nhạc Hạc hắn cũng chẳng có tình cảm gì, vì dưới mắt hắn, Nhạc Hạc vẫn là kẻ bị tình nghi đã giết hại Ngũ lão và Nhạc Hạc đã từng cải danh là Châu Chính Hiên để gia nhập phái Bạch Hạc mai phục hơn một năm, chẳng khác nào giáng một bạt tai cho phái Bạch Hạc.

Nhạc Hạc liền kể lại cuộc truy tìm hung thủ trải qua như thế nào, phát hiện những gì đầu đuôi kể lại hết.

Khi nghe nói đến việc Thần Quyền Đặng Thịnh Long nổi cơn điên đập đầu mà chết và những sự việc mà Nhạc, Cảnh hai người gặp phải, Từ Phạm rất lấy làm ngạc nhiên nhưng vẫn không lên tiếng cắt ngang câu chuyện. Đợi đến khi Nhạc Hạc kể xong mới thở dài một tiếng :

- Thì ra là thế, thì ra Liêu chưởng môn có ý nghi ngờ tệ phái vu khống quý phái!

Rồi bỗng nhiên hắn ngửa mặt cười ha hả :

- Nhưng sự hoài nghi của Liêu chưởng môn thật quá dư thừa, muốn biết Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong có từng đến tệ phái hay không, chỉ cần tìm được Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong thì sẽ rõ.

Liêu Bảo tùng cười lạnh lùng :

- E rằng không thể tìm được hắn nữa!

Từ Phạm :

- Tìm được hay không cũng không liên can đến tệ phái, vì hắn không phải là người của tệ phái.

Liêu Bảo Tùng :

- Liêu mỗ chỉ muốn xác minh một điều là Bách BÔ Phi Bạt Chu Văn Phong có từng đến quý phái hay không?

Từ Phạm nhìn thẳng vào hắn :

- Liêu chưởng môn muốn Từ mỗ chứng minh bằng cách nào mới chịu tin?

Liêu Bảo Tùng không trả lời, quay sang nhìn Chu Trung Hòa lạnh lùng :

- Chu Văn Phong là anh họ của Chu đại hiệp, Chu đại hiệp chắc biết rõ về hắn chứ...

Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa nhíu mày :

- Lúc nãy tại ha đã nói rõ, tại hạ và hắn đã nhiều năm không gặp, những năm gần đây hắn ra sao tại hạ không hề được biết.

Liêu Bảo Tùng tỏ vẻ không tin :

- Anh em họ thì phải gần gũi nhau chứ? Chu đại hiệp lại không biết tình trạng gần đây của hắn thì thật là lạ.

Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa nổi giận đùng đùng :

- Liêu chưởng môn muốn gì cứ nói thẳng, không cần quanh co.

Liêu Bảo Tùng :

- Hừ! Liêu mỗ rất lấy làm tiếc, hai phái Bạch Hạc và Huỳnh Sơn đều là thành viên của Ngũ Lão hội, lẽ ra cư xử hòa bình với nhau, không nên như vậy, đặt kế hại người!

Từ Phạm biến sắc mặt, đột nhiên đứng dậy quát :

- Liêu chưởng môn nói như vậy nghĩa là sao?

Liêu Bảo Tùng cũng đứng dậy cười lạnh lùng :

- Liêu mỗ không hề nói bậy, thử nghĩ xem Chu Văn Phong và tệ phái không hề có xích mích gì, tại sao hắn lại cố tình vu khống tệ phái. Nếu hắn chỉ muốn giá họa cho người khác, thì tại sao quý phải ở gần mà hắn lại không giao chiếc hộp lại phải đi xa thêm mấy ngày đường để đến tệ phái?

Vẻ mặt Từ Phạm giận dữ :

- Chỉ có một lý do duy nhất.

Liêu Bảo Tùng :

- Liêu mỗ lắng nghe cao kiến!

Từ Phạm :

- Hắn biết rằng Thiên Ma đang ở quý phái đương nhiên phải giao chiếc hộp đến chỗ quý phái!

Liêu Bảo Tùng lửa giận xông lên lớn tiếng quát :

- Họ Từ kia, ngươi tưởng rằng Huỳnh Sơn phái dễ ăn hiếp lắm sao?

Từ Phạm cười lạnh lùng :

- Tệ phái không bao giờ chủ động hà hiếp kẻ khác, nhưng nếu gặp phải người không nói lý lẽ thì Từ mỗ cũng sẽ có cách đối phó.

Liêu Bảo Tùng cười nham nhở :

- Liêu mỗ chỉ bái phục những kẻ võ công cao cường, ai có khả năng tiêu diệt tệ phái bằng tài nghê thật sự thì Liêu mỗ không có gì để nói, nhưng nếu dành phần thắng bằng quỷ kế xảo quyệt, thì đó là hành vi của kẻ tiểu nhân.

Từ Phạm buông tiếng cười lớn :

- Cũng đơn giản thôi, Liêu chưởng môn muốn so tài cao thấp, vậy xin mời ra sân.

Dứt lời, liền định cất bước đi ra sân luyện võ.

Tư Mã Như Long thấy họ đang căng thẳng với nhau liền đứng dậy can ngăn :

- Hai vị Chưởng môn đừng quá nóng tay, hãy nghe lão phu nói một lời...

Lão đẩy Từ Phạm ngồi xuống, rồi quay sang nói với Liêu Bảo Tùng :

- Liêu chưởng môn cũng nên bình tĩnh lại...

Đâu ngờ Liêu Bảo Tùng không thèm nghe, vẫy tay ra hiệu với hai tên cao thủ Huỳnh Sơn bước nhanh ra khỏi phòng khách.

Từ Phạm quát lớn :

- Họ Liêu kia, nói cho rõ ràng rồi hãy đi.

Liêu Bảo Tùng đã bước đến cửa, nghe vậy liền dừng bước quay đầu lại lạnh lùng nói :

- Liêu mỗ chưa đi khỏi đây đâu, lát nữa sẽ gặp lại.

Dứt lời liền cùng hai tên cao thủ ra khỏi phòng khách, hình như Từ Phạm biết đối phương sẽ không cam lòng trở về như vậy, liền nháy mắt với các cao thủ đang ngồi trong phòng khách, ra hiệu bảo họ ra ngoài theo dõi xem sao.

Những cao thủ phái Bạch Hạc liền hiểu ý, đồng loạt rời khỏi phòng khách.

Tư Mã Như Long với vẻ mặt nghiêm nghị :

- Lần này hiểu lầm quá lớn, Từ chưởng môn nên chuẩn bị trước, e rằng sắp có sự cố xảy ra.

Từ Phạm :

- Đâu cần sợ hắn.

Tam Cước La Hán :

- Họ Liêu kia cũng thật xằng bậy, ăn nói tầm phào, theo ta hắn nhất định có liên can đến cái chết của Ngũ lão, để che giấu tội trạng nên cố ý đặt chuyện như vậy hòng vu khống quý phái.

Từ Phạm cười lạnh lùng :

- Chắc hắn đã cùng đường rồi.

Tư Mã Như Long thở dài :

- Đáng lẽ việc này rất dễ giải quyết, chỉ cần tìm được Chu Văn Phong thì mọi việc sẽ ổn thỏa, không ngờ hắn lại nóng nảy như vậy...

Từ Phạm lạnh lùng :

- Có tịch rục rịch, đó là lẽ đương nhiên.

Tam Cước La Hán :

- Hắn bảo rằng lát nữa gặp lại, không biết có ý gì?

Từ Phạm :

- Dù hắn có giở thủ đoạn gì tệ phái cũng không sợ hắn, việc xảy ra ngày hôm nay hai vị đã chứng kiến tận mắt, sau này có thể làm nhân chứng cho tệ phái.

Tam Cước La Hán gật đầu :

- Không sai, lão phu có thể làm nhân chứng cho quý phái.

Từ Phạm quay sang hỏi Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa :

- Chu Trung Hòa, hôm đó Chu Văn Phong gặp ngươi tại đây, quả thật bảo rằng sẽ đến phái Huỳnh Sơn?

Chu Trung Hòa :

- Đúng vậy.

Tam Cước La Hán tiếp lời :

- Việc này không cần hỏi nữa, vì quả thật Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh đã theo dõi hắn đến Huỳnh Sơn Thạch Cổ Phong.

Từ Phạm lại hỏi :

- Cái Thiên Mã tiêu cục có phải do Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong làm chủ, hay là của một người khác?

Chu Trung Hòa :

- Hắn nói do hắn làm chủ.

Từ Phạm :

- Con người của hắn thế nào?

Chu Trung Hòa do dự một lát :

- Người cũng tốt, nhưng rất nhiều mưu kế, vui buồn không lộ ra mặt, hay dùng kế để đối phó với kẻ khác.

Từ Phạm :

- Nhạc Hạc cải trang thành Âu Dương Trường Phong giao cho hắn chiếc hộp bảo hắn lập tức giao cho Thiên Ma, và hắn quả nhiên mang theo chiếc hộp đến Lạc Dương, đã chứng minh hắn và Âu Dương Trường Phong là người cùng hội cùng thuyền, đều là thuộc hạ của Thiên Ma, bây giờ ngươi suy nghĩ kỹ xem hắn thường qua lại với những ai?

Chu Trung Hòa :

- Hắn là chủ tiêu cục, kết giao rất rộng, không thể nói hết được...

Bỗng nhiên Từ Phạm nghiêm mặt quay sang nói :

- Chu Trung Hòa, Chu Văn Phong là anh họ của ngươi, ngươi lại là người của bổn phái, nếu sau này chứng minh được Chu Văn Phong có liên can đến cái chết của Ngũ lão, thái độ của ngươi như thế nào?

Chu Trung Hòa :

- Đương nhiên tiểu đệ không dám bênh vực cho hắn và điều này mong Chưởng môn hãy yên tâm.

Từ Phạm :

- Rất tốt. Ta hỏi thêm ngươi một điều, sư phụ của hắn là ai?

Chu Trung Hòa :

- Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ.

Nhạc Hạc buột miệng :

- Ồ, sư phụ của Chu Văn Phong là Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ à?

Chu Trung Hòa gật đầu :

- Đúng vậy.

Từ Phạm chăm chú :

- Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ trước đây thường đến tệ phái, hắn có giao tình rất tốt với Chưởng môn tiền nhiệm của tệ phái...

Nhạc Hạc :

- Hắn và Cố Mâu Chưởng môn cùng Túy La Hán đều là bạn thân với Thần Quyền Đặng Thịnh Long.

Từ Phạm :

- Không sai, trước đây bốn người thường đi lại với nhau.

- Từ chưởng môn có biết Kim Cốc cư sĩ Từ Công Mỹ hiện giờ ở đâu không?

Từ Phạm :

- Xưa nay hắn vẫn ở Kim cốc.

Nhạc Hạc :

- Tại hạ từng đến Kim cốc, những người ở đó bảo rằng cách đây nửa năm hắn đã chết vì trúng gió.

Từ Phạm kinh ngạc :

- Ồ! Chết vì trúng gió à?

Nhạc Hạc :

- Vì lúc đó tại ha chưa hoài nghi hắn có liên can đến cái chết của Ngũ lão, nên nghe hắn đã chết cũng không điều tra thêm nữa, cho nên...

Từ Phạm cắt ngang :

- Hèn gì đã lâu không thấy hắn đến đây, thì ra hắn đã bất hạnh qua đời, hắn là một võ lâm tiền bối rất hiền từ!

Nhạc Hạc nghe nói vậy, liền tiếp lời :

- Vậy thì xuất thân của Chu Văn Phong không có vấn đề gì, nhưng hắn phát lên như thế nào?

Từ Phạm :

- Đúng vậy, Chu Trung Hòa ngươi nói thử xem, Chu Văn Phong phát lên như thế nào?

Chu Trung Hòa :

- Chưởng môn hỏi “phát lên” là muốn chỉ điều gì?

Từ Phạm :

- Thí dụ như tại sao hắn lại có tiền để mở tiêu cục? Nên biết rằng muốn mở tiêu cục cần có một số vốn rất lớn, sao hắn có nhiều tiền như vậy?

Chu Trung Hòa :

- Tiền của hắn là do tổ phụ của hắn để lại, khi xưa khi chia gia tài phụ thân của hắn được chia không ít ruộng đất và mấy vạn lượng bạc, chắc hắn đã dùng số tiền đó để mở tiêu cục.

Nhạc Hạc :

- Tiêu cục làm ăn ra sao?

Chu Trung Hòa :

- Nghe nói rất khá, ít khi xảy ra sự cố.

Nhạc Hạc :

- Tổng cộng có bao nhiêu phân tiêu cục?

Chu Trung Hòa :

- Ta cũng không rõ lắm, hình như tám hay chín gì đó.

Tư Mã Như Long :

- Có nhiều phân tiêu cục như thế, tức thời muốn đóng cửa tất cả cũng không phải là việc đơn giản.

Chu Trung Hòa ngạc nhiên :

- Đóng cửa?

Tư Mã Như Long mỉm cười :

- Thân phận của hắn đã bại lộ, đành phải đóng cửa thôi.

Từ Phạm :

- Không sai, chắc hắn phải đóng cửa tất cả, nếu muốn tìm hắn phải nhanh chân mới được.

Tư Mã Như Long quay sang hỏi Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, ý của ngươi thế nào?

Nhạc Hạc :

- Tại hạ định lập tức đến Lạc Dương để tìm hắn.

Vừa dứt lời bỗng thấy tên cao thủ phái Bạch Hạc lúc nãy theo dõi Liêu Bảo Tùng hoảng hốt chạy nhanh vào trong đại sảnh la lớn :

- Bẩm Chưởng môn họ đã trở lại!

Từ Phạm :

- Ngươi bảo ba người bọn họ trở lại à?

Tên cao thủ phái Bạch Hạc :

- Không phải có ba người bọn họ mà có hơn trăm người!

Từ Phạm liền biến sắc đứng bật dậy :

- Hừ! Thì ra là hắn đã chuẩn bị từ trước, cho người bao vây ta.

Tam Cước La Hán chửi mắng :

- Me kiếp, vậy thì chứng tỏ hắn đã quyết tâm làm càn, chứng tỏ phái Huỳnh Sơn của họ đúng là hung thủ đã giết hại Ngũ lão.

Từ Phạm thật không hổ danh với biệt hiệu tướng quân, vừa biến sắc mặt lại nhanh chóng trở lại bình thường bình tĩnh hỏi :

- Họ đã đến chưa?

Tên cao thủ Bạch Hạc :

- Sắp đến rồi.

Từ Phạm :

- Tốt! Truyền lệnh nghinh chiến!

Tên cao thủ Bạch Hạc vâng lệnh, rồi rời khỏi đại sảnh.

Liền sau đó, trên một tháp canh của sơn trang vang lên những tiếng trống đồng vội vã!

Cùng lúc lại có một tên đệ tử Bạch Hạc vào sảnh bẩm cáo :

- Bẩm Chưởng môn, Liêu chưởng môn của phái Huỳnh Sơn dẫn theo hơn trăm tên môn hạ đang khiêu chiến ở ngoài trang.

Từ Phạm vẫy tay lệnh cho hắn lui ra, quay sang nói với Tư Mã Như Long và Cát Vạn Lý :

- Hai vị, Từ mỗ có một yêu cầu...

Tam Cước La Hán tiếp lời :

- Chưởng môn không cần khách sáo, lão phu và Tư Mã huynh sẽ giúp sức quý phái!

Từ Phạm cười :

- Không, chỉ cần một trong hai vị ở lại để làm chứng cho tệ phái thì được rồi, ý của Từ mỗ là mong một trong hai vị hộ tống Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh rời khỏi sơn trang bằng ngõ sau, vết thương của họ chưa lành, không tiện ở lại.

Tư Mã Như Long :

- Chưởng môn tự tin rằng có thể chống cự với họ?

Từ Phạm :

- Tuyệt đối tự tin.

Tư Ma Như Long :

- Nếu như vậy để lão phu hộ tống Nhạc Hạc và Cảnh Huệ Khanh rời khỏi đây được rồi.

Nhạc Hạc :

- Nhưng tại hạ lại muốn ở lại.

Từ Phạm lắc đầu :

- Không, tên họ Liêu kia phen này đã cùng đường, có thể hắn dự định giết chết các ngươi, vết thương các ngươi chưa lành không tiện động thủ, hãy mau chóng rời khỏi nơi đây đi.

Rồi quay sang nói với Nhất Hạc Xung Thiên Chu Trung Hòa :

- Người mau dẫn Tư Ma tiền bối và Nhạc, Cảnh hai vị rời khỏi trang bằng con đường mòn phía sau.

Chu Trung Hòa vâng lệnh, rồi cúi mình nói với Tư Mã Như Long và Nhạc, Cảnh hai người :

- Mời ba vị theo tại hạ!

Dứt lời liền bước chân ra khỏi đại sảnh trước.

Tam Cước La Hán kéo Tư Mã Như Long lại hỏi :

- Ngươi dự định cùng họ đến Lạc Dương à?

Tư Mã Như Long :

- Đúng vậy.

Tam Cước La Hán :

- Vậy thì đợi sau khi lão phu giúp Từ chưởng môn đánh đuổi kẻ địch sẽ đuổi theo các ngươi, cùng các ngươi đến Lạc Dương.

Tư Mã Như Long gật đầu rồi hối thúc Nhạc, Cảnh hai người nhanh chân rời khỏi đại sảnh đi theo Chu Trung Hòa.

Lúc này người của phái Bạch Hạc đã sẵn sàng ứng chiến xung quanh sơn trang đều bố trí các xạ thủ, ngoài ra còn có hơn một trăm môn hạ của phái Bạch Hạc tập họp chỉnh tề trong sân luyện võ, chuẩn bị mở cửa nghinh chiến.

Nhạc Hạc thật không muốn rời khỏi ngay lúc này, liền nói với Tư Mã Như Long :

- Lão tiền bối, việc xảy ra ngày hôm nay có thể nói là do tại hạ gây nên, tại hạ không thể bỏ đi ngay lúc này...

Tư Mã Như Long trầm giọng :

- Việc xảy ra như thế này, ngươi lo lắng như vậy, Liêu Bảo Tùng lén lút dẫn theo nhiều môn hạ đến Bạch Hạc sơn trang, chứng tỏ hắn đã quyết tâm làm càn, ngươi nghĩ rằng ngươi ở lại đây thì có thể hóa giải trận ác chiến này sao?


Nhạc Hạc :

- Nhưng...

Tư Mã Như Long :

- Đừng nói nữa, việc quan trọng nhất bây giờ là bảo toàn tánh mạng!

Nhạc Hạc nghe vậy liền bỏ ý định ở lại trợ chiến, cất bướt đi theo Chu Trung Hòa.

Bốn người đến trước bức tường rào ở phía sau sơn trang, Chu Trung Hòa vào chuồng ngựa dắt ra ba con tuấn mã, giao cho ba người rồi mở một cánh cửa ra.

Ba vị ra khỏi cửa này đi vòng qua Bạch Hạc Phong rồi đi thêm ba dặm về hướng đông thì sẽ gặp đường cái.

Tư Mã Như Long và Nhạc, Cảnh hai người cùng lên ngựa, ra khỏi cánh cửa đi theo một con đường mòn, hướng lên trên núi. Lúc này, trong trang đã vang lên những âm thanh chém giết rõ ràng người của phái Huỳnh Sơn đã xông vào trong sơn trang.

Tư Mã Như Long dẫn đầu ba người, miệng không ngừng la :

- Nhanh lên! Nhanh lên!

Nhạc Hạc có cảm giác mình như một tên lính lâm trận thoái lui, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Con đường mòn quanh co khúc chiết ở lưng núi, hai bên là rừng cây rậm rạp nên không dễ phát hiện.

Ba người chạy nhanh một đoạn, vòng qua Bạch Hạc Phong, đến triền đông, con đường mòn đã thấm dứt. Phía trước là những đồi trọc cao thấp gập ghềnh. Tư Mã Như Long vẫn dẫn đầu, phóng nhanh về hướng đông.

Quả nhiên đi khoảng ba dặm đã ra khỏi khu đồi núi, đến một khu đất bằng phẳng.

Ba người liền giục ngựa phóng nhanh, tiến thẳng về thành Lạc Dương.

Ngày đi đêm nghỉ, mất hơn nửa tháng mới đến thành Lạc Dương.

Lúc vào trong thành, đã là hoàng hôn.

Tư Mã Như Long hỏi :

- Thiên Mã tiêu cục làm ở phố nào?

Nhạc Hạc :

- Ở phố tây.

Dứt lời, đi trước dẫn đường.

Cảnh Huệ Khanh :

- Cát lão tiền bối bảo rằng sẽ đuổi theo chúng ta, nay đã đến Lạc Dương sao vẫn không thấy Cát lão tiền bối?

Tư Mã Như Long :

- Ai mà biết.

Cảnh Huệ Khanh :

- Không lẽ Cát lão tiền bối đã xảy ra việc gì ở Bạch Hạc sơn trang?

Tư Mã Như Long lắc đầu :

- Không thể nào, võ công của hắn đã đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, với tam cước của hắn, cũng có thể vượt qua vòng vây thiên quân vạn mã.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nếu vậy thì...

Tư Mã Như Long tiếp lời :

- Chắc là chậm trễ vì việc khác, Cảnh cô nương không cần lo lắng cho hắn, hắn không thể chết được đâu.

Đột nhiên Nhạc Hạc quay đầu lại hỏi :

- Lão tiền bối, sắp đến Thiên Mã tiêu cục rồi, chúng ta phải hành động ra sao?

Tư Mã Như Long :

- Cứ gõ cửa vào hỏi thẳng hắn.

Nhạc Hạc :

- E rằng hắn không ở đó.

Tư Mã Như Long :

- Ta sẽ ở đó chờ hắn, trừ khi hắn đã kịp đóng cửa các tiêu cục nếu không chắc chắn hắn phải lộ diện.

Vừa đi vừa nói, ba người đã đến phố tây, đi thêm vào trăm bước, Nhạc Hạc đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy bảng hiệu của tiêu cục vẫn treo ở chỗ cũ, tất cả vẫn bình thường, chẳng có gì thay đổi, trong lòng mừng thầm :

- Xem kìa, tiêu cục vẫn còn hoạt động.

Ba người xuống ngựa trước cửa tiêu cục, vừa nhìn vào trong tất cả đều chưng hửng.

Thì ra, trong tiêu cục không một bóng người, ở bãi đậu một hàng tiêu xa có vài đứa trẻ nhảy lên nhảy xuống rượt đuổi vui đùa, thể hiện một tình cảnh hoang phế.

Nhạc Hạc lấy làm thất vọng cười lạnh lùng :

- Hừ! Quả nhiên đoán không sai, chúng đã đóng cửa bỏ chạy.

Tư Mã Như Long :

- Ta vào trong xem sao.

Ba người cột ngựa lại, cất bước vào trong.

Đi ngang khoảng sân đậu mấy chục chiếc tiêu xa, bước vào tiền sảnh, chỉ thấy bàn ghế trong sảnh rất lộn xộn, lặng yên không một chút âm thanh.

Nhạc Hạc lớn tiếng :

- Có ai ở đây không?

Kêu liền mấy tiếng, mới nghe được tiếng trả lời từ phía trong :

- Ai đó?

Liền thấy một lão bộc từ trong bước ra.

Lão vừa thấy ba người hơi cảm thấy ngạc nhiên, chắp tay hỏi :

- Xin hỏi, ba vị là...

Tư Mã Như Long :

- Bọn ta muốn gặp Chu tổng tiêu đầu.

Lão bộc :

- Ồ! Xin lỗi, Thiên Mã tiêu cục đã đóng cửa rồi.

Tư Mã Như Long :

- Việc này lão phu đã biết, lão phu chỉ muốn gặp Chu tổng tiêu đầu.

Lão bộc lắc đầu :

- Hắn không có ở đây.

Tư Mã Như Long :

- Hắn đi đâu rồi?

Lão bộc lại lắc đầu :

- Không biết, mọi người đều đã bỏ đi.

Tư Mã Như Long :

- Chỉ còn lại môi mình lão à?

Lão bộc :

- Không, lão được mướn đến đây để giữ nhà, lão mới đến có hai hôm thôi.

Tư Mã Như Long :

- Lão không phải là người của Thiên Mã tiêu cục à?

Lão bộc :

- Không phải, lão vốn là ông từ ở miếu Thành Hoàng, hôm trước Tế tiêu sư bảo lão đến đây, thuê lão giữ nhà cho họ, lão không tiện từ chối đành phải nhận lời tới đây.

Tư Mã Như Long :

- Vậy thì họ bỏ đi được hai hôm?

Lão bộc :

- Đúng vậy!

Tư Mã Như Long :

- Lúc lão đến đây có thấy Chu tổng tiêu đầu không?

Lão bộc lắc đầu :

- Không thấy.

Tư Mã Như Long :

- Họ có nói với lão lý do đóng cửa không?

Lão bộc :

- Họ bảo rằng ở đây làm ăn ế ẩm định dọn đến nơi khác, còn dọn đến đâu, hỏi mãi họ vẫn không nói.

Tư Mã Như Long :

- Bọn ta có thể vào trong xem xét không?

Lão bộc :

- Xem xét việc gì?

Tư Mã Như Long :

- Xem có phả i họ thật sự bỏ đi.

Lão bộc :

- Được, mời ba vị đi theo lão.

Dứt lời, cất bước vào trong.

Ba người bước theo lão bộc, mở từng gian phòng để xem xét, quả nhiên cả tiêu cục không một bóng người, tuy đồ đạc vẫn còn, nhưng những thứ đáng giá đã được mang theo.

Đến sân sau của tiêu cục, Tư Mã Như Long lại hỏi :

- Có phải họ bỏ đi vào ban đêm không?

Lào bộc :

- Đúng vậy, vào lúc nửa đêm.

Tư Mã Như Long :

- Tại sao lão lại nhận giữ nhà cho họ?

Lão bộc cười :

- Tế tiêu sư chịu trả cho lão mười lạng bạc một tháng mà còn trả trước nửa năm, cho nên... ha ha, lão liền nhận lời.

Bỗng nhiên Tư Mã Như Long quay sang nói với Nhạc Hạc :

- Nhạc Hạc, lời nói của ông lão nầy có thể không đúng với sự thật, đến lượt ngươi hỏi ông ta đi.

Nhạc Hạc hiểu ý của Tư Mã Như Long, liền bước tới nắm lấy ngực áo lão bộc, cố ý làm ra vẻ hung tợn :

- Tòa nhà này rất lớn, nếu lão chết ở đây thì e rằng mấy hôm mới được phát hiện.

Sắc mặt của lão bộc liền trở nên trắng bệch, run rẩy hỏi :

- Ngươi... vị tiểu ca này... muốn gì?

Nhạc Hạc rút thanh kiếm ra kê sát vào cổ lão, cười lạnh lùng :

- Ý của ta là nếu lão không nói ra sự thật thì hôm nay lão sẽ chết ở đây.

Lão bộc kinh hoàng, lớn tiếng van xin :

- Lời của lão đều là sự thật.

Nhạc Hạc lạnh lùng :

- Quả thật lão không muốn sống? Được, ta sẽ cho lão được toại nguyện.

Lão bộc run rẩy :

- Lão... quả thật không biết họ đã đi đâu, nếu tiểu ca không tin lão có thể... có thể thề độc!

Nhạc Hạc :

- Thật đáng tiếc.

Lão bộc ngạc nhiên :

- Lão không còn cơ hội để tiêu xài sáu chục lạng bạc đó rồi.

Dứt lời liền làm ra vẻ định chém vào cổ lão. Lão bộc liền la lên một tiếng “cứu mạng” rồi thân hình mềm nhũn ngất xỉu ngã xuống.

Tư Mã Như Long cười :

- Xem ra thì hắn thực không biết, tha cho hắn đi.

Nhạc Hạc :

- Có một phân tiêu cục ở Lâm Nhữ, chúng ta đến đó xem sao?

Tư Mã Như Long lắc đầu :

- Vô dụng, chắc chắn cũng đã bỏ đi hết rồi.

Cảnh Huệ Khanh :

- Lạ thật, chẳng lẽ Thiên Mã tiêu cục từ Chu tổng tiêu đầu đến tiêu xa, đầy tớ là người của thiên Ma?

Tư Mã Như Long :

- Rất có thể.

Nhạc Hạc :

- Nếu đúng như vậy thì Thiên Mã tiêu cục chính lã đại bản doanh của Thiên Ma.

Tư Mã Như Long :

- Không sai!

Nhạc Hạc :

- Bây giờ chúng đã bỏ đi hết rồi lại không biết tung tích Âu Dương Trường Phong, sau này không biết tiến hành điều tra như thế nào?

Tư Mã Như Long suy nghĩ giây lát, đột nhiên quay lại nói :

- Chúng ta rời khỏi đây thôi.

Nhạc Hạc :

- Còn ông lão thế nào?

Tư Mã Như Long :

- Lát nữa lão sẽ tỉnh dậy.

Ba người rời khỏi tiêu cục, lên ngựa đi được vài bước, Tư Mã Như Long đưa mắt nhìn xung quanh :

- Không biết gần đây có khách sạn nào không?

Nhạc Hạc :

- Hình như có một khách sạn ở phía trước.

Tư Mã Như Long :

- Chúng ta đến đó ở trọ, gởi ngựa lại rồi hành động tiếp.

Nhạc Hạc :

- Hành động như thế nào?

Tư Mã Như Long :

- Lát nữa ta sẽ nói với các ngươi.

Họ phát hiện phía trước có một khách sạn có bảng hiệu là Lạc Dương khách sạn, liền phóng nhanh đến đó.

Đến trước cửa Lạc Dương khách sạn liền thấy có một tiểu nhị ra chào mời.

Tư Mã Như Long liền xuống ngựa hỏi :

- Còn phòng trọ thanh tịnh nào không?

Tiểu nhị vội vàng :

- Có, có, Lạc Dương khách sạn có nhiều phòng trọ thanh tịnh nhất toàn thành, mời ba vị mau vào trong.

Tư Mã Như Long :

- Giữ cho bọn ta ba gian phòng, còn ba con ngựa này dắt chúng đi ăn cỏ đi, lát nữa chúng ta sẽ trở lại.

Tiểu nhị :

- Nếu ba vị dùng cơm, chúng tôi cũng có nhiều món ăn thượng hạng, mời ba vị dùng cơm ở đây.

Tư Mã Như Long :

- Bọn ta có việc phải làm, không đi dùng cơm đâu. Đây, ta cho ngươi một lượng bạc, nếu bọn ta không trở lại thì cứ coi như là tiền phòng.

Vừa nói vừa đưa một lượng bạc cho tiểu nhị.

Tiểu nhị lên tiếng cảm tạ rồi dắt ba con ngựa đi.

Tư Mã Như Long đưa tay ra hiệu với Nhạc, Cảnh hai người rồi cất bước đi tới, đi được vài chục bước mới nhìn lại :

- Theo ý lão phu có thể Bách Bộ Phi Bạt Chu Văn Phong còn ở trong thành để canh chừng, tối nay bọn ta sẽ đến mai phục ở quanh tiêu cục, không chừng sẽ có phát hiện.

Nhạc Hạc gật đầu :

- Được!

Tư Mã Như Long :

- Hai ngươi canh giữ cửa trước, lão phu canh giữ cửa sau, nếu phát hiện có người vào tiêu cục, đừng ra tay ngay, đợi đối phương ra về rồi lén theo dõi.

Nhạc Hạc :

- Được.

Tư Mã Như Long :

- Chúng ta canh giữ một đêm xem sao, nếu không phát hiện được gì ngày mai sẽ tính sau.

Nhạc Hạc lại nói :

- Được.

Tư Mã Như Long liền cất bước đi tới, đến một giao lộ, rẽ vào phía sau con đường Thiên Mã tiêu cục.

Còn Nhạc, Cảnh hai người đi thẳng, đến gần cửa trước của Thiên Mã tiêu cục rẽ vào một ngỏ hẻm đối diện, đứng khuất vào bóng tối xem xét.

Giờ này phố xá đã lên đèn, người ngựa xe cộ rất là nhộn nhịp.

Hai người đứng trong bóng tối chăm chú quan sát Thiên Mã tiêu cục, trong lòng hy vọng sẽ có người đi vào tiêu cục.

Cảnh Huệ Khanh khẽ nói :

- Không biết hành động lần này có kết quả không?

Nhạc Hạc :

- Có thể.

Cảnh Huệ Khanh :

- Nhưng đứng suốt đêm ở đây thật không dễ chịu chút nào