Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 82: Cửu Bà Bà

Trường An đẩy nhẹ cánh cửa, bước vào trong. Đây là một gian phòng nho nhỏ, bài trí giản đơn. Bốn phía xung quanh treo thật nhiều dải lụa màu tím, từ trần nhà rủ dài xuống đất, không có gió cũng lất phất tung bay.


Trên vách tường, rất nhiều tranh vẽ được treo lên, có cảnh rừng phong lá đỏ, có cảnh rừng trúc xanh tươi. Có núi non hùng vỹ, lại có cảnh mùa đông, tuyết trắng phủ dầy.
Hoạ kỹ thần kỳ y như thật. Điều này làm Trường An hết sức ngạc nhiên.


Đang quan sát một bức tranh vẽ cảnh cánh đồng hoa đến nhập thần, thân thể Trường An bỗng hoá thành một dải sáng, bị hút vào trong đó. Khi hắn hồi thần, đã thấy mình đang đứng ở giữa đồng hoa trong bức tranh.
- Con thấy nơi này thế nào?


Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau lưng, Trường An quay đầu nhìn lại thì thấy trước mặt là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Đẹp đến độ hắn không thể dùng từ ngữ thông thường để hình dung. Một bộ hồng bào đỏ chói trên thân càng làm nữ nhân thập phần cao quý, lãnh diễm. Cao quý đến độ người khác không dám dùng ánh mắt phàm tục dõi nhìn.


Một giây ngỡ ngàng thoáng qua, hắn vội vã cúi người hành lễ, giọng nói tôn kính nhẹ nhàng:
- Trần Trường An bái kiến Cửu bà bà.


Lão tộc trưởng tộc Linh Hồ nhìn hắn hài lòng. Bất cứ nam nhân nào nhìn thấy Cửu vỹ hồ, tim cũng loạn lên, đầu nảy sinh nhiều suy nghĩ không nên có. Thế nhưng, thiếu niên trước mặt, đối diện với bà mà tâm vẫn sáng ngời như nước. Bình tĩnh lại tự tin. Hiếm thấy, hiếm thấy a!


- Nhi tử lão Thất, quả nhiên không tệ! Đến đây, ngồi với ta một chút.
Nói rồi, Cửu bà bà phất tay, một bộ bàn ghế bạch ngọc hiện ra giữa biển hoa. Vài cơn gió nhẹ bỗng lướt qua thổi tung những cánh hồng mỏng manh bồng bềnh, lơ đãng. Hương trà ấm áp lượn lờ.


Vị tộc trưởng ưu nhã ngồi xuống, tay ngọc vươn ra, bình trà tự chủ bay lên, rót vào tách.
- Bản thân ngươi là một Á nhân, có nghĩ đến loại bỏ hoàn toàn nửa huyết thống nhân loại trong cơ thể?


Trường An ngạc nhiên nghe câu hỏi của Cửu vỹ thiên hồ, đôi mắt tím mở to. Nhưng chỉ thoáng sau, hắn đã thu lại vẻ ngạc nhiên đã có:
- Huyết mạch phụ mẫu đã cho, lẽ nào cứ vô tâm bỏ đi như thế. Á nhân có gì không tốt. Người sống ở trời, cốt sao đừng hổ thẹn chính lòng mình là được.


- Hay cho câu sống không thẹn với lòng mình. Nhưng nếu cố chấp duy trì, bản thân ngươi sẽ khó lòng đuổi theo đỉnh cao của con đường tu luyện.
Đang lúc Cửu bà bà nhìn vị á nhân trước mặt đầy khiêu khích thì một giọng nói bất chợt vang lên:


- Tiểu Cửu nhi. Hai vạn năm không gặp. Nghệ thuật doạ người của ngươi càng lúc càng cao nha.
Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh to lớn chớp mắt hiện ra. Ngân Nguyệt Xà cao ngạo từ trên cao nhìn xuống vị tuyệt sắc mỹ nhân. Dấu ấn trăng non trên đỉnh đầu toả ra một vòng kim quang nhàn nhạt.


Cửu bà bà vừa nhìn thấy, giọng nói có chút kinh hãi, run run.
- Người là Ngân hộ vệ. Lẽ nào, Hoan Hỉ thần đã trở về.


- Ha ha. Dĩ nhiên. Nếu không ta cũng không xuất hiện ở đây. Lần trước gặp nhau, ngươi vẫn chỉ là một tiểu hồ ly mới vừa mở ra linh trí. Hôm nay đã là tộc trưởng cao quý, uy nghiêm. Vạn năm dâu bể a.


Trước mặt tiểu Bạch, Cửu Vỹ thiên hồ cho dù lợi hại cũng không dám dùng giọng điệu cao cao tại thượng như đối với tộc nhân. Vị hồng y nữ nhân ngoan ngoãn cuối đầu, giọng dịu dàng nhỏ nhẹ.
- Ngân hộ vệ chê cười rồi. Cho hỏi ngài đại giá quang lâm đến Hồ tộc, không biết cần chỉ dạy điều gì?


- Rảnh rỗi hộ tống tên tiểu từ này một chuyến vậy thôi.
Xà vương lắc lư cái đầu tam giác, giọng khàn khàn hời hợt.
Cửu bà bà nhìn lại Trường An, trong mắt ẩn chứa nghi ngờ. Xà vương nhìn thấy biểu hiện của tiểu nữ nhân, lười biếng mở lời, giải khai nghi vấn:
- Đệ đệ của Hoan Hỉ thần. Thế nào?


- Tốt, tốt. Không ngờ nhân duyên của hắn lại tốt đến vậy. Là một quân tử đỉnh thiên lập địa, tính tình cũng trầm ổn, khôn khéo. Lão Thất có thể nhìn thấy, chắc chắn vui mừng.
Nghe nhắc đến phụ thân, Trường An thức thời đặt ra câu hỏi, cũng là mục đích chính mà hắn đến đây.


- Cửu bà bà, người có tin tức của phụ thân con không?
Đôi mắt đẹp của vị mỹ nhân thoáng qua một nét ưu tư. Giọng nói trầm xuống, mang theo nhiều tiếc nuối.
- Hắn gặp phải tình kiếp, không thể thoát ra. Giờ chắc vẫn bị giam dưới địa ngục Thâm Uyên, e là cả đời cũng không thể trở về nhân gian hay Hồ tộc.


- Địa ngục Thâm Uyên? Trần Trường An giọng nói vút cao. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Huyền Thiên đại lục có địa phương như vậy.
- Địa ngục Thâm Uyên, nơi lưu đầy của vạn tộc tội nhân. Là ai đưa hắn tới đó?


Ngân Nguyệt Xà nhìn xuống Cửu vỹ hồ ly. Cặp mắt xanh biển thẩm sâu, nghiêm nghị.
- Là hắn tự mình tới tìm dược cho nương tử.
Trần Trường An nghe thấy thì ủ rũ, cúi đầu. Phụ thân vì mẫu thân đi tìm dược, mẫu thân chờ đợi mòn mỏi rồi cứ thế ra đi. Quả là trò đùa trớ trêu của số phận.


- Tiểu Cửu nhi, sao ta nghe nói trước đó, phụ thân thằng nhóc này xin đưa nương tử về đây, lại bị các người phản đối?
Nghe câu hỏi có chút oán trách của xà vương, cửu bà bà có chút e ngại nhìn về phía Trường An. Lời nói ngập ngừng đầu môi, nhưng khó thốt ra thành tiếng.


- Cửu bà bà, có chuyện gì xin người cứ thẳng thắng nói ra. Khi đến đây, con đã chuẩn bị rất kỹ về tinh thần, sẽ không ngạc nhiên hay mất đi phương hướng.


Trước sự kiên quyết của thiếu niên. Vị tộc trưởng Hồ tộc đành bất nhẫn gật đầu, mang chân tướng mấy mươi năm trước đây, chầm chậm nói ra.
Trường An cùng Tiểu Bạch yên lặng lắng nghe. Chốc chốc, tiếng thở dài lại khẽ vang lên. Không gian man mác biệt ly, hoà sâu vào câu chuyện.


Thất Vỹ Thiên Hồ, hơn năm mươi năm trước là kỳ tài vạn năm mới xuất hiện của tộc Linh Hồ. Mới hơn ngàn tuổi đã mọc đủ 7 cái đuôi, tu vi một thân cao siêu, tính tình cũng ổn trọng, quả quyết, khiêm nhường.


Nếu không có biến cố xảy ra, hắn đã được định là tộc trưởng kế nhiệm tiếp theo. Chính vì thế mà được Cửu bà bà cùng các trưởng lão chú tâm bồi dưỡng.


Chỉ tiếc, phận số trớ trêu, gặp phải tình kiếp khiến tiền đồ đang tốt đẹp trong phút chốc lại gặp phải trở ngăn. Nếu như đối tượng là một tộc nhân Hồ tộc thì đã không có chuyện xảy ra.


Vấn đề lại ở chỗ, mẫu thân của Trường An, nương tử của hắn lại liên quan đến sự cố trúng độc của Cửu Vỹ Thiên Hồ hai trăm năm trước.


Dù Hồ tộc vững mạnh đến đâu cũng không tránh được có thành viên ích kỷ, tham lam. Tứ trưởng lão có mưu đồ soán vị, đoạt ngôi. Âm thầm xuống tay hạ độc tộc trưởng – người đem bà ta xem như tỷ muội.


Khi phát hiện ra thì mọi thứ đã khó có thể đổi thay. Tứ Trưởng lão bị mọi người điều tra, mang theo chứng cớ đến trước mặt, khiến khôn khéo trăm lời cũng vô phương chối cãi. Bà ta dốc hết tuyệt chiêu, chiến một trận oanh liệt rồi bại dưới tay của Cửu vỹ hồ ly. Sau bị phế hết tu vi, giam cầm trong thạch động.


Chỉ là ngàn tính, vạn tính, mọi người không ngờ, trước đó bà ta đã chuẩn bị hậu chiêu.


Thân phận thật sự của mẫu thân Trường An chính là đệ tử ngoài nhân gian mà bà ta thu nhận và bí mật dốc lòng huấn luyện, bồi dưỡng trong mấy mươi năm. Nhiệm vụ của nàng ta là đối phó với Thất Lang, huỷ đi người kế nhiệm ưu tú của Hồ tộc.


Tất cả sự ngẫu nhiên gặp gỡ giữa hai người đó về sau đều một tay nàng ấy tạo nên. Ngoài ý muốn xảy ra, giữa họ thật sự nảy sinh cảm tình chân thật.


Tiếc là Tứ trưởng lão vốn lòng dạ thâm sâu. Cùng lúc với quá trình bồi dưỡng, cũng hạ độc nàng qua vô số các loại linh dược, tiên đan gia tăng sinh lực.


Khi thân phận thật sự bị phanh phui, Hồ tộc không chấp nhận cho Thất Lang đưa nàng ấy về đây. Vả lại, Hồ tộc cũng không có được thuốc giải cho loại độc mà Tứ Trưởng lão đã hạ.


Thất Lang biết rõ sự tình cũng không dám cưỡng cầu, tự mang người ngao du khắp nơi cầu y, chữa bệnh. Từ đó biệt tích vô âm.


Sở dĩ, Cửu bà bà suy đoán hắn đang ở địa ngục Thâm Uyên, vì qua lời khai của tứ trưởng lão, nơi đó có loại thần quả giải được độc tính đã hạ trên người mẫu thân Trần Trường An, bất cứ nơi nào khác cũng không tìm được.


Nghe tới đây, Trường An trầm lặng thật lâu. Hoá ra, đó mới là chân tướng sự thật, là nguyên nhân mà phụ thân mất tích, mẫu thân luôn đau ốm, u buồn.
Một lát sau, hắn ngước cặp mắt tím lên, nhìn Cửu bà bà lên tiếng hỏi.
- Tộc trưởng, vậy Tứ trưởng lão bây giờ thế nào?


- Tinh tẫn nhân vong. Đây cũng chính là kết quả tốt nhất cho bà ta hiện tại.


Tiểu Bạch nghe thấy, đầu óc lại không khỏi suy diễn đến một phương diện khác. Độc dược trên người nương tử của Thất Lang lợi hại đến cỡ nào mà ngay cả Linh hồ tộc cũng không có được? Hắn mang nghi vấn nêu lên. Cửu Vỹ hồ ly yếu ớt đáp lời.


- Không thể giải vì vốn dĩ độc đó không thuộc về Huyền Thiên đại lục.
Nó là độc dược được bào chế bởi chính tay Yêu thần.


Yêu thần, lại là Yêu thần. Không ngờ từ sớm hai trăm năm trước, tay chân của ả đã trà trộn đến đây. Liên hệ đến chuyện độc phát của Cửu bà bà và sự phản bội của tiểu Kỳ hôm nay, Trường An hoài nghi, đồng dạng với suy nghĩ của Xà Vương và vị tuyệt sắc giai nhân tộc trưởng.


Một thời gian sau đó, Trần Trường An cũng Tiểu Bạch hỗ trợ, Cửu bà bà tiến hành điều tra, mới phát hiện ra tiểu Kỳ là cháu ruột của Tứ Trưởng lão, chỉ là lúc ấy hắn ẩn nấp quá kỹ, tu vi cũng chưa tựu thành nên đợi tới hôm nay mới quyết định thay nãi nãi báo thù.


Haiz, oan oan tương báo, bao giờ mới kết thúc. Tiếc thay, tiếc thay.