Hồ Phi Tiếu kinh hãi, vội vã nhỏm dậy, kêu đồng đội đưa thi thể Trần Đại Uy về, bản thân hắn thì nhanh chóng chạy về hậu viện của Bắc Viện. Trong lòng không ngừng cầu nguyện, mọi chuyện đừng xảy ra như phán đoán của hắn a!
Bình Mẫn Quân ngơ ngác nhìn phản ứng dữ dội của tướng công. Nàng vùng dậy, vội vã chạy theo. Mấy huynh đệ còn lại của Thần Võ Binh Đoàn cũng nhanh chóng nâng thi thể của Trần Đại Uy lui về hậu viện.
Hồ Phi Tiếu một đường hối hả trở lại hậu viện. Hắn đầu tiên là chạy thẳng đến tiểu viện của vợ chồng Trần Đại Uy.
Căn tiểu viện của cặp phu thê mới cưới lúc này vô cùng tiêu điều, lạnh lẽo. Cây Bạch Ngâu trong mảnh sân nhỏ rụng rơi lả tả. Cánh hoa màu trắng trải đầy trên mặt đất, giữa khung cảnh này gợi lên một nét tang thương.
Hồ Phi Tiếu tìm một vòng cũng không phát hiện tung tích của nương tử Trần Đại Uy. Cuối cùng, bất đắc dĩ, hắn mạnh mẽ đạp cửa phòng ngủ của hai người. Bàn chân vừa mới bước vào, ánh mắt liền trợn trừng.Trên mặt là biểu tình ngạc nhiên, không thể nào chấp nhận được.
Căn phòng được bày trí mặc dù đơn giản. Nhưng mà, cặp nến long phượng đang lập lòe bừng cháy ở đầu giường.
Rèm che được phủ xuống. Trên giường ngủ bây giờ, “Hoa nhi” mặc bộ hỉ phục của ngày hôn lễ, nằm trên chiếc giường trải chăn và nệm đỏ thẫm. Bộ dáng bình yên như đang say ngủ. Nếu như không có một dòng máu màu đen chảy ra từ bên khóe môi.
Bình Mẫn Quân đuổi tới, cũng nhìn thấy tình cảnh trong phòng. Cô run rẩy, đôi chân không vững, phải tựa vào người tướng công. Bàn tay nhỏ nhắn che lên miệng, ngăn đi tiếng hét chỉ chực phát ra.
Hồ Phi Tiếu lấy lại bình tĩnh, bước lên kiểm ta. Nương tử của Trần Đại Uy quả thật đã chết.
Hồ quân sư lôi kéo tay nương tử, vội vã chạy đến phòng của Bào quản gia.Nhưng mà, phu thê của Bào Quản gia không có trong phòng. Sau cùng, thì hắn cũng tìm được hai người này tại đại sảnh chính của Bắc Viện.
Bào thúc cùng Chu Thẩm đang chỉ huy đám người của Bắc Viện cứu trợ thương binh. Những người đã hi sinh được đưa vào một căn phòng kế bên. Hồ Phi Tiếu bước vào quan sát một vòng. Chỉ một thoáng sau đã nhanh chóng quay ra, hai mắt đỏ hồng lợi hại.
Bầu trời của Tây Viện, Bắc Viện bây giờ ngập tràn sát khí. Tiếng yêu thú gầm rú, tiếng người gào thét vang dậy. Không khí khẩn trương tựa như ngày tận thế.
Nhưng mà nhiêu đó vẫn không đủ. Bởi ngay lúc này đây. Bên phía Đông Viện và Nam Viện, tình hình cũng chả khả quan hơn. Mặc dù là ban đêm, nhưng bầu trời bên đó lại sáng rỡ. Vô số hắc y nhân cầm kiếm chém vào kết giới phòng hộ. Cảm giác như chỉ chút nữa chúng có thể thành công. Chỉ chút nữa, chúng có thể tràn vào bên trong, san bằng toàn bộ kiến trúc rộng lớn của hai tòa đại viện này.
Đông Viện có Tuyệt Sinh trận, sát trận mạnh nhất của Lữ Tuấn phòng thủ. Tuyệt sinh trận không lấy người là trung tâm, cũng không lấy pháp khí làm trận.
Tuyệt Sinh trận này lấy thiên địa mà tạo thành, lấy bầu trời làm mắt trận. Căn cứ theo sự dịch chuyển của các vị tinh tú trong dãy ngân hà mà toàn bộ đại trận cũng biến hóa theo. So với ban ngày, càng về đêm thì sự thay đổi của trận pháp càng rõ ràng hơn, cũng càng nguy hiểm hơn.
Trận pháp Tuyệt Sinh này, Lữ Tuấn chỉ mới tạo ra gần đây thôi, từ sau khi Hiểu My trở lại từ Bắc Đẩu đại lục. À, chính xác hơn là từ sau khi hắn và Hiểu My nghiên cứu Tinh Không Thần Quyết, kết hợp với tri thức bản thân từ kiếp trước, kiếp này.
Bởi vì tinh thần lực dùng để tạo ra trận pháp này hao phí quá nhiều. Lữ Tuấn chỉ có thể tạo ra một trận pháp Tuyệt Sinh để bảo vệ Đông Viện – nơi nữ thần của hắn sinh hoạt.
Tuyệt Sinh trận chỉ cần người mở trận mà không cần người trấn giữ. Ngay cả đám người Thiên Vũ, Tử Quân đưa vào đây, dù cho hóa về bản thể vẫn phải khó khăn, chật vật. Huống chi là đám hắc y nhân hiện tại.
Đông Phong Nhật Minh trấn giữ Đông Viện. Hắn đợi cho đám hắc y nhân công kích pháp giới mỏi mệt thì mở Tuyệt Sinh Trận rồi mở kết giới. Sau đó, tay cầm Lam Tiêu Côn, đứng bên ngoài sát trận canh giữ. Tâm trạng phấn chấn, kích động, nhìn đám hắc y nhân trong trận ngã xuống từ từ.
Nam Viện – trước đây là nơi ở của các thiếu niên được Binh đoàn Thần Võ thu nhận. Giờ bọn họ đều đã trưởng thành, là lực lượng quan trọng của binh đoàn. Một số ít chuyển sang tây viện. Một số vẫn ở lại, dẫn dắt thế hệ tiếp theo.
Nam viện cũng có kết giới vây quanh. Trận pháp tại Nam viện tuy kém hơn Tuyệt Sinh trận, nhưng cũng lợi hại đâu thua gì những trận pháp mà Lữ Tuấn kiến tạo trước đây.
Trấn giữ trận pháp là Hồ Hoài An cùng Cù Hiểu Bình. Hai người này rất am hiểu Nam Viện. Mười năm rèn luyện, mặc dù so với đám người Hồ Phi Tiếu, Trần Đại Uy vẫn còn kém một khoảng, nhưng mà để trấn giữ trận pháp này, hai người bọn họ cũng đủ đảm đang.
Trận pháp tại nơi này được gọi Thiên Địa Hãm – trận pháp vây quanh, phòng hộ và tiêu diệt địch bằng khí độc.
Hồ Hoài An xuất thân từ gia đình có truyền thống về ngành dược tại Đan Thành. Từ lúc đến Huyền Thiên Đại lục, mặc dù không có sư phụ bên cạnh, những lúc rảnh rỗi là hắn chạy theo Khúc Văn và Trần Trường An. Dần dần, học được không ít bản lĩnh.
Trần Trường An và Khúc Văn thấy thằng nhóc này không có am hiểu về luyện đan nhưng lại có năng khiếu rất lớn ở dược thảo, vì thế cũng không giấu nghề, tận tình chỉ bảo.
Sau mười năm, cái danh Nhược Thủy công tử trên giang hồ, không chỉ nổi tiếng với Nhược Thủy kiếm pháp mà còn nổi tiếng với danh hiệu "Dược tài thiếu niên". Một người khí chất có chút ngây thơ vô tội nhưng lật tay là cứu người, lật tay là giết người.
Cùng với Trận pháp bằng “Lá cây sát thủ” do Tiểu Tùng tạo ra, bốn pháp trận tại bốn hướng của tổng đàn Binh Đoàn Thần Võ đã trở thành chiến trường đẫm máu. Mấy ngàn hắc y nhân mang theo quyết tâm liều chết xông vào, chẳng mấy chốc đã chết hơn phân nửa.
Bên Tây Viện. Đám Yêu Thú thét gào, ầm ầm công kích đám hắc y nhân. Bọn sát thủ áo đen này tuyệt vọng nhìn đồng đội trở thành thức ăn của lũ yêu thú cấp chín, trong lòng hoảng sợ. Hai mắt đỏ ngầu, hai tay cầm vũ khí theo bản năng mà chống trả.
Mặt đất, thịt nát vương đầy, tứ chi gãy vụn, xương trắng ghim vào đất như chông. Địa ngục trần gian cũng chỉ có thế.
Bắc Viện.
Phu thê Trần Chí, Lam Bình chỉ huy võ sĩ, kiếm sĩ của binh đoàn, xáp lá cà cùng kẻ địch. Thanh Long Côn của Trần Chí hóa thành một con rồng màu xanh, linh động uốn lượn, nện vào thân thể đám áo đen. Mình đồng da sắt gì cũng gãy nát như xúc xích được chiên lên. Một lần có thể đập bay cả chục tên đang đứng cạnh nhau. Bạo tàn và hung hãn khiến người người khϊế͙p͙ sợ.
Dải lụa màu xanh trên tay Lam Bình thì giết người trong im lặng. Nó giống như một con thanh xà, cuốn vào cổ người nào thì người đó lập tức mất đầu. Thủ đoạn kinh khủng này hoàn toàn không phù hợp với một nữ nhân có vẻ ngoài đoan trang, hiền dịu.
Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh. Huống chi, đám hắc y nhân này là muốn nhắm đến nữ nhi bé bỏng của bà.
Hắc Y nhân bị phu thê Trần Chí áp đảo, vô cùng hoảng loạn. Chúng không dám đánh nhau trực tiếp với đôi phu thê tàn bạo này mà nhắm thẳng vào những người còn lại của binh đoàn thần võ.
Ngờ đâu, các huynh đệ của binh đoàn là một bộ dạng không sợ chết. Giết một huề vốn, giết hai có lời. Họ điên tiết xông lên, kêu gào phải báo thù cho Trần thủ lĩnh. Kiên quyết bảo vệ Bắc Viện đến hơi thở và giọt máu cuối cùng.
Đám hắc y nhân này cảm thấy sắp điên rồi. Bọn họ được lệnh tập kích Binh Đoàn thần võ chuyến này, trong lòng rất tự tin. Bởi vì từng người đều được điều dưỡng thân thể đao thương bất nhập, không còn biết cảm giác đau đớn là gì.
Nhưng mà đối diện với đội quân cảm tử cùng chiến lực khủng bố của Thần Võ Binh Đoàn. Cả đám tự nhiên nảy sinh tâm lý sợ hãi.
Không ít kẻ tìm cơ hội xông qua bức tường lá không ngừng di chuyển hòng tìm đường thoát ra. Nhưng mà lúc tiếp cận bức tường này, bọn họ mới phát hiện càng chết nhanh hơn.
Những chiếc lá màu xanh xinh đẹp tưởng chừng vô hại. Hóa ra, lại sắc bén và nhọn hoắc. Tựa như những mũi đao đâm vào trong mắt và huyệt Bách Hội của chúng. Hơn nữa, bức tường lá cây này lại dày đặc, tựa như biển cả vô tận, không có giới hạn. Đám hắc y nhân cố gắng thế nào cũng không thể tạo thành lỗ hổng mà thoát ra ngoài.
Trận pháp vây khốn này được đặt tên là Càn Khôn Diệp, là tuyệt kỹ, cũng là niềm tự hào của Tiểu Tùng. Chỉ khi đưa vào chiến trường mới thấy hết được sự lợi hại của nó. Đám y nhân chết trong trận pháp, máu huyết nhanh chóng bị hút lấy, thi thể phút chốc biến thành thây khô.
Phía Đông Viện, Tuyệt Sinh trận vây khốn đám hắc y nhân. Đông Phong Nhật Minh chống Lam Tiêu côn nhìn chầm chầm vào bên trong. Mấy trăm hắc y nhân giờ chỉ còn lại chưa tới trăm tên. Khóe môi của hắn giựt giựt mấy cái.
- Quả nhiên, trên đời này không có gì vượt qua thiên địa – tiểu đồ đệ của Trần Chí tự nhủ trong lòng.
Nam Viện.
Thiên Địa Hãm cũng đang trở thành nỗi ác mộng với đám người áo đen. Khí độc có ở khắp nơi. Bọn chúng dù sao cũng là con người, phải hít thở không khí mới có thể duy trì sự sống. Họ có cố gắng nhịn thở để đề phòng khí độc thì cũng được bao lâu.
Những bóng dáng áo đen đang dần dần mất đi khống chế, ngã vùi trên mặt đất.
Tín hiệu bằng khói sáng hình bông hoa màu xanh lần lượt xuất hiện trên bầu trời của Ma Lâm Thành.
Sau hai canh giờ, toàn bộ đám hắc y nhân tại các chiến trường phía Tây, Đông, Bắc đều bị diệt sát. Hồ Hoài An và Cù Hiểu Bình bắt được mấy trăm tên tù binh.
Lẽ ra, binh đoàn Thần Võ phải vô cùng mừng vui vì chiến thắng vẻ vang này. Nhưng mà, hiện tại, người nào người nấy mặt mày sầu thảm.
Trần Đại Uy cùng một số huynh đệ hi sinh. Cơn ác mộng ngoài sức tưởng tượng của tất cả mọi người.