“Nguyên tiêu trăng sáng như gương
Tiêu Vong lầu các gió sương hững hờ
Trà thơm, bằng hữu trông chờ
Rượu ngon, nến ngọc, sững sờ hồng nhan.
Kim Triêu Thành, tiệc vẫn chưa tan
Thỉnh mong quý khách ghé ngang một lần.
Duyệt Thần Phái.
Trân trọng kính mời Hoan Hỉ Thần – chủ nhân của Huyền Thiên đại lục”.
Hiểu My đã nhìn đi nhìn lại tấm thiệp mời này cả chục lần. Nội dung quá đơn giản, có bao nhiêu đó chữ, nhìn qua nhìn lại vẫn không thiếu, không dư một chữ nào.
Thiên Vũ buồn cười nhìn cô, cô vờ như không thấy.
- Hiểu My. Nàng định khi nào thì lên đường?
Hiểu My nhẩm tính. Lữ Tuấn, Lạc Vô Trần, Lãnh Nguyệt, A Thủy, Trường An, nhị thúc Trần Tùng đều phải trở lại gia tộc và môn phái của mình. Đi cùng bọn họ có Tử Quân và Kim Phượng. Căn cứ theo hình trình của tất cả mọi người, muốn đến Tiêu Vong Lầu tại Kim Triêu thành ở phía bắc của Bờ Nam Huyền thiên đại lục sẽ mất không ít thời gian.
Nếu thế, sau hai hôm nữa, từ Ma Lâm Thành, bọn cô bay tới kim Triêu Thành cũng vừa kịp. Dù sao, Nguyên tiêu còn tới bảy ngày nữa mới tới a.
Hai hôm sau, nhóm người Hiểu My, Thiên Vũ, Hàn Tử Liệt, Chiêu Nhạc, Khúc Văn, Hạ Lan Nhật cỡi trên lưng phi hành thú, thẳng tắp bay tới Kim Triêu Thành.
Hiểu My ngồi trên lưng của Tiểu Ưng, dùng truyền tinh thạch trao đổi với Lữ Tuấn. Bên đó cũng đang xuất phát.
Đàn phi hành thú dùng tốc độ nhanh nhất để bay. Thanh âm vù vù rít qua bên tai. Gió tạt vào mặt rát rạt. Cũng may, nhóm người của Hiểu My ai ai cũng là cao thủ trong cao thủ, phong độ ngời ngời, chẳng chút ảnh hưởng tới khí chất thiên tiên của họ.
Nhóm người của Hiểu My tới được Kim Triêu Thành, cách nguyên tiêu còn hai ngày. Bọn họ tìm một khách điếm trọ lại. Đi một vòng hỏi thăm. Nhưng bất ngờ, trong cả tòa thành này đều không có nơi nào gọi là Tiêu Vong lầu.
Trong hai ngày này, nhóm người Lữ Tuấn cũng lục tục kéo tới. Hiểu My mặc dù trong lòng khó hiểu. Nhưng Lạc Vô Trần động viên mọi người bình tĩnh. Chuyện gì tới, sớm muộn cũng tới. Thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Không cần phải lo lắng quá làm chi.
Kim Triêu Thành phong cảnh mỹ lệ. Cầu nhỏ, nước chảy, thuyền hoa thấp thoáng, xinh đẹp.
Bốn đại đệ tử của Hiểu My ngoại hình quá chênh lệch, cho nên lựa chọn tách riêng, không muốn cùng đám người trẻ tuổi chung một đường. Mặc cho Hiểu My vui vẻ, kéo theo dàn hậu cung của mình đi dạo từ đông sang tây, từ cửa đông tới cửa bắc. Một phái đoàn toàn tuấn nam mỹ nữ làm cho toàn bộ Kim Triêu Thành oanh động.
Tòa thành này không hổ với danh xưng Giang Nam cổ đại. Càng gần với Nguyên Tiêu, không khí nơi này càng đặc biệt náo nhiệt. Cảnh sắc thêm một phần lãng mạn nhờ những chiếc đèn lồng đủ màu sắc được treo trước cửa nhà và dọc theo hai bên đường.
Trung tâm của Kim Triêu Thành là hồ nước rất rộng có tên là Ngưỡng Nguyệt Hồ.
Xung quanh hồ, nam nữ thanh niên dập dìu qua lại. Các quầy hàng nhan nhãn mọc lên. Đủ thứ hàng hóa được bày bán. Khung cảnh muôn phần náo nhiệt.
Hiểu My lúc này đang đứng trước một sạp bán ngọc bội và đồng tâm kết. Chủ sạp là một nữ nhân còn khá trẻ. Nàng ta thấy Hiểu My và Lữ Tuấn đang nhìn sản phẩm được bày trên sạp thì cong cong khóe mắt. Đon đả mở lời!
- Tiểu thư, công tử, mời chọn lựa. Đồng tâm kết chỗ tiểu nữ tuy không thể tự xưng là đẹp nhất tại Kim Triêu Thành, nhưng mà mỗi sản phẩm bất kỳ ở chỗ này đều được tỉ mỉ thực hiện, mang theo lời cầu chúc hạnh phúc lứa đôi. Cặp màu xanh lam này rất hợp với trang phục hiện tại của hai vị.
Ha ha. Hiểu My lúc này đang mặc bộ váy áo màu trắng, điểm hoa lan xanh. Lữ tuấn mặc trường bào màu xanh, có viền trắng dọc theo tay và vạt áo. Chưởng quầy tinh mắt lựa chọn rồi giới thiệu cặp đồng tâm kết cho họ.
Tuy nhiên, chủ sạp vừa nói xong, ánh mắt vừa di dời từ hai chiếc đồng tâm kết trên tay đến chỗ Hiểu My thì mắt trợn to, vẻ mặt ngác ngơ đến tội. Bên cạnh mỗ nữ lúc này, đâu chỉ mình Lữ Tuấn mà là tám vị phu thần còn lại, thêm cả Tử Quân. Một nữ, mười nam….. tràng diện này, bảo nàng ta phải tiếp tục chào hàng như thế nào a?
Nhưng mà kinh khủng hơn nữa là cả mười vị đại soái ca này, mỗi người đều lựa chọn một bộ đồng tâm kết với màu sắc, kiểu dáng khác nhau. Sau đó, các vị nam tử đều tự mình giữ lại một cái, còn một cái, nhét cho Hiểu My rồi tiêu sái xoay người rời đi.
Hiểu My: “…”
Chủ sạp: “…”
Sau một thoáng sững sờ, người bán hàng nhìn sang Hiểu My vẫn ôm trong lòng mớ đồng tâm kết, ngại ngùng cất tiếng:
- Tiểu thư….
Hiểu My hồi hồn, mỉm cười với chủ hàng rồi lấy ra một thỏi bạc chừng mười lượng đặt lên sạp. Sau đó vội vàng chạy đi. Để lại sau lưng ánh mắt của người bán hàng mãi nhìn theo thân ảnh của cô. Vừa hâm mộ lại vừa quái lạ.
- Đào hoa thật khổ.
Hiểu My vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng. Tranh thủ lúc không ai để ý, mỗ nữ quăng hết mớ đồng tâm kết vào không gian giới chỉ. Sau đó, mỉm cười sáng láng chạy theo đám soái ca của mình.
Đêm đến.
Ngưỡng Nguyệt Hồ được ánh trăng chiếu lên một tầng ánh vàng nhàn nhạt. Sóng nước lấp lánh, phản chiếu ảnh ngược của trời đêm, cũng phản chiếu cả hình ảnh của những chiếc lồng đèn đủ màu sắc, hình dạng treo trên cao, xoay tròn trên bờ hồ.
Gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương thiếu nữ.
Trên ghềnh đá, từng đôi nam nữ thả đèn hoa đăng cầu nguyện. Ánh nến lung linh soi sáng từng gương mặt ửng hồng và những đôi mắt ngập tràn hi vọng.
Đám người Hiểu My không muốn làm ảnh hưởng đến khung cảnh bình yên hiện tại, cho nên đều tập trung trên gác cao của một tửu lầu.
Bỗng nhiên, một tiếng hát như tiên âm từ xa xa truyền đến.
Ngưỡng Nguyệt Hồ, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một chiếc thuyền hoa rất lớn. Trên thuyền, đèn lồng vàng nhạt, hoa lụa biếc xanh, trong gió khẽ đu đưa. Mẫu đơn vài khóm bày trí cao sang, hương thơm theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng…
Căn phòng lớn ở chính giữa con thuyền được thiết kế thành một sân khấu nhỏ. Từ trên bờ nhìn đến, thấp thoáng bóng dáng vũ công đang uyển chuyển khiêu vũ, đường cong ẩn hiện bên dưới những lớp trang phục nửa kín nửa hở, khiêu gợi vô cùng.
Tiếng hát như tiên âm ấy đúng là từ trong sân khấu nhỏ trên thuyền phát ra. Ca cơ ôm đàn, tay ngọc khẽ những nốt trầm bổng du dương, ánh mắt xa xăm nhìn ra mặt hồ, khẽ chạm vào những ngọn hoa đăng dập dềnh trôi nổi.
Nhưng mà, điều khiến đám người Hiểu My chú ý, chính là tấm biển lớn mạ vàng được treo ngoài cửa lớn của sân khấu. Nơi đó, có đề ba chữ đỏ như máu: “Tiêu Vong Lầu”.
……………………………………………………………………….
Cũng trong thời điểm này.
Tại Dãy Hằng Sơn.
Trong ánh sáng dịu nhẹ của vầng trăng, mấy trăm hắc y nhân đạp gió, nhẹ nhàng tiến tới Nhị Thần Sơn. Nơi có chiến lực cao nhất của Vô Cực Kiếm Phái.
Một tiếng ầm thật lớn vang vọng khắp tinh không của đệ nhất môn phái trên Huyền Thiên Đại Lục.
Mấy trăm hắc y nhân đang tập trung nội lực, đánh vào kết giới bao xung quanh Nhị Thần Sơn. Kinh động toàn bộ đệ tử của Vô Cực Kiếm Phái. Lúc mọi người chạy ra ngoài, đã thấy tầng ánh sáng trên trời đang rung lên. Kiếm khí đập vào nó làm tóe lên những tia chớp bạc như pháo hoa. Đám Hắc Y nhân bên ngoài cứ điên cuồng tấn công. Thậm chí, đã có kẻ rút pháp khí ra với mưu đồ nhanh chóng phá vỡ pháp khí phòng hộ.
Kiếm Trung Quân Phương Chính nhìn kẻ thù bằng ánh mắt sáng quắc. Giọng nói hưng phấn vang lên!
- Mở Tuyệt Sát Trận. Thu lại kết giới bên ngoài.
Phương Tình vừa dứt lời. Chỉ vài giây sau, lồng cầu màu sáng đang bao bọc ngọn Nhị Thần Sơn biến mất. Đám Hắc Y nhân đinh ninh nguyên nhân là do bọn chúng, vì thế, hưng phấn hét ầm lên rồi cuồn cuộn đổ xuống.
Tình hình hình cũng xảy ra tương tự với các núi còn lại trong dãy Hằng Sơn.
Đại Thần Sơn không có Vô Cực Tử tọa trấn. Người đang chỉ huy chiến đấu lúc này là Trần Trường An.
Cậu thiếu niên ngày nào bị ức hϊế͙p͙ tại Hải Băng thành, ủy khuất cầu cứu trước mặt Hiểu My một cách đáng thương, vô lực. Vậy mà, giờ phút này, đang khoát trên người Ngư Long Chiến Giáp. Điều khiển mấy trăm sư đệ mở đại trận chiến đấu với kẻ thù. Khí thế mười phần lẫm liệt.
Kết giới chung quanh Đại Thần Sơn khép lại. Sát thần trận ngay lập tức xuất hiện. Vây hãm mấy trăm hắc y nhân.
Đệ tử của Vô Cực Kiếm Phái sắp xếp theo một đội hình vô cùng kỳ lạ. Nhờ có đại trận này, mỗi một đệ tử áo xanh lại có thể phát huy chiến lực gấp mấy lần. Thậm chí, có người phải gấp mười lần – tựa như Trường An chẳng hạn.
Đám hắc y nhân mới vừa rồi còn đắc ý vì hủy được kết giới bảo hộ. Chớp mắt, tất cả đều đã xuất hiện tại một sa mạc mênh mông cát trắng, không thấy bến bờ.
Trong sa mạc này, gió rít gào, sắc bén như đao. Mặc dù toàn bộ hắc y nhân đều là thân thể đồng nhân, đao thương bất nhập. Nhưng mà, trang phục trên người bọn chúng bị chém tả tơi.
Chốc chốc, đệ tử Vô Cực Kiếp Phái lại thình lình xuất hiện. Nhưng mà, vũ khí của họ chém vào đối phương lại phát ra thanh âm “coong coong”, hệt như chém vào sắt. Cả đám kinh ngạc vô cùng.
Trường An đã nhìn thấy tình cảnh này. Hắn đang trấn giữ mắt trận, tại vị trí chính giữa trung tâm của sát trận, chỉ cần vỗ nhẹ Ngư Long chiến giáp, sẽ dễ dàng quan sát được toàn bộ diễn biến bên trong.
Đệ đệ của Hiểu My chọn lấy một tên hắc y nhân gần nhất, dùng mai hoa châm lần lượt công kích vào từng huyệt vị trên người hắc y nhân. Sau một hồi kiểm tra. Trường An đã nhận ra, yếu điểm của đối phương chính là huyệt Bách hội.
Trường An nhếch môi, truyền âm cho tất cả các đệ tử Kiếm Phái Vô Cực đang ở trong trận.
- Tấn công vào mắt, hủy tầm nhìn. Sau đó đâm sâu vào huyệt Bách hội trên đỉnh đầu là được.
…………………………………………………………………………
Huyệt Bách Hội nằm ở điểm lõm ngay trên đỉnh đầu của con người. Bách Hội nằm tại điểm giao của đường nối hai đỉnh vành tai với đường dọc cơ thể. Ngoài ra, có sách còn viết rằng có thể xác định vị trí huyệt bằng cách gấp hai vành tai về phía trước. Những người châm cứu có kinh nghiệm có thể xác định vị trí huyệt bằng cách sờ đầu ngón tay, khi sờ sẽ thấy một khe xương lõm xuống. (vikipedia)