Tất cả sát thủ của tổ chức Ẩn Sát đều bàng hoàng sau khi nghe được lời nói của Hiểu My và Hàn Tử Liệt. Họ nhìn nhau, ánh mắt tràn đầy phức tạp. Quyết định thế nào đây a?
Hiểu My nhìn thấy bọn họ rối rắm như thế, không thúc giục cũng không gượng ép. Cô mỉm cười, giọng nói cất lên đầy dịu dàng, thân thiện.
- Bá Lăng, ta thấy Phù Du đảo này không tệ. Nếu cải tạo tốt có thể cự cung tự cấp. Chi bằng mọi người tự lo cho cuộc sống. Chắc chắn sẽ sống lâu hơn những kẻ đang không ngừng chém giết ngoài kia a.
Hiểu My nói xong thì vẫy tay với Bá Lăng, chào tạm biệt. Sau đó, mỗ nữ triệu hồi Kim Liên, thảy ra giữa không trung. Kim Liêm từ kích thước nhỏ như lòng bàn tay, thoắt cái đã lớn bằng một chiếc thuyền. Mấy cánh hoa xòe ra, lộ rõ đài hoa bằng phẳng, khảm tinh thạch lấp lánh, nổi bật bên trong.
Hiểu My nhún người, đáp xuống giữa đài hoa. Tư thế ngồi xếp bằng, vẻ mặt thâm cao, thêm ấn ký ngọn lửa hình hoa sen màu lam giữa mi tâm càng khiến cho bộ dáng của mỗ nữ tựa như Bồ Tát Quan Thế Âm. Bọn người Chiêu Nhạc, Hàn Tử Liệt, Lâm Tiểu Hổ cũng đáp xuống mấy cánh hoa xung quanh.
Kim Liên to lớn từ từ bay đi. Hào quang của nó từ trên cao chiếu thẳng xuống Phù Du đảo, chiếu vào linh hồn của Bá Lăng và tất cả những người trên đảo chứng kiến được cuộc thăm viếng hôm nay.
Hiểu My trong lòng vô cùng đắc ý. Hắc hắc. Dùng Kim Liên để bay, chỉ là ngẫu hứng nhất thời. Dù cho phải tốn linh lực điều khiển khá nhiều, nhưng mà kết quả tạo ra lại vô cùng rung động.
Trong lúc Bá Lăng còn đang ngẩn ngơ dõi theo bóng dáng của Kim Liên thì một nam tử mặc hắc y vội vã chạy đến bên cạnh. Tên sát thủ này quỳ xuống một chân, giọng nói ngập tràn hoảng sợ.
- Bẩm đại nhân, toàn bộ chiến thuyền trên Phù Du đảo đều bị hủy hoại, không thể phục hồi. Vũ khí và hỏa lực tổn thất hơn phân nửa. Lương thực chuẩn bị cho lần xuất chiến tới cũng bị ngấm nước. Hiện giờ, trên đảo, lòng người hoang mang, rối loạn. Xin thủ lĩnh nhanh chóng hạ lệnh!
Bá Lăng nghe thuộc hạ bẩm báo. Tinh thần hoàn toàn khôi phục, nhưng ngay sau đó là một nỗi tức giận to lớn trào dâng. Hắn phun ra một ngụm máu đỏ tươi. Tiếng hét vang lên, chấn động cả hải vực xung quanh Phù Du đảo, bọt sóng trắng xóa vọt lên trời.
- Con mẹ nó, Hàn Tử Liệt, Chiêu Ngữ Kính. Đừng để ta gặp lại hai người a!
Chất giọng của Bá Lăng quả thật rất tốt, thanh âm của hắn truyền đến tai mấy người Hiểu My đang ngồi trên Kim Liên chậm rãi bay đi. Lâm Tiểu Hổ tò mò, nhìn sang sư phụ.
- Sư phụ. Bá Lăng thúc thúc có thể biết được người giao đấu với hắn là Chiêu Ngữ Kính hay sao?
- Chuyện này có gì khó? Hàn Tử Liệt có thể giả chết thì vì sao Chiêu Ngữ Kính lại không thể? Bá Lăng là một người thông minh nha.
- Vâng. – Tiểu Hổ gật đầu, hiểu rõ.
Nhưng mà Hàn Tử Liệt lại vô cùng khó chịu. Hắn nhìn gương mặt chân chất lẫn một chút hoang dại của Tiểu Hổ, bực bội lên tiếng:
- Tiểu Hổ. Tại sao con gọi tên đó là thúc thúc. Ta đây chỉ là Hàn công tử. Cấp bậc thấp quá rồi chăng?
Tiểu Hổ ngẩn ra, chưa kịp trả lời thì bên kia, Chiêu Nhạc đã tháo xuống mặt nạ, cười nắc nẻ nói:
- Ha ha. Vì tên đó có râu, huynh thì không. Vậy mà cũng so bì à?
Đúng vậy. Mặc dù Hàn Tử Liệt và Chiêu Nhạc tuổi đời hiện tại cũng hơn ba mươi. Nhưng mà, có lẽ bọn hắn là Thập nhị phu thần chuyển thế đầu thai. Cho nên nhan sắc cứ trẻ mãi không già. Nhìn như thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi. Trong khi đó, Bá Lăng nhiều năm suy nghĩ, khổ sở vạch kế hoạch rồi âm thầm thực hiện mục tiêu… tinh thần hao tổn nặng nề, tóc cũng có vài sợi trắng ở hai bên thái dương. Ngoại hình tất nhiên già hơn tuổi.
Cũng tội nghiệp cho Bá Lăng lúc đó. Nếu như đủ quyết đoán, bình tĩnh, có lẽ, hắn đã tránh được kiếp sống gian khổ về sau.
Phù Du đảo bị Hiểu My cấm vận từ bên ngoài, buộc phải đóng cửa bế quan, tự cấp tự cung… dần dần túng thiếu. Sát thủ Ẩn Sát trở thành những tên hải tặc, đánh cướp lặt vặt để duy trì cuộc sống thường nhật. Sát khí bị thời gian và dòng nước mát lạnh của Đông Hải mài mòn.
Một tổ chức sát thủ khét tiếng giang hồ từ từ trở thành dĩ vãng trong ký ức của một số người, trong đó, bao gồm cả Bá Lăng và các huynh đệ của hắn.
Đại lục Bắc Đẩu vẫn khói lửa, chinh chiến liên miên.
Bốn người Hiểu My từ thuyền nhỏ lên bờ, một đường thẳng tiến trở lại Thiên Diệp Quốc. Tiểu Hổ muốn thăm mẫu thân của hắn, đồng thời, mấy người Hiểu My cũng muốn tìm đường trở lại Huyền Thiên lục địa. Hành trình tại Đại Lục Bắc Đẩu này kết thúc được rồi.
Kinh thành của Thiên Diệp Quốc.
Phủ Viễn Chinh đại nguyên Soái Lan Thắng Ninh.
Từ sau khi Trấn Quốc công phủ của Lâm gia bị Lăng lão đế diệt trừ, đại ca thì bị tước đi chức vị Binh bộ thượng thư, thay vào đó là nhận ấn soái của Viễn Chinh đại nguyên soái, bôn ba khắp nơi, thay cho Lăng Tử Nguyên thống nhất Bắc Đẩu đại lục. Mẫu thân của Lâm Tiểu Hổ, Lan Nhược Ninh mặc dù vẫn lo lắng cho đại phủ khắp trong ngoài. Nhưng cả người lại phảng phất nhanh đèn, ngày ngày thanh đăng cổ phật.
Ba năm trước, Lan Thắng Ninh đã cưới vợ. Phu nhân của hắn tên Nhược Hy, chỉ là tiểu thư của một thương hộ nhỏ. Ngoại hình không mấy xinh đẹp nhưng biết lễ nghĩa, am hiểu lòng người.
Từ ngày vào phủ, Nhược Hy này rất quý trọng cô muội muội lớn hơn mình mười tuổi của tướng công. Ngày ngày sống cùng nhau, nàng mặc dù là quản gia, nhưng vẫn để cho Lan Nhược Ninh quyết định những chuyện quan trọng tại Lan gia. Điều này càng khiến cho tướng công yêu thương, vị nể.
Lan Nhược Ninh một ngày này vừa ra khỏi phật đường đã thấy trong lòng rạo rực. Chưa đi được mấy bước chân, trước mắt bỗng xuất hiện một thân hình to lớn, che mất ánh mặt trời. Thanh âm quen thuộc mà nàng ngập tràn lo âu, nhung nhớ vang khẽ bên tai: “Nương, con đã về!”
…………………………………………………………………………
Đại lục Huyền Thiên.
Ma Lâm Sơn Mạch…
Một nhóm người đang tất bật chuẩn bị để xé rách không gian tìm kiếm Hiểu My và Tiểu Bạch.
Lữ Tuấn đứng giữa pháp trận, chuẩn bị một số lượng cực lớn tinh thạch bố trí tại năm đỉnh của đồ án hình ngôi sao năm cánh trên mặt đất, duy trì cho những dải sáng hình cầu vồng liên tục phát ra rồi tập trung tại thạch đài cao hơn năm thước tại tâm hình đa giác ở giữa ngôi sao. Trên thạch đài chỉ có hai chiếc vòng đá ngũ sắc. Đây chính là bảo vật gia truyền của Trần Gia mà Hiểu My đã tặng cho Thiên Vũ cùng Trường An.
Bọn họ đã mất một thời gian rất dài để nghiên cứu được truyền tống trận này. Sau đó, dùng hai chiếc vòng làm mắt trận rồi dùng tinh thạch vận hành. Chỉ đợi đến lúc vòng đá sáng lên thì có thể mở được không gian, thẳng đến vị trí của Hiểu My tại một không gian xa xôi nào đó.
Mười năm không ngừng nghĩ cách. Mười năm không ngừng chuẩn bị. Số lượng tinh thạch liên tục được cung cấp từ khắp hai bờ Nam Bắc của Huyền Hải. Con số đã vượt tới giới hạn mà người thường không thể nào tưởng tượng được. Đáng tiếc, từ lúc pháp trận được tạo thành đến giờ, hai chiếc vòng cũng chưa một lần tỏa sáng. Dấu hiệu kết nối với Hiểu My tại một không gian nào đó vẫn không xuất hiện.
Thiên Vũ, Kim Phượng, Tử Quân, Phi Long thái tử, cùng Lãnh Nguyệt là những người có võ công cao nhất là năm người trấn giữ năm đỉnh của tam giác luôn phải thường xuyên có mặt. Những lúc bận rộn thì do Hạ Lan Nhật, Lạc Vô Trần, Khúc Văn, Lữ Tuấn, Đông Phong Nhật Minh sẽ vào thay.
Mười năm nay, Huyền Thiên đại lục cũng đã những thay đổi to lớn vô cùng. Thần Võ Binh Đoàn phát triển trở thành một trong những lực lượng nổi bật, sánh ngang cùng bốn đại phái còn lại là Vô Cực Kiếm Phái, Hắc Nguyệt Phái, Phi Tinh Tông Môn và Đan Tâm phái của Vô Tâm đại sư.
Nhân số tại binh đoàn đã tăng tới một vạn người. Toàn bộ đều là tinh anh, trải rộng khắp đại lục Huyền Thiên đại lục. Tài sản mà họ thu thập được, phần lớn đều đưa về tổng đàn chính tại Ma Lâm Thành.
Lão đại của binh đoàn bây giờ là Trần Chí, phụ thân của Hiểu My. Phu thê của hắn sau khi đau đớn tột cùng khi lần nữa chứng kiến sự biến mất của nữ nhi, được bốn đại đồ đệ của cô là mấy người Vô Cực Tử cùng tám người trong Thập nhị chiến tướng của Hoan Hỉ thần động viên, đã nhanh chóng vượt qua, vực dậy tinh thần, thống lĩnh Binh đoàn thần võ, chờ đợi Hiểu My trở về.
Thoắt cái đã mười năm. Thoắt cái đã một thập kỷ trôi qua.
Hôm nay, Lữ Tuấn như thường lệ là thêm tinh thạch bổ sung. Bọn người Thiên Vũ đều đứng một bên quan sát.
Tử Quân bây giờ đã là một thành viên đắc lực của đoàn đội này. Hắn không còn bị Thiên Vũ và Kim Phượng ức hϊế͙p͙. Thậm chí, bốn vị đồ đệ từ kiếp trước của Hiểu My cũng đã chấp nhận, đối xử với hắn bình đẳng như với thập nhị phu thần.
Tử Quân vui vẻ, nhận lãnh trách nhiệm đào tạo bọn người Ngọc Tam Lang, Hồ Hoài An cùng Cù Hiểu Bình. Hiện tại đang đắc ý tươi cười, khoe mẽ với bọn Thiên Vũ về thành quả đào tạo được.
Thiên Vũ chả thèm quan tâm tới hắn. Tầm mắt của hắn hết nhìn Lữ Tuấn đang lui cui làm việc, lại nhìn sang hai chiếc vòng đá trên thạch đài cao. Trường An hôm nay cũng tới đây hỏi thăm tình hình. Hai vị mỹ nam tóc trắng đứng cạnh nhau, lãnh khí nhàn nhạt lan ra, trái ngược hoàn toàn so với Tử Quân nồng nhiệt như lửa và một Lãnh Nguyệt lười nhác, cùng Kim Phượng nghiêm túc, mặt chẳng có bộc lộ cảm xúc gì.
Bỗng nhiên, đôi mắt màu xanh như ngọc bích của Thiên Vũ sáng lên. Cặp mắt tím thủy tinh của Trường An cũng vậy. Hai người bọn họ nhìn thấy vòng đá ngũ sắc trên thạch đài phát ra ánh sáng. Đúng vậy, thật sự là phát sáng. Ánh sáng từ nhạt như khói đến chói lóa từ từ.
Thiên Vũ kích động hét lên:
- Lữ Tuấn! Kết nối được rồi.
Lữ Tuấn và những người còn lại đều hốt hoảng, giật mình. Theo bản năng nhìn sang Thiên Vũ, rồi lại nhìn về hướng thạch đài cao. Nơi đó, hai chiếc vòng tay đang lơ lửng bay lên. Một vòng sáng trắng bao lấy chúng, làm hai chiếc vòng đá trở nên thập phần xinh đẹp.