Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 287: Đụng độ tại Trân Châu Phường

Thạch Sa trao đổi quyển sách được xem như mộc bài qua cửa, thuyền nhỏ của Hiểu My thuận lợi vào trong.
Hai khắc sau, họ lại qua thêm chốt canh thứ hai. Lúc này, bọn người Hiểu My mới chính thức đặt chân lên Chính đảo của đế quốc Liên Hoa.


Từ bờ biển đi vào trung tâm hòn đảo, cũng chính là kinh đô của Liên Hoa Quốc. 


Giao thông nơi này rất đặc biệt. Khu vực từ bờ biển đến đến Mẫu Đơn thành được gọi là ngoại thành, đường phố được lót đá phẳng lì, hai bên đường trồng đầy những cây dừa thẳng tắp, vút cao, che bóng râm xuống mặt đất chung quanh, tựa như những con đường nông thôn miền tây của Việt Nam qua thi từ hay tranh ảnh. Dưới gốc cây, người ta trồng rất nhiều hoa. Những loài hoa này có cánh nhọn như mũi tên, thuần một màu trắng tinh khôi, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.


Phi Tiễn chi hoa - là loài hoa phổ biến nhất tại Mẫu Đơn đảo. Mùi hương của nó giúp át đi hương vị mặn mòi của biển, khiến cho không khí trên chính đảo trong lành, mát mẻ dị thường.


Tất cả những con đường ở khu vực ngoại thành đều có chung một dạng này. Nhà cửa ở đây được xây dựng bằng đá hoặc bằng gỗ, cao như kiểu nhà sàn. Bên ngoài cửa nhà và lan can xung quanh, có treo rất nhiều hoa tươi và phong linh bằng vỏ sò, vô cùng xinh đẹp.


Hiểu My đi dưới hàng dừa xanh, quan sát cảnh sắc hai bên đường ngỡ như mình đang đi giữa phố biển du lịch đầy thơ mộng. 
Trang phục của người dân sống trên Mẫu Đơn đảo rực rỡ và gọn gàng hơn so với các kiểu trang phục truyền thống cổ đại mà Hiểu My đã từng thấy trước đây. 


Quần áo của họ đều có phần bo ở cổ tay và cổ chân. Trên cổ áo và vạt áo đều có nút thắt, viền hoa hoặc nơ. Đây chính là để tương thích với thời tiết và khí hậu của đảo lớn giữa biển khơi, đối phó với những cơn gió lộng từ ngoài khơi xa thổi lại.


Các cô gái nơi này đều bím tóc lại rồi mới bới lên. Các búi tóc được trang trí hoa và trân châu, phối hợp với trang phục trên thân, tạo thành một tác phẩm nghệ thuật đáng yêu vô hạn.


Dân tình trên Mẫu Đơn Đảo khá cởi mở. Các chàng trai, cô gái, khi đi lướt qua nhau có thể ngừng lại, chào hỏi đối phương hoặc hàn huyên dăm ba câu chuyện phiếm. Nhìn thấy sự xuất hiện của Hiểu My và Hàn Tử Liệt, Lâm Tiểu Hổ, tất cả bọn họ đều ngoái đầu lại nhìn. Trong ánh mắt có hiếu kỳ lẫn một chút hâm mộ.


Hiểu My từ sau khi Thanh Liên Thần Hỏa và được huyết trì cải tạo đã hoàn toàn thoát khỏi danh hiệu “nữ nhân khiêm tốn”. Vẻ đẹp của cô nàng lúc này là sự kết hợp của hai cụm từ đối lập: “thanh khiết” và “bại hoại”, xinh đẹp, quyến rũ thập phần.


Hàn Tử Liệt vốn là mỹ nam đệ nhất của Tử Vân Quốc, lại mặc trường bào màu đỏ càng làm tôn lên vẻ yêu nghiệt của hắn. Cặp mắt phượng tà tứ nhìn ai cứ như cướp mất hồn của đối phương. Khi đi đường, hắn cứ vô tình hay hữu ý quăng mị nhãn khắp nơi rồi đắc ý nhìn mấy cô nương ở đây điên cuồng, đỏ mặt.


Lâm Tiểu Hổ nhìn vị chiến thần hết thời này, trong lòng bực bội. Hắn đưa tay lên miệng, vờ ho nhẹ. Hàn Tử Liệt cho rằng hành vi của hắn sư phụ đi phía trước không thấy. Nhưng mà đồ đệ của nàng đang đi bên cạnh cũng đui mù hay sao?


Lâm Tiểu Hổ cũng gần hai mươi rồi. Lưng dài, vai rộng, dáng người vạm vỡ, cao to. Làn da hơi ngâm đen càng làm gương mặt tuấn tú thêm phần hoang dại. 


Cả ba ung dung cất bước. Ánh nắng vàng nhạt xuyên qua tầng tầng kẽ lá, rơi trên vai họ. Thỉnh thoảng, nữ nhân duy nhất trong ba người lôi kéo đồng bọn của mình ghé vào những quầy hàng dọc theo hai bên đường.


Hiểu My nhìn tấm biển hiệu “Trân Châu Phường” được treo trước cửa nhà sàn đối diện, môi khẽ nhếch lên.
Sau khi đi hết mười bậc thang bằng đá, cả ba đã đặt chân vào bên trong. Trân Châu Phường là cửa hàng ngọc trai nổi tiếng nhất tại khu vực ngoại thành. 


Chưởng quầy của Trân Châu Phường tên Ngũ Phụng, là một nam nhân trung niên mập mạp có nụ cười hiền từ như bụt nhưng ánh mắt lại sắc sảo, tinh tường như diều hâu.


Thấy khách nhân xuất hiện. Chỉ cần nhìn trang phục và khí thế cũng đủ biết không phải là hạng phàm phu tục tử bình thường. Ngũ Phụng liền cho tiểu hỏa kế chuẩn bị dâng trà, bản thân hắn thì tự mình nghênh đón.


- Quý khách ghé vào Trân Châu Phường đúng là vinh hạnh cho chúng tôi. Mời quý khách tùy ý tham quan.
Ngũ Phụng niềm nở, đúng mực dễ khiến khách nhân hảo cảm. Mấy người Hiểu My khẽ gật đầu với ông chủ rồi bắt đầu quá trình tham quan, mua sắm của mình.


Trân Châu phường này rất rộng. Bề ngang mười mét, dài khoảng ba mươi mét. Đã thế, còn lên được hai tầng lầu. Với diện tích này, ngoại trừ phía trong tầng một dành làm nơi ở và sinh hoạt của thợ thủ công. Một phần hai không gian tầng một và tầng hai đều dùng để bày trí sản phẩm. Tầng ba là khu vực của chưởng quầy sinh hoạt và dùng tiếp đón khách quý, được thiết kế có không gian mở, nhiều hoa cỏ và lụa mỏng, xen kẽ những chuỗi phong linh bằng vỏ ốc tinh mỹ. Nhìn chung thì đủ thoải mái, đủ sang trọng.


Trân châu tại quầy hàng này có Trân châu tự nhiên và thành phẩm. 


Hai bên tường của tầng một được bày ra hai dãy tủ kính. Mỗi dãy lại gồm hai hàng tủ được xếp quay lưng lại với nhau. Bên trong tủ là đủ loại ngọc trai có hình dạng, màu sắc và kích cỡ. Viên nào cũng là hàng thượng phẩm, xinh đẹp vô cùng.


Trân châu nơi này chủ yếu có dạng hình tròn, hình giọt nước. Còn hình dạng đa giác đều rất hiếm thấy.


Hiểu My trước hết là đi dọc theo hai dãy tủ kính này. Hai nam tử theo cùng cũng được tùy ý đi dạo. Hàn Tử Liệt đi chưa tới vài bước đã ngừng lại, đôi mắt phượng nhìn chầm chầm vào thứ vật phẩm xinh đẹp trong ngăn tủ. Hắn thú vị hô lên:
- Chưởng quầy, ta muốn xem cái này.


Ngũ Phụng vội chạy tới. Lấy chìa khóa mở cửa tủ kính. Mang khay gỗ phủ vải nhung màu trắng nhẹ nhàng đặt lên. Trên vải nhung là một hàng năm viên ngọc trai được xếp thẳng tắp. Mỗi viên đều có dạng hình trái tim đỏ rực. Kích thước to bằng ngón chân cái, phát ra ánh sáng nhè nhẹ, hấp dẫn người nhìn.


- Công tử tinh mắt. Thứ trân châu này được gọi là Hồng tâm châu, chủ yếu dùng để làm vật đính ước giữa nam và nữ tại Liên Hoa Quốc.
- Ừ. Vậy lấy cho ta tất cả chỗ này.


Hàn Tử Liệt sảng khoái nói làm cho chưởng quầy vui như mở cờ trong bụng. Hắn mang ngọc trai đặt sang bàn dài được đặt ở giữa hai dãy tủ kính, giao cho hỏa kế trông coi. Sau đó lại tiếp tục theo chân ba vị khách nhân, làm tròn phận sự của mình.


Hiểu My quan sát một vòng. Mặc dù mớ ngọc trai được bày trong tầng một này đẹp thì có đẹp, to thì có to… nhưng so với một núi nhỏ ngọc trai trong không gian giới chỉ của cô thì cách biệt một trời một vực.
Mỗ nữ đề nghị lên lầu hai. Ngũ Phụng vội vã dẫn đường.


Trân châu tại lầu hai đã được gia công lại thành sản phẩm tinh mỹ. Có áo choàng trân châu, mũ phụng trân châu, trâm cài, đai lưng, dây chuyền, chuôi quạt, chuôi kiếm…. đủ cả.


Hiểu My mặc dù đối với mớ đồ ở đây không có nhu cầu sử dụng. Nhưng mà nghĩ đến những người dưới trướng tại Huyền Thiên Đại lục nên cũng không tiếc tiền. Thấy thứ nào hợp nhãn thì cứ thâu vào.


Bỗng nhiên, ánh mắt cô nàng dừng lại tại kệ gỗ trưng bày ngọc quan dành cho nam tử. Thứ hấp dẫn cô là một ngọc quan bằng bạch ngọc, hoa văn hoàn mỹ, góc cạnh được mài nhẵn thín, tự nhiên, tinh tế. Phía trước ngọc quan có khảm một đồ án bát quái nổi bật bằng hai loại trân châu màu đỏ và màu đen.


- Hàn Tử Liệt. Thứ này thích hợp với huynh nè!
Hiểu My gọi tên nam tử yêu nghiệt nào đó đang đứng trước kệ treo chuôi kiếm bằng ngọc trai. Mỹ nam nghe thấy vội bước sang. Nhìn ngọc quan trên tay Hiểu My. Khóe môi cong lên một độ cao hiếm khi nào xuất hiện.
Bỗng nhiên, một thanh âm lãnh lót từ phía sau vang lên!


- Ngọc quan đó là của ta. 
Hàn Tử Liệt nghe giọng nữ nhân nên hắn không thèm quay lại, chỉ có Hiểu My ngước lên nhìn. 


Người tới là một thiếu nữ mặc váy áo màu hồng nhạt, phần tay áo bó lại được trang trí bằng sợi chỉ vàng. Cổ áo đính một cái nơ lớn hình cánh bướm, nhịp nhàng lay động tựa như sắp sửa vỗ cánh sau mỗi bước chân.


Thiếu nữ sấn tới trước mặt Hiểu My, khinh thường nhìn cô từ đỉnh đầu tới gót chân. Vẻ mặt đầy trào phúng lẫn ganh tỵ. Ả vênh mặt, hất cằm nói:
- Ta lập lại lần nữa. Ngọc quan này là của ta. – Tiểu Mai – trả tiền!


Câu đầu tiên ả nói với Hiểu My, câu thứ hai là nói với ả tì nữ vẫn theo sát phía sau. Không thèm quan tâm để ý tới phản ứng của nam tử áo đỏ đứng kề bên đang vờ như lơ đễnh quay mặt sang chỗ khác.


Tiểu a hoàn mang một túi ngân lượng nặng trịch, kéo tay Ngũ Phụng đặt vào. Chưởng quầy của Trân Châu Phường đang phân vân không biết làm thế nào thì đã thấy tay mình bị bạc đè, biểu cảm trên mặt phong phú miễn bàn.


Đối với Ngũ Phụng mà nói, ba vị khách nhân mới này chính là ba vị thần tài. Còn tiểu cô nương áo hồng, ăn mặc và trang sức hoa lệ này lại là hạng người mà hắn không đắc tội nỗi. Ai biểu cha của ả là vị quan chưởng quản toàn bộ khu vực nam ngoại thành này. Cữu Cữu lại làm quan tam phẩm trong Mẫu Đơn thành. Hai vị quan lớn này đều cực kỳ bao che khuyết điểm, Dẫu cho con cháu của mình có ngỗ nghịch, càn quấy thế nào thì lỗi lầm luôn thuộc về người khác, không dính đến con cháu họ mảy may.