Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 268: Ta biết nàng là ai!

Mật địa Mộ Thiên Thành.
Cả căn phòng rộng tựa giảng đường đại học lúc này hình thành hai thái cực đối lập bắt mắt vô cùng.
Dưới ánh sáng từ thạch đài bạch ngọc phát ra, bốn bề xung quanh được soi rõ như ban ngày.


Trước thạch đài, đại diện hai phe đến từ Thiên Diệp Quốc và Minh Thương Quốc đang lao vào nhau chém giết. Thủ lĩnh của họ: Binh bộ thượng thư Lan Thắng Ninh sử dụng một thanh kiếm dài màu bạc ẩn ẩn ánh vàng, cả người toát ra khí thế bừng bừng, đang phải chiến đấu sinh tử với Quốc sư của Minh Thương Quốc – Vu Tuyết. Ả ta mặc váy áo màu đen, khoác trên người một bộ áo choàng đen trông vô cùng bí ẩn. So với đối thủ, Vu Tuyết âm trầm hơn, thủ đoạn cũng độc ác hơn.


Vu Tuyết không dùng kiếm. Ả dùng một cái roi dài. Thân roi phủ đầy gai nhọn. Mỗi một phát quất vào đối thủ thì kéo theo cả một mảng da thịt nhầy nhụa máu tươi.


Thế nhưng, thứ đáng sợ nhất không phải là trường tiên này mà là Vu thuật của ả. Trong mắt của Lan Thắng Ninh, ngọn trường tiên màu đỏ đó là một con đại mãng xà biến ảo linh hoạt. Nếu chỉ đề phòng miệng rắn thì khó tránh khỏi đuôi rắn, lại phải đề phòng nọc độc mà mãng xà phun ra.


Thỉnh thoảng, dưới cái mũ trùm màu đen, ánh mắt của Vu Tuyết lại lóe lên. Hai cánh môi không ngừng mấp máy. Mặc dù độ rung của nó rất khẽ, nhưng người nào từng biết đến Vu tộc thì đều nhận ra, ả đang đọc chú ngữ để gia trì pháp thuật của mình.


Ở góc tường bên phải gần cửa ra vào. Một bộ bàn bát tiên bằng đá đơn giản đang quây quần sáu người. Họ vừa cắn hạt dưa, uống trà. Ánh mắt dõi theo trận chiến ở trung tâm. Chốc chốc, lại vang lên vài tiếng nghị luận.


Hàn Tử Liệt: haiz… trước giờ nghe nói Vu tộc vô cùng đáng sợ, giờ tận mắt chứng kiến mới thấy, đánh giá của thế nhân với họ quá thấp rồi.


Bá Lăng: Phải phải. Vị quốc sư của Minh Thương Quốc này không chỉ phát thuật lợi hại mà võ công cũng không kém. Nghe nói, ở đế quốc của mình, ngay cả quốc vương cũng phải sợ hãi ả ba phần. Bảy phần còn lại, không biết là cái loại cảm xúc gì nữa. Ha ha…


Thiết Đại: Tiếc cho một gương mặt đẹp. Quá độc ác, quá âm hiểm, quá thủ đoạn…. Nữ nhân như thế, người nào có thể tiêu thụ nổi thì chính là bậc vĩ nhân.
Phụt…


Thiết Đại vừa nói xong, cả bàn bật cười. Bá Lăng không khách sáo, còn phun cả một ngụm trà ra ngoài, hắn vờ tiếc nuối, tặc lưỡi liên tục.


- Haiz, haiz… Ta nói này Thiết huynh đệ. Lần sau, trước khi phát ngôn, phải báo trước một tiếng, trái tim yếu đuối của ta không chịu nổi mấy lời đại loại thế này đâu a.


Trong lúc mấy kẻ này đang nói chuyện. Tự dưng, tách trà trên tay của Bá Lăng, Thiết Đại bỗng hóa thành một đầu xà há to miệng, thè ra chiếc lưỡi chẻ ngọn tấn công vào mặt của cả hai.


Bá Lăng và Thiết Đại đều hốt hoảng, vội vã quăng chén trà ra xa. Tiếng đồ sứ đổ vỡ lập tức vang lên. Hai nam tử một hồi thở ra nhẹ nhõm.
- Ả Vu Tuyết này quá kinh khủng rồi.
- Bài học đó, không nên nói xấu người khác sau lưng. Đắc tội nữ nhân, không có quả ngon để ăn đâu.


Hiểu My cười cười lên tiếng.


Ngoài kia. Lan Thắng Ninh chiến đấu với Vu Tuyết càng lâu càng tỏ ra đuối sức. Trên người có không ít vết thương. Máu chảy ra, thắm đỏ bộ trường bào màu xanh. Thế nhưng, gương mặt vẫn bình tĩnh, tự tin. Tâm chí kiên định thế này, thảo nào, mới hơn ba mươi đã trở thành đệ nhất nhân dưới tay Lăng đế.


Hai người Hắc Bạch song sát dù võ công cao siêu, nhưng mà mãnh hổ nan địch quần hồ. Tuy họ có thể khiến cho vài thiết y vệ mất đi sức chiến đấu, nhưng bản thân hai người cũng chả khá hơn bao nhiêu. Thêm chút thời gian, rất có thể ngoại trừ Vu Tuyết, tất cả mọi người cùng đồng quy vô tận.


Hàn Tử Liệt nhìn Hiểu My, thâm ý nói:
- Trần cô nương, không định trợ giúp Lan thượng thư một tay sao?
Hiểu My nhếch mép.


- Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Nếu có tham vọng thì phải có trả giá. Ngay cả khó khăn trước mắt còn không tự mình vượt qua được thì sao nói tới chuyện thống nhất toàn bộ Bắc Đẩu đại lục này.
- Trần cô nương suy nghĩ quả nhiên đặc biệt. Hàn mỗ bội phục.


Mặc dù nói vậy, nhưng vì Lâm Tiểu Hổ, Hiểu My sẽ không để cho Lan Thắng Ninh chết tại đây. Mỗ nữ âm thầm ra lệnh cho Tiểu Huyễn phá vỡ ảo thuật của Vu Tuyết.


Lan Thắng Ninh đang chiến đấu quyết liệt thì thấy con mãng xà màu đỏ thoắt cái biến mất. Trước mắt hắn, vẫn là quốc sư của Minh Thương quốc cùng với ngọn trường tiên đầy gai nhọn đang lao đến. Nhưng tốc độ và quỹ tích của ngọn trường tiên đã rõ ràng hơn rất nhiều.


Lan Thắng Ninh biết, đây là do Trần sư phụ giúp đỡ. Hắn trong lòng cảm kích, chỉ là thời khắc đặc biệt này, không tiện nói ra.
Hiểu My nhìn trận chiến ngoài kia kéo dài hơn nửa canh giờ, cảm thấy thời cơ đã tới, tiếp tục để cho Tiểu Huyễn thi triển ảo thuật.


Không gian bỗng chốc xuất hiện một mùi hương ngào ngạt. Mật địa này là căn phòng kín, do đó, dù cho cố gắng nín thở, đề phòng thế nào thì vẫn bị hít phải. Người đứng thì ngã xuống, người ngồi thì gục trên bàn. Ngoại trừ Hiểu My, tất cả bọn họ đều đắm chìm trong ảo cảnh do Tiểu Huyễn tạo ra.


Trong ảo cảnh của họ, mỗi người đều đang tự đối diện với tham vọng của bản thân. Người thì thấy mình giết chết kẻ thù. Người thì thấy mình đoạt được Kim Ấn, xưng bá toàn bộ đại lục Bắc Đẩu, giẫm đạp lên thi cốt của những người chống đối mà tiến đến tột đỉnh Vinh Quang.


Sau đó, một màn sáng trắng lóe lên. Tất cả bọn họ đều được truyền tống ra khỏi Mộ Thiên Thành.
Chuyện tiếp theo thế nào? Có trời mới biết.
À không, còn một người nữa biết.


Lúc này, Hiểu My đang ngồi trong phòng của mình tại khách điếm “Thần Tài Đến”. Lan Thắng Ninh và Lâm Tiểu Hổ ngồi bên cạnh.
Trên bàn, trà đã được châm, hơi nóng lượn lờ bốc lên cao, gương mặt Hiểu My thêm một phần mông lung, mờ ảo.


Hiểu My lấy ra một chiếc hộp nhỏ, giơ ra trước mặt Lan Thắng Ninh đã được giải trừ ảo thuật của Tiểu Huyễn, không mặn không nhạt lên tiếng:


- Đây là Kim Ấn. Ngài hãy mang nó về cho Thiên Diệp Đế. Sắp tới, ta sẽ dẫn Tiểu Hổ ra ngoài lịch lãm. Có thời gian sẽ trở lại thăm Lan thị. Những chuyện còn lại, ta sẽ không xen vào.
- Đa tạ Trần cô nương đã giúp đỡ. Ân đức này, ta sẽ tâu lại với bệ hạ…


- Không cần đâu. – Hiểu My đánh gãy lời nói của Lan Thắng Ninh. – Ta chỉ là một khách qua đường tại đại lục này. Quyền thế, danh lợi đều chỉ là mây khói, phù du. Ngài không cần nhắc tên ta với bất cứ ai. Đó chính là cách báo ơn ta tốt nhất.


Hiểu My kiên quyết. Lan Thắng Ninh không biết nói gì hơn. Hắn đứng dậy, vòng tay, khom người bái Hiểu My một cái thật sâu. Sau đó, nói với Lâm Tiểu Hổ vài lời rồi cầm lấy hộp nhỏ chứa Kim Ấn, xoay người rời đi.
Lan Thắng Ninh dẫn theo hơn hai mươi thiết y vệ, một đường rong ruổi trở lại Thiên Diệp Quốc.


So với lúc đi luôn gặp phải khó khăn, bị người truy giết. Con đường trở lại thuận lợi hơn rất nhiều. Nguyên nhân chính chỉ có hai lý do. Thứ nhất là do họ biết cải trang, số lượng người ít đi, không bị thiên hạ chú ý. Thứ hai, kẻ thù của Lan Thắng Ninh – nữ quốc sư của Minh Thương Quốc đang đắm chìm trong ảo cạnh của Tiểu Huyễn. Ả cho rằng đã giết chết được Lan Thắng Ninh cùng toàn bộ Thiết Y Vệ và đang trên đường mang Kim Ấn trở về phục mệnh.


Tiểu Huyễn thăng cấp, càng lúc ảo thuật càng vi diệu, có thể thiên y vô phùng khiến người khác sa đọa vào. Vu Tuyết nằm mơ cũng chẳng thể ngờ. Ả ta đường đường là truyền nhân của Vu Tộc. Vậy mà lại trúng phải ám toán của Tiểu Huyễn, không thể tự mình thoát ra.


……………………………………………………………………
Trong lúc đoàn người Lan Thắng Ninh ngựa không dừng vó trở lại kinh thành. Hiểu My đang dẫn theo Lâm Tiểu Hổ rời khỏi Cửu Đầu Xà, bắt đầu hành trình ngao du thiên hạ.


Lẻ ra, mọi thứ sẽ rất tốt đẹp, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn đột ngột phát sinh. Nhìn nam tử đang ghìm cương ngựa chặn đường ở đối diện, Hiểu My bỗng có xúc động muốn đánh người.


- Hàn công tử. Ta nghĩ là ngài đã trở lại Tử Vân Quốc rồi chứ? Sao lại có nhã hứng đứng ở nơi này cỡi ngựa xem hoa a?
Hàn Tử Liệt nhìn Hiểu My. Ánh mắt của hắn vừa thâm tình, vừa chứa chan hoài niệm.
- Ta biết nàng là ai. Ta không nghĩ nàng sẽ bỏ lại một trong mười hai chiến tướng của mình.


Ha ha. Ngắn gọn nhưng đúng trọng tâm. Hiểu My nhìn trời. Vẫn một màu xanh yên bình và xa xôi như vậy. Nhưng mà cảm giác của nàng lúc này là muốn dùng Hư Không Thần Cung để một chiêu bắn thẳng tới Thiên Huyền Vũ. Rất tiếc, bắn không tới ha.


Kết quả sau cùng là hành trình ngao du thiên hạ của sư đồ Hiểu My lúc này lại xuất hiện thêm một vị tuyệt sắc mỹ nam. Ba người họ đi bên cạnh nhau giống như một gia đình. Nếu không để ý tới tính cách của hai người trưởng thành có phần đảo ngược.


Hiểu My lạnh lùng, hờ hững. Hàn Tử Liệt thì lải nhải không ngừng. Hắn liên tục khoe khoang, Tử Vân Quốc tốt thế nào, núi non hùng vỹ ra sao… kèm theo đó là vô số những bí ẩn trên giang hồ đã trở thành huyền thoại.


Hiểu My không đáp lại nhưng rất chú tâm lắng nghe. Còn Lâm Tiểu Hổ thì hào hứng níu áo “Hàn mỹ nhân”, không ngừng đòi hắn tiếp tục kể chuyện.


Tiểu Hổ ngồi trước ngực của Hàn Tử Liệt. Cả hai ung dung giục ngựa, song song với Hiểu My. Họ đang hướng về Tử Vân Quốc. Bởi nơi đó, có một vực thẳm giữa hai ngọn đại sơn quanh năm âm u, không người qua lại.


Mục tiêu cao cả nhất hiện tại là tìm kiếm kẻ hở không gian để trở lại Huyền Thiên đại lục, đoàn tụ với mọi người.
………………………………………………………………….