Tất cả gia nhân và thị vệ trong phủ đồng loạt lên tiếng. Mặc dù trong lòng bọn họ có vô vàn suy đoán, nhưng trước mệnh lệnh của đại nhân, đều ngoan ngoãn, hướng ba người Hiểu My và Lan thị, cung kính dập đầu.
- Bái kiến Trần sư phụ, Bái kiến Biểu tiểu thư, đại thiếu gia.
Lan Nhược Ninh phát biểu vài câu rồi cho mọi người đứng dậy, lui xuống. Uy thế chủ mẫu thể hiện không sai. Huynh muội cô đã thỏa thuận với nhau. Trước khi lật đổ hoàn toàn Trấn Quốc Công phủ. Lan Nhược Ninh sẽ lấy thân phận biểu muội của Lan Thắng Ninh để ở lại. Mặc cho tất cả mọi người suy đoán, dù sao thì trên mặt của cô cũng có che dấu do ảo thuật của Trần Hiểu My, chỉ cần cô và đại ca không thừa nhận, đố ai có thể vạch trần.
Không phải huynh muội Lan Thắng Ninh e ngại thế lực của Lâm Gia, chỉ là họ không muốn đánh rắn động cỏ, làm ảnh hưởng đến kế hoạch chuẩn bị bấy lâu.
Lâm gia nhất định phải sụp đổ. Phu thê Lâm Hữu Phúc sớm muộn cũng phải trả giá cho tội ác của họ năm xưa.
Trần Hiểu My nhân buổi dạ yến hôm nay mà quan sát thật kỹ vị Binh bộ Thượng thư của Thiên Diệp Quốc.
Lan Thắng Ninh chỉ hơn ba mươi, đây là lứa tuổi có sức cuốn hút lớn nhất của nam giới. Đàn ông ở độ tuổi này chững chạc và có sự nghiệp ổn định. Không kể tới, Lan Thắng Ninh còn là một nam nhân tuấn tú, nho nhã. Mỗi hành vi cử chỉ đều thể hiện ra phong độ quân tử, dễ khiến người khác nảy sinh hảo cảm, thân quen.
Bề ngoài hai huynh muội này khá giống nhau. Do đó, đối với giả thiết Lâm Tiểu Hổ là con riêng của Lan thượng thư, đa phần mọi người đều tự cho là thật.
Bữa tiệc này kéo dài hơn một canh giờ. Đa phần là huynh muội Lan Thắng Ninh hỏi chuyện Trần Hiểu My. Lan thị và Tiểu Hổ thỉnh thoảng xen vô. Các thị thϊế͙p͙ của Lan Thắng Ninh có bàn riêng, không được ngồi chung với mấy người Lan gia bên này. Không khí xem như tương đối hòa hợp.
Lan Thắng Ninh không có thê tử nhưng lại có ba cơ thϊế͙p͙. Đây là do Hoàng đế Lăng Tử Nguyên ban tặng, từ chối không xong. Chỉ có điều, tuy rằng nhập phủ đã lâu, nhưng mà Lan Thắng Ninh chỉ là nuôi họ một ngày ba bữa, nhạc nhạc an an… Khi nào hứng thú, hắn còn cùng bọn họ chơi trò cá nước mây mưa…. Ngoài ra, một chút quyền hạn khác, mấy nữ nhân này không thể nhận đến tay. Tóm lại, tồn tại của họ tại Lan Phủ chỉ có thể hình dung bằng hai từ: “vi diệu”.
Dạ yến kết thúc. Trần Hiểu My cáo từ mấy người Lan gia rồi quay về phòng của mình.
Sáng hôm sau, khi mỗ nữ thức dậy thì Lan Thắng Ninh cũng đã hạ triều trở lại. Trên bàn ăn, họ lại gặp mặt. Lan thượng thư nhìn cô rồi lại nhìn muội muội và chất tử, nặng nề thở dài.
- Đại ca có chuyện gì khó xử hay sao? Lan thị ngước mắt lên, tò mò hỏi.
- Ngày mai ta phụng mệnh, rời khỏi kinh thành một chuyến. Lan phủ này, phải giao lại cho muội. Quản gia nơi này là tâm phúc của ta, ta sẽ để hắn hết lòng hỗ trợ muội. Đồng thời, ta cũng đã tìm cho muội mấy thị nữ có chút võ công. Hi vọng bọn họ sẽ bảo vệ muội và Tiểu Hổ chu toàn.
Lan Thắng Ninh nặng nề nói. Hắn cảm thấy trong lòng rất khó chịu. Muội muội vừa trở lại, chưa kịp hưởng niềm vui gia đình đoàn tụ thì lại phải chia xa. Hơn nữa, lần này hắn đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, nguy hiểm khắp nơi, không biết có thể trở về hay không? Thật bất đắc dĩ mà, haiz….
- Đại ca đi đâu?
- Cửu Đầu Xà, biên giới của Thiên Diệp Quốc và Nam Triêu Quốc.
Lan Thắng Ninh vừa nói xong, Tiểu Hổ hướng Hiểu My ngước mắt nhìn sang. Xem ra, Lăng lão đế đã không thể kìm nén trước tin đồn về bảo vật của thành trì bị vùi lấp, quyết tâm phái tâm phúc đi tranh giành.
Đồng thời, thông qua chuyện này cũng chứng tỏ, Lăng Tử Nguyên đặc biệt tín nhiệm Lan Thắng Ninh. Nhưng mà nơi tới là Bỉ Ngạn Phái – Cửu Đầu Xà, là phúc hay là họa, chưa thể nào biết được.
Hiểu My nhìn huynh muội Lan gia, nhàn nhạt lên tiếng:
- Vừa hay, ta cũng muốn mang Tiểu Hổ ra ngoài rèn luyện. Chúng ta đi chung, có thể để cậu cháu hai người chiếu cố lẫn nhau.
- Trần sư phụ, ngài cũng muốn tới Cửu đầu xà sao?
Lan Thắng Ninh trợn mắt nhìn nữ nhân áo trắng nhàn nhã gấp thức ăn vào bát. Cửu đầu xà này vô cùng nguy hiểm, Trần cô nương có thể không lo nhưng mà tiểu chất tử của hắn thì ngược lại a.
Lan Nhược Ninh cũng dùng ánh mắt khẩn cầu, đầy lo lắng nhìn sang.
- Ta tự có biện pháp bảo vệ đồ đệ của mình.
Hiểu My như hiểu được suy nghĩ của hai huynh muội nhà này, hững hờ nói. Tiểu Hổ biết sư phụ có ý định mang theo hắn xông pha giang hồ thì hứng khởi, vội vã thể hiện lập trường của bản thân.
- Sư phụ chính là thần tiên tỷ tỷ. Chỉ cần ở bên cạnh người, con tuyệt đối an toàn. Ha ha.
Trần Hiểu My lườm nó một phát rồi tiếp tục dùng cơm.
Hai huynh đệ nhìn nhau, khẽ gật đầu. Đối với Lan thị, Trần Hiểu My bản lĩnh thế nào cô cũng đã chứng kiến nhiều lần. Còn Lan thượng thư thì nghĩ rằng, có hắn bảo vệ, một đứa trẻ như Lâm Tiểu Hổ cũng chẳng gây ra được sóng gió hay gặp phải ngoài ý muốn gì. Đi cùng cũng tốt thôi!
Hành trình đến Cửu đầu xà, cứ vậy được định xuống. Sau khi dùng cơm thì ai nấy đều có việc của mình. Hiểu My tung tăng dạo phố. Mẹ con Lan thị đi chuẩn bị hành lý. Riêng Lan Thắng Ninh thì cho gọi quản gia và tâm phúc của mình bàn bạc chuyện Lan phủ, cũng đặc biệt dặn dò bọn họ phải hết lòng hỗ trợ và bảo vệ tốt Lan thị. Chuyện ba cơ thϊế͙p͙ thì cứ như từ trước tới giờ. Đặc biệt, không được để cho ba người này làm phiền đến Nhược Ninh.
………………………………………………………………………………..
Sáng hôm sau, vừa mới canh ba. Sư đồ Trần Hiểu My đã cùng Lan Thắng Ninh rời khỏi Lan phủ.
Mới đầu, Hiểu My còn thấy lạ, vì sao Lăng lão đế chỉ phái một mình Lan Thắng Ninh đến nơi nguy hiểm như Cửu Đầu Xà?
Thế nhưng, vừa mới ra khỏi thành, đáp án cho sự hoài nghi của mỗ nữ đã xuất hiện. Nhìn một trăm nam tử toàn thân hắc y, xếp hàng chỉnh tề trên lưng ngựa đang đứng đợi, trong lòng mỗ nữ cảm thán không ngừng. Tư thế này, khí thế này… nếu không phải ám tử, thiết vệ thì cũng là quân đội được đặc biệt huấn luyện. Sát khí dù che giấu rất nhiều nhưng cũng đã lộ ra bên ngoài. Nhất là ánh mắt sắc bén và sự nhạy cảm đối với mỗi một thay đổi bên cạnh mình…nếu so với đám người Trần Đại Uy, Hồ Phi Tiếu ở binh đoàn Thần Võ cũng chả kém bao nhiêu.
Hiểu My cảm thấy đi chung với cả trăm nam tử như vậy vô cùng, vô cùng bất tiện. Cho nên, cô nàng nói với Lan Thắng Ninh đôi lời từ biệt, hẹn gặp nhau tại Cửu Đầu Xà. Xong rồi thì tóm lấy Lâm Tiểu Hổ từ trên ngựa của Lan Thắng Ninh sang đặt phía trước mình, thúc mạnh gót chân. Con chiến mã màu đen tuyền mạnh mẽ lao đi. Để lại phía sau Lan thượng thư mặt mày ngác ngơ, một đầu đầy hắc tuyến.
- Đại nhân, chúng ta có nên đuổi theo hay không?
Một tên thiết vệ tiến lên hỏi ý. Lan thượng thư nhìn hắn, thở dài.
- Trần sư phụ không muốn chúng ta làm phiền. Dù sao thì cô ấy dẫn Tiểu Hổ ra ngoài là để rèn luyện. Mặc hai người đi thôi.
Nói xong, Lan Thắng Ninh liền cho mọi người chỉnh đốn. Một đoàn người rầm rộ xuất phát. Trước cửa Hoàng Thành, tiếng vó ngựa dồn dập dần xa.
……………………………………………………………………………….
Cửu Đầu Xà là dãy núi lớn nằm ở phía tây, biên giới của Thiên Diệp Quốc và Nam Triêu Quốc. Dãy núi này gồm chín ngọn núi nối nhau, hình dạng hệt như chín cái đầu của con mãng xà với đủ trạng thái khác nhau. Có ngọn nhìn qua như một đầu rắn ngủ say, có ngọn nhìn qua giống như là đầu rắn đang thao thức, lim dim… Riêng Tòa thành bị vùi lắp chính là được phát hiện bên dưới phần cát lún của ngọn núi thứ bảy, tựa như miệng của một cái đầu rắn đang há ra thật to, chuẩn bị nuốt mồi.
Hoàng Thành nằm ở phía Bắc. Muốn đến được Cửu Đầu Xà, phải đi qua một loạt mười thành trì lớn nhỏ khác nhau. Đoàn người của Lan Thắng Ninh ngựa không ngừng vó, nhưng đuổi theo cả chục ngày vẫn không nhìn thấy bóng dáng hai thầy trò của Hiểu My.
Ha ha. Thật ra, Hiểu My mặc dù xuất phát trước nhưng lại đi ở phía sau. Cô nàng mang theo đồ đệ của mình đi đến tòa thành nào cũng đều dừng lại du lịch, tham quan, tìm hiểu nhân sinh thế thái. Lúc nào nổi hứng, mỗ nữ còn dẫn theo đồ đệ hành hiệp trượng nghĩa, diệt ác trừ gian. Cô nàng gọi cái này là giáo dục con trẻ bằng hành động thực tiễn. Tiểu Hổ quả nhiên học hỏi nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã có phong phạm của sư phụ nhà mình.
Một đường đi tới Cửu đầu xà của hai thầy trò thư thái và thú vị vô cùng. Mỗi lần đi ngang qua rừng rậm. Cô nàng lại để chiến mã bên bìa rừng, có ảo thuật của Tiểu Huyễn bảo vệ. Bản thân cô dẫn theo Tiểu Hổ xông vào bên trong rừng rậm, thu thập tài nguyên.
Tiểu Hổ đi theo sư phụ một thời gian, đối với thảo dược nó cũng nhận biết được kha khá. Những thứ này mặc dù hai người bọn họ không dùng tới nhưng có thể mang vào thành đổi lấy bạc. Dược liệu càng quý thì bạc đổi được càng nhiều a. Thêm vào đó, cuộc sống trong rừng rất thú vị. Khát thì ăn trái cây, uống nước suối trong… Lúc đói thì trực tiếp bắt gà bắt thỏ nướng lên. Cả quá trình săn bắt và nhóm lửa này đều là nó một tay của nhóc tự mình thực hiện.
Hiểu My vì muốn huấn luyện chiến lực cho đồ đệ, thỉnh thoảng còn dẫn thằng nhóc đi tìm dã thú. Lúc thì cọp beo, sư tử. Khi thì quăng thằng nhỏ vào bầy sói. Đợi đến khi nào Tiểu Hổ nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay cứu giúp.
Hình ảnh một đứa trẻ tám tuổi cầm cây gỗ lớn lăn xã giữa bầy sói dữ đúng là có chút khó tưởng. Nhưng dưới huấn luyện ma quỷ như thế, khinh công lẫn côn pháp, nội lực của Tiểu Hổ càng lúc càng bền vững, gia tăng. Thêm vào một ít đan dược và linh quả của Hiểu My bồi bổ. Chỉ hơn nửa tháng rèn luyện trôi qua, Lâm Tiểu Hổ đã có thể nhấc Lam Tiêu Côn lên khỏi mặt đất. Tương lai ngập tràn hi vọng.