Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 246: Bảo vật đấu giá của Mai gia

Sự bàn luận của đại biểu lẫn khách nhân tham gia đấu giá không làm ảnh hưởng tới Trần Hiểu My. Mỗ nữ lúc này đang dành sự chú ý của mình cho thiếu nữ mặc váy trắng điểm hoa cúc màu xanh ở khán đài phía bên tay trái của cô. 


Hoài Nhược Lâm mặc bộ chiến bào được đặt may riêng. Tóc búi cao, không cầu kỳ nhưng lại toát lên vẻ tao nhã, nghiêm trang. Theo mỗi cử động nhỏ, mấy chuỗi trân châu dưới chuôi của trâm cài trên mái tóc lại rung rinh. Một đóa hoa màu xanh biếc điểm tô phần tóc trên mép tai, phối hợp với bộ váy trên thân vô cùng phù hợp. Đặc biệt là phong cách trang điểm tập trung vào đôi mắt và cặp chân mày trên gương mặt trái xoan, làm dáng vẻ mềm yếu, mong manh thường ngày được thay thế bằng sự uy nghi, lãnh đạm, khiến cho người đối diện với cô không thể xem thường.


- Chuẩn bị khá tốt. Hiểu My buộc miệng khen ngợi.
Qua vài màn phát biểu mang tính chất tượng trưng. Buổi đấu giá cũng bắt đầu diễn ra. Thứ tự tùy theo sự bốc thăm của các tuyển thủ.


Có tổng cộng năm mươi đơn vị đăng ký dự thi. Điều này có nghĩa, có năm mươi món pháp bảo, vũ khí được đưa ra hôm nay. Hoài Bảo bốc được cái thăm số hai mươi. Không quá sớm cũng chẳng quá muộn. Phụ tử Hoài gia có thêm thời gian chuẩn bị, cũng khá hài lòng.


Hiểu My và ba phu thần bên cạnh mình háo hức nhìn khán giả bên dưới thét gào gọi giá.
Mấy món bảo khí đầu tiên cũng khá tốt. Đao, kiếm, phi tiêu, trường tiên, thiết chùy, ám khí…. Thứ gì cũng có. 


Hiểu My cũng rất nhiệt tình tham gia đấu giá một bộ váy áo màu tím có hoa văn trắng, xen kẻ một ít đường viền xanh. Tên của nó là Tử Hà Bảo Giáp – công dụng a, mặc dù không đến nổi đao thương bất nhập, thủy hỏa bất dung như Áo cà sa của Đường Tam Tạng, kém hơn so với Ngư Long Chiến Giáp của tỷ đệ cô. Nhưng mà nếu mang về giao cho Hà Nguyên đại sư thêm vào chút tài nguyên, đây chính là quà tặng thích hợp nhất cho Trần mẫu. Lam Bình rất thích màu tím a.


Hiểu My bỏ ra một trăm viên tinh hạch cấp bảy, đoạt lấy Tử Hà Bảo Giáp khiến cho tất cả mọi người nơi này đều há hốc mồm, kinh ngạc không thôi.


Phải nói, tại địa ngục Thâm Uyên, tinh hạch yêu thú cấp 6 trở lên đã là hàng hiếm mà nhiều người giành giật. Người có thể nhẹ nhõm bỏ ra một lần một trăm viên tinh hạch cấp bảy mà mắt không chớp, mặt không nhăn… ha ha, không cần nói cũng biết lợi hại đến cỡ nào.


Hiểu My lại lần nữa chứng tỏ bản lĩnh “bơ” của mình. Cô thực hiện đúng với phương châm: “Dù ai nói ngã nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân”. Mắt nhìn Tử Hà Bảo Giáp trên tay, cô không ngừng xuýt xoa, khen ngợi.


- Bộ bảo giáp này đúng đặc biệt. Mềm mại, nhẹ nhàng… khoác lên người mẫu thân của muội, chắc chắn sẽ rất đẹp.
- Phải. Sư mẫu nhất định sẽ thích món quà này.
Hạ Lan Nhật cũng góp lời với cô. 


Lúc hai người này đang đắc ý trao đổi với nhau. Dưới sân khấu, tuyển thủ tiếp theo đã mang theo pháp bảo của mình lên. 
Một tràng pháo tay thật lớn chào mừng. Những người bên dưới khán đài đều vô cùng kích động. 


………………………………………………………………………


- Là Mai gia. Đội tuyển năm rồi giành được quán quân tại đại hội đấu giá của Thiên Thu thành. Một năm điều phối, lãnh đạo nghiệp đoàn Luyện khí, thứ tốt họ có không ít, không biết lần này lại mang đến pháp bảo gì để đấu giá a…


- Phải phải. Ta lần này là dốc hết tài sản mang đến đây, phải mua cho được pháp bảo của bọn họ.
- Ha ha. Người si nói mộng. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào tài lực của bản thân mình mà có thể cạnh tranh cùng mấy đại gia tộc ở đây sao? 


- Đúng thế! Nếu là đồ tốt thật sự, thế nào lại chả thuộc về bốn vị dưới kia. Khi nãy, chỉ là một bộ Tử Hà Bảo giáp mà họ dùng một trăm viên tinh hạch cấp bảy để mua. Đại gia có khác a….
…………………………………………………………………………. 


Vô số thanh âm lọt vào tai của bốn người Hiểu My. Họ chỉ cười, lắc đầu cho qua. Nhưng mà ánh mắt không tự giác vẫn nhìn xuống khán đài, có chút trông đợi vật phẩm đấu giá của quán quân đương nhiệm.


Đại diện cho Mai gia lên sân khấu. Đó là một nam tử có ngoại hình chừng năm mươi tuổi (so với tuổi thật ở xã hội hiện đại). Mày kiếm, mắt sáng. Đuôi mắt có vài nếp nhăn, không những làm nhan sắc xấu đi mà càng tôn thêm sự sâu lắng, sắc sảo của người từng trải. Sống mũi thẳng, bờ môi đầy đặn. Ngũ quan không đẹp như những phu thần của Hiểu My, nhưng dù vậy, vẫn có thể xem là một nam nhân tuấn tú. À, chính xác phải nói là phong độ. Ha ha…


- Tại hạ Mai Ngọc Long, đại diện cho Mai gia, gửi lời chào đến toàn thể quý vị.
Mai Ngọc Long đứng giữa sân khấu, đỉnh đạt cất tiếng.


Hắn là gia chủ kế nhiệm của Mai gia. Trên hắn vẫn còn phụ mẫu tuổi đã cao, dưới gối lại có cả nhi tử lẫn nữ nhi. Cho nên, từ góc độ nào, Mai Ngọc Long luôn buộc bản thân mình phải cẩn trọng, luôn cố gắng phấn đấu làm gương. Dù cho tới tận bây giờ vẫn chưa nhận được chức vị gia chủ đến tay. Nhưng mà điều này vẫn không hề ảnh hưởng đến ý chí kiên định và sự quyết tâm của hắn.


Mai Ngọc Long là một gương sáng. Trên dưới Mai gia học theo hắn, gia tộc dĩ nhiên phát triển không ngừng.


Mai Ngọc Long nói: “Lần tham gia đấu giá hội lần này, chúng tôi mang đến cho các vị một pháp bảo vô cùng đặc biệt. Pháp bảo này mặc dù không phải là bảo khí để chiến đấu, cũng không phải bảo khí phòng ngự. Nhưng mà công dụng của nó thế nào, chỉ cần mọi người tự mình trải nghiệm, không phải càng thú vị hơn sao?”


- Cao tay, quá cao tay. Mai Ngọc Long này không hổ là con cáo già đã thành tinh. Nghệ thuật giao tiếp của hắn đã có thể xứng đáng làm bậc thầy khiến người người tin phục.


Khúc Văn không khách sáo, khen ngợi một câu. Mặc dù có hơi khoa trương, nhưng mà ngẫm lại cũng không sai. Hắn cũng từng dẫn dắt cho các buổi đấu giá nhỏ to. Cho nên, với biểu hiện hôm nay của Mai Ngọc Long, đúng là chỉ có thể dùng hai từ để hình dung. Đó chính là “Chuyên nghiệp”.


Hiểu My cười nhìn Khúc Văn, trong mắt mỗ nữ rành rành mấy chữ: “chúc mừng huynh gặp được đối thủ”. Sự gian xảo và lý lắc trong đáy mắt của cô khiến cho Khúc đại MC trong lòng vui vẻ. Từ lúc đến địa ngục Thâm Uyên này, hắn quá mức im lặng. Chỉ sợ cô sẽ vì thế mà chán nản, không có thiện cảm với mình. (Tội nghiệp cho Khúc huynh. Ai biểu bên cạnh Mỗ nữ nhà ta ai ai cũng là siêu cấp mỹ nam. Người khác biết lấy lòng, huynh cứ hát mãi bài “Tình yêu không lời” thì cứ tự cầu nhiều phúc cho bản thân mới được).


Mai Ngọc Long thấy đã thành công khơi gợi được sự tò mò của nhiều người thì mới tiếp tục lên tiếng.
Hai gia nhân của Mai gia khiêng lên bàn một mâm đỏ thẩm, phía trên phủ vải điều, che đậy vật phẩm đấu giá bên trong. 


Nhưng ngay khi miếng vải bị tháo xuống, nhiều âm thanh gây gắt đã mạnh mẽ trỗi lên:
- Ta có nhìn lầm không, sao giống như một cái bát lớn a?
- Phải phải. Pháp bảo mà Mai gia mang ra đấu giá lần này lại là một cái bát xấu xí. Quá phi lý rồi.


- Lừa dối a… Ta không tin cái bát này là thứ mà ta đã dành toàn bộ sự chú ý trong đấu giá hội lần này.


Một tràng âm thanh phản đối từ cả ba khán đài vang dội tới tai của Mai Ngọc Long. Thế nhưng, vị thiếu gia chủ này vẫn duy trì thái độ trầm ổn, bình tĩnh, tự tin. Tựa như dù trời sập đất rung vẫn không thể nào ảnh hưởng.
Mai Ngọc Long vận nội lực, giọng nói hùng hồn tràn ngập cả hội trường.


- Cái bát xấu xí mà mọi người nói có tên là Thiên Mộc Sinh – được luyện chế từ loại đất vô cùng quý báu chỉ có trong truyền thuyết là Nhưỡng địa thổ. Trong quá trình luyện chế, kết hợp với loại tinh thiết ngàn năm và tinh hạch yêu thú cấp chín đủ bảy loại Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Lôi, Quang. Thêm nữa, quý giá nhất chính là Mộc Châu, kết tinh của mộc thuộc tính vạn năm mới xuất hiện.


Wow – chí bảo! Hiểu My hai mắt sáng rỡ. Nhìn chầm chầm vào cái bát to trên sân khấu. Ba nam tử bên cạnh cũng hứng thú dạt dào.


Đến khi Mai Ngọc Long mang ra một cộng thảo dược héo úa quăng vào thì cả hội trường đúng là òa vỡ. Bởi lẽ, trước mắt bọn họ, cọng thảo dược héo úa sắp chết khi nãy thoắt cái đã tươi tốt, xanh rờn, dào dạt sinh cơ. Quả thật, quá thần kỳ. 
- Năm mươi viên tinh hạch yêu thú cấp bảy.


Khúc Văn không dằn được lòng, ra giá đầu tiên.
- Một trăm viên tinh hạch cấp bảy.
- Một trăm hai mươi viên tinh hạch cấp bảy.
- Một trăm năm mươi viên tinh hạch cấp bảy.


Mấy vị tai to mặt lớn trên hàng ghế đại biểu cũng bắt đầu kêu giá. Bảo vật của Mai gia đưa ra dù không có sức chiến đấu và phòng ngự, nhưng mà khả năng hiệu triệu của nó thì khỏi phải bàn cãi. Nhất là đối với các luyện đan sư hay độc sư như Khúc Văn.
- Năm mươi viên tinh hạch cấp tám.


Khúc Văn nhìn lại giới chỉ không gian của mình rồi lớn tiếng nói.
Hắn lăn lộn tại Phong Linh đại lục mấy mươi năm, chỉ mới vừa tới đại lục Huyền thiên không lâu. So với Hiểu My hay Lạc Vô Trần, tài sản trong túi đúng là kém xa. Nếu vượt quá con số này, Khúc đại MC cũng đành ngậm ngùi từ bỏ.


Năm mươi viên tinh hạch cấp tám, tại địa ngục Thâm Uyên này đã là cái giá trên trời.
Nhưng mà, với nội tình to lớn của các gia tộc, kể cả thành chủ của Thiên Thu Thành, không phải là không theo kịp. Khúc Văn vừa dứt lời, họ đã liên tiếp tranh hơn hơn thua.
- Một trăm viên tinh hạch cấp 8. 


Người lên tiếng là thành chủ Hoa Trọng Lâu. 
- Một trăm mười viên tinh hạch cấp tám.
….
Vài cái giá liên tiếp tung ra. Mai Ngọc Long trên đài đã muốn cười lớn trong lòng. Nhưng mà mặt ngoài vẫn lạnh lùng, trấn tĩnh. Khả năng kiềm chế này, phàm nhân không thể so bì.


Vẻ mặt của Khúc Văn có chút tiêu điều….