Hiểu My làm theo hướng dẫn của Lữ Tuấn. Tất cả mọi người đều nín thở theo dõi. Mỗi lần mỗ nữ đặt xuống một bước chân là một tiếng ầm rõ to vang lên. Sau khi tiến lùi đủ mười hai bước. Một tiếng “kẹt” tựa núi vỡ vang lên. Tiếp theo, cả tám con rồng trên cầu đều động thân. Mắt bọn chúng mở to ra, phát ra những luồng hào quang rực rỡ chiếu về búp sen ở giữa.
Trước sự chứng kiến của chúng nhân, búp sen bằng tinh thạch màu hồng bắt đầu phát ra ánh sáng thần thánh, rực rỡ. Từng cánh từng cánh nở xòe ra, vô cùng huyền bí mà xinh đẹp.
Hiểu My nín thở, nhìn quá trình nở rộ của hoa sen. Mãi đến khi những cánh nằm tận bên trong cũng hé ra. Một ngọn lửa màu xanh hình hoa sen nhỏ bằng lòng bàn tay lơ lửng bay lên.
Ngọn lửa nhỏ bé bập bùng tựa như đùa vui. Lúc ấm áp, ôn hòa, lúc lại phát ra sức nóng như thiêu…. Nó mừng rỡ vì sau mấy vạn năm, cuối cùng cũng có thể một lần nữa xuất hiện trên nhân thế này.
Chỉ có những người từng chìm trong giấc ngủ mê man, dài dằng dặc mới hiểu hết sự cô tịch từ tận tâm hồn mà không có ngôn từ nào có thể diễn tả. Thanh Liên Thần Hỏa – đã gọi là thần hỏa thì dĩ nhiên nó có được linh trí của cá nhân.
Trước khi Hoàng Thần đọa lạc, đã ép buộc Thanh Liên Thần Hỏa thoát ly khỏi cơ thể rồi phong bế tại Ngọc Liên bên trong cung điện. Hắn hi vọng, cùng với sự thức tỉnh của Khí Linh Hư Không Thần Cung là Điệp Y. Thanh Liên thần hỏa cũng có thể tìm được một chủ nhân u tú hơn, mạnh mẽ hơn. Hắn luyến tiếc để những thứ mà hắn quý giá nhất cùng tan biến giữa hư không. Đây là những việc cuối cùng mà Hoàng Thành có thể làm được cho Điệp Y và cho pháp bảo hộ tâm của hắn.
Ngọn lửa màu xanh vừa xuất hiện. Trần Hiểu My lập tức bay lên. Bởi vì cảm nhận được khí tức của “thần” trên người cô, Thanh Liên Thần Hỏa có vẻ chống cự. Nó muốn tự do, nó không muốn bị thu thập rồi bị cưỡng ép nhận chủ như mấy vạn năm trước đây.
Nhưng mà nó đã tính sai. Bởi lẽ khi nó vừa tính trốn đi thì đã bị một luồng sức mạnh thật lớn hấp tới. Hiểu My đâu cho thần hỏa có cơ hội bỏ chạy. Do đó, nhân lúc ngọn lửa nhỏ còn đang vui vẻ vì được thả ra khỏi Hồng Liên, cô đã lập tức lao tới. Dựa theo sự giúp đỡ của Điệp Y, thu lấy nó. Tiếp theo, cả hai rơi vào bên trong tâm sen.
Lúc này, luồng ánh sáng phát ra từ tám con rồng biến mất. Các cánh sen cũng dần khép lại. Nhốt Hiểu My và cả ngọn thần hỏa bên trong.
- Tỷ tỷ….
Tận mắt chứng kiến mọi chuyện xảy ra, Trần Trường An kinh hoảng hét lên.
- Không sao. Chúng ta phải tin tưởng cô ấy.
Lữ Tuấn trấn an mọi người.
Ngoại trừ Liên Vũ cùng Phiêu Phiêu, các nam tử ở trên đài lúc này, không ai không có những mối liên hệ đặc biệt với Hiểu My. Hơn ai hết, họ càng biết rõ trọng trách, gánh nặng của cô. Lữ Tuấn, Lãnh Nguyệt, Hạ Lan Nhật đều có ký ức kiếp trước. Họ rất sợ một lần quá khứ lập lại. Rất sợ một lần nữa phải bất lực, nhìn Hoan Hỉ thần hi sinh bản thân vì chúng chiến tướng, vì đại lục Huyền Thiên.
Lúc này đây, Hiểu My cần nhất là gì? Dĩ nhiên là sức mạnh. Là những thủ đoạn để giữ mệnh, tăng cường thực lực và đối phó với kẻ thù.
Từ nào giờ, Hiểu My chỉ có mỗi Như Ý Côn là bảo khí. Bản thân mỗ nữ tự hào là một người, một côn tung hoàng khắp Huyền Thiên đại lục. Nhưng mà, so với những kẻ khác, lá bài tẩy của cô vốn chẳng có thứ gì. Lúc trước may mắn thu phục được Hư Không Thần Cung. Hiện tại, nếu như càng có thể thu được Thanh Liên Thần Hỏa thì lại thêm một tầng đảm bảo.
Cho nên, chuyện mà các nam tử có thể làm được lúc này đây chính là phải tuyệt đối tin tưởng vào bản thân của Hiểu My và cầu chúc cho cô sớm ngày thu phục được Thần hỏa.
……………………………………………………………………….
Bên trong Ngọc sen. Hiểu My và ngọn lửa màu xanh đang đối diện với nhau. Hiểu My đang bị nó thị uy. Dù cho có Điệp Y đứng ra nói đỡ thì ngọn lửa nhỏ vẫn quyết tâm không phục. Nó phát ra sức nóng càng lúc càng lớn. Khiến cho Hiểu My vô cùng thống khổ. Mùi tóc cháy khét, mùi vải vóc cháy khét rồi cả mùi da thịt cháy khét bắt đầu xuất hiện.
Hiểu My nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng kêu la. Nhưng mà cứ thế này, e là cô sẽ bị nướng chín mất. Thanh Liên Thần Hỏa đúng là đáng giận, không chịu nể mặt một chút nào.
- Không ngờ, đường đường là thần hỏa mà chỉ biết lấy thịt đè người. Ỷ mạnh, hϊế͙p͙ yếu thì có gì hay. Nếu như dựa vào bản lĩnh khác mà ngươi chiến thắng được ta thì ta sẽ hoàn toàn khâm phục. Không những không còn suy nghĩ thu phục ngươi mà ngược lại, còn đền bù cho ngươi thật nhiều đan dược và các món ngon khác nữa. Thiêu đốt ta thành tro, ngươi cũng đâu được lợi lộc gì.
Hiểu My suy nghĩ một lúc, quyết định đổi sang phương thức khác. Dùng sức không được thì dùng kế. Cô không tin là một người sống ở thế kỷ 21 lại thua bởi tâm trí của một ngọn lửa nhỏ bé tại dị giới. Đây không chỉ là vấn đề danh dự mà còn ảnh hưởng đến sự tự tôn của một con người.
- Đúng vậy nha. Thanh Liên Thần Hỏa đã tồn tại mấy vạn năm. Lẽ nào lại cứ ức hϊế͙p͙ một tiểu cô nương vài chục tuổi. Mất mặt, mất mặt vô cùng.
Điệp Y chui ra khỏi Hư Không Thần Cung, đứng một bên châm ngòi thổi gió, hỗ trợ Hiểu My.
Thanh Liên Thần Hỏa thấy cả hai nữ nhân này đều chung nhất ý kiến thì bắt đầu dao động. Lẽ nào nó thiêu đốt tiểu nữ nhân này là sai rồi? Đang lúc phân vân, lại nghe Điệp Y tiếp tục công kích:
- Dùng sức mạnh có thể khiến người khác chịu thua. Nhưng nếu chịu dùng cơ trí sẽ khiến người khác hoàn toàn khuất phục. Không lẻ Hỏa Thần không muốn thấy vị cô nương này cam bái hạ phong, chấp nhận bản thân không xứng để thu phục người hay sao?
Ngọn lửa nhỏ dao động thật rồi. Nó đang đấu tranh tư tưởng. Đúng là đem một nữ nhân như hoa như ngọc đốt thành tro thì không hay cho lắm. Dù sao, nó làm bạn với Hoàng Thần không ít năm, cũng nên biết thương hoa tiếc ngọc một chút mới phải đạo.
Cuối cùng, Ngọn lửa nhỏ cũng quyết định buông tha cho Hiểu My. Nó không tiếp tục hành hạ cô mà quyết định khảo sát bản thân cô.
Bởi vì chưa có khế ước, hai bên chưa thể dùng ngôn ngữ để trao đổi. Cho nên, biện pháp mà hỏa thần nghĩ ra là “xem trộm” ký ức của mỗ nữ nhân.
Hiểu My vừa mới được giải thoát khỏi những đau đớn và cảm giác bị hỏa thiêu thì thấy trước mắt chói lóa một màu xanh. Sau đó, cả người mất đi tri giác.
Trong thức hải của Hiểu My lúc này, hình ảnh một ngọn lửa hình hoa sen màu xanh dập dềnh trôi. Thanh Liên Thần Hỏa thu lại toàn bộ khí tức của nó, giống như một người khách lữ hành, du lịch qua từng miền ký ức của mỗ nữ nhân.
Nó kinh ngạc nhìn thấy hình ảnh sinh hoạt của bản thân cô từ lúc còn ở thế kỷ thứ hai mươi mốt. Thấy nhân loại ăn mặc phi thường kỳ quặc, sống trong những cái hộp đa dạng loại hình, lúc ra ngoài thì lại chui vào bụng của những con quái vật cứng ngắt, vô tri, phát ra hơi thở hôi thối và những luồng khói đen dày đặc.
Các hình ảnh cứ lần lượt xuất hiện. Ngọn lửa nhỏ nhìn thấy Hiểu My sống tại sơn cốc. Người khoác da thú, vẻ mặt rạng rỡ tươi cười. “Nữ nhân này đúng là tự tìm niềm vui cho bản thân mình.” – Nó thầm đánh giá một câu không mặn không nhạt.
Đan Viên – Tứ Thần Sơn – bảy năm trời đằng đẵng…. Vô lo, vô nghĩ.
Đại hội giao lưu. Huyết tinh nhuộm đỏ, chứng kiến Thái Thiếu Nam trúng độc, hôn mê.
Thần Võ Binh Đoàn – bằng cái tâm, cái tình của mình thu phục chúng nam nhân. Xây dựng được một lực lượng hùng mạnh, đoàn kết tất cả mọi người….
………………………………………………………………………….
Thanh Liên Thần Hỏa vô cùng hiếu kỳ trước những kỷ niệm đáng nhớ của Trần Hiểu My. Không biết, từ lúc nào, nó bắt đầu cảm nhận được, trên người của cô có một loại sức mạnh khiến cho nó không thể không cảm phục.
Tương tự với chủ nhân trước đây của nó là Hoàng Thần. Ngọn lửa nhỏ “nhìn” thấy ở Hiểu My là một sự giản đơn, trong sáng. Sống phóng túng vô tư nhưng thật trọng tình trọng nghĩa. Yêu thích tự do, không bị trói buộc bởi giáo điều.
Quan trọng nhất, trên người của Hiểu My không có hơi thở tự tư tự lợi. Không có sự điên cuồng với quyền lực. Nó cảm thấy, nhân sinh của cô nàng này đúng là đơn giản và cũng khá thú vị. Nếu có thể ở bên cạnh một người như thế, cũng không phải là chuyện xấu, có thể chấp nhận được.
Thanh Liên Thần Hỏa đã xiêu lòng.
Lúc Ngọn lửa nhỏ từ trong thức hải của Hiểu My ra ngoài. Bản thân cô lại tiếp tục trải qua một trận choáng váng, quay cuồng. Ý thức dần phục lại.
Nhìn ngọn lửa xanh biếc hình bông hoa sen trước mặt, rồi lại hướng về phía Điệp Y, Hiểu My lên tiếng:
- Thế nào?
- Tạm ổn. Nếu như cô có thể thuyết phục được nó thì việc ký khế ước là không thành vấn đề.
Hư Không Thần Cung đã nhận chủ. Điệp Y có thể bí mật giao tiếp Hiểu My mà không ai phát hiện ra. Nhìn thấy chủ nhân của Thần cung có cơ hội thu phục pháp bảo hộ tâm của Hoàng Thần, bản thân Điệp Y hết sức vui mừng.
Tiếp theo, Hiểu My giở tất cả thủ đoạn miệng lưỡi, hướng về phía “ngọn lửa nhỏ” dụ dỗ.
Gần một canh giờ sau, ngọn lửa nhỏ cũng hài lòng, đồng ý ký khế ước với chủ nhân mới của mình.
Nhờ có Điệp Y giúp đỡ, quá trình ký khế ước diễn ra rất thuận lợi. Hiểu My cảm nhận được trong cơ thể, có một luồng khí ấm áp lưu chuyển. Tự quan sát bản thân, cô kinh ngạc nhìn thấy trong thức hải của mình, Một đóa hoa sen xanh bé nhỏ dập dềnh trôi. Đây chính là bản thể của Thanh Liên Thần Hỏa. Ngọn thần hỏa thuộc về riêng bản thân cô. Pháp bảo hộ thân mới của cô.
Từ nay, bản thân cô không cần phải vay mượn Thần Hỏa Phượng Hoàng nữa rồi. Ha ha.