Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 231: Pháp bảo của Hoàng Thần

Hư Không Thần Cung đích thực là thần khí chuyên để đối phó với các vị thần. Đáng tiếc, để có được một thần khí như thế này, cái giá phải trả đúng là không thể nào tưởng tượng được.
Hiểu My vì chuyện này mà càng thêm trân trọng, yêu quý thanh thần cung này.


Trong không gian hư ảo, Điệp Y và Trần Hiểu My tích cực luyện tập. 
Thời gian chầm chậm trôi qua. 


Không biết bao lâu sau, Hiểu My cuối cùng cũng có thể điều khiển thuần thục Hư Không Thần Cung. Chỉ cần một ý niệm của cô, kình lực từ Thần Cung phát ra có thể hóa thành bất cứ hình dạng mà cô muốn. Thiên Long, Thiên Hổ, Thần Phượng, Kình Sa, mũi tên… thậm chí có cả cỏ hoa hay bất cứ thứ gì mà mỗ nữ nghĩ tới.


Điệp Y nhìn thấy quá trình luyện tập của Hiểu My cũng kinh ngạc vô cùng. Bởi lẽ, kình lực hóa hình của Hiểu My còn lợi hại hơn cả so với Hoàng Thần – chủ nhân thật sự của thanh thần cung này. Sau một hồi ngẫm nghĩ. Điệp Y quy kết lại, nguyên nhân chính, có thể là do Hiểu My sở hữu một thần lực phi thường cùng một linh hồn thanh thoát, không vẩn đục.


Nếu như Hiểu My biết được trong mắt Điệp Y, cô được đánh giá cao như thế thì sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm. Chẳng qua, mỗ nữ chỉ hơn người ở chỗ là thần kinh thô, vô phế vô tâm chứ “tâm hồn thanh thoát” nỗi gì. Nhưng mà đối với rất nhiều người thì khuyết điểm cũng chính là ưu điểm. Ha ha.


Sau khi Hiểu My kết thúc quá trình luyện tập của mình. Điệp Y bước tới chúc mừng, ánh mắt ngập tràn hi vọng. 
Điệp Y nói: Chàng ấy còn có một pháp khí tùy thân là Vô Ảnh Kiếm. Nếu có thể phối hợp với Hư Không thần cung này thì có thể tự xưng dưới gầm trời không địch thủ a.


- Tiền bối, Vô Ảnh Kiếm bây giờ đang nằm trong tay Nhị sư huynh của ta. Chúng ta cũng vừa mới lấy được trong căn phòng trước đó thôi.


- Ha ha ha. Đây đúng là duyên phận. – Điệp Y nghe nói thì sảng khoái cười. Trên gương mặt tuyệt sắc cũng sáng lên một phần, không còn sầu lụy, bi thương như lúc đầu xuất hiện.
- Tiền bối, tiếp theo chúng ta phải làm gì?


- Mặc dù cung điện này là pháp bảo của chàng. Nhưng mà bây giờ nó đã trở thành một bộ phận của địa ngục Thâm Uyên. Thôi thì cứ để lại cho hậu nhân làm nơi tôi luyện. Nhưng mà, trước khi rời khỏi, chúng ta cần phải lấy được một thứ nữa. Theo ta suy đoán, chàng ấy chắc chắn sẽ đặt nó trong tòa cung điện này. Có nó, cô sẽ hùng mạnh hơn.


Hiểu My nghe nói thế thì gật đầu. Tiếp theo, Điệp Y lại hóa thành một luồng khí trắng, trở về trong Hư Không Thần Cung. 
Một vầng hào quang hiện lên, đưa Hiểu My trở lại căn phòng ngập tràn hoa cỏ. 


Khi cô mở mắt ra, đã thấy bản thân đứng cạnh bên Thạch đài. Xung quanh là ba người Lữ Tuấn, Khúc Văn cùng Hạ Lan Nhật vẻ mặt sốt sắng, nhìn cô đầy lo lắng. 
- Muội không sao. – Hiểu My cười trấn an họ.
- Chúc mừng muội đạt được pháp bảo. – Ba nam tử đồng loạt thốt lời.


- Đa tạ. – Hiểu My nhìn hình xăm cánh cung bạc nho nhỏ trên cổ tay trái, vui vẻ cất tiếng.
Tiếp theo, một nhóm bốn người lại càn quét cánh đồng thảo dược, độc dược này thêm một lần rồi mới trở lại với “đại lộ đặc biệt”, tiếp tục vừa cạy mở tinh thạch, vừa tiến đến lối ra. 


……………………………………………………………………………….


Cũng trong thời điểm này. Tại một thông đạo khác, Trần Trường An, Lạc Vô Trần và Vũ Phiêu Phiêu đang dẫn đầu một nhóm người tầm bảo tiến lên. Nhưng mà, so với sự “ưu đãi đặc biệt” dành riêng cho nữ chính xuyên không, thông đạo bên đây lại chẳng bình yên mà ngập tràn khí tức tử vong, nguy hiểm.


Ba người Trần Trường An đi trước. Mặc dù bọn họ có thể giải quyết không ít phiền phức, chướng ngại trên đường. Nhưng mà vẫn còn một số ít người không may mắn tránh thoát số phận bi thảm, trở thành thi thể giữa đường đi.


Cánh cửa đầu tiên xuất hiện, Lạc Vô Trần cùng Trường An phối hợp mở ra. 


Căn phòng này bày trí rất đơn sơ. Giống như là một chỗ nghỉ ngơi với giường đá, bàn bát tiên và mấy cái ghế nhỏ xung quanh. Có điều, những thứ đồ trang trí khác đều vỡ nát, chẳng còn nguyên hình nguyên dạng do năm tháng hoặc cũng có thể do sự hủy hoại của bàn tay những người tầm bảo trước đây. 


Cả căn phòng hiện lên một sự bề bộn đến thảm thê. Cũng may, trên vách tường thạch động này vẫn còn sót lại vài viên tinh thạch be bé, chìm sâu vào trong đá, phát ra ánh sáng le lói thu hút sự chú ý của chúng nhân.


Trường An chỉ nhìn thoáng qua, sau đó, ánh mắt của hắn dừng lại tại một góc nhỏ trong phòng.
- Sư đệ cẩn thận.


Trong tiếng nhắc nhở của Lạc Vô Trần, Trường An chầm chậm tiến lại gần mục tiêu đã định. Trên mặt đất, một lư hương nhỏ, sứt mẻ, cũ rích, ám đầy tro bụi nằm lăn lóc. Từ hình dáng đến kích thước bên ngoài, có lẽ, nó được dùng để đốt huân hương.


Trường An cúi xuống nhặt lên. Vẻ mặt lạnh tanh, không nhìn ra một tia cảm xúc.


Những người đứng bên ngoài quan sát, chỉ nhìn thấy cái vật xấu xí trên tay vị Á nhân tóc trắng thì trong lòng cũng khẽ khinh thường, cười nhạo. Trong mắt bọn hắn, cái lư hương tàn tạ này không sánh bằng một gốc linh dược phổ biến hay một viên thạch đang được khảm phía trên giường ngủ trong phòng.


Có lẽ, chính vì vẻ ngoài xấu xí của Lư Hương này mà những người tầm bảo trước có vào đấy cũng bỏ qua. Cuối cùng thì được lợi cho Trường An. Đệ đệ của Hiểu My dù trên mặt cảm xúc chẳng lộ ra, nhưng trong lòng hắn thì đang vô cùng kích động. Hắn có thể thập phần khẳng định. Thứ hắn vừa nhặt được chính là chí bảo. Đợi ra khỏi bí cảnh này, nhất định phải hảo hảo quan sát kỹ một phen.


Khi Trường An cùng Lạc Vô Trần và Vũ Phiêu Phiêu đi khỏi. Đa phần những người tầm bảo cũng quay gót theo bọn họ. Đây là những kẻ cầu được che chở để sớm thoát khỏi Cung điện kỳ bí này. 


Nhưng cũng có một ít kẻ khác thì ùa vào trong phòng, lục tung mọi thứ một lần nữa, hi vọng tìm thấy vài thứ có giá trị để không uổng một phen mạo hiểm của bản thân.


Có điều, khi bọn họ quay ngược trở ra, trước mặt chỉ là một lối đi vắng ngắt vắng ngơ, nào còn thấy bóng dáng của đám người Trần Trường An khi nãy.
Haiz…. Tham lam phải trả giá thật nhiều.


Căn phòng tiếp theo với hai cánh cửa bằng tinh thiết nặng nề khép chặt. Lần này, cả ba người Trường An, Vô Trần cùng Phiêu Phiêu hợp sức mở. 


Lạc sư huynh vì luyến tiếc sư đệ nên phút cuối không cùng đồng hành với Lãnh Nguyệt mà theo bọn người Trường An. Nhờ thế mà tại căn phòng thứ hai này, hắn đã tình cờ “nhặt” được một pháp bảo mà ai cũng khó lòng tưởng tượng được.


Vốn dĩ, Lạc Vô Trần ngoài nhiệm vụ là “quân sư tâm kế” của Hoan Hỉ thần, hắn còn là một tài tử, có yêu thích rất nhiều với thư họa, điển tịch từ cổ chí kim. 


Khi cánh cửa thiết được mở ra, mọi người sững sờ nhìn một phòng toàn những bức tranh thủy mặc được vẽ trên da yêu thú xuất hiện ở khắp nơi. Có bức được treo lên tường, có bức thì đặt trên bàn. Trong đó, cũng có không ít bức tranh bị quăng bừa trên mặt đất, bên trên đầy những dấu chân người, dưới lớp bụi mù vẫn hiện lên rất rõ.


Đa phần, mấy người sống tại địa ngục Thâm Uyên này, mấy ai rảnh rỗi mà nghĩ tới chuyện ngâm thơ, vẽ tranh… Trong mắt bọn họ, mấy cuộn da thú này giống như đồ vật bỏ đi, chẳng có chút ích lợi nào cụ thể.


Nhưng mà, Lạc Vô Trần sau một hồi cẩn thận quan sát, phát hiện mớ tranh này, ngoại trừ những tấm bị mục nát, còn lại đúng một tấm nguyên vẹn. Không phải tranh sơn thủy, cũng chẳng vẽ ảnh mỹ nhân… Giữa bức tranh chỉ có một chữ thư pháp rõ to, khí thế dâng trào tựa thiên quân vạn mã xuất chinh diệt giặt.


Lạc Vô Trần nhìn chăm chăm vào chữ “Tinh” lẳng lặng ở đó mà lòng dậy sóng. Hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh ẩn dấu bên trong cơ thể đang được thúc giục sục sôi. Mặc dù rất muốn tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra. Nhưng mà hoàn cảnh hiện tại không cho phép. Cuối cùng, hắn đành hướng bức tranh về phía đám người Trần Trường An, trên mặt đầy những ý cười.


- Hảo bút pháp. 
Trường An thật lòng khen ngợi khiến đám người tầm bảo bên cạnh cũng cho rằng đây là một bức thư pháp không hơn. 
Cảm thấy thái độ của bọn họ đúng với dự đoán của mình. Lạc Vô Trần bèn thu hồi bức tranh, cho vào tay áo, thực chất là bỏ vào giới chỉ không gian.


………………………………………………………………………….


Ha ha. Thật ra, cần phải chúc mừng cho hai sư huynh đệ của Trần Trường An. Hai thứ đồ “bỏ đi” mà họ nhặt được trong các căn phòng này đều là báu vật vô giá, nếu không, Hoàng Thần cũng đã chẳng đặt nó trong cung điện này. 
Đầu tiên, phải nói tới chiếc Lư hương sức mẻ. 


Đây chính là Thiên Linh đỉnh – được xem như bảo khí siêu cấp dùng để Luyện đan.


Vấn đề là muốn Thiên Linh đỉnh này hiển thị ra chân diện thực của nó thì phải làm cho nó nhận chủ. Mấy vạn năm trước, Hoàng Thần tuy có được Thiên Linh Đỉnh nhưng lại không có thiên phú về luyện đan. Vì thế, dù ông có dùng nhiều biện pháp khác nhau thì kết quả vẫn là thúc thủ vô sách, nhìn Thiên Linh đỉnh vẫn cứ trơ ra. Trong lúc tức giận, Hoàng Thần quyết tâm biến nó thành lư hương đặt ở trong phòng xả hận.


Phòng tranh khi nãy chính là nơi Hoàng Thần cất giữ những bức tranh mà ông tự họa. Đa phần đều là chân dung của Điệp Y hoặc những kỷ niệm đẹp mà hai người cùng trải qua, những nơi phong cảnh hữu tình mà hai người từng đi qua khi còn trong giai đoạn tình nồng ý mật.


Riêng bức tranh thư pháp với duy nhất một chữ “Tinh” mà Lạc Vô Trần cầm trên tay cũng là một pháp bảo mà ông ta đoạt được từ kẻ thù. Một chữ “Tinh” này ẩn chứa sức mạnh càn khôn. Nghe đâu, người nào có thể khám phá ra bí mật của nó thì có thể trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, tiếp cận được huyền cơ thiên địa….


Có điều, mặc dù Hoàng thần đoạt được kỳ ngộ nhưng mà với trình độ đầu óc đơn giản lại không thể nhìn thấy được những biến ảo, kỳ diệu trong đó. 
Cuối cùng, người được lợi lại chính là Quân sư tâm kế của Trần Hiểu My.