Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 223: Liên Thế Hào

Lãnh Nguyệt đối diện với Liên Thế Hào, đã cởi bỏ mặt nạ bằng ngọc, để lộ ra nhan sắc yêu nghiệt còn hơn cả nữ nhân. Hắn khẽ câu khóe môi, nhìn Liên lão, nhàn nhã nói:


- Đây chỉ là chuyện nhỏ. Chúng ta có cơ hội quen biết với Liên Vũ, đây xem như duyên phận. Liên lão không cần phải khách sáo làm chi. Nhưng không biết, Liên gia bây giờ, ngoài Liên lão đây, còn có người nào cần phá giải tâm ma? Nhân lúc còn ngụ tại đây, huynh đệ chúng ta cũng tiện tay giúp đỡ.


Liên lão gia tử nghe Lãnh Nguyệt nói vậy, trong lòng rất cảm kích. Tuy nhiên, đáp lại đề nghị phi thường tốt đẹp của ba người Trần Trường An, lão lại thở dài: 


- Đa tạ ý tốt của ba vị. Tiếc là, đến đời này của Liên gia cũng chỉ còn lại bốn người chúng ta. Liên Gia trước giờ là độc đinh. Mỗi thế hệ chỉ có một nhi tử duy nhất để kế thừa hương khói cho liệt tổ liệt tông. Ngoài bản thân ta, Liên gia cũng không còn ai có thể bị quấy phá bởi tâm ma. Đây là an ủi nhưng cũng là bất hạnh.


- À, ra vậy. Thế Liên lão có bao giờ nghĩ tới là do hoàn cảnh tại địa ngục Thâm Uyên này mà ảnh hưởng đến đường con nối dõi của Liên Gia hay không? Biết đâu, khi rời khỏi nơi đây thì con cháu lại đầy đàn, gia đình càng ngày càng thịnh vượng.


- Không nói giấu gì ba vị. Thứ nhất, không thể nói tới việc dân cư tại Địa Ngục Thâm Uyên có thể rời khỏi đây. Thứ hai, vạn nhất một ngày có thể, chúng ta cũng chẳng thể ly khai. Tổ huấn của Liên gia căn dặn, tộc nhân phải đời đời trụ lại tại Huyền Thành, chờ chủ nhân xuất hiện.


Ba người Lãnh Nguyệt nghe được điều này, đưa mắt nhìn nhau. Nội dung buổi nói chuyện càng lúc càng gần với mục đích điều tra của bọn họ.
Trần Trường An vội nói: 


- Chúng ta trước khi đến Huyền Thành, từng nghe nói, tại nơi này Liên Gia cùng Hồng Gia là hai địa đầu xà, cạnh tranh quyết liệt. Mặc dù đây là ân oán hai nhà, nhưng không biết thế lực Hồng Gia thế nào? Dù sao chúng ta cũng trong lúc vô tình cũng có chút hiểu lầm với bọn họ. Nên tìm hiểu rõ ngọn nguồn cũng tiện cho giải quyết mâu thuẫn trước sau.


Liên Lão nghe nói tới Hồng Gia thì nhíu mày. Thật ra, chuyện ân oán này cũng kéo dài nhiều đời. Nếu muốn nói rõ ràng, không thể tóm gọn trong một hai câu.


Liên Gia và Hồng Gia cùng ngụ tại Huyền Thành gần hai vạn năm. Gốc rễ sâu xa, mâu thuẫn chồng chéo lên nhau. Nhưng chỉ đến đời của lão thì hai bên mới hoàn toàn vạch mặt. 


Liên Gia tuy độc đinh. Nhưng mỗi một thế hệ đều là kỳ tài kinh thương. Liên Thế Hào còn có chút năng khiếu về võ công, thời gian càng lâu càng dài, thì tâm ma càng ảnh hưởng, tích tụ dày thêm. Từ lúc tin tức lão bị tâm ma quấy rối tỏa ra thì Hồng Gia bên kia bắt đầu điên cuồng lấn át, trong tối ngoài sáng đều muốn thôn tính Liên gia. Thêm vào đó, Liên Khải Minh và Liên Vũ đều không giỏi võ công. Điều này khiến cho Hồng gia bọn họ càng có thêm tự tin cao độ…


- Vậy chủ nhân của Liên Gia ở đâu, mọi người không cầu chủ nhân giúp đỡ hay sao?


Liên Thế Hào nghe được câu hỏi của Trần Trường An. Khuôn mặt già nua đăm chiêu suy nghĩ. Lão đắn đo, không biết có nên mang bí mật của gia tộc kể ra cho người ngoài. Nhưng mà trong ấn tượng của lão, ba nam tử trước mặt, linh khí quanh thân, khí khái phi phàm, ắt hẳn không phải người thường. Rất có thể bọn họ đến từ thế giới bên ngoài Thâm Uyên địa ngục. Nói ra thế này, có thể là mạo hiểm, nhưng cũng có thể là cơ hội duy nhất trong đời. Thôi thì, cứ buông tay, một lần đánh cuộc.


Sau khi cân nhắc một hồi. Liên Thế Hào giọng trầm trầm lên tiếng:


- Không dám dối gạt ba vị. Chủ nhân của chúng tôi là Hoan Hỉ Thần, đã ngã xuống từ hai vạn năm trước. Chúng tôi đang đợi là chuyển thế của người. Thời điểm ước hẹn đã tới. Chỉ mong sớm ngày gặp được thần. Bằng không, chúng tôi dù chỉ còn một hơi tàn, cũng nhất quyết không rời khỏi Huyền Thành.


- Rất tốt. - Lãnh Nguyệt cười nói. - Nếu Liên lão đây đã quyết tâm như thế, vậy sau khi khỏe hẳn. Lão lập tức thu dọn, sau đó mang theo tộc nhân của mình đến Bảo Mệnh thành. Lộc Gia cũng sẽ đến đó. Chúng ta sẽ đưa mọi người rời khỏi Địa ngục Thâm Uyên.
- Các vị là….. 


Liên Thế Hào kích động đứng lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về ba vị siêu cấp mỹ nam. Trong đầu ầm ầm như pháo nổ. Lẽ nào, bọn họ là….
- Như lão đoán. Ha ha…. 


Liên Thế Hào có được đáp án như mong đợi. Lão lệ phút chốc tràn mi. Đôi chân già nua của lão quỳ sụp xuống đất, phát ra một âm thanh vang dội.
- Liên Thế Hào… bái kiến các vị tướng quân.
……………………………………………………………………….


Sau khi nói chuyện rõ ràng với Liên Thế Hào. Ba người Trần Trường An quay lại Thính Vũ Lâu. Dù lão gia tử có ý dành hẳn một nơi ở rộng rãi, tốt nhất trong Dưỡng Tâm Cư cho bọn họ, nhưng mà Lạc Vô Trần đại diện cho các huynh đệ, khéo léo chối từ. 


Liên lão thấy ba vị đại năng này có thể gần gũi với tôn tử của mình thì hạnh phúc ngập tràn. Tương lai Liên gia, không cần lo lắng nữa.
Tiễn bước nhóm người Trần Trường An. Liên Thế Hào lập tức cho gọi đám người Liên Khải Minh và Tần thị.


Chưa đầy nửa khắc, đôi phu thê này đã có mặt. Nhìn thấy lão gia tử hoàn toàn mạnh khỏe, cả hai vô cùng mừng rỡ.
- Phụ thân. Ngài đã thật sự khỏe hẳn rồi sao?
- Phải. Nhờ ơn của ba vị ân công, ta đã khỏe hẳn.
Liên Lão nhìn con trai, con dâu, tâm trạng hoan hỉ, tiếp tục nói:


- Khải Minh. Nhược Lan. Ta có hai chuyện cần giao phó cho hai con. 
Tần Khải Minh cùng Tần Nhược Lan đồng thời lên tiếng: Phụ thân, xin cứ nói.


- Trong một tháng. Ta muốn hai con mang toàn bộ tài sản của Gia tộc đổi hết thành vàng bạc, châu báu. Giải tán người hầu, chỉ giữ lại những kẻ tuyệt đối trung tâm. Chúng ta sẽ đến Bảo Mệnh Thành.
- Phụ thân! Lẽ nào gia tộc chúng ta sẽ định cư tại Bảo Mệnh Thành?


Liên Khải Minh sợ hãi thốt lên. Nhưng đối diện với hắn, Liên lão gia tử thái độ vẫn vô cùng ung dung, bình tĩnh.


- Khải Minh. Con cứ yên lặng làm việc mà ta giao. Cố gắng đừng để tin tức lộ ra bên ngoài quá nhiều. Bề ngoài, cứ để mọi người hiểu lầm là Liên Gia chúng ta chuyển đến định cư tại Bảo Mệnh Thành. Nhưng mà hai con và cả Liên Vũ cần phải rõ ràng, chúng ta tới đó là để rời khỏi Thâm Uyên Địa Ngục.


Liên Khải Minh và Tần Nhược Lan trố mắt nhìn nhau, không tin vào điều mình nghe được.
Mãi một lúc sau, nhi tử của Liên lão gia tử mới có thể kéo về lại ba hồn bảy vía, tìm được thanh âm bị thất lạc của chính mình. 


- Phụ thân. Nhưng mà nếu đổi hết tài sản của chúng ta thành tiền tài, châu báu, lại giải tán gia đinh, chúng ta làm thế nào để vận chuyển khỏi Huyền Thành mà không tạo ra sự chú ý. Không nói tới Hồng gia, bọn trộm cướp nhất định sẽ nhân cơ hội này mà đánh chủ ý lên gia tộc chúng ta.


- Chuyện này, tự ta sẽ có cách. Các con chỉ cần mang đồ đến chỗ ta là được. À, nhưng mà ta phải nhắc nhở hai con. Tuyệt đối không làm giàu cho Hồng gia. Bọn người này làm việc bất chấp thủ đoạn. Thế lực của họ càng mạnh, chỉ càng làm cho Huyền Thành đảo lộn, người vô tội liên lụy mà thôi.


Liên Thế Hào giọng nói nhàn nhạt. Lão khẽ vuốt chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay. Đây là món quà mà Nguyệt tướng quân vừa tặng khi nãy. Giới chỉ không gian này, tại Địa Ngục Thâm Uyên còn không có mấy kẻ nhận ra.
Liên Khải Minh và Tần Nhược Lan: “Dạ, phụ thân!”.


…………………………………………………………………………
Thính Vũ Lâu.
Trong khách phòng mà Liên Vũ chuẩn bị, ba người Trần Trường An đang nói chuyện với nhau.


- Lãnh đại ca. Liên gia và Lộc gia, khi trước bọn họ là gia thần dưới trướng tỷ tỷ, nhưng mà nhiệm vụ cụ thể của họ là gì?


Lãnh Nguyệt im lặng không trả lời. Bởi vì chính hắn cũng không mấy rõ ràng. Hắn của hai vạn năm trước là người khá lạnh lùng, ngoại trừ bản thân Hoan Hỉ thần, những chuyện râu ria bên lề, Nguyệt Tướng Quân hiếm khi nào hỏi tới.


Lúc này, chiếc vòng trắng trên tay của Trần Trường An lóe lên. Tiểu Bạch xuất hiện trên mặt bàn trải gấm màu vàng nhạt. Thân thể của nó đong đưa, cái đầu tam giác di động trước mặt đệ đệ của Hiểu My, giọng khàn khàn biếng lười cất tiếng.


- Ha ha. Chuyện này phải hỏi ta. Mấy vị tướng quân này ngoại trừ chiến đấu và sở trường của mình ra, bọn họ cũng ít khi nhúng tay vào chuyện gia sự của chủ nhân. 


Liên Gia từ hai vạn năm trước đều độc đinh. Đây là do tổ tông của Liên gia tự nguyền rủa chính bản thân mình để thể hiện lòng trung với Hoan Hỉ thần. Bọn họ nắm trong tay toàn bộ mạch máu kinh tế, tài sản của thần, vì thế, tuyệt đối không để xảy ra bất cứ sai sót nào xuất phát từ chính tộc nhân của họ. Đổi lại, mỗi thế hệ của Liên gia đều là kì tài kinh thương thật sự. Khả năng của họ có thể Phú khả địch quốc, rất được chủ nhân trọng dụng, tạo điều kiện để phát triển tiềm năng.


Lộc gia thì thay mặt cho Hoan Hỉ Thần, quản lý toàn bộ về Đan và Dược của đại lục Huyền Thiên.


Ngoài ra, còn có một gia tộc nữa, chuyên về quản lý pháp khí cho chủ nhân. Bọn họ là Hoài gia. Cũng bị lưu đày đến Địa Ngục Thâm Uyên, chỉ là không biết nơi nào, không biết có đổi tên, đổi họ hay vẫn là Hoài gia như cũ.


Tiểu Bạch huyên thuyên một hồi, bộ dáng thập phần đắc ý. Hai con mắt màu xanh biếc sáng lấp lánh. Rõ ràng nó đang trông đợi mọi người khen ngợi, vuốt đuôi.


- Tiểu Bạch. Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi sao. Từ Lúc vào địa ngục Thâm Uyên tới giờ. Ngươi cứ ngủ mê. Ta còn tưởng ngươi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Giọng nói mỉa mai của Lãnh đại gia cất lên. Tiểu Bạch hừ hừ nói:


- Dù ta là thần thú, nhưng mà đã là xà thì phải lột xác. Giai đoạn này trùng hợp rơi vào giai đoạn chuẩn bị lột xác của ta. Cho nên ta ngủ say. Chuyện này có gì lạ?