Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 220: Biến cố bất ngờ

Cuối con đường lụa đỏ là một sân khấu nhỏ. Giữa sân khấu, Lữ Tuấn đứng đó, thân ảnh màu xanh dưới cổng tròn bán nguyệt kết từ lụa và hoa hồng hai màu đỏ trắng càng thêm nổi bật, tiêu sái. Gương mặt hồng hào, hạnh phúc in rõ trên khóe môi. 


Phía sau hắn, hai phù rễ là Đỗ Minh và Thái Thiếu Nam tư thế cũng xuất sắc, phi phàm. Tổ hợp ba người này nếu xuất hiện ở hiện đại, có thể càn quét, đè bẹp tất cả các nam thần Kpop làm đình làm đám tại Châu Á chứ chẳng chơi.


Bên dưới sân khấu, nhiều hàng ghế được xếp ngay ngắn chỉnh tề, phân biệt thành hai khu vực. Mỗi chiếc ghế đều được bọc vải màu tím nhạt. Phía sau được thắt một đóa hoa lụa trắng to đùng, vừa sang trọng lại mang hơi thở của thế kỷ 21, 22. 


Phụ mẫu Hiểu My, Ngạo Thiên Quân cùng nhóm người Vô Cực Tử, Hà Nguyên Đại Sư, Vô Tâm đại sư cùng Đông Phương Nhược đại diện cho họ nhà gái ngồi một bên.


Ngũ đại trưởng lão và những thành viên nòng cốt khác của Lữ gia ngồi một bên. Tất cả đều đợi mong thời khắc thiêng liêng nhất của chủ nhân thật sự của Huyền Thiên Đại Lục.


Đỗ Minh và Phương Tình là vừa ra ngoài làm nhiệm vụ trở về, được tin Hiểu My cùng Lữ Tuấn đính hôn nên nằng nặc đòi theo đến đây. Thái Thiếu Nam cảm thấy hắn nợ hai người này rất nhiều nên cũng kiên quyết đi theo. Có điều, Hiểu My không thông báo cho đám người Thiên Vũ cùng binh đoàn Thần Võ. 


Dù sao, cô thấy chuyện đính hôn cũng là chuyện của cá nhân mình. Cô không muốn ảnh hưởng đến quá nhiều người. Chỉ cần phụ mẫu đại diện là được. Chỉ là không ngờ, phụ thân lại báo cho nhị thúc, rồi nhị thúc lại báo cho Vô Cực Tử, cứ thế mà xuất hiện thêm “mấy vị đồ đệ” đức cao vọng trọng, chấn động cả bờ nam.


Hiểu My tiến tới cạnh bên cổng hoa. Lữ Tuấn hạnh phúc, nắm lấy tay của cô đứng vào vị trí trung tâm. Sau lưng họ, phù dâu và phù rễ đứng hai bên. Một bức tranh mỹ sắc giai nhân khiến mọi người hăng say chiêm ngưỡng. 


Hôm nay, Lữ Tuấn mặc trường bào màu xanh, nhưng khác với màu xanh nhạt trong đồng phục của kiếm phái Vô Cực. Màu xanh trên trang phục của hắn đậm hơn, nam tính và khí khái hơn. Hắn đè lại kích động của bản thân, không để ý đến trái tim trong lồng ngực trỗi nhịp bang bang. Lữ Tuấn nắm lấy bày tay trắng nõn, mềm mại của Hiểu My. Ánh mắt thâm tình nhìn cô, giọng dịu dàng cất tiếng:


- Hiểu My. Ta cảm ơn nàng đã xuất hiện trong cuộc đời của ta, cảm ơn nàng đã ở bên cạnh ta, càng cảm ơn nàng đã đồng ý đính hôn cùng ta. Ta nguyện đời đời kiếp kiếp đều yêu thương, trân trọng duy nhất mình nàng…
Lời lẽ thâm tình khiến mọi người cảm động.


Ánh mắt Hiểu My ngân ngấn nước. Cô rất hạnh phúc. Đúng vậy, thời khắc này cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. 


Giây phút tiếp theo, Lữ Tuấn lấy ra một hộp nhẫn từ giới chỉ không gian. Hắn nhẹ nhàng mở ra trước mặt Hiểu My. Đây là cặp nhẫn đôi tượng trưng cho tình yêu bất dịch bất di mà hắn tự mình làm ra. Chỉ chờ khoảnh khắc đeo vào tay nữ nhân đối diện.


- Hiểu My, đeo chiếc nhẫn này lên tay, từ nay nàng là hôn thê của ta, cả đại lục Huyền Thiên và Thiên Huyền Vũ, không ai có thể đổi thay hay phủ nhận. Nàng bằng lòng không?
- Muội đồng ý. 


Hiểu My khẽ gật đầu. Tuy nhiên, đang lúc Lữ Tuấn chuẩn bị đeo nhẫn vào tay cô nàng, truyền tin thạch trong giới chỉ của hai người đều không ngừng phát ra ánh sáng báo động.


Tín hiệu quá khẩn cấp, Hiểu My và Lữ Tuấn không thể không nghe. Đầu bên kia là giọng nói của Đại Kim. Nội dung ngắn gọn, rõ ràng nhưng vô cùng gấp gáp:
- Chủ nhân. Cổng vào của Địa ngục Thâm Uyên sắp xuất hiện. Không gian có dấu hiệu bạo động, không biết duy trì tới khi nào.


Ặc. Đại sự lớn rồi. Nếu như không kịp thời trở về, lại không biết phải chờ tới khi nào.


Mọi người biến sắc, biết được tình hình chuyện này phi thường quan trọng với nhóm người của Hoan Hỉ Thần. Chỉ là không biết Hiểu My sẽ quyết định thế nào, dù sao, đây là lễ đính hôn của hai người bọn họ. 
Hiểu My nhìn Lữ Tuấn. Anh khẽ gật đầu.


- Đi thôi. Chỉ cần trong lòng nàng có ta là được. Lần sau, ta nhất định sẽ đền cho nàng một buổi lễ còn lãng mạn hơn, ấn tượng hơn.


Hiểu My nghe vậy, cảm kích nhìn hắn. Dù buổi lễ hôm nay không thành, nhưng mà trong lòng nàng đã không hối tiếc bất cứ điều gì. Có được một nam nhân luôn nghĩ cho mình như thế, còn cầu gì hơn.
Tiếp theo, Lữ Tuấn quay sang nói với đám người Lữ Nho đang nóng vội, không yên bên cạnh.


- Đại trưởng lão. Chúng ta phải đi gấp. Nơi này nhờ ông và các trưởng lão thay ta đón tiếp khách nhân. Các vị, hẹn ngày tái ngộ.
Hắn nói xong, cung kính vòng tay, hướng đám người Vô Cực Tử cảm tạ. Sau đó, cùng với Hiểu My và phu thê Trần Chí phóng lên lưng Ưng Sư hướng thẳng phía tây lao đi.


Bốn đồ đệ của Hoan Hỉ thần nuối tiếc nhìn theo. Đông Phương Nhược khẽ thở dài. Đường hôn nhân của sư phụ bọn họ quá gập ghềnh. Hoặc có thể nói là con đường truy thê của các vị phu thần này đều không thuận lợi. Đáng tiếc a!


…………………………………………………………………………
Bằng tốc độ nhanh nhất. Không đến một ngày. Hai con ưng sư đã đáp xuống Ma Lâm Sơn Mạch. 
Ngay cửa vào, đã thấy Đại Kim đang đứng đợi. Vừa thấy Hiểu My, Kim Mao Sư vội vã tiến lên.
- Dẫn đường.


Hiểu My khẽ gật đầu hắn rồi hạ lệnh. Đoàn người nhanh chóng biến mất trong sơn mạch âm u.
Tốc độ dưới chân vẫn càng lúc càng nhanh. Đại Kim vừa chuyên tâm dẫn đường cho Hiểu My, vừa giải thích lại tình huống phát sinh.


Vốn dĩ hôm nay, hắn đưa đám đồ đệ của Hiểu My vào sơn mạch để tìm yêu thú rèn luyện. Cùng đi còn có Khúc Văn, Đông Phong Nhật Minh và Hạ Lan Nhật với Hồ Phi Tiếu quân sư. Ngờ đâu, mấy người Hồ Hoài An đang đánh nhau với một con yêu thú cấp 5 thì không gian bốn phía dị tượng xảy ra. Đại Kim từng thấy Cổng vào địa ngục Thâm Uyên trước đây, nên vội vã báo tin cho hai người Lữ Tuấn và Hiểu My. 


Đại Kim thật ra không biết hôm nay là lễ đính hôn của chủ nhân. Nhưng mà chuyện này hắn làm không sai. Trần Trường An và Lãnh Nguyệt, Lạc Vô Trần còn đang ở bên trong. Hiểu My muốn đến đó giúp đỡ bọn họ một tay. Vì thế, cổng vào địa ngục lần này xuất hiện coi như kịp thời. Đây là ý trời đã định.


- Đám người Hồ Hoài An, Ngọc Tam Lang đang ở đâu?


- Chủ nhân. Hồ Quân sư sợ tử khí ảnh hưởng đến bọn họ nên đã đưa bọn họ trở lại tổng đàn. Hiện giờ là do Hạ Lan công tử cùng Khúc công tử đang canh giữ tại hiện trường. Ta đã giao cho hai người bọn họ đan dược phòng thân. Ngài không cần lo lắng.


Lữ Tuấn đã khôi phục ký ức kiếp trước, vì thế, với Địa Ngục Thâm Uyên hắn vẫn có chút hiểu biết. Nhưng mà phu thê Trần Chí nghe nói tới lớp tử khí dày đặc không ngừng phát ra khi cổng vào xuất hiện, trong lòng lại lo lắng không ngừng.
Hiểu My nhìn thấy thế thì vội vã trấn an.


- Cha, nương. Hai người yên tâm. Lần trước đệ đệ đã chuẩn bị rất nhiều thứ để có thể xông vào địa ngục Thâm Uyên, có giao cho con một ít để phòng hờ. Chắc chắn mọi chuyện sẽ không sao. Hơn nữa, có nhị sư huynh đi cùng con. Hai người không cần lo lắng nhiều như vậy.


Trần Chí nghe cô nói thế, cũng quay sang, an ủi nương tử của mình. 
- Quan tâm nhiều ắt loạn. Nữ nhi chúng ta lợi hại vô cùng. Nàng chỉ cần tin tưởng, ủng hộ bọn trẻ là được. 
- Thϊế͙p͙ biết.


Lam Bình dứt lời. Tiếp đó, mọi người đã xuất hiện tại nơi có dị tượng xảy ra. Gật đầu chào hỏi với hai người Khúc Văn và Hạ Lan Nhật, Hiểu My nhìn quang cảnh bốn phía xung quanh, lại so sánh với lần xuất hiện của cổng vào địa ngục trước đây, cô trầm mặt đánh giá:


- Theo tình hình hiện tại, cổng vào địa ngục sẽ xuất hiện ngay thôi. Nhị Sư Huynh. Huynh bố trí giúp muội một trận pháp phòng ngự cho nhóm người của cha, nương. Tránh để bọn họ tiếp xúc với tử khí mà tổn hại bản thân.


Lữ Tuấn nghe nói vậy thì làm theo. Hiểu My lấy ra mấy viên đan dược mà Trường An luyện chế để xông vào địa ngục, giao cho Lữ Tuấn một phần. bản thân cô một phần. 


Hạ Lan Nhật thấy vậy, vội tiến lên, kiên định lên tiếng: “Ta cũng muốn đồng hành cùng muội. Dù sao, ta cũng khôi phục được ký ức kiếp trước, có thể giúp đỡ muội một tay”.


Hiểu My qua lời kể của Kim Phượng, dĩ nhiên biết vị mỹ nam trước mặt là một trong những chiến tướng vô cùng lợi hại của Hoan Hỉ thần. Mặc dù đôi bên không có nhiều thời gian để trò chuyện cùng nhau, nhưng cảm giác thân quen từ tiềm thức đã giúp cô rút ngắn khoảng cách với đối phương. 


- Được. Chúng ta cùng đi. 
Hiểu My sảng khoái đáp. Sau đó, cô quay sang nhìn vì Khúc đại MC im lặng cạnh bên, cười nói.


- Khúc Văn. Tuy huynh cũng giống muội, chẳng nhớ gì về chuyện trước kia. Nhưng mà có muốn thử cảm giác vào địa ngục dạo chơi một lần cho biết hay không? Muội không tin hai người chúng ta lại kém hơn bọn họ.
Khúc Văn nghe nói vậy thì khóe môi cong lên.
- Đi. Nhất định phải đi rồi. 


Rất tốt. Ha ha. Bằng sức mạnh tập thể cỡ này, Hiểu My không tin là mình không thể quét ngang toàn bộ Địa ngục Thâm Uyên. 
Mỗ nữ đắc ý, phân phát đan dược cho hai người Hạ Lan Nhật và Khúc Văn. 


Tất cả mọi người đều đã sẵn sàng, chỉ cần đợi cổng vào địa ngục xuất hiện mà thôi. Hi vọng chuyến đi lần này sẽ thuận lợi, có thể nhanh chóng tìm được đệ đệ và hoàn thành nhiệm vụ đề ra. Như vậy thì con đường trở lại Thiên Huyền Vũ sẽ ngắn hơn một chút.


Nửa canh giờ sau. Trước sự kinh ngạc của Trần Chí, Lam Bình. Một cánh cổng tối đen hình thành giữa không trung. Từ bên trong đó, từng luồng hắc khí cuồn cuộn thoát ra. Hắc khí đi tới đâu, cây cối héo rũ, chết khô tới đó. 


Phụ mẫu của Trần Hiểu My nhìn cảnh tượng này thì trong lòng liên hồi đánh bộp. Lam Bình nắm chặt lấy bàn tay phu quân mình, khẩn trương nhìn qua màn sáng phòng ngự phía trước. Miệng lẩm bẩm liên hồi. Bà đang thầm cầu nguyện cho nữ nhi của mình cùng các vị phu thần. Đại Kim cạnh bên cũng biến sắc. Tử khí lần này còn hung hãn, đậm đặc hơn nhiều. Không có Kim hộ vệ bên cạnh, không biết chủ nhân của hắn làm cách nào để xông vô?