Không nói tiếp về nhóm người của Trần Hiểu My đã hoàn thành nhiệm vụ tại Phong Linh Đại Lục.
Còn nhớ khi bắt đầu tiến nhập kẻ hở không gian trên Huyền Hải, Trần Tùng và Kim Phượng vì sự cố bất ngờ mà lưu lạc đến một phiến không gian khác.
Ngày hôm đó, sau khi bị giày xéo một hồi trong thông đạo, hai người cuối cùng cũng đã đến được lối ra. Có điều, nơi cả hai xuất hiện lại là một biển cả mênh mông, nhìn bốn bề không thấy bến bờ lục địa.
Trần Tùng nhờ có Kim Phượng giúp đỡ, không thì cả thân hình to lớn của hắn đã bị nhấn chìm dưới đại dương sâu thẳm. Kim hộ vệ một tay xách hắn, phi phút lên tầng mây cao, dõi mắt nhìn bốn phương.
Ngạo Thiên Quân cả đời toàn xách cổ người khác, đến hôm nay lại bị đảo ngược tình huống, cảm giác thật khó nói lên lời.
Hai người bọn họ một đường bay về hướng Tây. Tốc độ của Thần Phượng không kém gì hỏa tiễn siêu tốc, chỉ mất ít thời gian, cả hai đã có thể đặt chân lên đất liền.
- Đây là nơi nào? Ổn định lại cảm giác nhộn nhạo dâng lên trong bao tử, Trần Tùng nhìn nữ nhân cạnh bên dò hỏi.
- Không biết. Tìm người hỏi.
Kim hộ vệ thần sắc lạnh lùng trả lời.
Ngạo Thiên Quân đưa tay lên mũi chà chà. Cảm giác bị khinh thường, đúng là không dễ chịu.
Cả hai kẻ trước, người sao đi dọc theo bờ biển, tìm ít thức ăn lót dạ, quen với điều kiện hiện tại của nơi đây.
Nửa canh giờ sau, hai người gặp được một làng chài. Nơi này chỉ có hơn chục hộ, tường gỗ, mái nhà tranh, xơ xác, tiêu điều, nghèo không thể tả.
Kim Phượng trên đường đến đây đã làm một phép biến thân nho nhỏ, không còn là một mỹ nhân tuyệt sắc với cặp mắt màu vàng lấp lánh kim quang. Cả người cô bây giờ khoác lên mình bộ váy áo màu đen, mái tóc dài được búi lên gọn gàng, điểm tô bằng vài cây trâm ngọc màu hổ phách. Làn da trắng tuyết bây giờ cũng sẫm màu hơn. Ngũ quan thanh tú, miễn cưỡng cũng có thể gọi một tiếng mỹ nhân. Chỉ có thần sắc cao ngạo, lạnh lùng vẫn không thay đổi.
Trần Tùng thì vẫn giữ nguyên bộ dáng “bác Hagic” với vóc dáng cao to và mái tóc xoăn dài, bộ râu xồm xoàm che kín cả mặt. Kim Phượng vô cùng ghét bỏ bộ dáng này của hắn. Nhiều lúc cô thầm nghĩ, có nên thổi một mồi lửa, thiêu trọc đi hay không?
Lúc này, mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng chói chang chiếu lên đỉnh đầu, soi rõ hai bóng người đổ dài dưới chân. Không khí mang theo vị mặn của biển và mùi cá khô lãng đãng khắp nơi. Cảm giác ẩm rích, khó chịu cực kì.
Thế nhưng, những người sống tại làng chài này đã quen với nắng, với gió, với thứ mùi tanh hôi của đủ loại cá khô, mắm, muối. Bọn trẻ con vẫn cứ chạy nhảy nhốn nháo. Mấy người già và phụ nữ thì ngồi đan lưới, nói chuyện râm ran. Đàn ông trẻ tuổi không thấy một ai. Giờ này, chắc hẳn toàn bộ đều đang có mặt trên những chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ khác nhau, lênh đênh trên mặt biển.
Khi hai người bước vào trong khu vực sinh hoạt chung của ngư dân, mấy đứa trẻ phát hiện ra đầu tiên. Bọn chúng từ xa quan sát hai kẻ lạ mặt. Nhìn thấy Kim Phượng còn đỡ, đến khi ánh mắt bọn chúng quét đến bộ dáng như hung thần ác sát của Trần Tùng. Vài đứa nhỏ tuổi đã khóc thét lên, luôn mồm kêu: “Kẻ xấu”, “Kẻ xấu”, đánh động tất cả những người còn lại vội vã chạy đến.
Trần Tùng khó xử, đưa tay lên sờ sờ khuôn mặt của mình. Nhìn nữ nhân cạnh bên, rối rắm lên tiếng:
- Ta trông đáng sợ vậy sao?
Kim Phượng nhếch mép, không thèm nói tiếng nào. Nhưng mà thấy cứ làm lơ như vậy cũng không được lịch sự cho lắm. Vì thế, lãnh nữ nhân rất hào phóng, lấy một chiếc gương soi nhỏ từ giới chỉ không gian, quăng cho Ngạo Thiên Quân. (Ha ha. Cao tay!)
Lúc phụ huynh của đám trẻ chạy tới, bắt gặp đúng cảnh tượng này.
Một nam nhân dữ tợn đang cầm lấy một cái gương bé xíu, săm soi nhan sắc của mình. Nữ nhân áo đen cạnh bên thì vô cảm đứng nhìn. Tổ hợp hai người quả nhiên đặc biệt, hèn chi, con em họ hoảng sợ thét gào. Đúng là có hơi quái dị.
Một cụ già chống gậy đi tới. Đứng trước mặt Trần Tùng, cảnh giác lên tiếng:
- Xin hỏi hai vị từ đâu tới đây? Có việc gì mà đến làng chài nhỏ của chúng tôi?
Trần Tùng thu cái gương lại, nhìn lão đáp lời:
- Chúng tôi gặp nạn trên biển, bị lạc tới nơi này. Chỉ là vô tình gặp gỡ chứ không phải cố ý, không có suy nghĩ xấu, mọi người yên tâm.
Sau khi nghe hắn nói xong, trên mặt ông lão và những ngư dân khác vẫn cứ tràn ngập vẻ đề phòng. Thiếu điều muốn khắc lên vài chữ: “Nhìn mặt ngươi, chúng ta yên tâm mới lạ”.
Trần Tùng thấy mình không thể thuyết phục được bọn họ, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về Kim Phượng. Vị thần hộ vệ này cũng chỉ là có ngoại hình dễ nhìn hơn một chút, chứ lãnh khí phát ra cũng đâu kém cạnh Ngạo Thiên Quân. Phải nói là hơn hẳn ấy chứ.
Trần Tùng muốn cô dùng lời lẽ dịu dàng giải thích cho đám nhân loại thấp kém đó, chuyện này có mà mơ đi.
Kim Phượng không nhúc nhích. Ngạo Thiên Quân thì nói thế nào, trên người vẫn bị gắn mác là kẻ xấu, không thể đổi thay.
Mãi đến khi hắn sốt ruột, vò đầu bức tóc, sắp sửa động tới Hắc long côn sau lưng, nữ nhân áo đen bên cạnh mới động thân tiến lên. Ngồi xuống một gốc cây khô, tay phải lấy ra một túi bạc, mở rộng miệng cho đám già trẻ xung quanh thấy rõ bạc trắng từng thỏi từng thỏi bên trong. Giọng nói lạnh lùng, ra lệnh:
- Trả lời một câu hỏi, sẽ được một thỏi bạc. Câu đầu tiên, nơi này là đâu, quốc gia này tên gọi là gì? Ai muốn xung phong?
Đám ngư dân trong làng chài nhỏ xíu từ khϊế͙p͙ sợ đến hoài nghi. Vị cô nương lạ mặt này thật sự là giàu quá hóa rồ rồi hay sao? Lời cô ta nói có đáng tin hay không? Người nhìn kinh khủng thế cơ mà….
Những tiếng nghị luận nho nhỏ vang lên. Không ai chú ý tới một thằng nhóc sún răng, da ngâm đen, còm nhom như thân cây không dinh dưỡng.
Trong mắt nó bây giờ, chỉ có mớ bạc trắng chỗ vị cô nương áo đen đó là sáng nhất, là hấp dẫn nhất. Mọi người sống nhiều rồi nên sợ tới sợ lui. Nó ở nơi này có một mình, không mẹ không cha, ngoài cái mạng quèn này thì cũng đâu có gì để mất.
Vì thế, thằng nhóc lấy hết can đảm, chạy vội lên đứng trước mặt Kim Phượng. Thân ảnh nhỏ xíu bị bao bọc trong bóng râm của chính cô. Nó cố gắng sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, rồi oang oang cất giọng.
- Nơi này là làng chài Trầm Ngư – phía trước chính là Vô Nguyệt Hải. Chúng ta đang đứng trên lãnh thổ của Nghiêu Quốc. Cô nương, đáp án này, cô đã hài lòng chưa?
Kim Phượng khẽ gật đầu, quăng cho nó một thỏi bạc. Nó mừng rỡ chạy đi.
Mọi việc bao giờ cũng vậy, chỉ cần có người mở đầu thì những người khác sẽ dày mặt bắt chước theo. Kim Phượng luôn duy trì hình tượng băng sơn ngàn năm, đặt câu hỏi, gật đầu, quăng bạc.
Ngạo Thiên Quân đứng một bên, miệng co quắp. Bộ râu xồm run rẩy. Cảm thán trong lòng. “Tại sao ngay từ đầu mình không nghĩ ra tuyệt chiêu này nhỉ? Mất mặt quá còn gì. Haiz…”.
Mặc dù vạn phần không muốn thừa nhận. Nhưng mà, biện pháp của Kim Phượng đúng là vừa trực tiếp lại vừa hiệu quả. Qua nửa canh giờ, túi bạc đầy ấp thứ hai cũng cạn đáy. Những gì cần hỏi đều đã hỏi, những gì cần biết đều đã biết. Hai người đứng dậy rời đi.
Toàn bộ già trẻ trên Trầm Ngư lão nuối tiếc nhìn theo. Mọi người trong đầu đều có suy nghĩ như nhau. Đều ước gì vị cô nương áo đen kia lại tiếp tục đặt câu hỏi cho bọn họ. Nhưng đến lúc nhìn thân ảnh hai người đột nhiên giữa không trung biến mất. Cả đám lại kinh hoàng như nhìn thấy quỷ. Thậm chí, có người còn cầm thỏi bạc đưa lên miệng cắn. Chỉ lo là hàng mã hay sỏi đá biến hình. Ha ha…
……………………………………………………………………………
Kim Phượng và Ngạo Thiên Quân tiếp tục đi về phía tây. Dựa theo lời của đám ngư dân. Đi hơn trăm dặm, họ sẽ đến được thành trì gần nhất của Việt Quốc – Thành Đại Phong. Trước mắt, bọn họ vẫn chưa có ý định quay lại Đại lục Huyền Thiên. Biết đâu Nghiêu Quốc và mảnh đại lục này sẽ có được bất ngờ hay kỳ ngộ dành riêng cho họ.
Nghiêu Quốc là một trong tứ quốc của đại lục Đông Cưu, được cai trị bởi nữ vương Nghiêu Lan Tuyết đã hơn chục năm. Mặc dù không phải là đệ nhất quốc, nhưng so với Ngân Quốc, Kỳ Quốc, Khâu Quốc thì Nghiêu Quốc là nơi tương đối bình yên, quốc thái dân an, không thường xuyên xuất hiện thiên tai, chiến tranh, loạn lạc.
Nghiêu Lan Tuyết vốn còn có hai vị ca ca phía trên. Nhưng mà trong cuộc chiến giành quyền lực, hai vị hoàng từ này tự tổn hại lẫn nhau. Cuối cùng, làm cho tiên hoàng cực kỳ phẫn nộ, tuyên bố lưu đày.
Thêm nữa, bản thân Nghiêu Lan Tuyết từ nhỏ đã nổi tiếng thông minh, mưu lược. Mười mấy năm trước lại bái được hai vị sư phụ lợi hại. Vì thế, khi tiên hoàng băng hà, ngai vàng vương quốc không ngoài ý muốn, rơi xuống đầu của cô. Quần thần không ai phản đối. Mà nếu có người thật muốn phản đối, cũng bị thủ đoạn mạnh mẽ của nữ vương trấn áp. Giết gà dọa khỉ, buộc cho tất cả văn võ bá quan trên triều vào phép, vào khuôn.
Nghe nói ba quốc gia còn lại liên tục cho người đến cầu hôn. Nhưng mà Nghiêu Lan Tuyết toàn bộ viện cớ đẩy đi. Công bố với toàn thể đại lục Đông Cưu là hôn sự của cô do nhị vị sư phụ toàn quyền định đoạt.
Điều này đồng nghĩa, ai muốn đánh chủ ý lên cô thì cứ đi tìm hai vị lão thiên gia. Nhưng có điều, hai vị lão thiên gia này lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Quả thật chính là cao nhân ẩn sĩ, hiếm người tri ngộ.
Có nhiều kẻ không biết sống chết, muốn dùng sức ép gia tộc uy hϊế͙p͙ nữ vương. Nghiên Lan Tuyết dĩ nhiên rất ác cảm, cực đoan. Bản thân nữ vương nhìn mấy tên không biết sống chết kiên quyết ép hôn mà cười lạnh. Ngay hôm ấy, nghe đâu gia tộc mấy kẻ đó toàn bộ bị tiêu diệt. Tội chứng chồng chất như núi được công bố cho bàn dân thiên hạ. Thế gian lại thêm một phen rung chuyển ầm ầm.
Vài lần như thế, khắp Đông Cưu đại lục, không một ai dám nhắc tới chuyện hôn sự của vị nữ vương cao cao tại thượng này.