Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 166: Nhược thủy kiếm và tử la kiếm

Lúc hai sư huynh đệ Ngọc Tam Lang đến được chân núi, đã thấy sư phụ đang tựa người vào lan can của một biệt đình được xây dựng bằng trúc mà hai người Đại Kim và A Thủy vừa xây dựng hai tháng trước. Nơi này, bình thường luôn có trận pháp che đậy, chỉ khi Hiểu My tới đây, nó mới hiển hiện, đón tiếp mỗ nữ cùng đám người Ngọc Tam Lang.


Hiểu My nhìn thấy họ, hài lòng nhoẻn miệng cười:
- Không đến nỗi tệ. Ta tuyên bố, khóa học khinh công này, hai người chính thức tốt nghiệp. Trong tương lai không ngừng cố gắng, trình độ chắc chắn sẽ cao hơn.
- Đa tạ sư phụ!
Hai người đồng thanh đáp.


Hiểu My ra hiệu cho bọn họ vào trong, ngồi xuống xung quanh bàn bát tiên, thưởng thức trà nóng và ít điểm tâm. Đây đều là thứ tốt để bổ sung năng lượng sau khi vận động mạnh. 


Hồ Hoài An ngoan ngoãn ăn xong bữa sáng, ánh mắt trông đợi, tha thiết nhìn về phía của Hiểu My. “Phần thưởng, phần thưởng…” Những từ này liên tục lập lại trong đầu hắn, kích động cực kỳ.


Đại Kim và A Thủy thấy vậy, lắc đầu cười. Hai tên đồ đệ của Hiểu My, sao càng lúc càng đáng yêu, càng dở hơi đến vậy nhỉ?


Trần Hiểu My dĩ nhiên không quên lời hứa của mình. Mỗ nữ phất tay nhẹ nhàng, toàn bộ những thứ thức ăn và đồ uống trên bàn biến mất. Phất tay lần nữa, mặt bàn đã đầy ắp đủ loại vũ khí, kiểu dáng khác nhau nhưng lại giống nhau ở chỗ, nhìn qua toàn là bảo vật phi phàm, ngàn vàng không đổi được tại đại lục Phong Linh.


- Hai ngươi, mỗi người chọn một món. Suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định.
- Dạ. Sư phụ.


Sư huynh đệ Hồ Hoài An cùng Ngọc Tam Lang kinh ngạc nhìn đống vũ khí được sư phụ quăng bừa ra. Trong đó có đủ loại như phi tiêu, đoản đao, đoản kiếm, kim châm, và nhiều thứ linh ta linh tinh khác nữa. Một mặt họ săm soi, lựa chọn từng món, mặt khác, lại âm thầm oán trách vị sư phụ nào đó phá của, không biết trân trọng, giữ gìn những thứ đáng quý tựa như sinh mạng con người.


Ha ha. Nếu đọc được suy nghĩ hai tên nghịch đồ này, chắc chắn Hiểu My sẽ một phát đập chết chúng. Trong mắt cô nàng, những thứ có thể gọi là pháp bảo thì phải như Như Ý Côn của cô, Hắc Long Côn của nhị thúc, Thanh Phong Kiếm của nhị sư huynh… Còn mấy thứ bày ra ở đây, chẳng qua là chiến lợi phẩm đoạt được từ các trận chiến lớn nhỏ khác nhau. Một số ít là quà biếu do các bộ tộc tại bờ Bắc Huyền Hải dâng lên. Cô thấy chúng thú vị nên giữ lại cho riêng mình, đến nay mới có cơ hội mang ra làm phần thưởng khích lệ.


Đúng thế, chỉ là thú vị mới giữ lại. Ha ha.
Hồ Hoài An nâng niu từng thứ vũ khí trên tay. Mới đầu là một thanh đoản đao đuôi đỏ bằng huyết thiết nghìn năm, lưỡi đao một màu bạc chói chang, vô cùng nổi bật.


- Đoản đao này không tệ. chém sắt như chém bùn, giết người không dính máu, đúng là thứ tốt chuyên dùng để tấn công.
A Thủy đánh giá thanh đoản đao này. Giọng điệu hời hợt, nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai lại thập phần tin cậy.


Hồ Hoài An khen ngợi một hồi rồi cẩn trọng đặt xuống. Hắn từ trước đến giờ toàn dùng kiếm. Cho nên Đao dù tốt thế nào nhưng vào tay người không biết sử dụng cũng uổng phí, đáng tiếc nhiều hơn.


Tiếp theo, Hồ Hoài An còn tham khảo thêm vài thứ. Mỗi thứ đều có hai người Đại Kim và A Thủy đứng cạnh bên thuyết mình, ưu khuyết điểm rõ ràng. Đến Hiểu My nghe thấy còn ngượng ngùng. Cảm giác như “Trong nhà không rõ, ngoài ngõ đã tường”… Haiz… Đúng là xấu hổ a.


Vật phẩm cuối cùng mà Hồ Hoài An chú ý tới chính là một dải lụa xanh biếc, dài hơn một thước.
- Sư phụ, đây là cái gì vậy? 


Hiểu My đang mơ mơ màng màng, mí mắt muốn sụp xuống tới nơi. Bỗng dưng nghe đồ đệ điểm danh, liền vội trừng mắt ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt non choẹt của thiếu niên đối diện.
- Sư phụ, thứ này …


Thấy Hiểu My tự dưng trừng mắt, âm trầm không lên tiếng, Hồ Hoài An ấp úng, có chút sợ hãi, không biết mình lại làm sai chuyện gì. Hắn rụt rè, hai tay nâng lấy dải lụa xanh đưa ra trước mặt cô nàng, lí nhí lên tiếng hỏi.


- Chủ nhân, không phải dây cột tóc cũng mang ra tặng đồ đệ đó chứ? Không ngờ người lại có sở thích biến thái như vậy. Á….


Đại Kim vừa dứt lời, đã ăn ngay một cái tát như trời giáng của Hiểu My. Thế là tên Kim Mao Sư không biết sống chết đã bị văng ra khỏi biệt đình bằng một cách thức… rất ư bạo lực.


Hiểu My nhận lấy dây lụa xanh, cố gắng nhớ lại một hồi, sau đó, nhìn sang A Thủy cười cười, giọng nói có chút hoài niệm.
- Thứ này ta tìm thấy tại Trao đổi đường của Giao nhân tộc. Trông nó như vậy chứ vô cùng lợi hại. Nhìn xem.


Nói xong, Trần Hiểu My nhẹ nhàng rót nội lực vào thứ đang cầm trên tay. Thoắt cái, từ một dải lụa mềm mại biếc xanh đã hóa thành một thanh thiết kiếm vô cùng sắc bén. Khi gõ nhẹ vào thân nó còn phát ra âm thanh coong coong, thân kiếm lấp lánh ánh sáng xanh tuyệt đẹp.


Hiểu My phi thân ra ngoài, thi triển vài chiêu trong Vô Cực Kiếm Phái mà Lữ Tuấn và Lạc Vô Trần thường hay sử dụng, chỉ thấy thanh kiếm trên tay như có sinh mệnh, biển ảo kỳ diệu khôn lường. Hơn nữa, độ dẻo của nói, hiếm có thứ vũ khí nào bì được.


- Thần kỳ quá. Sư phụ, người có thể tặng cho con thanh kiếm này được không?
Hiểu My trở lại biệt đình trong tiếng vỗ tay của bốn nam nhân. Hồ Hoài An lập tức tiến lên, dùng cặp mắt nai con nhìn thanh kiếm trên tay của Hiểu My đầy hưng phấn.


- Cho ngươi cũng được. Nhưng mà thứ này không dễ sử dụng, cần phải luyện tập trong một thời gian rất dài, hơn nữa, nội lực của ngươi hiện tại không đủ, rất khó để sử dụng lưu loát. Ngươi quyết định kỹ chưa?


- Đệ tử đã suy nghĩ kỹ càng, đa tạ sư phụ quan tâm. Ta sẽ không ngừng cố gắng, đến khi nào có thể người kiếm hợp nhất thì thôi.


Ặc ặc, Tự tin quá. Nhưng mà như thế mới xứng là học trò của ta. Ha ha – Hiểu My tự kỷ trong lòng. Sau đó, rất trịnh trọng mà trao dải lụa vào tay của đồ đệ. Lại từ giới chỉ không gian, xuất ra một quyển sách bằng da yêu thú, ân cần dặn dò thêm:


- Thanh kiếm trên tay ngươi là Nhược Thủy Kiếm, còn đây là Nhược Thủy Kiếm Pháp. Về luyện tập thật tốt. Nếu có chỗ nào không hiểu, có thể hỏi A Thủy ca hoặc các sư bá của ngươi. 


Sư bá ở đây là chỉ Lữ Tuấn và Lạc Vô Trần. Bởi vì bọn họ hiện tại không ở nơi này, nhưng cả hai đều là cao thủ kiếm pháp. Hiểu My tự nhận bản thân còn thua kém rất xa.
- Đa tạ sư phụ!


Hồ Hoài An nhận được phần thưởng thì vui sướng cực kỳ. Hắn lập tức kéo trợ giáo A Thủy chạy vù ra ngoài. Sư phụ đã điểm danh vị này, hắn phải tranh thủ thời gian để thỉnh giáo a.
- Ta đi cùng họ.
Đại Kim hướng chủ nhân của hắn gật đầu rồi vội vã lao theo.


- Ngọc Tam Lang, đến lượt ngươi, đã chọn được món vũ khí nào chưa?


Trần Hiểu My rất hài lòng với biểu hiện của Ngọc Tam Lang hôm nay, chỉ bằng thái độ trầm tĩnh của hắn khi đứng trước đống vũ khí được bày ra, hay là nhường sự lựa chọn đầu tiên cho sư đệ Hoài An cũng đủ để cô đánh giá hắn cao hơn.
- Đệ tử đã chọn được.


Ngọc Tam Lang nói xong thì bước tới bên bàn bát tiên, cẩn thận cầm lên một cây thiết phiến màu tím, dâng lên trước Hiểu My.
- Rất tốt. Không ngờ mắt nhìn của ngươi thật không tệ.
Hiểu My thấy đồ đệ lựa chọn như vậy, không tiếc lời khen ngợi.


- Cây thiết phiến này tên là Tử La Kiếm - là quà tặng của Hồ tộc, được đệ đệ ta mang về, rồi chuyển đến tay ta.
Hiểu My nói xong, vận nội lực, thiết phiến trên tay xòe ra, thành một cái quạt rộng. Nhưng tại mép quạt, có những mũi kiếm nhọn nhô ra, lóe lên ánh sáng tím huyền bí, xinh đẹp.


Mỗ nữ quăng mạnh cây quạt về phía trước, Tử La Kiếm vẽ ra trên không trung một vòng cung rồi theo đà rơi xuống, quẹt nhẹ vào những cây xanh trên quỹ đạo chuyển động của nó. Chỉ thấy sau đó, những tiếng rầm rầm thật lớn liên tiếp vang lên. Toàn bộ những thân cây vừa rồi đều bị chém ngang, vết cắt trơn láng, gọn gàng. Đến độ đám người A Thủy, Đại Kim và Hồ Hoài An phải giật mình một chập, tưởng đâu có kẻ thù tập kích nơi đây.


- Không có gì, các ngươi tiếp tục đi.
Hiểu My trấn an bọn họ, rồi đón lấy Tử La Kiếm đang từ xa bay trở lại, khép nó lại rồi đặt vào tay Ngọc Tam Lang.
- Sư phụ, cây thiết phiến này quý trọng như vậy, đệ tử thật không dám nhận. Xin được chọn thứ khác thay thế.


Ngọc Tam Lang nghe thấy lai lịch Tử La Kiếm, cũng chứng kiến sự lợi hại của nó thì có hơi e ngại, lập tức đổi ý định, muốn lựa chọn một phần thưởng khác. Nhưng mà Hiểu My đã nhanh chóng ngăn lại, giọng nói kiên định, nghiêm khắc, không cho người khác chối từ:


- Không. Tử La Kiếm này rất hợp với ngươi. Ta tin nếu nó ở trong tay ngươi, sẽ càng có thể phát huy, vang danh thiên hạ. Đây là Tử La Kiếm Pháp, ngươi nên đọc thật kỹ rồi luyện tập nhiều hơn. 


Có dịp cũng đi thỉnh giáo A Thủy. Còn hai vị sư bá khác, sau khi rời khỏi đại lục này, ngươi sẽ được gặp họ, lúc đó, ta sẽ nói họ chỉ dẫn ngươi nhiều hơn.
- Đa tạ sư phụ.


Ngọc Tam Lang nhận lấy Tử La Kiếm và bộ kiếm pháp đi kèm, thành thật cảm ơn. Nhưng mà vừa ngẩng đầu lên, đã thấy sư phụ nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc vô cùng phức tạp.
- Sư phụ…
- Ngọc Tam Lang, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi là ở đâu không?


Ngọc Tam Lang không ngờ sư phụ hắn tự dưng lại đề cập tới vấn đề này, sững sờ trong giây lát. Sau đó, mới cung kính vòng tay, khom người, thành khẩn nói:
- Mong sư phụ chỉ dạy.
Hiểu My cười cười, ánh mắt nhìn về nơi chân trời, hừng đông đã ửng. Giọng nói dặt dìu như vọng lại từ chốn xa xăm.


- Ngọc nhi. Dù ngươi che dấu rất khéo, rất kỹ càng, nhưng mà sự tự ti đã ăn sâu vào tiềm thức của ngươi. Nếu không thể vượt qua, cả đời này chỉ có thể dừng lại tại đây, không thể nào tiến xa hơn được.
- Sư phụ…


Lời nói của cô như một đòn nặng nề giáng vào linh hồn của Ngọc Tam Lang. Đôi tay cầm Tử La Kiếm của hắn run lên. Một giây tiếp theo, hắn quỳ sụp xuống chân Hiểu My rồi lặng im, không tiếng động.