Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 161: Truy sát

Rừng rậm Ngải Lâm.


Một đoàn năm người đang len qua những lối mòn bị che khuất bởi các nhành cây. Nắng yếu ớt len lỏi không thể soi sáng rõ mặt đất dưới chân. Tuy nhiên, họ vẫn lướt đi như băng. Nội lực dồi dào là lợi thế vốn có của từng cao thủ. Ít nhất, nó có thể giúp cho họ nhìn thấy rõ ràng trong điều kiện thiếu ánh sáng trầm trọng. Điều này còn tốt hơn rất nhiều so với kính hồng ngoại của thế kỷ 22.


Dẫn đầu nhóm người này là một lão giả râu tóc bạc phơ nhưng bộ dáng tinh nhanh như thanh niên trai tráng, hoàn toàn khác xa số tuổi.
Ba nam tử còn lại. Một người anh tuấn, tiêu sái, có thể xưng là một tuyệt sắc mỹ nam. Hai người còn lại mặt vuông, mày rậm, mắt to. Làn da ngâm đen khỏe mạnh.


Cả bốn người đều tuân thủ nghiêm ngặt vị trí của mình. Tạo thành bốn đỉnh của một hình thoi, mà trung tâm là nữ nhân họ cần bảo vệ. Một mỹ nữ xinh đẹp như hoa, bộ dáng mảnh mai, mong manh như sương sớm. Ngoại trừ một điều:


- Này này, ta nói này. Bộ ta trông rất giống nữ nhân yếu đuối, cần dựa vào người khác mới sống nổi hay sao? Các người khẩn trương như thế, làm ta có cảm giác mình rất vô dụng a.


Trần Hiểu My bất mãn. Vô cùng bất mãn. Bọn nam tử ở đây đều xem cô như con nít, như hoa thủy tinh trong nhà kính. Thật không thể nào chấp nhận được.
- Tiểu thư. Người cần phải bình tĩnh a. Phải duy trì hình tượng trước mặt Khúc công tử. Chớ để ngài ấy chê cười.


Đại Kim thấy chủ nhân giận dỗi, chỉ e thiên hạ chưa đủ loạn nên góp tiếng chen vô. Chọc cho Hiểu My trợn trắng mắt nhìn hắn. Lớn tiếng gầm lên.
- Kim Mao Sư chết tiệt. Có muốn ta biến ngươi thành tiêu bản, đính lên hội trường lớn Tây viện hay không?


(Trong sinh học, tiêu bản là các mẫu động vật, thực vật, vi sinh vật được bảo tồn nguyên dạng dùng để nghiên cứu các đặc tính về loài đó...)


- Chủ nhân. Ta sai rồi. Là ta mồm thúi, ngài đại nhân, đại lượng bỏ qua cho. Ta không muốn trở thành tiêu bản, trang trí cho hội trường lớn phía Tây đâu. Chủ nhân, chủ nhân. Ngài là siêu cấp mỹ nữ rộng lượng, khả ái, xinh đẹp nhất trên cõi đời này. Đừng biến ta thành tiêu bản a…
Ha ha ha…


Nhìn đại năm nhân thân cao mười thước ỉ ôi, khóc lóc như trẻ lên ba, lại ngoác mồm tuông ra một tràn dài những lời xu nịnh. Cả bọn không nén nổi, bật cười.
A.
Đúng lúc này. Thanh âm kinh ngạc của Bàn Ngâm từ phía trước vang lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người về phía lão.


Vừa nhìn, cả đám biến sắc.


Trên mặt đất nhầy nhụa, ẩm mốc. Thi thể của một nhóm người rải rác, ngổn ngang. Thảm trạng kinh khủng tựa như những vụ án trước đây. Khác chăng là trang phục trên người bọn họ chẳng giống nhau. Chắc chắc là do con quái vật thần bí gây ra. Nếu không, sẽ không còn lời giải thích nào hợp lý hơn nữa.


- A Thủy. Đại Kim. Hai người chia nhau hành động. Chúng ta nhất định phải tiêu diệt được con quái vật gớm ghiết này.


A Thủy và Đại Kim nhìn thoáng qua hiện trường vụ thảm án, bất giác nhíu mày, che giấu một sự thương cảm vừa trỗi lên. Sau đó, họ nhanh chóng chia ra. Đại Kim đi về phía tay trái của Hiểu my, phát ra uy áp khiến toàn bộ dã thú trong bán kính năm mươi dặm xung quanh hãi hùng triệu tập.


A Thủy lơ lửng giữa không trung, tuy bị che lấp bởi những tán cây to, nhưng mà bộ dáng thần tiên và mái tóc màu xanh lam, mượt mà như lưu thủy của hắn. Chỉ khi nào trở về nguyên hình thì sức mạnh và pháp thuận của Phi Long thái tử mới khôi phục triệt để. Xem ra, lần này cả hắn và Đại Kim đều đã quyết chí. Bất chấp tất cả cũng phải diệt được quái vật, tránh nó lại gây họa cho chúng sinh.


Khúc Văn nhìn Đại Kim và A Thủy trong chốc mắt đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất như thế, ngoài kinh ngạc còn có một sự hâm mộ không nói thành lời. Hắn càng thêm cũng cố quyết tâm của mình và dành thêm nhiều kỳ vọng với Huyền Thiên đại lục. Trong suy nghĩ của hắn, nơi đó là thiên đường, là mảnh đất đâu đâu cũng tàng long ngọa hổ, đầy khiêu khích đối với nhân tài.


Bàn Lão lần này chứng kiến chân diện thật của A Thủy. Lòng hắn sóng gió ngập tràn. Bởi lẽ hắn từng nghe nói, chỉ có bộ tộc Giao Nhân kỳ bí dưới đáy Huyền Hải mới có màu tóc đặc biệt này. Hơn nữa, nhan sắc của họ tựa thần tiên trên trời, hoàn toàn không nhiễm nhân gian khói lửa.


Nếu như Khúc Văn có thể xưng là mỹ nam tuyệt sắc chọc người ao ước, ngưỡng mộ. Vậy thì nhan sắc của Phi long thái tử chính là để người khác phải nâng niu, trân trọng, không dám khinh nhờn.
- Bàn thúc.


Bàn Ngâm thất thần, so sánh sự khác biệt giữa hai người bọn họ, mãi cho đến khi thanh âm của Hiểu My vang lên. Lão mới tỉnh táo, hồi thần, tiến lại vị trí bên cạnh cô.
Hiểu My lúc này cảm xúc rất tệ.
- Đây là gia huy của Cù gia. Một gia tộc khá nổi tiếng tại Đan thành.


Bàn Ngâm chỉ vào một manh áo có huy hiện hình tròn thêu hình kỳ lân trong truyền thuyết. Tiếp theo đó, bàn tay gầy gò của lão lại tiếp tục chỉ đến một thi thể khác cách đó không xa:


- Nếu ta đoán không lầm, đó là huy hiệu của binh đoàn Triển Vân. Bọn họ rất hay nhận ủy thác tìm kiếm thảo dược tại Ngải Lâm.


Từ hiện trường sơ bộ, ta có thể dựng lại tình huống như sau: Cù Gia nhờ binh đoàn Triển Vân hộ tống đến Ngải Lâm tìm thảo dược. Không ngờ lại bị quái vật tập kích. Toàn thể bị diệt sát, không sót một ai.


- Rừng rậm Ngải Lâm này xem ra thành địa bàn của con quái vật ghớm ghiết đó rồi. Chúng gặp ai cũng hạ thủ thế này càng chứng tỏ mục đích của chúng không tầm thường. Xem ra, con quái vật ấy rất cần máu huyết nhân loại để ngày càng lớn mạnh. Chúng ta có nên dụ rắn ra hỏi han hay không?


Khúc Văn không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh hai người Bàn Ngâm và Hiểu My. Suy đoán của hắn cũng giống với nghĩa huynh. Nhưng mà làm thế nào để dụ rắn ra khỏi hang. Chuyện này còn phải đợi hai người Đại Kim và A Thủy trở lại
Khi Kim Mao Sư và Phi Long Thái Tử trở về cũng hai khắc sau.


- Chủ nhân. Khu vực này không có bất cứ loài sinh vật nào khai mở linh trí như Tiểu Hôi. Ta cũng cố gắng một hồi, nhưng mà bọn dã thú ở đây ngoài run sợ đến ngất đi, cũng chẳng thu được thông tin gì hữu ích.


Đại Kim vừa nói, vừa vuốt con chồn bạc nằm úp sấp trên vai. Cặp thú thú này xem ra rất hòa hợp với nhau. Hiểu My từng công nhận Kim Mao Sư, ngoài tài MC còn có thêm tài chăm trẻ cừ khôi. Nếu sau này hắn có thể tự mình mở ra một vườn bách thú tư nhân, chắc chắn mỗ nữ cũng chẳng ngạc nhiên hay nhíu mày lấy một cái vì kinh ngạc. (Chị ấy sai rồi. Thật ra năng khiếu lớn nhất của Kim Mao Sư là… ha ha. Về sau sẽ rõ).


- A Thủy. Bên huynh thì sao?
Chỗ Đại Kim không có bất kỳ thu hoạch gì. Mọi người liền di dời sự chú ý sang vị Thái tử Giao nhân tộc lúc này đã hoàn toàn che dấu bộ dáng thần tiên mà trở lại với vóc dáng của một mãnh phu.


- Trong không khí nồng nặc hơi thở hôi thối của quái vật. Nhưng mà bọn chúng dường như đang di chuyển về hướng Đông. Nơi đó nặng mùi nhất.
- Được, vậy tiếp theo chúng ta sẽ đi về hướng đông.


Đoàn người lại tiếp tục khởi hành. Nhưng mà lần này, chỉ có bốn người tìm kiếm vết tích của quái vật. Khúc Đại MC không tiếp tục theo bọn họ. Hắn được Hiểu My chọn làm phương án dự phòng, sẵn sàng ứng biến với mọi biến cố phát sinh.
Đi thêm hai canh giờ. Nhóm người Hiểu My lần nữa dừng lại.


- Làm người nên cố gắng để không hổ thẹn với lương tâm mình. Làm việc xấu quá nhiều sẽ bị quả báo. Không sớm thì muộn. Hi vọng kiếp sau họ sẽ có những lựa chọn đúng đắn hơn.


Nhìn thi thể của ba người trên mặt đất. Hiểu My cảm thán vài lời. Cô không ngờ gặp lại Tam Kiếm Thánh trong trường hợp này.
- Không biết trước lúc chết, bọn họ có hối hận vì những gì đã gây ra với hai huynh đệ Hứa Gia hay không?


Đại Kim chứng kiến toàn bộ quá trình Tam Kiếm Thánh bỏ rơi đồng đội như thế nào. Vì thế, ấn tượng của hắn với ba huynh đệ này khá sâu.
- Đại Kim. Vốn dĩ trên đời này không có thứ thuốc nào chữa được chứng bệnh gọi là Ăn năn, hối hận.


- Phải. Có lẽ ba người bọn họ còn không ngờ được mình sẽ có kết cục như thế. Trong giây phút sinh tử ấy, làm sao còn nhớ tới những kẻ từng bị bọn họ quẳng lại giữa bầy sói hoang.


Bàn Ngâm và Hiểu My mỗi người một câu tiếp nối nhau. Bọn họ tuy hơi tiếc thay cho Tam Kiếm Thánh nhưng mà không có một xíu cảm giác đồng tình nào.
Hành trình vẫn cứ tiếp tục.
Đêm hôm đó, nhóm bốn người của Hiểu My chọn một nơi tương đối trống trải và bằng phẳng để hạ trại.


Cảm giác căng thẳng cả ngày nhanh chóng trôi đi. Nhìn ngọn lửa hồng bập bùng, lung linh ánh sáng, Hiểu My có cảm giác như mình bỏ lỡ một điều gì đó vô cùng quan trọng.
- A Thủy. Chắc là chúng ta vẫn đang đi đúng đường đó chứ?
- Chắc chắn.


A Thủy ngồi cạnh bên Hiểu My, câu trả lời thập phần xác định.
- A Thủy. Ta thấy có gì đó không ổn. Chỉ là không biết phải diễn đạt thế nào. Cảm giác cứ như bị người theo dõi. Nhưng mà dùng thần thức xác định nhiều lần, vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu khả nghi.


Trần Hiểu My vốn rất tin tưởng vào trực giác của mình. Thế nhưng, cảm giác bị theo dõi, từng hành động, cử chỉ của mình dường như đều bị người khác nắm lấy, khó chịu vô cùng.


- Không sao đâu. Chỉ là bản tính của nữ nhân đa nghi quá mà thôi. Ăn thật no, ngủ một giấc cho khỏe. Tỉnh dậy lại phấn chấn như thường.


Bàn Ngâm nhìn mỗ nữ nhân đôi mày châu lại có thể kẹp chết một con ruồi thì không khỏi bật cười. Chỉ là bọn họ đã quá xem thường giác quan thứ sáu của phụ nữ. Đáng tiếc. Haiz…