Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Chương 140: Bàn ngâm

Không nói tới đám người Trần Trường An lúc này đã khẳng định được vị trí của mình tại địa ngục Thâm Uyên, tung hoành khắp nơi, càng ngày càng thuận lợi. 
Thì tại một nơi khác…


Nhìn khắp thiên địa một màu xanh mênh mông, bát ngát, rừng cây rậm rạp, hút mắt trải dài, Hiểu My hít vào một hơi thật sâu, cảm giác một luồng khí trong lành trải khắp tứ chi bách hải, cô thoải mái mỉm cười. 


- Cuối cùng cũng có thể đến được đại lục Phong Linh. Không biết nhị thúc và Kim Phượng tỷ bây giờ thế nào?
- Muội yên tâm. Ngạo Thiên Quân là cao thủ, dồi dào kinh nghiệm. Còn Kim Phượng cô nương là thần thú viễn cổ, pháp thuật siêu cường. Họ là một tổ hợp rất mạnh, sẽ không có việc gì đâu.


Thái tử Phi Long nhìn cô thâm tình, nhẹ nhàng lên tiếng. Hiểu My trông thấy hắn như thế, muốn cười cũng chẳng dám cười, nghẹn lại đỏ cả mặt. Bộ dáng sau khi cải trang, dù hắn dịu dàng thể nào thì cái mặt cũng đơ ra, làn da ngâm đen, trông cứ như người gỗ.


Đại Kim vuốt mái tóc vàng rực của mình. Nhìn chăm chăm vào khu rừng phía trước, lơ đễnh nói:
- Chủ nhân, nhìn cánh rừng rậm trước mặt linh khí dồi dào, biết đâu trong đó xuất hiện thiên tài địa bảo gì. Chúng ta có nên đi dạo một vòng, sẵn tay, hắc hắc…


Không đợi hắn nói hết câu, chỉ cần nhìn bản mặt gian xảo và giọng cười đê tiện đó, Hiểu My cũng biết tỏng tong ý định đó là gì. 


- Đại Kim. Ngươi có cảm thấy với bộ dáng này quá nổi bật rồi không? Nhìn A Thủy mà xem, người ta đường đường là đệ nhất mỹ nhân tộc Giao nhân, nhưng mà lại tình nguyện hi sinh nhan sắc để đồng hành cùng chúng ta. Ngươi thế này, e à chỉ cần xuất hiện giữa chỗ đông người, thế nào cũng bị xem là quái vật, người người đuổi đánh a.


Đại Kim nghe Hiểu My nói vậy, nhìn sang A Thủy – rồi lại nhìn chính bản thân mình. Sau, hắn bất dĩ lên tiếng:
- Chủ nhân. Nhưng mà ta cũng không có dịch dung đan, làm sao bây giờ a?
- A Thủy. Giúp hắn với.
Hiểu My nhìn sang vị thái tử đi cùng mình, mỉm cười đề nghị. 


A Thủy lấy từ giới chỉ không gian một viên đan dược, quăng sang cho Đại Kim. Hắn nhìn cái viên tròn tròn đen thui trên tay, lòng thoáng qua e ngại. Nhưng mà ánh mắt chủ nhân sắc lẹm, hắn lại không thể chần chừ, cứ thế, nuốt vô.


…………………………………………………………………………


Cánh rừng rậm trước mặt bọn người Hiểu My khi vừa đặt chân đến đây được gọi là Ngải Lâm. Đây là một địa phương nổi tiếng tại địa lục Phong Linh. Bởi trong đó, có rất nhiều thiên tài địa bảo, dược liệu mênh mông. Đúng như suy đoán của Đại Kim. Tuy nhiên càng vào sâu bên trong, càng dễ dàng trúng phải chướng khí, dễ lạc đường, quanh đi quẩn lại mãi một chỗ, không thể nào ra được.


Rất nhiều người đã bỏ mạng tại địa phương này, đa phần họ đều là bị vây hãm trong mê cung tự nhiên này, chết đói, chết khác, suy sụp bỏ mình. Một số khác xui xẻo thì thành mồi cho dã thú, đến xương cốt cũng chẳng còn. 


Lúc này, một nhóm ba người đang vạch lá vạch cành, chầm chậm tiến lên. Nam tử đi đầu mặc một bộ trường bào màu đen, khuôn mặt chữ điền, Mắt hẹp, mày xếch, sống mũi cao nghiêm nghị. Người thiếu nữ đi giữa mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt, tay áo bồng bềnh, in hình những đám mây trắng phiêu đãng, bềnh bồng. Mỗi một cử chỉ đều toát ta vẻ phiêu dật xuất trần. Mỗi một cái nhăn mặt, nhíu mày đều khiến cho lòng người xốn xang, xao động. 


Riêng nam nhân đi cuối, tuy cũng vận trên người bộ trường bào màu đen, tuy nhiên, khuôn mặt hắn hình vuông, da ngâm ngâm, vầng trán cao dưới mái tóc đen dài được búi cao ngay ngắn. Đôi mắt của hắn láo liên, bốn phía nhìn quanh. Bề ngoài có vẻ như đang hộ chủ, đề phòng hiểm nguy. Nhưng trong lòng hắn lại rít gào, ước chi trên trời rớt xuống tài vật bất ngờ. Thỉnh thoảng, hắn lại phát ra tiếng cười bí ẩn một mình. Đúng thật là quái dị.


- Chủ nhân, tại sao chúng ta đi rất lâu rồi mà không phát hiện bất cứ người nào. Thậm chí đến dã thú bình thường cũng ít khi ra.
- Ta đã nói ngươi rồi, phải gọi ta là tiểu thư. Nghe rõ chưa. Tiểu Thư, tiểu thư…
- Dạ vâng, Tiểu thư.


Nhóm ba người này không phải ai khác, chính là Hiểu My và hai người A Thủy, Đại Kim. Họ tiến vào Ngải Lâm đã hơn một canh giờ. Tuy nhiên, ngoài rất nhiều loại dược liệu thông thường và một số động vật hoang dã như voi, thỏ, gà rừng, lợn rừng… hoàn toàn chưa bắt gặp một con yêu thú nào lởn vởn trong phạm vi trăm dặm xung quanh.


- Nơi này linh khí dồi dào, nhưng lại thiếu thốn nghiêm trọng các loại linh dược, tài nguyê dùng cho tu luyện, hèn gì mà Thiên Vũ đến đây một thời gian cũng chả thu hoạch được gì. Đáng tiếc, đáng tiếc a….


- Ha ha. Đây chính là điều dễ hiểu. Vạn vật trong đất trời phải có sự công bằng. đại lục Phong Linh chỉ là một lục địa cấp thấp, nên không được ban cho bí quyết và tài nguyên tu luyện. Nếu không, làm thế nào để họ cam tâm thần phục mà không trỗi dậy vùng lên a.


Trong lúc nhóm Hiểu My đang bàn luận, người một câu, ta một câu. Thì bất ngờ, một giọng nói già nua vang lên. Hiểu My nhíu chặt cặp mày. Bởi lẻ, với trình độ hiện tại của bọn cô mà vẫn không nhận ra sự xuất hiện của đối phương, đây đúng là điều vô cùng kỳ lạ.


Khi âm thanh xa lạ vừa dứt, thân ảnh lão nhân từ trên cây cao nhảy xuống. Bộ xương già nua xem vậy mà hết mực dẻo dai. Quả nhiên, không phải phàm nhân. 
Lão nhìn nhóm người của Hiểu My, đôi mày bạc xếch lên, bộ dáng luộm thuộm như ăn mày ra chiều đăm chiêu suy nghĩ. Sau khi cân nhắc một hồi, mới từ từ lên tiếng:


- Các vị. Lão bị lạc trong đây đã một thời gian rất dài, không biết có thể đồng hành cùng mọi người lên phía trước, sau đó, thuận tiện ra khỏi đây?


- Lão bá? Chúng ta một không biết, hai không thân, cớ gì phải đồng hành cùng nhau. Hơn nữa, với võ công cao siêu như người, còn ngại gì một cánh rừng nhỏ ở nơi đây. Thật đúng không tiện a.
Hiểu My đứng sau hai người A Thủy và Đại Kim, cảnh giác lên tiếng.


- Ha ha ha. Tiểu cô nương, Lão đây dù có lợi hại thế nào? Nhưng so với ba vị đây, thật đúng kém xa. Chỉ cần nhìn linh khí ẩn hiện quanh thân, đủ biết các vị từ ngoại giới đến đây. Không phải cần có một người dẫn đường sau. Nếu có thể đưa lão ra khỏi đây. Lão sẽ giúp các vị.


Lão nhân bị từ chối, không những không tự ái, xấu hổ bỏ đi mà ngược lại, càng thoải mái cười to, hướng bọn Hiểu My đưa ra giao dịch.
Bị vạch trần thân phận, Hiểu My cũng rất ngạc nhiên. Nhìn lão nhân bằng cặp mắt sâu hơn. Giọng nói lạnh lùng vang lên lần nữa.


- Lão bá, nếu lão đã biết chúng ta từ ngoại giới đến. Chúng ta cũng không giống diếm làm gì. Chi bằng lão hãy giúp ta giải đáp nghi vấn này, tại sao chúng ta ba người, nhưng không ai phát hiện ra khí tức của lão đây?


- À, ra các vị lo ngại điều này. Ha ha. Chẳng qua vì trên người ta mang theo thứ này, cho nên có thể che giấu khí tức, khiến người khác chẳng nhận ra.
Dứt lời, lão nhân cho tay vào vạt áo trước ngực, lấy ra vài quả cầu tối đen như mực. 


- Đây là Phong Khí Châu. Nếu các vị muốn che dấu linh khí trên người, có thể dùng nó, tại địa ngục Phong Linh này, người khác sẽ chẳng thể nhận ra. 
Lão nhân thẳng thắng trả lời, còn lấy ra bảo vật trên người, làm cho Hiểu My giảm bớt đề phòng. Giọng cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.


- Lẽ nào, lão cũng là người ngoại giới?
- Phải. Ha ha. Ta gọi Bàn Ngâm. Ngày trước, vốn là một luyện khí sư. Không biết gặp phải vận đen đủi thế nào mà bị lạc vào kẻ hở không gian, lưu lạc tới nơi này. Mấy chục năm rồi, vẫn không về được.


- Vì thế mà Lão đến khu rừng này, đợi chờ cơ hội?


Đại Kim nghe lão nhân nói vậy, bất giác chen vào. Nhưng mà suy đoán của hắn lần nữa lại chính xác. Quả thật, Bàn Ngâm từ ngày lưu lạc đến đây, chỉ cần một thời gian ngắn đã nhận ra, đại lục Phong Linh không có đủ điều kiện cho lão tu luyện. Thậm chí, ngay cả việc luyện khí vốn là sở trường cũng rất khó thành công. 


Cuối cùng, Bàn Ngâm bèn trở lại Ngải Lâm, chờ đợi thời cơ. Vì chỉ có khu vực này mới xuất hiện kẻ hở không gian. Biết đâu còn có ngày quay lại.
- Lão bá. Chúng ta đến từ Huyền Thiên đại lục? Còn lão thì sao?


- À à. Vậy là cố hương rồi. Ta cũng đến từ Huyền Thiên đại lục, Nam Phương Thành, Phi Tinh Tông Môn.
Không phải trùng hợp vậy chứ? Hiểu My nhìn lão nhân đối diện, một niềm vui sướng nhẹ dâng trong lòng. 
- Xin hỏi, lão bá đây có biết Hà Nguyên đại sư?


- Biết biết. Hà Nguyên đại sư là sư phụ của ta. Đã mấy mươi năm không gặp, người bây giờ ra sao? Cô nương, rất mong cô cho ta biết tình hình. Ta… ta…..


Bàn Ngâm nghe Hiểu My nhắc đến sư phụ của mình, hắn vô cùng kích động. Lời nói phát ra cũng ngập ngừng, chẳng thể rõ ràng, đôi mắt đỏ hồng, ngân ngấn nước.


Hiểu My nhìn lão xúc động như thế, chắc có lẽ chuyện này là thật rồi. Vì thế, mới mang những chuyện trong thời gian quen biết với Hà Nguyên đại sư, chọn lọc lại một lần rồi nói ra.
Bàn Ngâm yên lặng lắng nghe. Chốc chốc lại mỉm cười, trông y như trẻ nhỏ.


Hiểu My nói suốt nửa canh giờ. Đơn giản là vì Bàn Ngâm muốn biết rất nhiều, không chỉ có chuyện của Phi Tinh tông môn mà còn cả những chuyện xảy ra trên đại lục Huyền Thiên. Thậm chí, đến chuyện của Vô Cực kiếm phái, lão cũng muốn biết sơ sơ.


Cũng may, lão nhân chỉ muốn biết đại khái thông tin cho thỏa nỗi nhớ mong. Còn nội tình thâm sâu, lão chưa bao giờ hỏi tới. Chính vì vậy mới thu được thiện cảm của Hiểu My và hai nam tử đi cùng.


Sau nghe được kha khá rồi, đến lượt Bàn Ngâm kể về sự tích của mình, cùng với quá trình lưu lạc tại đại lục Phong Linh.


Suy cho cùng, so với đám người Hiểu My, lão nơi này cũng có thể xem là dân bản xứ, hiểu biết nhiều hơn. Vì vậy, mà nhiều vấn đề nhóm Hiểu My nêu ra, Bàn Ngâm có thể giải đáp tương đối rõ ràng. Nhất là tình hình về khu rừng rậm Ngải Lâm này và cả mê cung tự nhiên, vây khốn người phía sâu trong đấy.