Bần Tăng

Chương 86: Lời nói dối lời nói thật

“Đóa hoa lan khô héo, lẳng lặng nằm vẹn nguyên trong lòng bàn tay từ bi của hắn.”

✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿

“…”

Cạn lời.

Thẩm Độc vừa thốt ra mới phản ứng kịp, muốn vả cho mình vài cái, không chút nghĩ ngợi lập tức sửa lời: “Không không, là ta bị cửa kẹp vào đầu mới đúng!”

Ánh mắt hòa thượng nhìn y trầm xuống.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải người tính toán chi li từng lời nói một, nên không đáp lời, chỉ bình tĩnh gỡ bàn tay đang túm chặt mình của Thẩm Độc ra, đặt về chỗ cũ, sau đó đứng dậy.

“Ta đi lấy thuốc.”

Thẩm Độc an vị trên giường, vẫn đắp tăng bào của hòa thượng, mắt thấy hắn đi ra ngoài rồi mới nhận ra mặt mình đang nóng bừng như bị bỏng.

Muốn kê đầu vào cửa cho nó kẹp quá đi mất.

Những chuyện kịch liệt hơn đã làm cả rồi, hôn một cái bõ bèn chó gì! Có gì mà phải ngại hả!

Dù trong lòng tự nhủ như thế nhưng suy nghĩ thì cứ đi lòng và lòng vòng rồi cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng hôn khẽ như một giấc mơ, còn có giọng nói trầm lắng dịu dàng của hòa thượng….

Đệch cả nhà nó.

Y giơ tay ấn lên cánh môi mỏng của mình mới nhận ra tay mình đang run, tim đập nhanh khủng khiếp.

Một lúc lâu sau tận đến khi hòa thượng bưng chén thuốc vừa nấu xong bước vào, y mới tạm thời bình tĩnh lại, nhưng chả hiểu sao không dám nói chuyện với hòa thượng.

Bát thuốc đưa tới, y nhận lấy tự uống.

Rõ ràng là thuốc đắng đến mức cụt lưỡi, như bình thường thì y nhất định sẽ vừa uống vừa nhăn mặt căm ghét, thậm chí dứt khoát quẳng qua một bên không thèm uống, nhưng hôm nay chẳng biết bị mất tập trung hay trong lòng nhộn nhạo mà mơ mơ màng màng uống hết sạch.

Thiện Tai không phải người nói nhiều.

Thế nên hắn chỉ ngồi cạnh đợi Thẩm Độc uống thuốc xong rồi nhận lấy cái bát cạn sạch đem ra ngoài.


Thẩm Độc thấy thế mới nghĩ bây giờ thực sự quá giống ngày xưa.

Khi đó y cũng bị kẻ khác bao vây, lâm vào cảnh cùng đường bí lối, không cam lòng cứ chết uất ức như vậy nên liều mạng chạy trốn đến trước bia Đình chiến của thiền viện Thiên Cơ.

Tỉnh lại đã thấy ở trong nhà trúc của hòa thượng. Cũng bị thương nặng đến mức chẳng thể động đậy nổi, cũng được hòa thượng giã thuốc nấu thuốc cho, mẹ nó còn giả bộ câm điếc.

Nghĩ tới đây, Thẩm Độc không khỏi tức giận: Con lừa trọc này rõ ràng là một người bình thường có thể nói chuyện, thế mà lúc y hỏi “Ngươi bị câm à” hắn lại thừa nhận!

Còn có cái mộc bài “Bất Ngôn” nữa chứ….

Thì ra toàn là diễn hết hả?

Y bắt đầu nhíu mày suy tư, nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ và quang cảnh đến ngẩn ngơ, mãi tới khi có tiếng bước chân mới ngoảnh đầu nhìn lại.

Lần này không phải thuốc mà là cháo.

Cháo hoa bình thường, chỉ là bên trong cho thêm ít rau xanh nấm hương hầm cách thủy nên tỏa ra mùi thơm ấm áp.

Thẩm Độc vừa uống thuốc xong, cảm thấy đau đớn tê dại trên người giảm nhiều rồi, lấy lại được chút sức lực nên tự mình đứng dậy.

Vết thương chỗ thắt lưng nhói đau nhưng y chẳng coi ra gì.

Chẳng qua lúc đứng lên bị gió tạt nên hơi rét, bèn nhặt tăng bào trên giường thản nhiên khoác lên người mình, xong rồi mới bước tới gần hòa thượng.

Trong góc phòng kê một khúc gỗ làm bàn, có hai khúc khác làm ghế, hòa thượng bưng cháo đặt lên bàn, thìa gỗ sạch sẽ tựa bên mép bát.

Cháo chỉ có một bát, thìa chỉ có một cái.

Thẩm Độc ngồi xuống cầm thìa tự múc một thìa lên ăn, mới ăn một miếng đã không nhịn được cười, chớp mắt hỏi hắn: “Ngươi nấu à?”

“Ăn không nói ngủ không nói.”

Thiện Tai không trả lời y, đứng dậy bước ra khỏi cửa, lần này thì không khép cửa. Bởi thế mà Thẩm Độc có thể thấy cỏ dại mọc bên ngoài, đồi núi chập chùng, rồi thấy cả hòa thượng không mặc áo khoác ngồi xếp bằng trên tảng đá sạch sẽ, khép hờ mắt.

Đang ngồi thiền.

“Xì.”

Giả vờ giả vịt.

Trong lòng khó chịu Thẩm Độc oán thầm một câu, biết rằng không ăn hết cháo thì hòa thượng chắc sẽ không thèm để ý tới mình đâu, nên không nhiều lời vùi đầu ăn cháo.

Lúc này đã sang buổi chiều.

Từ đêm hôm qua bất ngờ tập kích Thiên Thủy minh đến bây giờ, y chưa uống một giọt nước nào, cộng thêm bị thương nghiêm trọng tốn nhiều sức lực nên dù bát cháo nhạt nhẽo chẳng có mùi vị gì y cũng đánh sạch.

Chờ y buông thìa ra mới phát hiện cũng no bụng phết. Trong lúc ăn cháo y không ngừng suy nghĩ.

Ví dụ như sao mình lại đến đây, đám Diêu Thanh Yêu Ma đạo thế nào rồi, cuối cùng Cố Chiêu có đến hay không, nếu đến thì sẽ có vẻ mặt gì, còn cả độc dược đặc chế Bách Thiệt của Đông Phương Kích nữa…

Nhưng tới khi y ngẩng đầu nhìn thấy hòa thượng thì mọi suy nghĩ đều tan thành mây khói.

Thẩm Độc đứng dậy đi ra ngoài.

Tầm nhìn thoáng chốc rộng mở.

Chỗ này chắc là ngọn núi gần Ngũ Phong Khẩu, núi non không hùng vĩ như Bất Không sơn, không có cảnh sắc tươi đẹp như quanh thiền viện, nhưng căn nhà nhỏ xấu xí trên sườn núi lại mang đến cảm giác ẩn dật tách biệt khỏi khói lửa trần gian. Hòa thượng vẫn còn đang ngồi thiền.

Ngón tay thon dài chậm rãi vân vê chuỗi phật châu bằng gỗ trầm hương, từng hạt di chuyển, rõ ràng là hình ảnh bình thường đến thế nhưng Thẩm Độc cứ thấy yên bình tĩnh lặng vô cùng.

Vật đổi sao dời, chỉ có lòng không đổi.

“Ê, hòa thượng.”

Y đi tới, vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên dưới tảng đá hòa thượng ngồi, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn.

“Ta có chuyện muốn hỏi.”

Đầu ngón tay lần hạt châu của Thiện Tai thoáng dừng lại, liếc mắt nhìn y, đã đoán sơ sơ y muốn hỏi gì bèn nói: “Ngươi hỏi đi.”

Thẩm Độc nhướng mi: “Khi ta hỏi ngươi có phải bị câm không sao ngươi gật đầu? Còn cả mộc bài “Bất Ngôn” treo trên người là cái gì? Ngươi đã phát hiện ra thân phận của ta nhưng cố ý lừa phỉnh ta à?”

Rõ ràng là tự y hiểu lầm, nhưng giọng điệu chất vấn như một nhẽ đương nhiên, Thiên Tai nở nụ cười: “Ta tu “Bế khẩu thiền”,“Bất Ngôn” ý bảo người ngoài rằng ta không nói chuyện. Chúng sinh sống chết tuần hoàn, tất cả nghiệp đều bắt đầu từ thân, miệng, suy nghĩ, tu thân, ngậm miệng, kiềm suy nghĩ, thì không có chỗ cho tội sinh ra, không có chỗ cho nghiệp xuất hiện.”

Bế khẩu thiền?

Thẩm Độc chả biết gì về Phật môn, nghe hắn nói chuyện cũng chả thấy có gì to tát, còn cười hỏi: “Thế ngươi đã tu xong chưa? Sao giờ lại mở miệng nói chuyện dợ?”

“…”

Môi Thiện Tai mím thành một đường thẳng tắp, nghe y hỏi thì nhìn y im lặng một lúc, sau đó mới lắc đầu. “Vẫn chưa tu xong.”

“Không tu xong có ảnh hưởng gì không?”

Thẩm Độc không nghĩ gì về chuyện trước kia, nhưng vừa hỏi câu này xong thì bỗng nhớ ra một chuyện khác, con ngươi đảo quanh, hai bàn tay đan chéo nhau đặt lên đầu gối bên trái của Thiện Tai đang ngồi xếp bằng, gác cằm lên trên, từ dưới ngước mắt nhìn hắn.

“Ta nhớ ngươi còn tu Bất hoại thân mà nhỉ?”

Ngón tay lần hạt châu hơi siết chặt, mắt Thiện Tai nhìn người đè lên đầu gối mình, có cảm giác trong mắt y cất nụ cười, bỗng chẳng biết y đang đắc ý hay là bỡn cợt nữa.

Nhưng nhìn đuôi mắt nhếch lên hệt như yêu nghiệt dụ dỗ con người. Hắn cũng bật cười theo, chỉ cúi đầu nói khẽ: “Dù có không tu xong muôn vàn pháp môn, thì chấp ngươi một tay ngươi cũng chẳng đánh lại ta.”

“Chấp ngươi một tay ngươi cũng chẳng đánh lại ta” á?!!!

Thẩm Độc suýt chút nữa bị câu ấy làm cho nhảy dựng lên, xắn tay áo lao vào đại chiến ba trăm hiệp với hòa thượng!

Nhưng y không nhảy dựng lên, mà đành cắn răng nhẫn nhịn.

Trong lòng chửi nghìn câu “Đệt mẹ”, nhưng y không thể không thừa nhận hòa thượng nói đúng, thực lực của con lừa trọc này mạnh đến mức làm người ta muốn bóp chết hắn luôn!

Nụ cười cứng đờ.

Chút xấu hổ mới bật ra đã bị Thẩm Độc tát bay, ngoài cười nhưng trong không cười nghiến răng nói: “Ta bỗng nhiên rất muốn biết ngươi thích ta từ lúc nào. Không phải “Đè ta”, không phải “Độ”, mà là thích. Người xuất gia, trả lời xem nào?”

“Nói thật và nói dối, ngươi thích nghe cái nào?”

Thiện Tai không để ý thái độ của y, thậm chí nghe y nói câu “Đè ta” xong cũng chẳng phản ứng gì, chỉ dịu dàng rũ mắt nhìn y trả lời. Thẩm Độc nhíu mày: “Người xuất gia các ngươi không phải không nói dối à, sao còn chia ra nói dối với nói thật?”

Thiện Tai không đáp lời.

Thẩm Độc không khỏi có hơi thấp thỏm.

Rõ ràng lúc hỏi lá gan bự đến mức chọc thủng trời, đến khi bị hắn bắt chọn thì lại hoài nghi “Con lừa trọc chết tiệt này có phải đang đào hố chờ ta nhảy vào hay không”, cứ nghĩ mãi cuối cùng mới nói: “Nghe lời nói dối trước đi. Nếu như nói dối xuôi tai thì ta không nghe nói thật nữa.”


Thiện Tai cười rộ lên.

Rõ ràng Thẩm Độc đang mất bình tĩnh nhưng vẫn cố giả vờ trấn định, trong đầu bỗng tái hiện cảnh tượng ngày đó hắn cứu y ở suối nước trước sơn môn, cả người y đẫm máu, ngã trong dòng nước dập dờn, là yêu ma nhưng khắp người nhếch nhác…

Khi đó bỗng nhớ tới câu phật kệ mà hắn không hiểu nổi.

Bùn nhơ cũng là liên hoa quốc, cam lộ nghiêng bình hứng giọt thơm.  

“Lời nói dối là: Chữ tình thoạt tưởng rất nhỏ bé, khi nảy sinh khó nhận dạng, nhận ra rồi khó tháo gỡ. Cứu ngươi như cứu sài lang, lòng tốt không nhớ mà còn báo oán, ta thì thể xác phàm tục nào phải Phật đâu, nên ngày qua ngày canh cánh trong lòng, nghĩ một đằng làm một nẻo, biết rõ độ ngươi chỉ phí thời gian, có khi sẽ tạo thêm sát nghiệt cho thế gian, nhưng cuối cùng vẫn chẳng đành lòng không độ. Tình cảm mâu thuẫn, đến khi nhận ra, muốn thoát khỏi thì đã muộn mất rồi.”

Sen nở sen tàn chỉ trong một chốc, lòng phàm rung động chỉ trong một giây.

Hòa thượng rũ mắt nhìn y, thấy vẻ mặt y ngơ ngác chẳng biết có hiểu hay không, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ.

Người này đúng là đồ vô tâm, đồ đầu gỗ.

Sợ y nghe không hiểu đành phải vẽ chân cho rắn nói thêm câu nữa: “Người xuất gia không nói dối, thế nên ta phải nói cho ngươi biết, tất cả những gì ta vừa nói, đều là nói dối cả đấy. ”

Hòa thượng nói, lời ta vừa nói là nói dối đấy.

Hòa thượng còn nói, người xuất gia không nói dối, cho nên những lời vừa rồi đều là nói dối cả đấy.

Thẩm Độc ngây ngẩn cả người.

Hai câu nói trước sau bỗng quay cuồng trong đầu y, cuối cùng khiến y miệng khô lưỡi khô, mặt đỏ tai hồng, cảm giác tim sắp vọt khỏi lồng ngực mất thôi!

Ngay cả nói cũng không thành lời!

Mấp máy môi, tự nhủ “sợ gì chết thì chôn” nói: “Thế, thế nói thật thì sao?”

Nói thật…

Lần này Thiện tai nhìn y chăm chú rất lâu, nhìn khóe mắt y đỏ ửng, như một viên đá quẳng vào giếng cổ, như ngày hôm ấy hắn rời khỏi Bất Không sơn, ghé vào nhà trúc phía sau núi mở bức tranh ấy ra…

Trong lòng gợn sóng, khó mà tĩnh lặng.

Hắn lấy từ trong tay áo tăng bào trắng tuyết ra một thứ, không nói câu nào, tuệ nhãn trong vắt rũ xuống, chìa về phía người đang gác lên đùi mình, mở năm ngón tay.

Ánh mặt trời sáng rực, gió thổi mơn man.

Đóa hoa lan khô héo, lẳng lặng nằm vẹn nguyên trong lòng bàn tay từ bi của hắn.