“Khi còn nhỏ từng bị thương, chỗ gần tim có một vết sẹo.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Ngày hôm sau tỉnh lại, sắc trời đã sáng trắng. Lúc Thẩm Độc mở mắt ra còn hơi ngẩn người, mãi đến khi nhìn thấy chén trà trên bàn đã được thu dọn gọn gàng mới giật mình hoàn hồn, sau lưng bất giác rét lạnh, vội ngồi bật dậy.
“Thẩm đạo chủ biết đường dậy rồi đấy à, chiếm giường Thiếu chủ nhà ta cả một đêm, lão hủ còn tưởng ngài ngủ như chết rồi.”
Giọng nói già nua không chút khách khí vang lên theo tiếng mở cửa.
Trong tay Thông bá nâng áo bào đã phơi khô đặt lên bàn.
Thẩm Độc liếc mắt cái nhận ra đây là áo của mình, rồi nhìn trên bức bình phong không còn vắt áo bào ướt sũng nữa, còn mình bây giờ thì đang mặc quần áo của Cố Chiêu.
Ngay lập tức mọi chuyện xảy ra đêm qua ùa về.
Y đến tìm Cố Chiêu bàn bạc, hai ba câu đã xảy ra tranh chấp, sau khi tắm rửa thay quần áo mới ngồi xuống nói chuyện lần nữa, nhưng chưa được vài câu y đã ngủ thiếp đi.
Nói thế nào cũng là cao thủ võ học tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, Thẩm Độc không nghĩ mình sẽ thiếu nghị lực đến mức chẳng chút phòng bị mà ngủ gật trong lúc đàm luận với người khác, đặc biệt là khi đàm luận với Cố Chiêu!
Y theo bản năng nhìn về phía bàn trà.
Ấm trà, chén trà và nước trà đêm qua nào thấy bóng nữa? Đã được rửa sạch sẽ không còn dấu vết mất rồi.
Thẩm Độc tức thì không chút nghĩ ngợi chửi một câu “Địu mẹ Cố Chiêu”, rồi chẳng thèm nhìn sắc mặt Thông bá trực tiếp nhấc áo bào của mình trên bàn, mặt mày lạnh lẽo bước nhanh ra cửa.
Rõ ràng là nơi ở của Bồng Sơn nhưng không thấy một bóng người.
Mãi đến khi đi tới góc tiền điện y mới thấy người Yêu Ma đạo đang quanh quẩn tìm người.
“Đạo chủ!”
Đệ tử tinh nhuệ dưới trướng liếc mắt thấy y, vội vã hô to.
Bùi Vô Tịch đứng gần đấy nghe thấy thế, quay đầu nhìn Thẩm Độc, lông mày đang nhíu chặt thoáng chốc giãn ra, có vẻ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là mới bước về phía Thẩm Độc hai bước bỗng khựng lại.
Ánh mắt hắn rơi trên giày và áo trong của y.
Áo ngoài vẫn là tím đậm, chẳng qua bên trong không phải mặc áo đen như hôm qua, còn giày dưới chân thoạt nhìn không khác mấy nhưng Bùi Vô Tịch biết không phải của y.
Mất tăm mất tích cả một đêm chẳng ai tìm thấy bóng đâu.
Ngày hôm sau thì vội vàng lếch thếch xuất hiện, đến cả quần áo còn thay, Bùi Vô Tịch có muốn không hiểu lầm cũng khó.
Nhưng biết làm sao giờ?
Đáy mắt hắn kết băng, lặng lẽ siết chặt Vô Thương đao, nhưng khi Thẩm Độc tới gần thì chậm rãi thả lỏng.
Thẩm Độc cuống quít đi ra, chỉ đổi mỗi áo ngoài, thuận chân đi giày Cố Chiêu, dù sao giày y vẫn ướt chưa khô, không thể đi chân trần được.
Lúc này tất nhiên y sẽ không giải thích gì với người dưới trướng cả.
Nhanh chóng quét mắt nhìn hỏi: “Lâu Chương đâu?”
“Sáng nay chúng thuộc hạ đến phòng Đạo chủ nhưng không thấy ai, bên thiền viện phái người đến đây mời, sau khi Diêu hữu sứ và Thôi hộ pháp bàn bạc, chỉ sợ Đạo chủ đi làm chuyện gì cơ mật, sợ bị thiền viện biết nên tự ý quyết định dẫn Lâu Chương đến tiền điện, mặt khác lặng lẽ cho người đi tìm ngài. Hiện giờ Lâu Chương đang ở trong tiền điện.”
Bùi Vô Tịch tóm tắt sơ lược rõ ràng.
Còn tiện tay chỉnh sửa áo bào Thẩm Độc làm lộn xộn trong lúc vội vàng rồi mới lùi lại.
Thẩm Độc liếc mắt nhìn hắn, nghĩ đến Cố Chiêu, lại nghĩ tới Thôi Hồng, đáy mắt tăm tối. Nhưng khi cất bước tiến về phía trước đã nín nhịn toàn bộ lửa giận, khôi phục dáng vẻ thường ngày, đi nhanh đến tiền điện.
Lúc này trước điện đã vây đầy người.
Nhìn qua phần lớn toàn là người chính đạo với Yêu Ma đạo, còn lại là hòa thượng của thiền viện ngay ngắn nghiêm túc.
Thấy Thẩm Độc tới, đám người tức thì xì xào bàn tán, vội vã lùi sang hai bên nhường lối.
Thẩm Độc không hề khách khí đi thẳng vào.
Trong điện mấy vị đức cao vọng trọng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, dừng lại quay đầu nhìn thì thấy Thẩm Độc tiến vào, mặt mày lạnh nhạt mang theo lệ khí, không khác gì ngày hôm qua.
“Đạo chủ.”
“Đạo chủ.”
Hai người Diêu Thanh, Thôi Hồng đứng thẳng một bên lập tức tiến lên đón, hành lễ với y.
Thẩm Độc phất tay áo, đường hoàng đi vào trong điện, liếc mắt quét qua Lục Phàm, Trì Ẩm cùng Cố Chiêu ngồi ngay bên dưới, còn có Duyên Diệt phương trượng đứng chính giữa với Lâu Chương rụt rè xấu hổ.
Y đương nhiên không nói mình vừa mới tỉnh ngủ.
Chỉ cho Cố Chiêu một cái liếc mắt tăm tối, rồi ung dung nở nụ cười nói: “Vừa có chuyện nên giờ mới đến được, mong chư vị không lấy làm phiền lòng.”
“A di đà phật.” Duyên Diệt phương trượng chắp tay trước ngực làm lễ với y, niệm một tiếng, cho dù để bụng cũng sẽ không thể hiện ra, chỉ mời Thẩm Độc ngồi xuống rồi nói. “Lúc nãy Thẩm đạo chủ chưa đến, lão nạp đã hỏi Lâu công tử trước mặt mọi người, cộng thêm hôm qua trò chuyện, mọi chuyện trong quá khứ khá khớp với nhau.”
“Vậy xem ra Lâu công tử đúng là hậu nhân Võ thánh không thể sai được.”
Thẩm Độc hơi nhíu mày, vô thức nhìn thoáng qua sau lưng Duyên Diệt phương trượng, nhưng không thấy hòa thượng áo trắng nào cả, bỗng dưng có cảm giác mất mát thẫn thờ.
Nhưng nghĩ lại, những lúc thế này hắn tới làm gì?
Chỉ trong nháy mắt nét mắt biến hóa vi diệu, tới cực nhanh, đi cực nhanh, không khiến ai chú ý cả.
Tất cả mọi người nhìn Duyên Diệt, chờ ông nói chuyện.
Ánh mắt Duyên Diệt dừng trên người Cố Chiêu đang tĩnh tọa ngồi bên dưới không nói lời nào trong chốc lát, sau đó mới nói: “Trước mắt nhìn tất cả những việc đã qua, bao gồm tín vật Ngân Nguyệt câu đều ổn cả. Chỉ là năm đó trong lúc hấp hối Võ thánh Lâu thí chủ từng để lại manh mối liên quan đến con cháu đời sau. Cho nên, lão nạp còn một chuyện cuối cùng muốn nghiệm chứng.”
Tất cả mọi người lập tức giật mình.
Ngay cả Lâu Chương từ đầu đến cuối rụt rè nhút nhát cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt thêm phần thấp thỏm cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Thẩm Độc thấy vậy, trong lòng giật thót, rét lạnh tối tăm.
Không, vẻ mặt của Lâu Chương…
Không nên như thế.
Đối mặt với tình hình hiện giờ mà rụt rè là do tính cách, không sao hết. Nhưng ngay khi Duyên Diệt phương trượng nói còn có một chuyện muốn nghiệm chứng, cậu ta bỗng thấp thỏm trốn tránh.
Tay đặt trên tay vịn ghế, lặng lẽ siết chặt, Thẩm Độc không khỏi đem ánh mắt đưa về phía Cố Chiêu một lần nữa.
Hắn mặc áo xanh, ngồi phía đối diện chếch sang.
Vốn dĩ nét mặt bình thản, nhưng ngay khi Thẩm Độc nhìn sang, ánh mắt của hắn đang đặt trên người Lâu Chương, chân mày cau lại, dường như cũng đã nhận ra có điều gì khác thường.
Những người ở đây có ai không phải lão hồ ly tung hoành nhiều năm trên giang hồ? Lão hồ ly nhìn lão hồ ly chưa chắc đúng, nhưng phản ứng hiện giờ của Lâu Chương bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng.
Bỗng chốc dự cảm không lành ùn ùn dâng lên.
Nhưng không ai nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm giữa điện không chớp mắt.
Duyên Diệt phương trượng là người khôn khéo, Lâu Chương có điều gì bất thường không tất nhiên ông biết rõ, nhưng không nói gì, chỉ vân vê phật châu trong tay, cất giọng nói hiền lành: “Lâu tiểu thí chủ, xin hỏi có phải lúc còn nhỏ ngươi từng bị thương, chỗ gần tim có một vết sẹo hay không?”
“…”
Sắc mặt vốn tái nhợt bệnh tật của Lâu Chương trong chớp mắt trắng bệch như tờ giấy, lộ vẻ bi thương cùng cực.
Cơ thể gầy gò run như cầy sấy.
“Lâu tiểu thí chủ?”
Lông mày Duyên Diệt hơi nhăn, hỏi lại một câu.
Lâu Chương vừa rồi còn đối đáp trôi chảy trên điện, lúc này kinh hãi đến mức không nói được một câu hoàn chỉnh.
“Ta, ta…”
“Chuyện gì thế này?”
“Không trả lời được?”
“Ông trời ơi người này không phải là giả đấy chứ?”
“Ngay cả Cố Thiếu Sơn mà người này cũng dám lừa?”
“Nói đi chứ!”
“Đúng đấy, nói đi!”
…
Mọi người vây xem ngoài điện lúc này rốt cuộc nhận ra điều khác thường, nhao nhao bàn tán, có người nóng tính sốt ruột gào lên muốn Lâu Chương nói chuyện.
Mặt Thẩm Độc triệt để âm u.
Cố Chiêu cũng không nói gì.
Lục Phàm ngồi một bên trợn mắt há mồm, ngay sau đó như bị dáng vẻ của Lâu Chương chọc giận, đột nhiên tung chưởng vỗ gãy tay vịn ghế, bật dậy gầm lên: “Thằng nhãi ranh to gan, rốt cuộc ngươi là ai, còn không mau khai ra cho lão phu?!”
“Tha mạng! Trang chủ tha mạng! Phương trượng đại sư tha mạng!”
Lục Phàm trừng mắt dựng lông mày, hiếm khi lộ ra vẻ dọa người, khiến cho Lâu Chương “ầm” một tiếng quỳ sụp xuống đất, lăn lộn trốn đến bên Duyên Diệt, vừa trốn vừa hãi hùng lo sợ, gào khóc thảm thiết.
“Tất cả là tại tiểu nhân nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lúc được Cố Thiếu Sơn cứu đã mạo danh thay thế Lâu công tử, gây ra sai lầm nghiêm trọng! Nhưng tiểu nhân mắc bệnh nan y, làm như vậy do bất đắc dĩ mà thôi, tất cả chỉ vì muốn có người chữa bệnh cứu mạng tiểu nhân! Trời cao có đức hiếu sinh, Phật Tổ từ bi vi hoài, Đại sư đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, mong đại nhân rộng lượng tha cho tiểu nhân một mạng với!”
Cơ thể cậu ta vốn gầy gò, sự ngây ngô của thiếu niên còn chưa phai hết, giờ đây vừa sợ vừa hãi quỳ trên mặt đấy cầu xin tha thứ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Nhưng bây giờ trong điện ngoài điện không một ai tỏ lòng thương hại.
Những lời Lâu Chương thốt ra như búa rìu bổ thẳng vào đầu mọi người, đập tan tất cả hi vọng vốn đã mịt mùng, biến mộng đẹp sụp đổ thành ác mộng họ không muốn xảy ra nhất!
Người này, thế mà không phải hậu nhân Võ thánh!!!
Duyên Diệt phương trượng lặng im.
Lục Phàm phẫn nộ vô vàn.
Cố Chiêu bỗng nhiên đứng dậy.
Chỉ có Thẩm Độc vẫn ngồi im trên vị trí của mình, nhìn Lâu Chương bị dọa mất hết ba hồn bảy vía, chậm rãi chớp mắt nở nụ cười.