Bần Tăng

Chương 37: Đạo chủ | Đỉnh Hàn Tuyệt mênh mông, cô độc một bóng người


4jpg

Hắn gọi y là “Thẩm Độc”, mà không phải là “Đạo chủ”

Nhìn như lơ đãng thay đổi xưng hô, nhưng lại ẩn giấu một sự thay đổi vi diệu.

Giờ đây, toàn bộ đỉnh Hàn Tuyệt, rơi vào trạng thái im lặng quỷ dị.

Hơn cả khi Thẩm Độc mới xuất hiện.

Những người đã từng nghe mấy lời đồn đãi, lúc này đều trợn to mắt, còn mấy lão cáo già thì suy nghĩ sâu xa hơn, sau đó lập tức đổ mồ hôi lạnh.

Ai có thể ngờ?

Thẩm Độc vốn bị cho rằng đã trọng thương sắp chết, nay không chỉ bình yên vô sự trở về, mà còn ra tay dạy dỗ Bùi Vô Tịch, dành lại quyền khống chế toàn bộ Yêu Ma đạo!

Hơn nữa Bùi Vô Tịch còn không hề phản kháng!

Tạo phản?

Cái rắm!

Người đứng bốn phía đã nhận ra tình hình phát triển không ổn, hai mí mắt bắt đầu giật một cách mất khống chế, tầm nhìn yên lặng rơi trên thân hai người kia, bỗng có cảm giác nghẹt thở, như bị người ta siết cuống họng.

Ngay cả Hữu sứ Diêu Thanh cũng ngẩn người.

Có lẽ, chỉ mình Bùi Vô Tịch không nhận ra điều bất thường.

Hay nói đúng ra là hắn không thèm bận tâm.


Hắn chỉ ôm eo y như vậy, dùng tư thế hèn mọn thấp kém như cát bụi, nỗ lực làm thay đổi nét mặt lạnh lùng của y, cầu mong y đáp lại mình.

Nhưng Thẩm Độc vẫn không có phản ứng gì đặc biệt.

Nghe Bùi Vô Tịch nói vậy, ngay cả nụ cười trên mặt y cũng chẳng còn, chỉ còn sự coi thường khinh rẻ, thoáng rũ mắt nhìn hắn, ánh nhìn như thể thần thánh trên chín tầng mây.

Gần trong gang tấc, xa tận chân trời.

Y gỡ tay Bùi Vô Tịch ra, sau đó thu tầm mắt lại, chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp vòng qua người hắn bước về phía trước.

Vạt áo màu tím sậm, lướt qua Bùi Vô Tịch, không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng hắn bỗng cảm thấy, có thứ gì đó đã vuột khỏi tầm tay, mà hắn thì không thể giữ được.

Hắn nhìn y bước đi.

Bước chân không nhanh, dẫm lên thảm nhung thật dày, không một tiếng động.

Thong dong như ngày trước.

Trong sự kính nể và sợ hãi của tất cả mọi người, Thẩm Độc bước từng bước lên bậc thang, sau hơn hai mươi ngày, trải qua sống chết, cuối cùng đã đứng trước bảo tọa.

Bảo tọa rộng bốn thước, tạc từ đá đen, phía dưới là hình ảnh mười tám tầng địa ngục, phía trên là hình dáng núi non bốn bề Gian Thiên Nhai.

Hai bên tay vịn bóng loáng.

Tay trái là Bạch Hổ, tay phải là Huyền Vũ, cả hai đều là hung thần ác sát.

Thẩm Độc luôn cảm thấy, bảo tọa này thoạt nhìn có vẻ tinh xảo, nhưng thực chất không hề toát ra cảm giác tinh xảo, mà mang theo nét phóng khoáng đặc trưng của Yêu Ma đạo.

Tà.

Lãnh.

Y duỗi tay, năm ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tay vịn bên trái điêu khắc hình Bạch Hổ, chỉ cảm thấy bàn tay lạnh lẽo, lòng tràn đầy tịch mịch.

Cố Chiêu luôn nói y sống rất nhàm chán…

Xem ra cũng có chút đúng.

Không hiểu sao bỗng bật cười thành tiếng.

Âm thanh rất nhẹ, nghe cũng không có gì lạ, nhưng đặt vào lúc này, lọt vào tai tất cả mọi người phía dưới, trong lòng lập tức run rẩy mãnh liệt, cuối cùng nhất tề quỳ mọp!

Nằm rạp đầy đất!

Tức thì tiếng hô vang dội khắp đỉnh Hàn Tuyệt: “Thuộc hạ khấu kiến Đạo chủ, cung nghênh Đạo chủ bình an trở về!”

Thẩm Độc phóng tầm mắt, từ gần đến xa, không có một người nào đứng trước mặt y nữa, tất cả đều dập đầu dưới chân y, kề sát trán trên mặt đất.

Bọn họ đang sợ hãi.

Nhưng y chẳng để tâm cho lắm, cũng không bị xúc động chút nào, chỉ thong thả ngồi xuống.

Lông chồn đen dày dạn lót trên bảo tọa, che đi cái lạnh tỏa ra từ bảo tọa làm bằng đá, sự ấm áp và nhu hòa, đặt trong đỉnh Hàn Tuyệt, đặt trong Yêu Ma đạo, hoàn toàn không ăn khớp.

Thẩm Độc không thích lạnh, cũng không thích mùa đông.

Nên khi ngồi xuống, y ngồi sâu vào bên trong lông chồn mềm mại, chỉ chống một cánh tay trên tay vịn, duỗi một ngón tay đỡ thái dương, nghiêng người biếng nhác.

Ở đằng xa, không ai thấy rõ vẻ mặt của y.

Bọn họ đã quen nhìn tư thế này của y.

Ngồi ở nơi đó, mười năm như một, nắm trong tay quyền sinh quyền sát, dường như cả người y đã hợp thành một thể với bảo tọa.

Đỉnh Hàn Tuyệt mênh mông.

Cô độc một bóng người.

Cũng không còn ai có thể gộp y vào với hình ảnh cậu thiếu niên “Không hợp làm Đạo chủ Yêu Ma đạo” ngày xưa nữa.

Tất cả mọi người quỳ rạp.

Thẩm Độc cũng chẳng bảo họ đứng lên.

Ánh mắt y đảo một vòng, không dừng trên người Bùi Vô Tịch chút nào, mà thản nhiên rơi xuống bóng người đang run lên cầm cập, sau đó mang theo ý cười, cất tiếng gọi: “Tào đà chủ.”

Nhoáng cái, Tào Tân suýt nữa bị dọa đến hôn mê bất tỉnh!

Từ lúc Thẩm Độc còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt, gã đã biết việc lớn không thành.

Nhưng sau đó Thẩm Độc lại đi dạy dỗ Bùi Vô Tịch.

Trong khoảng thời gian này, gã chẳng dám thở mạnh, chỉ mong Thẩm Độc đi xử lý chuyện khác, xử lý những người khác, quên mặt mình đi.

Nhưng rất hiển nhiên là ——

Mơ hão mà thôi!

Thẩm Độc là ai, mười năm nay, khắp Yêu Ma đạo ai mà không biết, ai mà không hiểu?

Có thù tất báo, ác độc tàn khốc!

Cái ngày gã vẫn còn là một Đà chủ phân đà Giang Âm, mỗi lần tới Gian Thiên Nhai báo cáo, chẳng bao giờ dám nhìn thẳng vào hai mắt đối phương. Sau đó để được leo cao, mới cố gắng moi hết dũng khí, nói ra vài lời nịnh hót, nhưng đổi lại là gì?

Đổi lại chỉ có cái nhìn thờ ơ giễu cợt!

Đến giờ Tào Tân vẫn nhớ như in ánh mắt ấy.

Như một con dao sắc bén, có thể lập tức lột sạch lớp da dối trá bên ngoài của kẻ khác, nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng mà kẻ đó không dám nói ra.

Dưới ánh mắt ấy, gã không chỗ che thân.

Lần đó gã gần như chạy trối chết.

Từ ấy về sau, cảm xúc của gã đối với vị Đạo chủ trẻ tuổi là vừa sợ vừa hận: Sợ thủ đoạn tàn nhẫn của y, sợ y mất vui sẽ cướp đi hết thảy những gì gã vất vả lắm mới kiếm được; hận ánh mắt cợt nhả của y, hận y chẳng qua chỉ là hạng người bẩn thỉu, giết cha giết mẹ để đoạt vị, thế mà dám không giữ thể diện cho gã trước mặt tất cả mọi người…

Bỗng dưng, gã nghĩ rằng mình không nên sợ hãi.

Dù sao mấy lời gã nói vừa rồi tuy rằng dối trá, nhưng bề ngoài vô cùng hợp tình hợp lý, không ai có thể chỉ trích gã!

Nhưng trên thực tế, gã đã mướt mồ hôi lạnh, thậm chí còn làm ướt cả thảm nhung phía dưới.

Cơ thể to lớn tráng kiện của Tào Tân phủ phục trên mặt đất, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, run giọng trả lời: “Thuộc…có thuộc hạ.”

“Vừa rồi ngươi nói, nếu bản Đạo chủ bình yên vô sự, ngươi tình nguyện lấy cái chết ra đổi, cho dù chết ngàn lần cũng không ngại.”

Đáy mắt Thẩm Độc nổi lệ khí, nhưng giọng điệu vẫn thân thiết trước nay chưa từng có, như đang nói chuyện với thuộc hạ trung thành tận tâm mà y tin tưởng nhất.

“Những lời này, có thật không?”